Hủ Mộc Sung Đống Lương

Chương 256: CÔ GIÁO HELGA

Trước Sau

break
Lần đầu tiên Tarzan và Gaby đi coi phim kinh dị. Hôm ấy là tối thứ bảy. Ngồi xuống ghế, Gaby thì thầm:

- May còn kịp! Nhưng nếu phim rùng rợn quá thì mình sẽ chui xuống gầm ghế đó.

Tarzan lướt mắt nhìn khắp rạp. Chỉ kín khoảng một phần ba số ghế. Hắn cũng đùa:

- Ôkê! Và mình sẽ ra hiệu cho bạn khi nào thì có thể chui lên trở lại nha.

Gaby cười khúc khích và cũng nhìn khắp rạp. Bỗng cô bé chỉ tay:

- Cô Helga ngồi phía trước kìa Tarzan.

- Đâu?

Tarzan liếc theo Gaby sang bên trái, trước chỗ hắn năm dãy ghế. Ái chà, một giáo viên sinh vật như cô Helga lại cả gan dám đương đầu với... ma quỉ trên màn ảnh ư? Vậy cớ gì Công Chúa của TKKG, với dòng máu thám tử bẩm sinh, chịu lép vế cô giáo hiền lành chứ?

- Cô Helga tuyệt đẹp!

Gaby lại thì thầm. Mặc dù “phụ nữ” khen phụ nữ là quá thừa nhưng Tarzan vẫn công nhận cô Helga có một điều gì đó khác hẳn đồng nghiệp. Thí dụ, các giáo viên khác thường khoái phim hoành tráng cổ điển thì cô lại chọn phim... kinh dị. Thí dụ, các cô giáo khác nhan sắc không được mặn mà cho lắm thì cô nổi bật như một hoa hậu của hội đồng giáo viên. Chớ gì nữa, một mái tóc dài đỏ rực như lửa của cô cũng đủ mang nét đẹp thần bí rồi. Chưa nói đến, cô được toàn thể học sinh yêu mến, nhất là học sinh lớp 10A của Tứ quái.

- Phim chiếu rồi kìa Tarzan!

Lời nhắc khẽ của Gaby lọt qua lỗ tai của Tarzan đi đâu mất bởi hắn đang chú ý đến một nhân vật mới. Coi, cái tướng ngông cuồng của thằng con trai tóc vàng vừa nhảy qua hàng ghế ngồi ngay trước mặt Gaby, Tarzan không lạ lùng gì. Thằng Max Jocher, 18 tuổi, học lớp 11 trường nội trú chớ ai vô đây. Thằng này khó chịu như một vết bỏng rộp ở mông. Tarzan từng chứng kiến gã đá lia lịa vô bụng một chú cún nhỏ xíu, làm Tarzan phải ra tay và Max Jocher đã phải nghỉ học ba ngày liền vì sưng mạng sườn. Mắt gã còn bầm tím lâu hơn.

Gã chui vô rạp xem phim hay định giở trò gì vậy?

Câu hỏi đến cùng lúc với mái tóc thơm mùi táo của Gaby đang dựa sát vào hắn vì những hình ảnh ghê rợn trên phim. Mặc kệ phép lành của Thượng đế, cái nhìn của Tarzan không ngừng tập trung vào các cử động của Max Jocher. Ê, nó đã cúi xuống kia kìa...

Jocher liếc qua phía dãy ghế trái chớp nhoáng rồi thọc tay vô túi. Nó mầy mò với một vật lạ và ngồi thẳng dậy. Cánh tay trái hơi duỗi ra đằng trước, vai phải co về đằng sau, và...

Tarzan giật bắn mình. Hắn hiểu nội tình trong một giây. Trời ạ, thằng mất dạy Jocher vẫn thường xuyên thủ cái kẹp giấy bằng thép để làm đạn căng trên ná cao su bắn vào những học sinh lẻ loi trên sân trường. Một trò chơi đốn mạt.

Đạn bắn đi trước khi Tarzan kịp ngăn cản.

Tiếng một người đàn bà thét lên đau đớn, nhưng khán giả chỉ cười ồ. Họ tưởng rằng người phụ nữ yếu tim sợ những cảnh ma quái trên màn ảnh. Coi nào, cô Helga đưa hai tay lên ôm sau đầu, và quay lại.

“Trời ơi, nó dám bắn cô giáo...” Tarzan chồm lên tóm lấy gáy Jocher kéo nó bật ngửa trên lưng ghế. Hắn giáng một cái tát khủng khiếp có âm thanh lớn ngang tiếng rống của Jocher. Cũng may lúc đó trên màn ảnh, một bậc thang tầng hầm sập xuống cái “rầm” lấn át tất cả.

Tarzan ghé sát mang tai thằng bắn lén cười gằn:

- Tao đã thấy mày giở trò với cô Helga Gotze. Đồ bẩn thỉu. Rồi mày sẽ lãnh đủ.

Hắn giúi mạnh thằng này xuống ghế.

Gaby lúc này mới ngỡ ngàng:

- Sao? Nó đã bắn vào cô Helga ư?

Tarzan gật đầu. Hắn nhìn cô giáo đang ôm đầu đi ra khỏi rạp.

- Nhổ neo, Gaby. Cô giáo bị thương rồi.

Hai đứa vừa trờ tới cửa đã gặp cô Helga đứng trước một tấm gương lớn. Cô cắn môi đưa bàn tay rẽ tóc sau đầu để xem vết thương.

- Tụi em chào cô!

Cô Helga sửng sốt. Mặt cô vẫn còn tái mét:

- Ủa, các em định vô rạp xem phim sao? Tôi mới ở trong đó ra. Cái đầu...

Công Chúa nắm tay cô:

- Tụi em cũng mới ra. Tarzan đã nhìn thấy thằng Max Jocher bắn cô bằng ná. Bạn ấy đã “dợt” nó một trận.

Cô Helga thì thào, vẻ thảng thốt:

- Lạy Chúa, lại là thằng Jocher ư?

- Cô để em xem một chút...

Như một nữ y tá thực thụ, Công Chúa khám sau ót cô Helga và xác định một vết rách nhỏ. Cô bé dùng khăn tay thấm máu vết thương đang rỉ. Cô Helga gượng cười:

- Dòng họ Jocher toàn làm những chuyện tồi bại. Tôi cảm ơn Tarzan vì em đã kịp thời trừng phạt Jocher. Thôi, các em vào xem tiếp đi.

Gaby lắc đầu:

- Em hết thích loại phim rùng rợn này rồi. Toàn là những điềm xấu. Tụi em sẽ đi dạo một chút. Buổi tối mùa hè đẹp thế này mà cô.

Cô Helga cười tươi hơn:

- Như vậy thì có khác gì điều tôi đang mong muốn đâu. Này nhé, tôi biết một cái quán có vườn ở gần đây. Mời các em cùng ghé đó.

Tarzan nãy giờ cứ ngẩn người ra nhìn cô Helga. Còn phải hỏi, cô chỉ cao hơn Gaby tí chút, cặp mắt hơi xếch, màu xanh lục, nước da mịn nõn nà, vóc người thon thả. Lúc cô cười thì hàm răng trắng muốt không thua bất cứ minh tinh màn bạc nào.

*

Ba người ngồi dưới một cây dẻ lớn với ba chai nước ngọt trên bàn. Tarzan bắt đầu công việc quen thuộc:

- Hình như cô xích mích với gia đình thằng Max Jocher?

Helga kinh ngạc:

- Sao em biết?

- Hồi nãy cô có nói “Dòng họ Jocher toàn làm những chuyện tồi bại”...

- Ừ nhỉ, các em biết làng Lerchenbach không? Tôi và gia đình Jocher ở chung làng.

Gaby lắc đầu:

- Em chỉ lướt ngang qua vài lần chớ chưa đi vào...

Tarzan có... kinh nghiệm hơn. Hắn nói:

- Làng này cách xa thành phố đúng 30 cây số và ở dưới một thung lũng cạn, đúng không cô? Em nghe đồn rằng dân chúng ở đó sống theo luật rừng. Số dân chưa tới một ngàn người mà đầu óc cục bộ và bảo thủ, chối bỏ mọi cái mới. Họ gần như không mở cửa với người lạ. Ở đó chuyện thanh niên du đãng đánh nhau với các làng lân cận là chuyện xảy ra cơm bữa. Em không hiểu sao cảnh sát địa phương lại bất lực như vậy?

Cô giáo lặng lẽ nhìn xuống miệng li:

- Em đã hiểu gì về gia đình trò Max?

- Ơ... hình như nó là con một nông dân cực giàu ở làng Lerchenbach.

- Đúng vậy.

