Bấc đắc dĩ, Hạnh Mính ngửa cổ lên, cơn đau khó chịu nhanh chóng chuyển thành ngứa ngáy, đầu lưỡi không ngừng liếʍ da thịt, cô cảm thấy vừa biến thái lại ghê tởm.
“Tránh ra, tránh ra!”
Hạnh Mính cảm nhận được giọng nói của mình tràn ngập du͙© vọиɠ và mê đắm, nhưng cô thật sự không có ý đó, khi nói, giọng nói của cô trở nên nũng nịu, cô sợ một giây nào đó sẽ bị Nguyên Tuấn Sách cắn chết.
Nước bọt nhớp nháp dính ướt da thịt, cổ của cô rất nhạy cảm, dù đầu lưỡi liếʍ ở đâu thì sự tra tấn cũng không thay đổi.
Nguyên Tuấn Sách nghiêng đầu, gặm cắn bên kia cổ của cô, trước mắt Hạnh Mính chỉ nhìn thấy đôi vai rộng của anh.
Chiều cao của tên khổng lồ dồn cô vào góc tường, Hạnh Mính lùn chỉ có thể chống cự trong lòng ngực anh, dùng hết sức đẩy vai của anh, cô cần phải há miệng để duy trì hơi thở.
“Ha ha…Ha, đừng liếʍ, làm ơn đừng liếʍ nữa, tớ khó chịu lắm.”
Con ngươi màu đen của Nguyên Tuấn Sách nheo lại.
Anh liếʍ làn da sữa bò thành một đóa anh túc hồng, anh nhắm mắt lại, ngăn cách trước mắt một mảng trắng, say mê khi lưỡi chạm vào, dần dần, anh si mê, nhiễm màu du͙© vọиɠ, cực kỳ gợi cảm.
Hình như muốn.
Về phần muốn cái gì, bản thân Nguyên Tuấn Sách cũng không rõ lắm.
Khó chịu quá.
Anh cảm thấy nửa người dưới giống như trạng thái cứng rắn lần trước, muốn xoa, muốn phát tiết.
Nguyên Tuấn Sách dùng tay ấn vào phần háng căng phồng bên dưới, xoa thật mạnh, tất cả những gì cảm nhận được chỉ có đau, anh dứt khoát cắn mạnh vào cổ cô, Hạnh Mính khóc rống lên, anh ưỡn hông đẩy mạnh về phía trước.
Làm ra hành động như vậy, ngay cả anh cũng sốc, cho nên tạo cơ hội cho Hạnh Mích phản kháng, tạo ra khoảng cách, thoát khỏi anh, nhưng vẫn không thể đẩy anh ra, cô khóc lóc dựa sát vách tường, trượt xuống đất, trước mắt là đôi chân dài sừng sững.
“Đau quá, đau quá!”
Hạnh Mính che cổ khóc nức nở, thứ ướt át sờ được không phải nước bọt mà là máu.
Dấu răng cắn rất sâu, suýt chút nữa cắn vào điểm chết, đau đớn âm ỉ, dây thần kinh giằng xé trên da thịt, Hạnh Mính tủi thân khóc rốt cuộc cô đã làm gì sai mà bị anh trừng phạt như thế này?
Nguyên Tuấn Sách muốn cầm tay kéo cô lên, Hạnh Mính ngồi trên mặt đất la lối khóc lóc đá chân, đá vào chân anh, hoàn toàn không quan tâm đến vết thương ở mắt cá chân.
“Cậu cút đi, cút đi, cút đi!”
Giọng nói của cô vốn đã sắc bén, hận không thể để cả tòa nhà nghe thấy tiếng kêu cứu của cô.
“Bạn Hạnh thân mến, đứng lên, tôi vẫn muốn liếʍ.” Nguyên Tuấn Sách nghiêm túc bày tỏ yêu cầu của mình, khiến Hạnh Mính đờ đẫn còn tưởng mình đã đáp ứng yêu cầu gì đó của anh.
“Nếu không cho tôi liếʍ tôi sẽ giết cậu, cắt cổ cậu mang về nhà liếʍ từ từ.” Giọng điệu của anh tựa như đem bài tập về nhà làm vậy.
Hạnh Mính khóc lóc thảm thương.
“Có phải cậu thích tớ rồi không hả Nguyên Tuấn Sách.”
Nguyên Tuấn Sách không hiểu thích là gì, cố gắng đoán ra từ lời nói của cô: “Tôi thích liếʍ cổ cậu.”
“Vậy cậu thích tớ!”
“Đúng, tôi thích cậu.”
“Cậu con mẹ nó thích tớ! Vậy mà cậu lại thích tớ!” Hạnh Mính khiếp sợ chỉ vào mặt anh: “Cậu giữ kín thật, cậu thích tớ còn cắn tớ! Cậu bị điên đúng không!”
Nguyên Tuấn Sách cúi xuống, nắm lấy cánh tay phải của cô, kéo cô lên, đè cô lên tường một lần nữa, khuôn mặt lập tức trở nên đáng sợ, hung dữ, nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô với vẻ phẫn nộ, gầm gừ.
“Vậy cậu có thể nói cho tôi biết vì sao tôi lại khó chịu như vậy! Cậu đã làm gì tôi? Tại sao nó lại cứng! Phải làm thế nào nó mới mềm xuống? Tôi nên làm gì đây!”
Mỗi một bộ phận trên cơ thể này đều là cơ thể con người mà Nguyên Tuấn Sách đã thích nghi sau nhiều năm huấn luyện, nó nằm ngoài tầm kiểm soát của anh, chắc chắn là bởi vì cô nên nó mới biến thành như vậy, anh nên làm như thế nào để giảm bớt sự khó chịu này đây!