Hương Tóc Gọi Tình (H)

Chương 2

Trước Sau

break
Cô vội vã bước xuống giường nhìn cửa ra vào và cửa sổ, tất cả đều không hề có dấu vết bị cạy mở, cửa lớn ngoài phòng khách cũng đã khóa chặt.
Các cửa sổ nhà cô đều được trang bị ổ khóa chống trộm tiên tiến nhất, chắc chắn không thể vào bằng đường này được.
Rốt cuộc làm sao người kia có thể vào được?
Cô cầm điện thoại lên muốn báo cảnh sát, nhưng rồi từ bỏ.
Những chuyện kiểu như này thật sự rất khó để mở lời hơn nữa nếu cô khai như vậy, cảnh sát cũng sẽ cho rằng là cô tự mộng xuân mà thôi?
Cô cần phải có bằng chứng.
Cô nhớ không lầm là hình như hôm qua người đàn ông đã phóng vào trong thì phải. Cô chạy ngay đến phòng tắm, đối diện với gương rồi đưa ngón tay vào âʍ đa͙σ của mình.
Rách màng trinh rồi!!!!
Nhưng việc này cũng không thể làm bằng chứng được, cảnh sát sẽ cho là do cô tự làm rách...
Ngón tay cô tiếp tục lần mò bên trong tìm kiếm, nhưng không mò được gì. âʍ đa͙σ vẫn sạch sẽ như thế, hương vị cũng không khác với bình thường.
Rõ ràng cô có cảm giác anh ta xuất vào rồi mà…
Sao lại chẳng để lại dấu vết gì thế???
Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy!?
Cô bực bội túm chặt búi tóc của mình. Đúng là gặp quỷ mà!
Hả, không lẽ mình gặp quỷ thật sao?
Cô bất giác đổ mồ hôi lạnh sau lưng, không phải là cô… bị quỷ đυ. đấy chứ??
Móa ơi...
Khương Uyên là một cô gái bình thường, ngoại hình cũng có thể gọi là vừa đủ số điểm được gọi là xinh xắn, học vấn cũng bình thường, năng lực cũng bình thường nốt, sau khi tốt nghiệp thì làm viết bài quảng cáo tại phòng kế hoạch của một công ty.
Hoàn cảnh gia đình cũng không có gì đặc biệt, trước kia ba mẹ cô sống ở nhà của một chế tác giàu có, ba làm tài xế, mẹ làm bảo mẫu. Năm cô năm tuổi ba cô xảy ra tai nạn xe, người thì không sao nhưng lại làm chiếc xe vài bạc tỷ bị hư, ông cảm thấy có lỗi với chủ nhà nên đã chủ động từ chức không làm nữa, mẹ cô cũng thế.
Sau đó cả gia đình cô rời khỏi nhà của vị đại gia đó, bắt đầu mở một tiệm bán trái cây nhỏ, cuộc sống của gia đình cô trôi qua một cách bình thường như thế.
Điều duy nhất đáng nói là, Khương Uyên có một mái tóc vô cùng đẹp. Vừa đen, vừa bóng, vừa mềm, suôn dài như thác nước. Đẹp đến mức từ nhỏ cô đã nhận được nhiều lời ca ngợi kiểu như: Tóc cô gái này đẹp muốn xỉu!
Chưa kể, nhờ mái tóc này mà vẻ ngoài của cô được cộng thêm không ít điểm, vừa đủ để có thể tính là một cô gái đẹp đó!
Chỉ là mấy hôm nay cô phải càng bảo vệ mái tóc này thật tốt.
Bởi vì tuần trước công ty vừa lấy được hợp đồng quảng cáo dầu gội đầu, ngoại trừ đại diện thương hiệu là một minh tinh nữ ở ngoài thì còn cần hai cô gái xinh đẹp có mái tóc dài làm quần chúng, trong đó có một người đẹp mà bọn họ đã tìm được từ đầu nhưng lại có việc bận đột xuất, thế là Trì Nghiêm đẩy cô ra giúp, dựa theo lịch trình của nữ minh tinh kia thì sẽ quay quảng cáo vào cuối tháng.
Trong hai tuần này, Khương Uyên được yêu cầu phải chăm sóc tóc thật cẩn thận. Hơn nữa bây giờ đang là mùa đông, thời tiết hanh khô nên ban ngày cô phải buộc tóc rồi đeo mũ lên, tránh cho tóc bị khô, chẻ ngọn, hư hỏng… Đương nhiên, việc này cũng nằm trong hợp đồng.
Vì phần thưởng năm nghìn nhân dân tệ đó, cô rất tự giác tuân thủ hợp đồng.
Thế nên dù cho đêm qua say xỉn thì cô vẫn không quên gội đầu và dưỡng tóc.
Lúc này, cô đang co chân lại ngồi trên ghế sopha, tóc dài xõa trên vai, suy nghĩ về chuyện tối qua với vẻ mặt thẫn thờ.
Cô là người không bao giờ tin vào chuyện ma quỷ.
Không lẽ là do cô tự làm rách thật sao?
Ham muốn tìиɧ ɖu͙© của cô vốn không cao, tuổi cũng còn trẻ, mới hai mươi ba thôi mà, ngay cả chuyện yêu đương với bạn trai còn chưa từng có. Từ trước đến giờ cũng không có thói quen tự sướиɠ, sao hôm qua lại có thể tự làm rách màng trinh của mình được chứ?
Tự nhiên cô cảm thấy mệt ngang nha, nếu bạn trai tương lai hỏi cô có còn là xử nữ không thì cô nên trả lời thế nào đây?
Cô buồn bực cào tóc, thở dài thườn thượt, thôi bỏ đi, không để ý tới nó nữa,
Cô có hơi đói, quơ tay cầm điện thoại định gọi món bên ngoài thì điện thoại chợt đổ chuông, là Trì Nghiêm gọi tới, cô bấm bắt máy.
“Alô, anh Trì?”
“Khương Uyên, em đến công ty chút nhé, bên A có ý định thay đổi phương án.” Trì Nghiêm dùng giọng mũi nói chuyện, như vừa mới thức dậy: “Anh hỏi hết mọi người rồi, ai cũng nói hôm qua uống nhiều quá không đến được, làm phiền em một chuyến được không? Chút nữa anh cũng qua đó.”
Trời sinh cô không có năng khiếu từ chối người khác, hơn nữa đây còn là Trì Nghiêm, là trưởng phòng của cô: “À, được ạ, để em qua.”
Thay quần áo xong rồi ra khỏi cửa, cô tiện đường mua một cái bánh kẹp làm đồ ăn trưa, sau đó đi bộ ra bến xe buýt.
Công ty cách nhà cô không xa, chỉ có sáu trạm dừng thôi. Lúc cô đến Trì Nghiêm còn chưa tới, thế nên cô đi gặp mặt bên công ty A trước, không thể để người ta đợi lâu được.
“Khương Uyên, mau đến đây, đây là cô Tuyên, giám đốc vừa được bổ nhiệm của tập đoàn Hoa Thế. Cô ấy muốn sửa lại một chút kế hoạch trước đó.”
“Khương Uyên?” Đối phương vừa gặp cô thì vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ nói: “Là em hả?”
Khương Uyên trông thấy đối phương thì cũng có chút kinh ngạc, Tuyên Lộ, không ngờ phía bên A lại là cô gái này.
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc