Lục Ly nhìn đám dân làng đang ngấu nghiến:
“Có lẽ giờ họ bận ăn quá thôi.”
Nữ dân làng trước mặt gần như nửa thân đã rạp xuống bàn, từ cổ vươn ra một chiếc xúc tu, nhẹ nhàng vuốt ve con cá trong đĩa của Lạc Gia Bạch.
Cái miệng ở đầu xúc tu liên tục thè lưỡi liếm qua liếm lại trên con cá, cứ như tiếc quá, chẳng nỡ cắn xuống.
Hai tay của bà ta cũng không dừng.
Ăn sạch phần trước mặt rồi, lại vươn sang đĩa của Lạc Gia Bạch.
Một nhánh xúc tu khác trườn đến, cái miệng ở cuối khép mở, nhỏ tong tong chất nhầy xuống cánh tay anh.
Giọng nói của bà ta vang lên như ngâm trong nước:
“Còn nhiều thế này, ngài không ăn sao?”
“Tôi còn từng thấy hàng vạn xác sống kia mà… Cảnh nhỏ này chẳng đáng gì.”
Lạc Gia Bạch đang lẩm bẩm tự trấn an, bị gọi thì vội cười gượng:
“Tôi… giảm cân, không có khẩu vị thôi.”
Tay người phụ nữ kia càng lúc càng nóng vội vươn tới.
Lục Ly nhìn chằm chằm bàn tay ấy, mở miệng:
“Cổ tay có vết hằn.”
Lạc Gia Bạch cúi xuống nhìn theo.
Quả nhiên trên cổ tay bà ta có một vạch rõ ràng phía trên trắng bệch, phía dưới thì sạm đen.
Lạc Gia Bạch giải thích:
“Chắc do thường xuyên đeo găng lúc làm việc ngoài trời, nên phần che kín thì trắng hơn.”
Ánh mắt Lục Ly tiếp tục hạ xuống.
Từ dưới tấm khăn trải bàn lộ ra đôi chân: Bà ta đi một đôi ủng đen cao tới đầu gối, ép sát với quần đen.
Mỗi lần ăn quá hăng, lại dậm mạnh một cái, vang lên tiếng động khẽ.
Nếu không ngồi gần thế này, e rằng chẳng ai phát hiện đôi ủng ấy.
Lục Ly ngả người ra ghế, bỏ qua bà ta, nhìn mấy người phía sau.
Mỗi người đều đi ủng cùng kiểu, chỉ khác màu.
“Má ơi, con muốn ăn cá!”
Một đứa bé làng cao ngang nửa người lớn chạy vòng quanh bàn, níu áo bà mẹ nhưng bà ta chỉ cúi đầu ăn, chẳng thèm để ý.
Đứa bé đi giày thường.
Nó vừa chạy, đầu bỗng rơi cái “bịch”.
Cái đầu lăn đến sau ghế Lục Ly, còn thân thể thì đưa tay loạng choạng mò mẫm, bụng kêu òc ọc, rõ ràng đang tìm bàn ăn.
Lục Ly kéo cánh tay nó, xoay lại:
“Đây, em đi nhầm hướng rồi.”
Vai nó run run vui sướng:
“Cảm ơn, khách quý.”
Cái cổ không đầu “nhìn” Lục Ly thật lâu, rồi bỗng nói:
“Ngài thật đẹp. Ta có một câu chuyện về nơi này, ngài muốn nghe không?”
Lục Ly liếc nhìn mấy người chơi khác, rồi nghiêng người hạ giọng:
“Em nói đi.”
Lạc Gia Bạch không dám nhúc nhích, chỉ dựng thẳng tai nghe.
Vòng tay của anh bỗng rung nóng một cái, rõ ràng là manh mối Lục Ly lấy được từ cửa ải trước đã kích hoạt lời thoại của nhân vật phó bản.
“Lúc trăng mọc, sẽ có rất nhiều thức ăn được mang đến. Khi trăng lặn, chúng ta có thể lấy đồ ăn. Nhưng một khi trăng giáng xuống hình phạt, chúng ta chẳng còn gì nữa, cũng mất cả phương hướng.”
Lục Ly hỏi:
“Hiện giờ trên trời có hai mặt trăng. Em nói là cái nào?”
Đứa trẻ khúc khích cười:
“Hai cái? Từ xưa đến giờ, vẫn luôn chỉ có một mặt trăng thôi mà!”
...
Cái đầu của người đàn ông dẫn đường rơi xuống bàn, lăn lóc mấy vòng, cuối cùng va vào đĩa cá mới dừng lại.
Người đàn ông xoay đầu nhìn người chơi, trong khi nhả xương cá từ miệng ra.
“Quý khách sao còn chưa động đũa? Chẳng lẽ món ăn không hợp khẩu vị?”
