“Đêm qua ngủ ngon chứ? Dù thời gian chuẩn bị có hơi gấp, nhưng những căn phòng chúng ta dành cho các vị đều là tốt nhất trong làng rồi.”
Người đàn ông hết sức nhiệt tình, con ngươi đảo lên đảo xuống, cứ như muốn nhìn thấu trong túi áo mọi người.
Hắn liếm môi, hai tay ngứa ngáy như sắp thò vào túi họ.
“Nghe nói các vị mang đến cá tươi, sáng nay toàn bộ dân làng đều tới tham gia nghi thức chào đón, chuẩn bị một bữa tiệc lớn! Họ mong chờ đã lâu rồi.”
“Các vị có mang cá theo không?”
Khi thấy người chơi lấy cá ra, khóe miệng hắn lập tức chảy nước dãi, nụ cười vặn vẹo:
“Mời đi theo ta, mọi người đang đợi các vị từ lâu rồi.”
Hắn dẫn mọi người đến một bãi đất trống trước làng.
Ở đó có một chiếc bàn tiệc thật dài bày ngoài trời.
Xung quanh bàn có cả trăm người ngồi, đĩa ăn trải từ đầu bàn đến cuối bàn, nhìn khắp nơi toàn là những chiếc đĩa trắng trống trơn.
Khác với những chiếc đĩa trắng trơn đó, có tám chiếc đĩa viền khắc hoa văn đẹp đến quỷ dị.
Nhưng cũng đều rỗng không.
Món ăn còn chưa được dọn lên.
Người đàn ông tiếp tục dẫn đường, mời họ ngồi vào vị trí chính giữa cùng một bên bàn tiệc:
“Chỗ ngồi của các vị ở đây.”
Phong Thiện liền bước nhanh lên, ngồi ngay vị trí trung tâm.
Ngồi xuống rồi, hắn còn ngoảnh lại liếc Lục Ly một cái.
Lục Ly chẳng mấy để tâm, chỉ chọn chỗ gần mép ngồi xuống.
Ánh mắt cậu dừng lại trên người dân làng.
Bàn tay đập bàn của dân làng cũng thô ráp như bộ đồ họ mặc, ngón tay chai sạn vì lao động lâu ngày, trên mặt hằn sâu những nếp nhăn, gương mặt như bị gió sương mài mòn qua năm tháng.
“Phong Thiện bụng dạ hẹp hòi như cây kim vậy.”
Lạc Gia Bạch thấy cảnh hắn tranh ghế, thì thầm với Lục Ly:
“Bây giờ mọi thứ trông có vẻ bình thường, chỉ không biết ‘bữa tiệc lớn’ mà họ chuẩn bị rốt cuộc là cái gì. Nhìn quần áo rách rưới, nhà cửa xiêu vẹo thế kia, họ có thể lấy gì ngon ra chứ?”
Lục Ly đáp: “Chắc chắn sẽ nằm ngoài dự đoán.”
Dân làng quanh bàn tiệc bắt đầu xôn xao, những người ngồi xa còn phải nhổm dậy nhìn:
“Bọn họ mang cá tới, là khách quý, chắc chắn không phải kẻ trộm ngọc trai.”
“Cá! Đúng là cá! Ngay trong tay họ. Đáng chết! Hôm qua rốt cuộc ai đã nhốt khách quý vào ngục vậy, may mà họ rộng lượng, chịu tha thứ, hôm nay thậm chí còn bằng lòng chia cá cho chúng ta.”
“Là… Tên thợ săn, hắn đã lừa dối chúng ta, suýt chút nữa thì làm phật ý khách quý!”
“Ha ha ha, đây là lần đầu trong năm nay ta thấy một con cá nguyên vẹn, ta suýt quên mất cá có mùi vị thế nào rồi.”
Tiếng bàn tán càng lúc càng lớn, khi tám người chơi ngồi xuống thì cả sân bùng nổ tiếng vỗ tay như sấm, xen lẫn những tràng cười vui mừng không dứt.
Người chơi bị vây quanh, bầu không khí dường như hết sức hòa thuận.
Người đàn ông nói: “Xin hãy đặt cá lên tám chiếc đĩa ở hàng giữa.”
Tám con cá quẫy một cái rồi rơi xuống đĩa, những giọt nước văng ra liền bốc hơi ngay.
Hoa văn trên đĩa lập tức phát sáng.
Cá không động đậy nữa.
Người đàn ông vừa lau nước miếng vừa tuyên bố:
“Cá đã đến, bữa sáng thịnh soạn của chúng ta chính thức bắt đầu!”
Lời vừa dứt, trong tất cả đĩa lớn nhỏ trên chiếc bàn dài lập tức hiện ra “thức ăn”.
Một luồng mùi tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi, vừa nhìn rõ đồ ăn bày trên bàn thì không ít người chơi biến sắc.
“Đây gọi là… Tiệc lớn á?”
“Cho ai ăn? Đưa cho chúng ta sao?”
Một nữ người chơi bịt miệng, quay đi nôn khan:
“Ọe! Tôi chịu không nổi! Thứ này thối quá…”
“Lẽ ra hôm qua nhìn chai nước họ đưa tôi đã phải hiểu ‘tiệc lớn’ nghĩa là gì rồi!”
Lạc Gia Bạch bóp mũi, giọng nghèn nghẹt:
“Đây đâu phải bữa tiệc, đây là hội nghị rác thì có.”
Những chiếc đĩa trắng sạch đã bị “món ăn” làm ô uế đến mức không còn nhìn thấy màu sắc ban đầu.
Trên bàn chật kín những thứ ghê tởm: Rong biển thối rữa, sò khép miệng chặt, sao biển đầy thứ nước đen ngòm, nhiều nhất là vô số khung xương cá to nhỏ.
Trên mỗi bộ xương chỉ còn dính lại một hai mẩu thịt nát.
Người dân trong làng ai nấy đều cầm một bộ xương cá, vội vàng cho vào miệng nhấm nháp.
Không biết là mới bắt đầu ăn hay đã ăn xong rồi mà vẫn còn đang liếm sạch từng khúc xương.
Chất lỏng đục ngầu màu đen từ trong đĩa tràn ra bàn, trông giống hệt thứ nước mà hôm qua bọn họ đã đưa cho người chơi.
Đây quả thực là một bữa “yến tiệc rác” thịnh soạn.
Nôn xong, nữ người chơi kia mặt trắng bệch ngồi xuống, cổ họng giật giật, cố nuốt xuống cơn buồn nôn lần hai.
Nhưng biểu hiện của cô quá rõ, bị người đàn ông dẫn đường phát hiện.
“Quý khách tôn quý, ngài không hài lòng với nghi lễ chào mừng mà chúng tôi chuẩn bị sao?”
Hắn vừa nhai xương cá vừa nói, môi run run, còn phun cả mảnh xương ra ngoài.
Nụ cười trên mặt hắn biến mất, thay bằng những hơi thở phẫn nộ dồn dập.
Hắn giơ tay đập mạnh lên vai nữ người chơi, giọng hung hăng:
“Ngươi khinh thường chúng ta? Ngươi chê bai chúng ta?”
Nữ người chơi vội vàng lắp bắp, giọng run run:
“Không… Tôi… Tôi đâu có…”
Mùi tanh từ cơ thể NPC càng nồng nặc, khiến cô lại suýt nôn nữa.
“Đương nhiên là hài lòng, chỉ là cô ấy vui mừng quá thôi.”
Phong Thiện lập tức đứng ra giảng hòa.
Gương mặt người đàn ông giãn ra, hắn thu tay về, mỉm cười gật đầu:
“Ha ha, vậy thì tốt.”
Nữ người chơi thở phào nhẹ nhõm, nước mắt lưng tròng, biết ơn liếc nhìn Phong Thiện.
Người đàn ông càng tới gần bọn họ thì càng tiến gần tám con cá tươi trên bàn.
Ánh mắt hắn lướt qua Phong Thiện, dính chặt vào cá, đầy khao khát.
Cái gật đầu của hắn ngày càng kịch liệt, cuối cùng cả vai, cổ, đầu cũng bắt đầu run rẩy.
“Bộp bộp!”
Trong tiếng cười điên dại không ngớt, cái đầu của hắn rơi phịch xuống bàn.
Từ cái miệng há ra trên đầu, một cái lưỡi thò ra, cố sức vươn về phía đĩa cá.
Bên phải Lạc Gia Bạch là Lục Ly, bên trái là một người phụ nữ trung niên có tàn nhang trên mặt.
Người phụ nữ mỉm cười cứng nhắc, nói lời chào:
“Ha ha, chào mừng các vị, cảm ơn các vị vì những con cá.”
Bà ta cứng ngắc quay đầu, hai tay điên cuồng nhét đầy “rác” trên bàn vào miệng, cổ họng còn phát ra tiếng cười rợn người.
Động tác của bà ta ngày càng nhanh, như thể đã đói khát từ rất lâu, hoàn toàn chẳng quan tâm có kịp nhai hay không.
Trong tiếng cười điên cuồng, đầu người phụ nữ rơi xuống, đập vào vai Lạc Gia Bạch.
Ban đầu anh tưởng là bà ta vỗ mình, quay đầu thì đối diện một cái cổ be bét máu.
Nhìn xuống lại thấy cái đầu vừa va vào vai mình.
Cái đầu đó còn tinh quái chớp mắt với anh, rồi lăn lông lốc xuống dưới gầm bàn.
“Á!”
Lạc Gia Bạch giật mình, bật ra một tiếng kêu ngắn ngủi.
Người phụ nữ mất đầu vẫn tiếp tục dùng cả hai tay nhét đồ ăn vào cổ.
Nghe thấy tiếng kêu, cái cổ trơ trọi kia lại quay sang phía anh.
Lạc Gia Bạch vội vàng nén hết tiếng hét còn lại, cười gượng:
“À… Ha ha, chị cứ… Cứ ăn tiếp đi!”
Cái cổ lại quay về chỗ cũ.
Số dân làng mất đầu ngày càng nhiều, nhưng tốc độ ăn uống chẳng hề giảm.
Thức ăn bị nhét vào cổ, phát ra tiếng nhão nhoét kinh tởm.
Từ những cái cổ cụt đó mọc ra những xúc tu lấm bùn.
Đầu xúc tu há ra một cái miệng, dính sát vào đĩa, càn quét ngấu nghiến.
Những xúc tu quơ quào xung quanh.
Một cơn gió từ chúng thổi sang mặt Lạc Gia Bạch.
Anh run rẩy, nép sát vào Lục Ly vẫn điềm nhiên ngồi cạnh, rồi dùng giọng run run chỉ đủ hai người nghe mà gào thầm:
“Đầu của bọn họ đều lăn xuống gầm bàn hết rồi! Chẳng lẽ không ai muốn nhặt lên sao?”