– Chủ nhân, người đang mang thai, pháp lực tạm thời nên hạn chế sử dụng nếu không sẽ nhanh chóng kiệt sức. Chuyện dịch chuyển để cho ta cùng Yên Phong làm được rồi.
– Vậy vất vả cho các người rồi.
Vù vù, tiếng gió lướt qua nhanh rồi một chút lại im bặt. Bọn họ đã đặt chân lên biên thổ Hạ Quốc. Từ nơi này đến kinh đô Hạ Quốc phải mất một ngày nữa. Bọn họ đành ngủ tạm trong rừng.
Hoa Nhi bẻ cành cây bện thành một chiếc giường lá lớn, Lạc Lạc hoá phép, chiếc giường biến thành một chiếc giường nệm lông cáo trắng tinh. Các nàng đỡ Lạc Hy cùng Tiêu lão gia nằm xuống nghỉ ngơi trước. Yên Phong bắt được mấy con gà rừng, bắt đầu nổi lửa nướng.
– Hy nhi, đến Hạ Quốc chúng ta sẽ ở đâu, rồi sống kiểu gì?
– Phụ thân, người yên tâm. Lúc trước con với Hoa Nhi có đi dạo qua Hạ quốc. Lúc đó có người rao bán một căn biệt viện giá khá rẻ nên con đã mua lại hơn nữa con còn thu phục được một thụ yêu ngàn năm, nó sẽ giúp chúng ta che dấu tung tích.
– Con gái cha càng ngày càng lợi hại a. Vậy con có thể biến ra nhiều tiền không?
– Cha, đồng tiền là phù du, không phải là vĩnh cửu. Con không thể dùng pháp thuật để biến ra tiền vì như thế sẽ phạm luật trời. Con có dành dụm được ít tiền, đủ để chúng ta sống một thời gian dài. Đợi một thời gian, chúng ta sẽ nghĩ cách khác.
– ừm, vậy cũng được a.
– Chủ nhân, thức ăn chín rồi.
Bọn họ cùng nhau ăn thịt, xong rồi ai náy đều tìm một chỗ nằm trên giường lông cáo đánh một cách ngon lành.
Trong khi đó…
– Bẩm hoàng thượng, vẫn chưa có tin tức gì.
– Khốn kiếp, thật vô dụng. Nàng nhất định chưa có đi xa đâu ( nhầm rồi bố ạ), nhanh tìm đi. Dù phải xới hết đất ở Linh quốc này cũng phải tìm cho ra nàng.
– Rõ ( nói rồi phi thân đi mất).
– Hy nhi à Hy nhi, nàng tuyệt đối đừng có làm thật. Không cần rời bỏ ta, ta cầu xin nàng…
“ Nhất dạ phu thê bách dạ ân là điều ta rất từng coi trọng. Vương Thiên Lãnh, ngươi đã không tuân thủ ước định giữa chúng ta, sự tin tưởng của ta đối với ngươi tới đây là con số không. Tam tòng tứ đức ta đưa ra, người điều nào cũng phạm phải. Nay ta chính thức hưu bỏ ngươi, từ nay Tiêu Lạc Hy và Vương Thiên Lãnh ân đoạn nghĩa tuyệt, cả đời không mong muốn gặp lại. Nắm tóc này là bằng chứng cho những lời ta nói. Vĩnh biệt ”.
( nước mắt rơi xuống) ( tg: anh là nam nhân mà sao hay khóc quá vậy? VTL: ngươi yêu bao giờ chưa? Tg: đương nhiên là rồi. VTL: thế sao còn hỏi ta. Tg:…. ).
Ở trong rừng, Lạc Hy cũng không ngủ được. Nàng ngước mắt lên nhìn ánh trăng đã sắp tròn đầy qua từng kẽ lá. Chỉ còn 2 ngày nữa là ngày trăng tròn, nàng sẽ vĩnh viễn quên hắn.
Sang hôm sau, Lạc Lạc thu hồi lại giường, bọn họ lại tiếp tục lên đường đi kinh đô Hạ Quốc, Hạ Châu.