Hắn bỗng như nhớ ra điều gì, cái đầu lắc lư đắc ý.
“Các vị khách tặng chúng ta một con cá nguyên vẹn, để tỏ lòng cảm kích, hôm nay chúng ta còn đặc biệt để đầu bếp chuẩn bị hai món ăn nữa cho các vị.”
Từ hai bên bàn, bất ngờ xuất hiện tám người dân mặc đồng phục đầu bếp.
Mỗi người bưng hai khay đậy nắp, đi thành hàng tiến đến.
Họ lần lượt đứng trước tám người chơi, cúi nửa người, hai tay nâng khay lên để trình bày.
“Đây là món thứ nhất, có cả bào ngư, còn có hải sâm.”
Người đàn ông liếm một miếng cá, giọng điệu hưng phấn:
“Nhưng nó nằm ở khay tay trái hay tay phải nhỉ? Ta cũng quên rồi.”
“Có điều, nếu các vị trả lời đúng câu hỏi, có lẽ trí nhớ ta sẽ được khơi dậy.”
“Người đầu tiên trả lời chính xác còn sẽ nhận thêm phần thưởng đặc biệt.”
Hắn nhấn mạnh quy tắc, rồi nở nụ cười rợn người:
“Nhưng nhớ kỹ sau khi mở khay, nhất định phải ăn hết.”
“Đây là món đặc sản trấn thôn, khách mới có thể chưa quen, nhưng chỉ cần ăn xong món này, các vị chắc chắn sẽ yêu thích hết thảy món ăn nơi đây!”
Nghe đến phần thưởng, mấy người chơi lập tức xôn xao.
Phần thưởng có thể chính là đạo cụ quan trọng để sống sót ở cửa ải này, thậm chí cả về sau.
Ai cũng khao khát.
Người đàn ông đưa ra câu hỏi đầu tiên.
Hắn chỉ tay lên trời:
“Chúng ta dựa vào ân huệ của mặt trăng để sống. Vậy, nghề nghiệp của chúng ta là gì?”
Lục Ly ngẩng đầu.
Trên bầu trời, hai mặt trăng lúc này chồng khít, tỏa ra ánh sáng chói lòa.
Nói xong, cái đầu hắn bất động giữa bàn, trừng trừng nhìn bọn họ, ánh mắt rợn người.
Một người chơi không nhịn được kêu lên:
“Đạo cụ đâu? Manh mối đâu? Câu hỏi này chẳng có đầu mối gì cả! Nghề nghiệp thì muôn hình vạn trạng, sao mà đoán nổi?”
“Phạm vi cũng không rõ! Là tất cả dân làng cùng một nghề, hay mỗi người một nghề?”
Có người lắc đầu:
“Hắn đã ra câu hỏi thì sẽ không đáp lại nữa đâu. Manh mối chắc chắn ở trong cảnh này.”
“Mặt trăng… Chưa chắc đã chỉ mặt trăng thật.”
Phong Thiện trầm tư rồi chen lời, cắt ngang sự hỗn loạn:
“Nơi này môi trường khắc nghiệt, đặc biệt thiếu nước. Trong ngục giam, mặt đất nứt nẻ, nhưng ban ngày quan sát kỹ thôn làng, đất ở đây lại ẩm hơn đôi chút. Trên đường tới, tôi còn thấy sau nhà trồng cả một vườn cây ăn trái.”
“Ân huệ của mặt trăng có lẽ chính là ân huệ của tự nhiên.”
“Vậy thì… Thợ mộc, nông dân trồng cây…”
Người chơi Vũ Bân kẻ từng kéo Lục Ly ở cửa ải trước ngồi bên cạnh Phong Thiện, nghe trọn phân tích.
Hắn lập tức mở vòng tay, đổi ra hàng loạt đạo cụ phòng thân.
Hắn phấn khích nói với Phong Thiện:
“Điểm số của tôi nhiều, tôi sẵn sàng cống hiến cho cả đội. Để tôi thử từng đáp án một!”
Nói rồi, chẳng chờ ai phản ứng, hắn nhìn thẳng vào cái đầu mà đáp:
“Thợ mộc! Các người sống bằng nghề đốn gỗ, làm mộc.”
Đầu người đàn ông khẽ lắc, giọng tiếc nuối:
“Trả lời sai.”
Ngay lập tức, đầu bếp đứng trước mặt Vũ Bân hành động.
Hắn mở nắp khay bên trái.
Bên trong, bào ngư và hải sâm đã nát bấy thành thứ bầy nhầy.
Trong thứ dịch đen kịt còn lổm ngổm giòi bò.
Mặt Vũ Bân biến sắc.
Người đàn ông cười khàn:
“Dù đúng hay sai… Cũng phải ăn hết.”