Helga ngậm ngùi:

- Cha mẹ tôi, nay đã qua đời, không phải là người làng Lerchenbach. Sau chiến tranh thế giới thứ hai họ trôi dạt đến làng này. Họ sinh ra tôi cách nay 25 năm và tạo dựng được một cơ nghiệp khá bề thế dù họ không bao giờ được dân làng chính thức thừa nhận, dang tay chào đón. Tôi đã lớn lên với đám trẻ thò lò mũi xanh, năm lên mười thì chuyển qua ở với bà nội cách đây khá xa vì mẹ mất và trường nội trú của chúng ta khi đó chưa nhận học sinh gái. Tôi đã học trung học rồi lên đại học. Tôi chỉ về Lerchenbach vào những kì nghỉ hè để thăm cha. Hai năm trước đây, cha tôi qua đời để lại cho tôi ngôi nhà và mảnh đất tuyệt đẹp. Tôi bắt buộc phải trở lại Lerchenbach coi sóc phần hương hỏa bất chấp sự xa lánh và thái độ đê tiện của một số người trong làng. Cả làng như muốn xua đuổi tôi.

Bàn tay mịn màng thon mảnh của cô Helga co lại thành nắm đấm. Gaby ngơ ngác:

- Họ xua đuổi cô ư?

- Ừ, thiên hạ chỉ cầu mong tôi khuất mắt càng sớm càng tốt.

Tarzan nhíu mày:

- Quá vô lí. Một người dễ mến như... mà tại sao chứ ạ? Phải chăng có những kẻ giật dây đằng sau vụ này?

Helga uống một ngụm nước ngọt:

- Có đấy, mặc dù tôi không chứng minh nổi điều tôi phỏng đoán. Jocher đứng đằng sau xúi giục cả làng chống lại tôi.

- Thằng Max Jocher?

- Không. Bố của nó. Ông ta là một địa chủ kiêm trưởng làng. Trong đầu óc hẹp hòi và đơn giản của ông ta, tôi cần phải bị trừng trị vì đã làm cho con trai lớn của ông ta, gã Harry, ngồi tù.

- Lại có chuyện đó nữa?

- Trưởng làng Jocher có hai người con: Harry và Max. Harry đã 26 tuổi. Gã là một kẻ bại hoại không chừa một tội ác nào. Cách đây hai năm, gã dụ một em bé gái chưa tới mười một tuổi vô rừng và... Lạy Chúa, tội vô luân ấy trời không dung đất không tha. Lúc ấy tôi tình cờ hái nấm và nghe tiếng kêu cứu. Harry Jocher bỏ chạy nhưng tôi vẫn nhận ra gã. Trước tòa án, tôi vẫn giữ nguyên lời khai dù lão bố có tung đủ mưu ma chước quỷ đe doạ kể cả việc đưa tiền ra dụ dỗ tôi rút lời khai. Kết quả, Harry ở tù, còn tôi thì đã có một kẻ thù nguy hiểm. Các em biết không, đất nhà tôi tiếp giáp với nhà Jocher. Thật... oái oăm.

Tarzan gật gù:

- Có nghĩa là viên đạn thằng Max Jocher nhắm vào đầu cô cũng nằm trong chiến dịch của cha nó.

Mắt Gaby nảy lửa:

- Thật bất công. Không lẽ dân trong làng đều là tôi mọi cho lão Jocher gian ác đó sao?

Helga cười buồn:

- Tôi đã xa nhà quá lâu, nên không kết bạn được với ai. Trong làng cũng có người ngầm cảm tình với tôi nhưng họ sợ lão Erwin Jocher một phép.

Tarzan cười khan:

- Mai tụi em sẽ đến chơi nhà cô. Để xem lão Erwin đó ba đầu sáu tay cỡ nào...

Cô giáo rạng rỡ đôi chút:

- Các em nhớ rủ Willi và Karl nữa nghe. Nhớ đến càng sớm càng hay. Tôi thậm chí đã lo cả kẹo sôcôla cho Tròn Vo nữa đó.

- Dạ, tụi em sẽ làm đúng lời cô. Bây giờ cô định về làng Lerchenbach ư?

- Không, tôi còn phải thả đôi chân xem các quầy hàng mẫu trên đường tới tòa Thị chính. Tôi đậu xe ở đó mà.

*

Helga đã thực hiện như vậy thật. Cô không vội về làng. Chẳng ai đợi cô ở nhà ngoài lũ rắn và nhền nhện cô nuôi trong lồng kiếng. Xét ra thì cũng hiếm kẻ dám nuôi những loài thú ớn lạnh này, nhưng cô Helga khác hẳn. Là một giáo viên sinh vật, cô đang nghiên cứu và viết một luận án khoa học về đời sống hoang sơ của chúng.

Helga đi thong thả qua các quầy kính bày hàng. Trời giăng đầy mây đen. Gió mỗi lúc một mạnh, thổi bạt những cành cây cuốn bụi tung mù mịt. Trước một quán đèn mờ, hai tên du đãng đang phì phèo điếu thuốc. Thấy người phụ nữ xinh đẹp bước ngang qua, một gã hất hàm:

- Cô nàng phù thủy ơi, vô lai rai với tụi anh nào!

Helga giật bắn mình. Từ đây tới toà Thị chính hãy còn xa. Cô bước đi như chạy. Trời ạ, cô không sợ gì sự trơ tráo của đám đầu gấu đại bàng, nhưng hai tiếng “phù thủy” làm cô đau nhói. Cô hiểu tại sao chúng gọi cô như vậy. Helga rời phố chính rẽ vào một khu phố cổ có cái ngõ hẹp như cái ống, tối tăm, len lỏi giữa hai dãy nhà cao. Thoát nạn. Cô thở phào bước hấp tấp qua một vòm cổng bỏ lại đằng sau một khoảng sân đen thui như đường hầm.

Đúng lúc ấy, tiếng thủy tinh vỡ vang lên. Có ai đó rủa qua kẽ răng, nghe thoảng tới rồi lại im lặng hoàn toàn. Bộ phim kinh dị dở ẹc xem dở dang lúc nãy như chập chờn trước mắt. Helga khựng lại chết sững. Trộm đạo ư? Trời ơi, chung quanh không có lấy một bóng người trong khi đèn thì chẳng thấy thắp sáng.

Cô mím môi đứng như trời trồng trong bóng tối mà tim đập thình thịch. Lúc này có giơ bàn tay ngang mặt cũng chưa chắc thấy ngón, Helga sờ soạng từng bước tiến vào sân. Mọi thứ tự nhiên im lặng đến rợn người.

Bất ngờ một âm thanh cọt kẹt vang nhẹ. Vậy là có... vấn đề. Tối thiểu cũng là một vụ trộm. Helga lập tức rón rén lùi lại với ý định tìm một trạm điện thoại gần nhất để báo cho cảnh sát.

Khoảng sân lát toàn đá. Gót giày trái của cô vướng vào một cái khe. Cô mất đà loạng choạng chống tay trái vô bức tường cổng. Hú vía. Helga không ngờ bàn tay cô vừa chạm dính cái nút bật đèn gắn trên tường.

Hai ngọn đèn lớn lập tức sáng trưng - một gắn dưới vòm cổng, một bên tường nhà - khiến tim cô muốn nhảy khỏi lồng ngực. Coi kìa, tại khoảng sân chan hòa ánh điện, ngoài mấy thùng rác và hai két bia rỗng không là một... tên trộm sờ sờ.

Gã ăn trộm với túi đồ nghề đeo vai đang đứng trước một ô cửa có chắn song mới bị cưa đứt. Dưới gót giày gã là một tấm kính cửa sổ bị cắt gọn. Hèn gì hồi nãy Helga nghe có tiếng thủy tinh vỡ.

Thằng đạo chích quay phắt lại. Cuống họng Helga thắt lại vì kinh hoàng. Họ nhìn nhau trân trối. Bộ mặt tên trộm gây ấn tượng đến nỗi Helga chẳng bao giờ quên được: một chân dung với những đường nét đều đặn, đôi môi mỏng dính, cặp mắt nham hiểm.

Cả gã cũng bàng hoàng, nhưng chỉ trong giây lát.

Mặt gã nhăn lại.

Có thể nói tên trộm thuộc loại... khổng lồ. Bộ đồ dạ hành và đôi giày thể thao của gã tiến đến đầy hăm doạ trước người phụ nữ xinh đẹp đang tuyệt vọng. Chứ sao, một gót giày của Helga bị cái khe hẹp hút chặt như thanh sắt dính liền với cục nam châm. Gã đạo tặc lừ lừ xông đến với con dao bấm vừa lóe lên sáng quắc. Helga hãi hùng nhắm mắt lại. Cô không còn thời gian để tụt chiếc giày ra khỏi chân, vì còn phải cởi sợi dây giày. Cô chỉ còn biết kêu lên thật lớn:

- Cứu! Cứu tôi với!

Giây phút chỉ mành treo chuông ấy Tarzan đang phóng hết tốc độ trên con đường đêm vắng ngắt. Hắn đã chia tay Công Chúa trước cửa nhà và bây giờ cũng đang băng lối tắt qua khu phố cổ. Trước mặt hắn chỉ duy nhất một ngọn đèn đường tậm tịt. Thực tệ hại, hắn định giảm tốc độ để khỏi húc vào tường, bất chợt nghe tiếng phụ nữ vang lên thất thanh:

- Cứu tôi với!

