Hủ Mộc Sung Đống Lương

Chương 236: LƯỚT THUYỀN XUỐNG THÁC

Trước Sau

break
Ở công viên Hoang Vu có một người thợ chụp hình khá kì lạ. Không cần biết du khách vào cửa có nhu cầu về ảnh hay không, ông ta vẫn cứ đưa máy lên bấm cái rụp. Kiểu “săn khách” như vậy thường làm các cô gái hoặc những cặp tình nhân trẻ tuổi mỉm cười hài lòng. Nhưng với Tròn Vo thì… còn lâu. Nó phản ứng tức khắc lúc người thợ chụp hình bỏ máy xuống.

- Ông làm ăn kiểu đó không được. Tụi này chẳng cần chụp hình đâu.

Thằng mập giơ cái máy ảnh cá nhân lên:

- Thấy không? Tôi có máy sẵn. Ông phải hiểu tôi sắp là một nhiếp ảnh gia nghệ thuật chớ?

Người thợ lớn tuổi cười hà hà:

- Chào “nhà nhiếp ảnh” khó tính. Tại các cô cậu và con chó Tây Ban Nha xinh quá nên tôi chụp chơi. Việc lấy ảnh hay bỏ ảnh tùy các bạn.

Tarzan cảm thấy cần phải bào chữa cho thái độ thiếu lịch sự của Kloesen. Hắn mở lời:

- Xin lỗi ông, bạn cháu hơi cau có một chút là do nó sắp giật giải cuộc thi ảnh thời sự báo chí trong vòng… mười phút nữa. Tụi cháu vô công viên là để tìm mục tiêu săn ảnh dự thi. Ông thông cảm.

Người đàn ông cười xởi lởi:

- Ồ, không có chi. Đây là danh thiếp của tôi: “Thợ ảnh Rosenthal, số 4, Quảng trường Tòa thị chính”. Nếu cháu muốn xem thì mai ghé lại.

Tarzan cảm ơn và kéo các chiến hữu vào một con đường rải sỏi. Dù sao thì ông thợ ảnh vui vẻ kia cũng đã ghi hình bốn đứa và con Oskar ngộ nghĩnh rồi, vấn đề bây giờ là phải nhìn công viên Hoang Vu cho đã mắt.

Coi, công viên tuy mang tên họ là Hoang Vu nhưng dập dìu tài tử giai nhân qua lại hơn bất kì một công viên nào. Công viên vừa mới khánh thành ba tuần lễ nay với tầm cỡ lộng lẫy nhất toàn bang. Chứ sao, không tin nhìn mấy đứa trẻ cứ săm soi tờ quảng cáo phát ở quầy vé là đủ biết. Này nhé…

Tarzan bô bô:

- Này nhé, cả một hệ thông trò chơi hoàn hảo cho con nít lẫn người lớn. Có thể kể theo trình tự: Xe lửa miền Tây, trượt sóng, ảo thuật sư tử biển, lướt thuyền xuống thác, đu quay, đồn cảnh sát Mễ Tây Cơ, miền Tây hoang dã với thợ rèn và thợ đãi vàng, làng của người Anh Điêng, rạp chiếu phim, sân gôn mini và…

Gaby cười khúc khích:

- Thôi đủ rồi, người hùng. Chúng ta chỉ có một ngày, cách gì tiêu hóa được hết bấy nhiêu món. Mình chọn một thứ đi?

Tròn Vo hấp háy mắt dưới mặt trời ấm áp:

- “Lướt thuyền xuống thác”.

Karl Máy Tính gật đầu:

- Một ý kiến tuyệt diệu. Mình chấp nhận bị ướt hết mắt kính.

Gaby cũng reo lên:

- Đồng ý. Nào, tụi mình cùng đến chỗ… lên thác xuống ghềnh.

Chỉ một lát sau, bốn quái đã đứng trước một giang sơn hùng vĩ. Khung cảnh của trò chơi ấn tượng đến nỗi Tarzan phải ngó chăm chăm vào con kênh hình chữ O. Con kênh có lẽ phải dài tới 400 mét với dòng nước cuồn cuộn giữa hai bờ. Những máy tuốc-bin lớn trong ngôi nhà đồ sộ làm cho nước cuốn liên tục. Hồi hộp nhất là lúc con kênh bắt đầu dốc lên đến độ cao 20 mét đủ sâu và đủ rộng để một con thuyền trôi qua. Và rùng rợn nhất là chỗ con rãnh dốc xuống đến chóng mặt, đổ vào một cái hồ nhỏ. Cái hồ sẽ đón nhận những con thuyền lao vùn vụt như tên bắn.

Ê, một chiếc thuyền mini chở năm cô gái đang trên đà lao xuống như chứng minh cho nhận xét của Tarzan. Cô nào cô ấy run rẩy bám chặt vào mạn thuyền rú lên. Một cô kêu lên:

- Cứu tôi… cứu…

Chiếc thuyền lao xuống hồ như sợ Thượng đế can thiệp. Nước bắn tung tóe hai bên. Chỉ có cô gái ngồi trước mũi là bị nước bắn đầy người trong khi chiếc thuyền ung dung lướt tiếp. Chắc chắn nó sẽ đưa mấy người khách ưa cảm giác mạnh về tới đích.