Dừng trước biệt viện, Lạc Hy biến đổi một chút rôi mọi người cùng nhau bước vào. Nàng đặt tên phủ đệ này là Tiêu phủ. Cây tinh thấy nàng trở lại sau gần hai năm thì vui lắm. Hắn biến thành một tiểu hài tử 5, 6 tuổi chạy ra nhảy tung tăng dưới chân Lạc Hy.
– Tiểu tử, chủ nhân ta đang có tiểu hài tử, người đừng có xô đẩy. ( Lạc Lạc cú đầu tiểu yêu).
– Aai nha, ngươi cùng lắm là tu hành hơn ta có mấy chục năm thôi, làm gì mà ra vẻ lớn hơn ta vây? ( bất bình)
– Ây nhô, ta mới tu hành hơn ngươi có mấy chục năm thôi, nhưng mà ta lớn thế này, còn ngươi thế này. Thật mất mặt.
– Ngươi… xú nữ nhân.
– Cái gì, tiểu yêu thụ chết tiệt, ngươi có tin ta đem ngươi đi đốt thành than không?
– Ô ô chủ nhân, Lạc Lạc tỷ bắt nạt ta ( kéo áo Lạc Hy nũng nịu).
– Được rồi, Dung Mệnh ngoan. Chuẩn bị các thứ đi, chúng ta đi đường cũng đã khá mệt rồi. Tối nay ta sẽ viết một kịch bản, các ngươi hãy theo đo mà làm. Dung Mệnh, ngươi dùng mị tâm thuật để tạo cho ta một thân phận như những gì ta đã viết. Rõ chưa?
– Vâng, nhưng mà chủ nhân, sao phải làm thế a…
– Từ từ rồi ngươi sẽ hiểu. thôi vào trong nhà đi.
Tối hôm đó, Lạc Hy ngồi trước thư án viết sẵn một kịch bản, để đến khi nàng quên hết mọi chuyện, Hoa Nhi sẽ căn cứ vào đó để tạo cho nàng một quá khứ mới, một tương lai mới.
Hoa Nhi đón lấy tờ giấy từ tay Lạc Hy, đọc xong, nàng hơi nhíu mày..
– Tỷ tỷ, sao lại phải nói như thế này?
– HN, đêm mai ta sẽ uống vong tình thuỷ, sáng hôm sau sẽ quên hết tất cả mọi chuyện, bắt đầu lại từ đầu. Ta không muốn biết ta và hắn còn có ân tình cũng không muốn con ta mang tiếng là con hoang. Muội hiểu không?
– Muội hiểu rồi, sáng mai muội sẽ đem nó đưa cho tất cả mọi người.
– ừm. Đi ngủ đi…
Sáng hôm sau, mọi người đã được HN phổ biến mọi chuyện. Tất cả đều thở dài, nhưng vẫn y lệnh mà theo. Dung Mệnh hoá thành một cây cổ thụ lớn, có những chiếc lá dài thon thon như lá liễu, tán rộng, lại có những bông hoa trắng nhỏ tí ti kết thành chùm. Tán cây bắt đầu rung nhé, những bông hoa lập tức rời cành, theo một luồng gió mang theo mùi hương thơm nhè nhẹ bay khắp kinh thành Hạ Quốc. Người dân ở đây lập tức có một đoạn kí ức về một người. Tiểu thư của Tiêu phủ, Tiêu Lạc Hy.
Mặt trăng đã lên cao, tròn trịa đáng yêu nhưng đối với Lạc Hy, trăng đêm nay thật buồn. Buồn vì nó sắp mang theo một đoạn ký ức của nàng đi xa. Chiếc bình sứ được mở nắp, một mùi hắc bay ra. Nàng hơi nhíu mày, đoạn đưa nó kề lên môi. Mọi người nhìn hành động của nàng, tim ngừng đập, chua xót. Nàng gục dần, gục dần, đi sâu vào giấc ngủ. Chiếc bình màu xanh ngọc trên tay nàng nhẹ nhàng trượt xuống, lăn tròn rồi rơi xuống nước, đem theo hoài niệm,kí ức cũng như khát vọng tình yêu của nàng với Thiên Lãnh chìm xuống đáy.
Cuộc đời nàng bất đầu từ mai sẽ bước sang một kỷ nguyên mới…