Hương Tóc Gọi Tình (H)

Chương 3

Trước Sau

break
Trước ba mẹ cô làm việc cho một gia đình giàu có, ông chủ Tuyên, Tuyên Lộ là con gái duy nhất của nhà đó. Sau khi gia đình cô chuyển đi, mỗi năm cứ đến dịp lễ tết vì không đủ người làm nên nhà họ Tuyên cũng hay mời ba mẹ cô đến giúp, cô cũng sẽ theo đến đó phụ giúp. Vì thế, Khương Uyên và Tuyên Lộ đã quen biết nhau từ nhỏ. Nhưng thân phận vẫn là một trên một dưới, không tính là thân thiết gì.
Chẳng qua chỉ là có quen biết mà thôi.
“Cô Tuyên, thật trùng hợp quá.” Cô cười nói.
ŧıểυ Lữ phụ trách tiếp đãi dưới lễ tân cũng mỉm cười nói: “Hóa ra hai người có quen biết với nhau, vậy thì tốt rồi, sau này hợp tác sẽ dễ dàng hơn nhiều!”
“Vốn hôm nay là cuối tuần, vậy mà còn làm em phải tăng ca, thật ngại quá Khương Uyên.” Tuyên Lộ mỉm cười khách sáo nói.
Trong ấn tượng của Khương Uyên, Tuyên Lộ là một cô gái có học thức, lễ phép, đối xử với ai cũng ấm áp, xử lý mọi việc một cách vừa dịu dàng vừa chu đáo. Khương Uyên rất ngưỡng mộ Tuyên Lộ, hơn nữa công ty quảng cáo phải tăng ca là một việc bình thường, cô cười đáp lại: “Là nhiệm vụ của tôi mà, cô Tuyên, cô muốn sửa thế nào thì cứ nói với tôi là được.”
Tuyên Lộ nắm lấy tay cô: “Khương Uyên, chúng ta quen biết lâu như vậy rồi, em đừng gọi chị xa lạ như thế, cứ gọi là chị đi.”
Khương Uyên được người ta làm thân mà hơi ngại, không ngờ Tuyên Lộ cho cô mặt mũi lớn như thế trước mặt đồng nghiệp, ŧıểυ Lữ bên kia cũng vờ nhìn sang phía khác, cô ngọt ngào kêu một tiếng: “Chị Tuyên.”
“Ừ.”
Khương Uyên đang định đưa Tuyên Lộ đến phòng kế hoạch sửa đổi lại thì thấy Tuyên Lộ xoay người đi đến chỗ một người đàn ông vẫn luôn ngồi ghế sopha kia nói: “Chung Cảnh, tôi sẽ nhanh chóng quay lại, anh đợi chút được không?”
“Ừ.”
Khương Uyên nhìn theo ánh của cô ta, nhìn thấy người đàn ông vừa lên tiếng đồng ý.
Lông mày sắc như dao, đôi mắt sáng như những vì tinh tú. Mũi cao, môi mỏng. mỗi một đường nét trên khuôn mặt đều như được điêu khắc một cách tỉ mỉ. Đôi chân dài thẳng tắp gác chéo lên nhau, hơi ngửa người ngồi trên ghế sopha. Anh đang đọc một cuốn tạp chí, biểu cảm trên khuôn mặt chỉ có sự lạnh nhạt.
Tuy rằng anh vừa đồng ý với Tuyên Lộ, nhưng ánh mắt không có mấy phần dịu dàng, vẫn luôn là dáng vẻ lạnh lùng cấm dục.
Sao lại có người đàn ông đẹp trai như vậy nhỉ?
Chỉ cần đôi mắt đẹp kia thôi đã đủ hút hồn người khác.
“Phì…” Thấy dáng vẻ Khương Uyên nhìn đến ngây người, Tuyên Lộ che miệng lỡ “phì” cười một tiếng. Cô ta bật cười là vì dáng vẻ ngốc nghếch mê trai của Khương Uyên, cũng cười vì cô gái như Khương Uyên, cả đời này sẽ không chút liên quan gì đến Chung Cảnh. Sau khi cười ra thành tiếng thì cô ta thấy mình hơi thất thố, nghiêm túc nói: “Khương Uyên, chúng ta đi thôi.”
Khương Uyên vì bản thân thất thần vài giây mà hai má đỏ ứng, cô đáp: “Vâng, chúng ta đi thôi.”
Chung Cảnh không phải là không thấy dáng vẻ ngại ngùng của Khương Uyên, chỉ là anh không buồn quan tâm chút nào.
Dù sao, các cô gái mê mẩn vẻ ngoài của anh không ít. Bây giờ ngay cả việc nhíu mày cười khẩy với việc này anh cũng lười, chẳng buồn liếc Khương Uyên lấy một lần.
Sau khi đồng ý với Tuyên Lộ, anh lại cúi đầu xuống đọc tạp chí, đợi cô ta quay lại.
Chung Cảnh và Tuyên Lộ gặp nhau ở một trang trại ngựa. Dáng vẻ xinh đẹp của Tuyên Lộ đã hấp dẫn tất cả ánh mắt của những người khác, nhưng hết lần này đến lần khác cô ta chỉ để mắt đến một mình Chung Cảnh, người chưa bao giờ liếc cô ta dù chỉ là một lần.
Có lẽ do hư vinh quấy phá, cũng có lẽ là do Tuyên Lộ không tệ, đối với sự chủ động của Tuyên Lộ, anh cũng không từ chối, thế là hai người đến với nhau.
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc