– Lan phi nương nương, ngươi ngàn lần cũng đừng trách ta. Ta cũng vì bất đắc dĩ thôi. Ai kêu người khi không giữa đường nhảy ra cản trở việc tốt của chúng ta. Chỉ cần ngươi chết, khi Huyền Nhi sinh, con của chúng ta sẽ được làm thái tử, sau này có thể sẽ kế ngôi a.
– Thì ra là vậy sao? ( người con gái lúc nãy còn sợ hãi nép vào góc tường, run như cầy sấy thoát cái đã biến đổi, đứng thẳng dậy nhìn hắn bằng đôi mắt quật cường, cùng nụ cười khinh bỉ).
Hắn kinh ngạc không thôi. Đột nhiên đằng sau truyền lại tiếng vỗ tay…
– Hồng Mộc khá lắm, không uổng là nương tử của đội trưởng đội ám vệ.
– Hoàng thượng quá khen.
Hắc y nhân kia hoảng hồn. Hoàng thượng đến từ khi nào, phía sau hắn là Huyền phi cùng Tú phi bị người ta áp giải đến. “Lan phi” lúc này cởi bỏ bộ quần áo sang trọng đang mặc lộ ra một chiếc áo màu hồng. Nàng ta quay mặt vào trong tháo bỏ lớp mặt nạ da người rồi đeo chiếc mặt nạ sắt lên sau đó quay lại nhìn hắn, lạnh lùng.
– Thế nào? Bất ngờ sao? Yến Thống lĩnh?
– Hoàng thượng, ta đúng thật không có ngờ được.
Nói rồi hắn tháo bỏ khăn bịt mặt. Chính là Yến Lâm, thống lĩnh Cẩm y vệ hoàng cung.
– Ngươi che dấu cũng thật kĩ, làm trẫm vất vả quá à nha.
– Hư, hoàng thượng, nếu đã bắt được rồi thì cần gì phải phí lời.
– Khá khen cho ngươi, có điều ta muốn biết nhiều hơn. Huyền phi, đứa con trong bụng nàng là của hắn.
– Phải/ không phải.
– Yến Lâm, đến nước này rồi đằng nào cũng vậy. Chúng ta hãy thừa nhận đi. nếu không được sống cùng ngươi, ta thà chết theo ngươi…
– Huyền nhi.
– Đủ, dẹp cái màn này đi. Trả lời trẫm, phải hay không phải?
– Đúng, đứa bé này chính là con của ta cùng Huyền Nhi. Chúng ta vốn là thanh mai trúc mã, thế nhưng Lan đại nhân lại tham phú vinh hoa, đem nàng ép gả hoàng cung, ta liều mình gia nhập cẩm y vệ, phấn đấu đến ngày hôm nay, tất cả là muốn ở cùng nàng. Chúng ta cũng không muốn tham gia vào tranh đấu chốn cung đình này, nhưng chuyện của chúng ta lại bị Tú phi phát hiện, buộc phải nhập cuộc.
– Được, rất thẳng thắn. Còn nàng thì sao, Tú phi?
– Ô ô hoàng thượng ( quỳ cái rầm). Thần thiếp hoàn toàn không biết gì hết a. là bọn họ… ( chỉ Huyền phi) bọn họ ép buộc thần thiếp. ô ô ô…
– Ép buộc? ( Huyền phi nhìn nàng ta khinh bỉ) Hư, vậy ngươi nói coi, ngươi xúi giục Huỳnh phi bỏ độc vào trà hại hoàng hậu, cùng Lưu phi cũng là bị ép buộc đi, hay là thuê sát thủ cho Lưu phi chẳng hạn, hoặc là giúp hoàng hậu cùng Dương tướng quân mang tội thông dâm chẳng hạn…
– Tất cả là do các người ép ta, do các người….
– Câm mồm hết cho trẫm. Giỏi lắm, dám ở sau lưng trẫm thông dâm, vu hại hoàng hậu. Gan của các ngươi cũng thật lớn đi. Người đâu? Đem Tú phi đến pháp trường, giảo hình. Trương đại học sĩ vì đã có cống hiến cho triều đình nên giáng quan 3 cấp, cắt bổng lộc 2 năm. Lôi đi.
– Hoàng thượng tha mạng… ô ô ô… hoàng thượng tha mạng….
– Yến Lâm, Huyền phi phạm tội thông dâm, câu kết với Tú phi mưu hại hoàng hậu. Niệm tình Yến Lâm ngươi đã từng liều mạng cứu trẫm, hơn nữa trẫm cũng không bao giờ giết tiểu hài tử. Trẫm xá cho hai ngươi tội chết. Tuy nhiên, các ngươi phải chịu bị thích chữ vào mặt, phế bỏ võ công, đuổi ra khỏi Linh Quốc, từ nay không còn là người dân Linh Quốc nữa.
– …( sững sờ một hồi lâu)… Xin hoàng thượng ban cho chúng thần được chết. Làm dân Linh Quốc mà bị trục xuất khỏi quốc gia, điều này còn nhục nhã đau đớn hơn cả chết.
– Vậy hài tử của các ngươi thì sao? Hãy nghĩ cho nó.
– ( im lặng nhìn nhau, cuối cùng cũng dập đầu lậy) tạ hoàng thượng khai ân…
– Đưa bọn họ đi.
Bọn họ bị đưa đi rồi, tảng đá trong lòng hắn giờ mới rơi xuống. Hắn sẽ không để chuyện tương tự thế này xảy ra nữa.
– Truyền lệnh của trẫm, từ ngày mai xoá bỏ hậu cung. Những nữ nhân trong cung được cấp một khoản tiền rồi đưa họ về nhà. Sau này sẽ không có chuyện tuyển tú nữ nữa, cũng không có phi tần, chỉ có duy nhất hoàng hậu. Y lệnh.
– Chúng thần tuân chỉ.
Thiên Lãnh tung tăng đi về phía Dao Trì cung. Lạc Hy, lời hứa với nàng ta rốt cục đã làm được rồi. Thế nhưng hắn đâu có ngờ….
– Các ngươi, này tỉnh, tỉnh hết cho trẫm…( tức giận đạp thật lực)
– Ư hoàng… hoàng thượng…
– Sao lại thế này? Hoàng hậu đâu?
– Hoàng hậu? bẩm hoàng thượng chúng thần… chúng thần không biết…
– Khốn kiếp.
Hắn lao thẳng vào trong phòng tìm kiếm. Nàng không ở đây. Hắn chạy khắp đào viên, hoa viên rồi liên trì đều không có. Hắn tìm tất cả các phòng, đều không có nàng. Trong thư phòng của nàng, hắn tim thấy một nắm tóc cùng bức thư. Đọc thư xong, mặt mày hắn xám ngoét…