Tiếng gầm làm anh hoàn toàn thay đổi, Hạnh Mính sợ hãi, run rẩy, cô nhìn xuống dưới.
Chỗ đó rất lớn, ngay cả chiếc quần đồng phục rộng thùng thình cũng không che đậy được, giữa hai người còn cách nhau vài centimet, chiều dài của nó gần như chọc vào bụng cô, ngay cả quần áo cũng không thể che giấu được diện mạo hung dữ của nó.
“Cậu cứng…” Người cứng không phải cô nhưng cô cảm thấy mình nói ra còn xấu hổ hơn anh gấp trăm lần!
“Vì sao lại cứng!” Nguyên Tuấn Sách đè lên người cô, nóng lòng muốn biết đáp án.
“Bởi vì, bởi vì cậu thích tớ!”
Hạnh Mính sắp phát điên rồi, tại sao cô phải tìm lý do giúp anh.
“Thích cậu?” Nguyên Tuấn Sách khó hiểu cau mày: “Thích cậu là có thể cứng sao? Vậy phải làm thế nào để nó không cứng nữa? Có phải chỉ cần không thích cậu là không cứng nữa không!”
Trông cô giống như một con cua hấp, hồng toàn thân từ trên xuống dưới, cổ rụt xuống vì sợ hãi.
“Không thể nào, cậu không học môn sinh học năm cấp hai à, cái này ý à, nhìn những thứ khác cũng có thể cứng…”
“Vậy rốt cuộc phải làm thế nào thì nó mới không cứng!”
“Chỉ cần, cậu vuốt ve nó, hoặc cắm, cắm vào.” Hạnh Mính giơ một ngón tay, chọc xuyên qua cái lỗ hình chữ OK.
“Cắm vào đâu?” Anh giống như một học sinh đang tìm kiếm tri thức, nghiêm túc hỏi bài “giáo viên”.
Hạnh Mính đẩy anh ra, nhưng cô hoàn toàn không động đậy được, Nguyên Tuấn Sách ấn vai cô xuống, khiến cơn đau càng thêm đau: “Cắm vào đâu!”
“Phía dưới, nơi đó, được gọi là ŧıểυ huyệt.”
Lần đầu tiên nói ra lời như vậy, Hạnh Mính cảm thấy miệng mình không còn là của mình nữa.
Nguyên Tuấn Sách theo hướng dẫn của cô, nhìn xuống dưới: “ŧıểυ huyệt ở chỗ nào? Bạn Hạnh cũng có sao?”
“Tên biến thái, cậu đang đùa tớ đấy à! Muốn giải quyết thì tự mình thủ dâm đi, nếu không thả tớ ra, tớ sẽ báo cáo với giáo viên!”
“Thủ dâm như thế nào, nói cho tôi biết.”
“Cậu điên rồi!” Hạnh Mính gần như hỏng mất, “Cậu dùng tay cầm lấy nó vuốt từ trên xuống dưới không phải được rồi sao? Tại sao lại muốn tớ dạy cậu loại chuyện này? Cậu là đàn ông mà cậu cũng không biết.”
Nguyên Tuấn Sách phớt lờ những giọt nước mắt của cô, Hạnh Mính gấp đến độ dậm chân, cô bị Nguyên Tuấn Sách nắm lấy cổ tay, ấn xuống chỗ cứng đó không một lời giải thích.
“Giúp tôi!” Nguyên Tuấn Sách thở dốc, không cho phản bác, anh nắm tay cô, ấn mạnh hơn.
Đây là lần đầu tiên Hạnh Mính chạm vào vật nam tính của con trai, nó khác xa với những gì cô tưởng tượng, nó to lớn quá mức, giống như một thanh sắt nung, dươиɠ ѵậŧ hình trụ dựng lên một chiếc lều, ngăn cách bởi hai lớp vải mỏng mà vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng đường nét trên đó.
Thật đáng sợ…
Nếu thứ này cắm vào cơ thể sẽ chết mất.
Mấy bộ phim cô xem kích thước cũng không bằng một phần hai, hay đàn ông bình thường nên có kích thước như thế này?
“Khó chịu quá.” Nguyên Tuấn Sách cúi đầu hừ một tiếng, anh ấn tay cô cọ xát hai lần, du͙© vọиɠ không hề giảm xuống mà còn tăng lên: “Bạn Hạnh à, xin cậu hãy giúp tôi.”
Nguyên Tuấn Sách giống như thật sự không biết phải làm gì, anh sốt ruột đến mức toát mồ hôi, anh nhắm mắt lại, so với đôi mắt đen đáng sợ khi anh nhìn thẳng người khác thì dáng vẻ này có nhiều cảm xúc hơn, tựa như một chàng trai xấu hổ lần đầu khai trai.
Hạnh Mính không cầm được nước mắt.
“Chỉ, chỉ một lần thôi, lần sau cậu phải tự làm.”
Chỉ hy vọng cậu thật sự không biết thủ dâm như thế nào, nếu không Hạnh Mính sẽ cảm thấy mình bị chơi, thằng nhóc này căn bản khiến người khác không đoán được anh đang nghĩ gì.
Cách chiếc quần đồng phục, bàn tay thon dài, mềm mại của cô gái nắm lấy nó, Nguyên Tuấn Sách rêи ɾỉ, Hạnh Mính tưởng mình làm anh đau, vì thế vội vàng buông tay ra.
“Tiếp tục!” Anh gầm nhẹ.
Hai răng nghiến chặt, vật trong tay giống như thứ gì đó bẩn thỉu, mặt Hạnh Mính lộ vẻ kháng cự và chán ghét, cô nắm lấy cây gậy kia, vuốt ve lên xuống không dịu dàng chút nào.