Vừa về tới nhà, Hartmut A. đã lập tức sai người quản gia gọi điện mời ngay giáo sư Karlsson, chuyên gia sành sỏi nhất về lãnh vực chơi tem lại.
Ông ta lấy từ trên giá xuống một cuốn sách bìa bọc da. Giữa hai trang trong cuốn sách, Hartmut A. rút ra một phong bì bằng chiếc gắp mạ vàng tuyệt đẹp. Ông ta đặt phong bì lên mặt bàn cẩm thạch và mỉm cười với giáo sư Karlsson.
- Xin ông đánh giá giùm, thưa giáo sư.
Karlsson đeo kính lên và cúi xuống quan sát con tem với một chiếc kính lúp. Sau nửa phút, ông mới chép miệng:
- Những phiên bản này tuyệt giỏi.
- Cái gì?
- Tôi nói rằng đây là những phiên bản cực giỏi, thưa ông Hartmut A. Không lẽ ông nghĩ nó là nguyên bản sao? Ồ, ông cũng là một chuyên gia về tem có hạng cơ mà.
Hartmut A. chết điếng. Ông ta cảm thấy toàn thân cứng ngắc. Ông bào chữa gượng gạo:
- Lạy Chúa, con mắt lầm lạc của tôi. Tôi kèm nhèm đến mức gần như bị mù. Trời ạ, cái nhìn tai hại như thế hỏi sao tôi còn minh mẫn phân biệt nổi tem nào là thực hay giả. Rất cảm ơn ông đã xem giùm. Ông hãy gửi hoá đơn thanh toán công đánh giá vừa rồi, thưa giáo sư.
Đợi giáo sư Karlsson đi khuất, Selbmann mới gọi người quản gia trung thành lại:
- Tại sao lại xảy ra chuyện động trời như vậy hả ông Friedrich? Tôi đã dặn ông từng li từng tí là két sắt chỉ dành cho những phiên bản giả. Còn tem thật phải kẹp vào cuốn sách bìa bọc da. Tại sao lại có sự tráo trở này? Ông Friedrich, ông phải trả lời tôi rành mạch, rõ ràng ông, chỉ có ông chịu trách nhiệm về việc này.
Da thịt người quản gia đang từ hồng hào chuyển qua đỏ tía. Ông ta luống cuống như con gà mắc đẻ:
- Tôi… tôi… lỗi tại tôi… thưa ông chủ. Tôi… vô cùng ân hận… Trời ơi, một người ngu dốt như tôi nào có hiểu gì về tem đâu. Hồi… hồi ba năm trước… tôi đã vô tình… để lộn chỗ… Ôi, thật là tai hại…
*
Lúc 19 giờ 35 phút, Tarzan nhận từ tay ông Zonker một chiếc cặp màu đen chứa… 120.000 mark. Ông nói:
- Thời gian quá gấp nên tôi không thể lo được đúng số tiền chuộc. Ấy thế mà lúc tôi báo qua điện thoại, tên bắt cóc lại đồng ý mới lạ. Tôi nghĩ rằng gã đang lúng túng. Đành bằng lòng thu vén được đồng nào hay đồng nấy. Lạy Chúa, tôi run quá. Lạy trời cho Barbel an toàn tính mạng. May ra thì lũ tội phạm thả con bé, nhưng… trời ơi, biết đâu gã nhận tiền rồi lại đưa thêm yêu sách khác… Ôi, tôi không biết phải đối phó như thế nào bây giờ…
Tarzan trấn an ông:
- Bác cứ để yên cho cháu lo.
- Cháu biết chỗ đó không?
- Biết ạ. Khu công nghiệp cũ đã bị bỏ hoang.
- Liệu cháu có thể đến kịp đó trước tám giờ tối không?
Tarzan nhếch môi:
- Dư sức ạ. Bác vào nhà đi. Cháu đi dây.
Tarzan đĩnh đạc ra xe, cột chặt cái cặp vào yên sau. Con ngựa sắt của hắn lao vun vút.
Tới địa điểm, hắn dựng xe, cầm cặp vừa đi vừa dò xét. Trong điện thoại, tên bắt cóc yêu cầu mang tiền đến dưới cột ống khói lớn nhất. Được thôi, dù chỗ này sặc mùi chết chóc không thua gì nghĩa địa. Rõ ràng gã đã tính toán đâu vào đó, từ đây mà quan sát, cảnh sát bước qua khoảng đất trống là sẽ bị lộ tức khắc.
Hắn đứng dưới chân ống khói và nhìn chung quanh.
Coi, trong bóng tối nhập nhoạng một góc tường, Tarzan “chấm” gọn ghẽ một bóng người. Nhưng hắn chưa vội ngừng nhìn quanh. Kia kìa từ hướng khác, còn một tên nữa thập thò chờ đợi.
Hắn nghĩ thầm “Bọn tống tiền đúng là có hai thằng. Được thôi, mình chấp hết!”.
Tarzan đợi kẻ thù tiến lại gần. Coi, trước mặt hắn là một thằng đàn ông lớn tuổi gò má nhô cao, con mắt khít rịt, tấm lưng bè bè như cánh phản. Gã này hoàn toàn xa lạ với hắn.
- Tôi là người đưa tiền đến.
- Rõ rồi!
- Vậy hãy đưa tôi đến chỗ Barbel. Ông sẽ nhận đủ 120.000 mark ứng trước.
Funke cười hềnh hệch:
- Mày “sức mấy năm hơi” mà đòi đặt điều kiện với tao?
Tarzan cười khẩy đáp lễ:
- Ồ, tất nhiên! Hay ông tưởng với một thằng bé thì muốn làm gì cũng được, thưa ông… Edwin?
Da mặt dày cộm của Funke như bị sút ra từng mảnh. Gã đưa hai nắm đấm lên ghì chặt rồi nhảy lui lại. Gã hét lớn:
- Mày… Làm sao mày biết…
Tarzan đi guốc vào tim đen của gã. Hắn đã đoán đúng. Funke gào lên:
- Đưa tiền cho tao!
Và gã chộp lấy cái cặp.
Bốp! Cái cặp quật mạnh vào mặt gã nháng lửa. Funke rú lên. Tarzan nhanh chóng tóm cổ gã và chơi liền miếng Judo lợi hại nhất của hắn. Thằng ác ôn lập tức quay vù vù trên không trung. Trời xui đất khiến làm sao toàn bộ thân hình kềnh càng của gã đổ ập vào Paulsen khiến hai thằng lăn lộn như hai trái bóng trên mặt đất, miệng kêu thét.
Paulsen đứng phắt dậy và rút con dao nhíp khỏi túi. Khốn nạn cho lão, một cú đá Karate đúng điệu đã bật thẳng vô ngực. Lão đập đầu xuống đất nằm thẳng cẳng.
Còn Funke ư? Gã cựu tù phạm này vừa xớn xác chống tay định ngồi lên đã bị Tarzan tóm từ phía sau… giúp đỡ. Gã đau đớn cố vùng vẫy trong gọng kềm của hai cánh tay rắn như thép.
Tarzan gằn giọng:
- Barbel đâu? Nói mau nếu mày không muốn nghỉ thở.
- Quỉ thần ơi, tao nghẹt… thở. Dưới… dưới tầng hầm nhà kho… đằng kia.
- Dẫn đường cho tao đến đó!
Hắn để Funke đứng dậy. Cánh tay trái của Funke đã bị điểm huyệt tê liệt. Mặt gã vã đầy mồ hôi lạnh. Đố gã dám ho he gì nữa.
Dưới chân Tarzan là lão Paulsen đang nằm bất tỉnh. Tarzan móc bóp lão kiểm tra sơ bằng mắt. Trời ạ, té ra lão là cha đẻ thằng Ottmar, thảo nào!
Funke đi từng bước nặng nề và thê thảm. Gã vừa mở cửa hầm vừa rên rỉ không ngớt. Khi ánh sáng chan hoà, Tarzan rùng mình thấy Barbel đang co ro nép sát vào xó tầng hầm. Bên cạnh cô là con chuột cống với cặp mắt đỏ lừ ghê rợn. Cô bé òa khóc nức nở.
- Đi nào, Barbel. Mọi thứ đã qua rồi. Bọn tội phạm đã bị đánh gục.
Barbel thút thít lao vào giữa vòng tay Tarzan.
Cú phôn sau đó của Tarzan cũng thật cần thiết. Hắn gọi điện cho thanh tra Glockner. Phần việc còn lại là của những người bảo vệ luật pháp. Chớ gì nữa!
*
Sáng hôm sau, đúng ngày thứ bảy, Tarzan bấm chuông cửa ngôi biệt thự của Hartmut A. Selbmann. Ngược lại với những lần gọi điện thoại lạnh lùng trước đây, ông quản gia Friedrich niềm nở mời hắn vào phòng khách.
- Ông chủ của tôi đang dùng điểm tâm, thưa cậu!
Tarzan bước đến gần người đàn ông già nua.
- Chào ông Selbmann. Hôm qua ông có phôn cho bạn cháu, Karl Vierstein. Ông muốn nói chuyện với cháu?
Hartmut A. ngước mặt lên rạng rỡ:
- Ngồi xuống ghế đi cậu bé. Chà, tôi có thể mời cậu món gì đây?
- Cảm ơn ông. Cháu ăn sáng rồi.
Tarzan thả người xuống chiếc ghế bành bọc da êm ái. Hắn thở mạnh:
- Có chuyện gì vậy, thưa ông Selbmann?
Hartmut A. ấp úng:
- Tôi… ờ… ờ… những phiên bản. Tôi muốn mua lại chúng.
Tarzan ngơ ngác. Ông ta vừa nói gì vậy? Mua lại những phiên bản ư? Còn lâu Hartmut A. mới dễ dàng mở hầu bao kiểu đó. Không lẽ hôm qua ông ta chỉ giỡn chơi tụi mình?
Hắn thăm dò:
- Ông đã biết giá của chúng là 400.000 mark chứ ạ?
- Ờ, ờ… hừm!... Thôi được! Rồi cậu sẽ nên người đó, Peter ạ. Cậu luôn biết cậu muốn gì.
- Cháu vẫn biết vậy, thưa ông!
- Xong vụ mua bán. Bây giờ đến món nợ của tôi với cháu. Cháu biết đó, cháu có quyền lựa chọn. Cháu đã nghĩ ra đề nghị nào chưa?
- Rồi, thưa ông!
- Cháu cứ nói… Tôi đang hồi hộp nghe cháu đây.
Tarzan mỉm cười:
- Cháu cũng vậy. Cháu hồi hộp xem ông sẽ trả lời ra sao. Cháu hi vọng ông sẽ giữ lời hứa.
Selbmann gật đầu:
- Tôi biết thế nào là chữ tín của người lớn.
- Rất tốt. Vậy thì tự cháu không có nguyện vọng gì cho bản thân. Nhưng cháu muốn nói rằng: cuối cùng sau hơn mười tám năm bất công, ông hãy để cho người em của ông - chú Werner Selbmann - được hưởng quyền thừa kế theo đúng luật pháp. Ông là người hiểu chuyện cũ hơn ai hết. Em trai ông, chú ấy có một gia đình đang lâm vào cảnh túng quẫn cùng cực. Nếu có ai đáng được ông chia sẻ sự giàu có thì đó chính là chú Werner…
Không gian tự nhiên im lặng đến tuyệt đối.
Gương mặt bất động của Hartmut A. nhìn trân trối xuống cái đĩa còn vương những vụn bánh mì và một vỏ trứng gà lăn lóc. Cơ mặt của ông ta giật giật không ngừng. Để rồi, lúc ngước lên, cặp mắt kèm nhèm của ông ta ướt đẫm.
Ông ta hỏi nhỏ:
- Werner đang giữ hai con tem phải không?
Tarzan gật đầu.
- Làm sao chú ấy có được chúng?
- Chỉ tình cờ thôi, thưa ông. Có thể đổ thừa là do số phận. Đúng như thế. Như là có một bàn tay định mệnh của Thượng đế sắp xếp. Chú Werner tuyệt nhiên chẳng dính dáng gì đến vụ trộm.
- Thế… thế gia đình chú ấy ra sao?
- Chú Werner sinh được một cô gái tên là Inge, cô ấy mười sáu tuổi, là bạn của tụi cháu. Inge rất lễ phép và dịu dàng. Còn cô Selbmann mẹ Inge đều được tụi cháu thán phục về tài nấu nướng. Bà hiền khô. Riêng chú Werner, em ruột ông ư? Chú ấy bá nghề bá nghệ, nghề nào cũng giỏi để nuôi sống gia đình. Chỉ đáng tiếc là hiện nay sau vụ tai nạn lao động, chú Werner đành thất nghiệp và cả nhà sống thoi thóp bằng tiền… mất sức.
Nước mắt ít ỏi của Hartmut A. lăn dài xuống gò má nhăn nheo vì tuổi tác. Ông ta tiếp tục nhìn trân trối xuống cái đĩa.
- Ngoài cháu, Peter ạ, tôi không tiết lộ với ai điều này. Cách đây mười năm tôi đã viết di chúc. Trong di chúc tôi đã chọn chú em ruột tôi làm người thừa kế duy nhất. Nhưng mà tính tự ái và ngông cuồng của hai bên không cho phép tôi nói ra với Werner. Cháu biết đó, tôi rất khó chịu vì cái vẻ ngạo mạn của chú ấy. Tôi thật tồi tệ, phải không cháu! Tôi biết tôi có lỗi, về tất cả.
Tarzan an ủi:
- Dù sao thì ông cũng đã nghĩ lại từ cách đây mười năm. Nhưng theo cháu nghĩ, người đang sống mới cần sự chăm sóc và no đủ chứ chết đi thì còn thụ hưởng cái gì. Ông không nghĩ rằng chú Werner có thể chết bất tử vì… nghèo đói sao? Ông làm sao biết gia đình chú ấy vẫn mong ông được trường thọ. Chú Werner đã kiệt sức trong tranh chấp. Chẳng lẽ phải đợi đến đời Inge, gia đình em ông mới được hưởng phần gia tài mà ông không còn cơ hội sử dụng được?
Selbmann cười lớn:
- Ồ, đời nào. Ta sẽ chia tài sản cho chú em ta ngay ngày mai. Và đó cũng là nguyện vọng của cháu, đúng chớ?
- Cảm ơn ông!
Tarzan từ giã ngôi biệt thự.
*
Nhiệm vụ sứ giả của hắn đã hoàn thành tốt đẹp. Lần đầu tiên trong đời Hartmut A. làm một cuộc… cách mạng là mở miệng xin lỗi Werner và chia đôi của cải cho ông. Đúng là “hết cơn bĩ cực đến hồi thái lai”, gia đình Inge hiện nay đã được hưởng trọn vẹn những gì họ đáng được hưởng. Tòa án xử cũng đâu ra đó: hai cựu tù Edwin Funke và Fritz Paulsen lại tiếp tục nghiệp dĩ… bóc lịch trong nhà đá. Tối thiểu cũng phải mười năm.
Ba gia đình Zonker, Werner A. và Hartmut A. Selbmann phối hợp mở một bữa tiệc trọng thể. Còn phải hỏi, đương nhiên Tứ quái là bốn vị khách danh dự quan trọng nhất. Và đừng nhắc đến Tròn Vo, nó lại có cơ hội thiết lập những kỉ lục mới về ăn uống.
Hãy coi thằng mập vỗ bụng:
- Tụi mình giống như… VIP. Được cưng hết cỡ.
Ấy vậy mà trong khi bữa tiệc còn dở dang, nó lại phàn nàn với Tarzan:
- Tao bực bội quá.
Tarzan phì cười:
- Chắc mày quên đem theo kẹo sôcôla để tặng cho Barbel yêu dấu chớ gì?
- Không dám “sôcôla” đâu đại ca. Ý tao muốn nói đến khoản tiền chuộc.
- Sao? Khoản tiền 120.000 mark của ông Zonker phải không? Tao đã thu hồi cho gia chủ rồi.
- Tiền đó thì mắc mớ chi tới tụi mình, đại ca. Số tiền 100 mark của tụi mình kìa, khi không đi tong lãng xẹt.
Và để trấn an cái đầu, Tròn Vo há to miệng xực ngay một thìa lớn kem sôcôla mát lịm.
GIỚI THIỆU TẬP SAU
Cô giáo Helga Gotze tóc đỏ có thói quen kì lạ: nuôi rắn và nhện trong nhà. Người ta đồn Helga là phù thủy cùng với một chiến dịch tẩy chay tàn tệ.
TKKG không đời nào để một người được tất cả học trò quí mến chịu oan ức. Họ đã tìm ra kẻ giấu mặt nham hiểm…