Kanna bật dậy, mồ hôi cô ướt đẫm trên mặt, lại một cơn ác mộng nữa, đưa tay lên lau mồ hôi trên trán.
Cô bần thần ngồi nhớ lại giấc mơ vừa rồi, máu me chết chóc, tiếng la hét gào thét, tất cả những thứ đó là gì vậy.
- Cốc cốc cốc, Kanna con dậy chưa, bà vào nhé!
Giọng một người phụ nữ vang lên, đó là bà ngoại của cô ở thế giới này, bà Kawano Ayaka.
- Bà cứ vào đi, cháu dậy rồi
Bà mặc một bộ kimono, gương mặt hiền lành dịu dàng, làn da trắng mịn, màu mắt xanh nhưng đục nhẹ, mái tóc trắng vấn kiểu truyền thống, đã có tuổi nhưng chắc chắn hồi còn trẻ bà là một mỹ nhân.
Bà ngồi lại phía đầu giường của cô, âu yếm nhìn cháu gái ngây thơ của mình.
- Cháu sao vậy lại mơ ác mộng hả
Cô lắc đầu nhìn bà, mái tóc cô rũ xuống trán, gương mặt tái nhợt đi. Lấy từ tay áo ra một chiếc khăn tay, lau nhẹ lớp mồ hôi mỏng trên gương mặt cháu gái.
Bà khẽ thở nhẹ một hơi, có lẽ cần có biện pháp cho những thứ này mới được, con bé đã chịu quá nhiều thiệt thòi rồi.
- Mau dậy ăn sáng đi, bà làm cho cháu vài thứ ngon lắm đó
- Cháu chẳng muốn ăn gì cả
-Thật không ăn sao? chị Akiko cũng đích thân làm cho cháu đó
Nghe vậy Kanna bật dậy, lo lắng nhìn bà hỏi gấp.
- Sao tự nhiên chị lại dậy làm cho cháu, chị đã khỏe hẳn đâu, mới xạ trị tuần trước xong mà bà.
- Nhưng con bé vẫn muốn làm cho cháu ăn, sợ cháu đi học xa sau này lại không được ăn nữa
Cô gật đầu với bà mình, hiểu ý nhanh chóng nhảy từ trên giường xuống vào nhà vệ sinh, bà cô nhìn cháu gái đã chịu dậy, ngồi tại chỗ gấp chăn và thu vén giường chiếu giúp cô.
- Bà dặn này, hôm nay sẽ có người của trường đến tìm gặp con, con hãy ngoan ngoãn nghe lời và cố làm thân với mọi người nhé
Giọng bà cô đều đều vang lên, Kanna vừa chải răng vừa ậm ừ với bà mình, cô cũng không biết là ai sẽ đến gặp mình đây.
Tiếng gió thổi vào làm bay tấm rèm lên cao, gió cuốn theo vài chiếc lá vào phòng, bà Ayaka tiện tay đóng cửa sổ phòng lại, nhìn xung quanh phòng một lượt.
Chiếc giường được kê sát cửa sổ, bên cạnh là một chiếc bàn học tập, trên giá toàn là truyện tranh, chỉ có lác đác vài cuốn sách học, một chiếc radio nhỏ cùng một chiếc gương lược.
Trên giá sách, có một khoảng trống lớn chỉ để một tấm ảnh gia đình, trong hình là ba mẹ cùng các em của Kanna tại thế giới này, bà đưa tay vuốt ảnh con gái đang cười, thầm thủ thỉ gì đó.
Sát phía bàn học là chiếc tủ quần áo của Kanna, bà tiến đến kéo ra xem, bên trong cũng rất ít quần áo, toàn bộ đều là những bộ của 1 năm về trước.
Kanna hiện tại đã 15 tuổi rồi, cũng tính là thiếu nữ, mấy bộ này thì quá chặt không thể mặc được, bà âm thầm lần mò trong đống đồ, không có lấy một bộ váy.
Thứ đẹp nhất trong tủ này là một bộ yukata, đây là bộ được ba Kanna tặng năm cô sinh nhật 13 tuổi, chắc cũng không mặc nổi nữa, nhưng nó được đặt trong hộp cất rất cẩn thận, để ở trên thành tủ.
Khép cửa tủ lại, bà âm thầm tính toán, chắc chắn phải đi mua sắm một lượt trước khi con bé nhập học.
- Bà đang tìm gì trong tủ của cháu đó?
- Bà tìm xem cháu có bộ nào đẹp đẹp chút không để mặc đi gặp những người ở trường
Cô dùng khăn lau qua mặt, tóc trên trán có ướt đôi chút, lấm tấm vài giọt nước đọng lại.
- Cháu mặc bộ này cũng được mà bà
Nhanh tay cô mở tủ lôi ra một bộ quần jean, áo len dài tay, lắc qua lắc lại trước mặt bà mình, bà cô nhíu mày lắc nhẹ đầu không ưng.
- Họ đều là những người rất có tiếng nói, chúng ta cần ăn mặc lịch sự hơn, hay thế này cháu mặc kimono đi, bà có để cho cháu một bộ trong phòng chị gái cháu đấy!
Kanna nhìn lại bộ đang cầm, ngúng nguẩy không muốn mặc kimono, mặc vừa khó di chuyển vừa khó mặc.
- Bà, cháu thấy mặc váy cũng được, bà cho cháu mặc váy nhé
- Bà vừa kiểm tra rồi, cháu làm gì có cái váy nào chứ?
Cô khẽ cười nham nhở lôi ra dưới đáy tủ một chiếc túi, mở ra bên trong có một bộ váy trắng, cô kéo lên cho bà xem, tự hào giới thiệu. Thật ra Kanna không tính mặc chiếc váy này, cô chỉ muốn khoe nó với bà mình thôi.
- Đây là váy ba cháu mua cho cháu đó, cháu chưa mặc bao giờ cả, ba còn mua cả 2 chiếc nơ xanh da trời để đi kèm bộ nữa
Bà cầm chiếc váy lên xem xét, bộ váy dài đến mắt cá chân, có hai ba lớp váy xòe, rất bồng bềnh, trông như một bộ váy tiểu thư kiểu cũ, rất quen mắt mà bà không nhớ đã thấy bộ váy này ở đâu.
- Trông cũng ổn, hai chiếc nơ này là gì?
- Là nơ cột tóc hai bím đó bà
Chợt nhớ ra, đây chính là bộ năm đó con rể nhờ bà đặt hộ, đây là kiểu váy công chúa, định cho con gái mặc vào dịp lễ trưởng thành.
Bà ngậm ngùi vuốt ve chiếc váy, hơn 5 tháng nữa là cháu gái 15 tuổi, tiếc là ba mẹ nó không thể đón lễ trưởng thành như dự định, gấp chiếc váy vào bà khuyên nhủ cô.
- Bà biết chiếc váy này rồi, nhưng chúng ta để lại mặc dịp cháu sinh nhật nhé!
- Tại sao vậy bà?
- Bà muốn cháu mặc luôn trong lễ trưởng thành, mau cất đi, chúng ta tìm bộ khác nhé!
Thấy bà kiên quyết như vậy, cô cũng đành cất đi, thật ra cô cũng không thích mặc váy lắm, nhưng nếu phải mặc bộ của người thân mua, cô vẫn sẽ vui vẻ mặc.
- Chúng ta qua phòng chị gái con nhé, con bé nhiều váy đẹp lắm!
Bà lôi tay cô ra ngoài, còn không quên đóng luôn cửa phòng lại sợ cô bỏ trốn. Ra bên ngoài phòng là một kiểu hành lang cũ, kéo cánh cửa tiếp theo là ra sân chính, bên cạnh là một hồ cá nhỏ tầm 20m, lũ cá tung tăng bơi lội, xung quanh hồ là một hàng cây bonsai cùng các hòn non bộ.
Tiếng nước chảy róc rách, cảm giác quang cảnh thoáng đãng tươi mát, trời đã bắt đầu vào thu nên khá mát mẻ, Kanna thầm nghĩ có khi nào mặc yukata không.