Lạy Chúa, tiếng nói quen thuộc của cô Helga. Tiếng kêu cứu lặp lại một lần nữa khiến hắn bàng hoàng. Đây này, có lẽ cô giáo bị uy hiếp ở một cái sân nào đó. Hắn nghiến răng lao xe đạp vùn vụt về một cái cổng có ánh đèn hắt ra. Con dao bấm vừa nhoáng lên từ tay thằng đàn ông mặc đồ dạ hành thì ánh đèn lại vụt tắt. Thực xui cho thằng ăn trộm và cũng thực rủi ro cho Tarzan, trận kịch chiến đã không xảy ra, bởi những bóng đèn được thiết kế theo hệ thống tắt, sáng sau ba phút tự động, nhưng vì hư hỏng sao đó nên có lúc nó sáng hàng giờ liền, lúc lại tắt ngấm chỉ sau vài giây.

- Em đây, cô Gotze!

Tarzan gầm như con hổ dữ nhằm để thằng hung thủ hoảng hồn đâm chệch mục tiêu. Trời tối om, hắn bay qua khoảng sân bất chấp chiếc xe đạp lăn kềnh dưới đất. Hắn đụng phải một thân thể mềm mại. Tarzan toan ra đòn thì ngưng lại kịp. Lỡ hắn “chặt” phải cô giáo Helga thì sao?

Mà đúng là cô giáo Helga thực. Hắn ngượng ngùng:

- Em xin... lỗi cô. Gã đâu rồi?

Cô giáo thở hổn hển:

- Tôi... không biết. Ôi chao, gã rút dao định giết tôi...

Tarzan hít một hơi dài rồi nín thở nghe động tịnh. Hắn nghe có tiếng lạch cạch ở bức tường trong sân.

- Công tắc đèn chỗ nào hả cô?

- Bên tay trái cổng.

Khi Tarzan mò mẫm được cái nút bấm thì thằng trộm nham hiểm đã... bốc hơi tự hồi nào. Hắn nhảy nhanh như một con sóc về phía bờ tường phát ra tiếng lạch cạch và lao tuốt lên tận gờ. Uổng công, sân bên hàng xóm có một lối đi xuyên nhà ra ngoài phố. Tarzan lao xuống phi nước đại ra phố vừa kịp nhìn thấy một hình người tối sẫm phóng mô-tô vọt đi.

Hắn quay trở về với khuôn mặt ỉu xìu. Nhưng vẫn chưa thê thảm bằng Helga. Mặt cô giáo không còn một chút thần sắc. Cô đứng chân cao chân thấp, tay cầm một cái gót giày.

- Cảm ơn em. Thượng đế đã gửi em đến cứu mạng tôi.

Tarzan tiu nghỉu:

- Gã đã chuồn bằng mô-tô mất tiêu. Tiếc là em không tóm được gã.

- Gã trộm đó...

Cô Helga bắt đầu bình tĩnh kể lại. Tarzan nghe xong gật gù:

- Vậy là rõ. Thằng lưu manh kia rõ ràng đang đột nhập cửa hàng đồ cổ Feilberg. Cửa hàng “xịn” đó nằm trong nhà này được rào chắn bởi các song sắt...

- Tôi cần phải báo cảnh sát. Và... rất cảm ơn em.

Helga lê những bước chân cà nhắc khiến Tarzan phải biến thành ông thợ bất đắc dĩ ngồi sửa lại cái gót giày. Trong khi hắn đang loay hoay với nghề nghiệp mới thì cánh cửa hậu ngôi nhà mở ra. Một người đàn ông luống tuổi mặc áo choàng lụa đá rộng cánh cửa, sa sầm nét mặt:

- Các người làm trò gì ở đây hả? Đây là sân nhà tôi.

Tarzan “hừ” nhẹ rồi đưa tay chỉ vô ô cửa sổ bị cưa đứt:

- Đừng la lớn như thế, thưa ông. Nếu không có cô Gotze thì nhà ông đã bị mất trộm. Ông định trả ơn chúng tôi bằng cách lỗ mãng như vậy hay sao - nếu ông đúng là ông Feilberg, chủ cửa hàng đồ cổ?

Người đàn ông dụi mắt lia lịa rồi há hốc mồm nhìn ô cửa sổ toang hoác. Ông ta lắp bắp:

- Vâng, vâng... tôi là Feilberg... trời ơi, kẻ trộm... vâng, tôi ngủ ở tầng hai... vâng, tôi phải gọi cảnh sát.

- Ít ra thì ông cũng phải tỉnh táo cỡ đó. Này nhé, ông nên gọi ngay cho thanh tra hình sự Glockner ở Tổng nha cảnh sát. Ông ấy đang có phiên trực. Một vị thanh tra cừ khôi nhất ngành đấy, thưa ông!
break
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc