Đi thêm một đoạn là tới phòng chị gái, nhưng bà cô lại rẽ sang cửa khác, vào phòng ăn, bên trong đang có vài người nữa ngồi tại bàn.
- Ăn sáng trước đã kẻo nguội, lát chúng ta chọn đồ sau.
Bà đổi ý mà cũng không để cô biết, Kanna bĩu môi nhìn bà, bà lấy tay chọt vào đầu cháu gái, ép con bé vào phòng.
- Chào buổi sáng mọi người.
Trong phòng có 4 người nữa, cô lần lượt nhận ra là chị gái cô Kawano Akiko, 2 cô chị họ Kawano Seika và Kawano Seiko, cùng với đó là cậu nhóc đang yêu Kawano Asahi.
Mọi người nghe tiếng cô chào, nhanh chóng đáp lại, Akiko kéo ghế ra chờ em gái ngồi xuống.
Phòng ăn rộng tầm 50m toàn bộ màu chủ đạo trong phòng là màu trắng đen, sàn thì được lót bằng gỗ vàng, chiếc bàn ăn được làm bằng gỗ sồi màu nâu đậm, có tổng gần 8 cái ghế xếp xung quanh, trên chiếc ghế có lót những chiếc đệm ngồi, phía gian bếp mở qua cửa kính có thể nhìn được quang cảnh của khu vườn hoa.
- Kanna nay dậy sớm quá
- Chào buổi sáng Kanna
- Mặt trời mọc đằng tây hay sao mà dì dậy sớm vậy?
Cô chu môi ngồi xuống bên cạnh nhóc Asahi, đưa tay lên vỗ nhẹ thằng bé, Asahi ngước mắt lên nhìn cô cười tít mắt, tay còn kéo một chiếc đĩa hoa nhỏ đựng bánh quy đến trước mặt cô.
- Cháu để lại cho dì này, dì mau ăn đi.
- Dì? sao hôm nay lại gọi dì vậy, mọi khi gọi là chị cơ mà?
- Em đừng dạy thằng bé thế, nó lại quen miệng bây giờ!- Giọng chị Akiko vang lên nhắc nhở cô.
- Em biết rồi mà, nay chị làm đồ ăn ngon quá, nhất là món bánh xếp này.
- Ngon thì em mau ăn đi, kẻo đi học rồi lại không được ăn nữa đâu.
Chị vừa nói vừa cầm chai siro lá phong đổ lên dĩa bánh của cô, cô thấy lớp siro phủ toàn chiếc bánh, nhanh chóng cầm dĩa lên xắn xuống một miếng bánh lớn cho vào miệng. Miếng bánh mềm tan trong miệng, tay Kanna đưa lên ngón cái với chị gái của mình, còn không ngừng khen ngợi.
- Ừm ngon lắm, chắc đến Tokyo không tìm được nơi nào để ăn món bánh ngon như vậy mất.
- Em chỉ được cái khéo nịnh nọt.
Cô mím môi thành vòng cung, cười một tiếng, sau có vài phút đĩa bánh mềm xốp vàng óng đã được Kanna cho hết vào bụng, đúng lúc này cửa mở ra một người đàn ông nữa bước vào.
Người đàn ông tầm 35 tuổi, mái tóc đen vuốt ra phía sau để lộ toàn bộ gương mặt tuấn tú, đôi mắt sâu đen, quai hàm vuông, ông mặc một bộ vest đen nhìn rất nghiêm túc. Đó là cậu của cô, ông Kawano Eiji.
- Chào buổi sáng anh Eiji
- Chào buổi sáng bác trai
- Con mau xuống ăn đi kẻo muộn
- Cháu chào cậu
Cậu cô đang định trả lời mẹ mình, thì ngạc nhiên nhìn cô cháu gái ngồi bên đối diện, cô cháu gái ngày hôm nay lại chịu khó dậy sớm như vậy, đúng là hiếm khi.
- Chào mọi người, sao này Kanna ăn sáng đúng giờ thế?
- Cháu có cuộc hẹn, cậu quên là có người đến để gặp cháu sao?
- À đúng rồi, có người tại trường cao đẳng chú thuật Tokyo đến gặp cháu, họ đều là chú thuật sư cao cấp, cháu hãy tỏ ra lịch sự và nhã nhặn nhé.
- Cậu ơi, cậu dặn cháu đến mức cháu đã nghe đến nhàm rồi, cháu sẽ không thất thố đâu.
Ông hài lòng gật nhẹ đầu, cũng nhanh chóng ăn sáng, ông không ở tại đây mà ở một nơi khác, do đã có hẹn với anh Yaga Masamichi hiện đang là giáo viên tại trường.
Bữa sáng kết thúc, nhóc Asahi nhanh chóng tạm biệt mọi người nhảy chân sáo đi học, cậu cô cũng rời đi có công việc, số còn lại cũng tản đi dọn dẹp, chỉ còn cô là bị bà và chị lôi vào phòng chọn đồ.
Gần 1h đồng hồ vật lộn với đồng quần áo, cuối cùng thì Kanna cũng được giải thoát, bà và chị cô rất vừa ý với chiếc đầm kiểu thu đông này, cô nhìn vào gương, trông bộ này có khác gì đồng phục nữ sinh đâu chứ.
Kanna thở dài một hơi, lủi thủi về phòng mình, mở cửa ra cô nằm vật lên giường, vắt tay lên trán cô đột nhiên nhớ lại một số chuyện.
Cô vốn không phải là người của thế giới này, đúng hơn cô xuyên vào bộ truyện tranh này được gần 15 năm rồi, nhiều lúc cô cũng quên mất bản thân mình ở thế giới trước đây.
Ở thế giới gốc, cô là trẻ mô côi, sống tận đến năm 25 tuổi thì cô bị tai nạn mất trên đường, trong lúc đi mua cuốn truyện tranh Jujutsu Kaisen. Xác cô được hỏa táng và đem rải đi ngay trong đêm, cô xót xa mong ước bản thân sang kiếp sau sẽ có một gia đình trọn vẹn.
Như nghe được lời cầu xin của cô, Kanna được tái sinh vào thế giới này, cô có người thân, có một gia đình yêu thương cô. Nhưng sự nghiệt ngã lại đến với cô lần nữa, vào khoảng gần 2 năm về trước gia đình cô đã mất trong một vụ tai nạn cao tốc, hôm đó rơi vào sát ngày sinh nhật lần thứ 13 của cô.
Trên chuyến xe định mệnh đêm đó, còn có người anh rể Masuda Haru, là chồng của chị Akiko, cô là người duy nhất sống sót trong 8 người trên xe, cô thà rằng bản thân mình là người chết còn hơn, cô sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để gia đình cô có thể được sống lại.
Nước mắt lăn theo gò má của Kanna rơi xuống gối, từng giọt nước mắt liên tiếp kéo theo, vai run lên, miệng mím chặt lại kìm tiếng nấc.
Sau một hồi rấm rứt, Kanna kéo tay áo đưa lên lau sạch, gương mặt cô giờ chắc đã lem nhem hoàn toàn vì trận khóc vừa xong.
Cứ mỗi khi ở một mình cô lại nghĩ về gia đình, nhưng ít ra cô đã hưởng thụ được thứ tình cảm hiếm hoi đó được gần 13 năm, đỡ thảm hại hơn lúc cô ở thế giới cũ.
Hiện tại cô còn bà, chị , cậu và cháu trai, cô sẽ tìm mọi cách bảo vệ họ, dù cho thế nào đi chăng nữa, cô sẽ không để họ xảy ra bất cứ chuyện gì.
Kanna đã ở thế giới này quá lâu, cô gần như quên mất cốt truyện như thế nào rồi, cô chỉ nhớ một vài tình tiết và một số nhân vật quan trọng, hy vọng nó sẽ giúp cho cô trên con đường sắp tới.