Tròn Vo bỗng đột ngột đổi ý:

- Ái chà, một trò chơi thú vị như thế này mà thiếu ảnh để lưu lại kỉ niệm thì… hỏng bét. Tôi đề nghị quí vị cứ mặc sức đùa giỡn với tử thần, còn tôi thì ở trên bờ bấm máy. Tôi bẩm sinh vốn kị… thủy mà.

Công Chúa hết ý kiến. Cô bé xoa đầu chó Oskar:

- Sao mà nhát dữ vậy hở Kloesen? Hồi nãy chính bạn đề nghị “lướt thuyền xuống thác” mà. Coi vậy, con Oskar còn can đảm hơn bạn.

Tròn Vo cười… nịnh đầm:

- Bạn thiếu thông minh quá. Một con người mập gấp đôi người khác bao giờ cũng nhân hậu gấp đôi. Mình phải nhường chỗ cho con Oskar đang ngứa cẳng chớ!

Nó không thèm đình chính thêm câu nào nữa cho mất thì giờ. Chẳng ai dại dột gì đâm đầu vô một trò chơi “tự tử” như vậy. Chẳng thà xách máy ảnh kiếm một chỗ ngắm thiên hạ… chết còn hơn.

Mặc kệ sự “mưu sinh thám hiểm” của Tròn Vo, Tarzan, Gaby, Karl và con Oskar chạy ào đến cầu thuyền. A, chiếc thuyền ở trong tư thế sẵn sàng xuất phát. Đại ca Tarzan tình nguyện “đứng mũi chịu sào”. Công Chúa ngồi sau lưng hắn kẹp con Oskar thật chặt. Karl Máy Tính lên sau cùng. Nó có vẻ lo lắng:

- Trời ạ, lật úp như chơi!

Người phụ trách trò chơi đẩy mạnh con thuyền. Nó lập tức băng băng trên dòng kênh, lướt qua những bãi cỏ, bụi cây và những gò đồi nhân tạo.

Con Oskar đập chân trước vào lưng Tarzan thích thú. Thích quá chớ gì nữa, chẳng ai chèo lái gì hết dòng nước cứ đẩy thuyền đi. Lúc con thuyền bị cuốn lên cao, ba đứa mới khám phá được nguyên nhân chuyển động. Người ta chế tạo một hệ thống băng chuyền con lăn suốt chặng lên dốc. Nước chỉ ngập trên hệ thống một gang tay, những con lăn đẩy thuyền chạy lên tạo cảm giác như khi đi thang máy.

Lúc này thuyền đã lên đến đỉnh. Tarzan ngây ngất nhìn xuống công viên thật đẹp phía dưới. Khu vui chơi tràn ngập những dòng người. Hắn thấy cả Tròn Vo vừa nhảy phắt dậy. Chiếc máy ảnh giơ lên lăm lăm trước gương mặt trăng rằm.

Gaby reo lên:

- Hãy cầu nguyện cho sự an toàn.

Tiếng Karl thất thanh:

- Níu mạn thuyền bằng tất cả sức lực.

- Gấu, gấu…

Con Oskar sủa khoái chí. Nó được đồng minh Tarzan ủng hộ liền:

- Sẵn sàng lao dốc!

Con thuyền như mũi tên bật khỏi dây cung lao xuống với một tốc độ khủng khiếp. Ruột gan đứa nào cũng muốn lộn tùng phèo. Ngay cả con Oskar cũng thấy nôn nao kêu “ẳng, ẳng”.

Tiếng Tròn Vo hét lên từ bên trái:

- Cười cho đủ mười cái răng nào, các bạn ơi!

- Ừmmm…

Con thuyền phi xuống hồ với cái mũi chuẩn bị chúi thành… tàu ngầm. May phước, nó vẫn giữ được thế cân bằng, lao thêm một đoạn nữa theo quán tính rồi nhẹ nhàng lướt như mơ trên mặt kênh tấp về cầu thuyền.

Ba quái lục tục kéo nhau lên bờ. Tiếng Gaby vẫn còn hơi run:

- Đại ca bị ướt nhẹp hết rồi!

- Ăn nhằm gì Gaby. Sẽ khô ngay thôi. Miễn sao bạn và Karl được… khô ráo.

Công Chúa chớp mắt cảm động trong khi Kloesen nhảy tưng tưng:

- Mình đã chụp được một tấm hình hết sảy trong đời: Con mắt đại ca muốn lòi khỏi tròng, tai con Oskar thì phất như lá cờ, Công Chúa mặt xanh như tàu lá chuối, còn Karl thì ôm đầu co rúm.

Máy Tính Điện Tử vội cãi:

- Đó là tao muốn bảo vệ cặp kính không bị nước văng trúng đó chớ! Xuống thác thích cực kì.

Kloesen không hài lòng:

- Này nhé, lúc mình làm việc cật lực thì các bạn vui chơi giải trí. Bất công quá. Tụi mình phải kiếm một quán nước nào ngồi để tôi gỡ gạc công sức lao động chớ?

Tarzan biết tỏng thằng mập vòi vĩnh… sôcôla. Hắn thở dài:

- Hừm. Đành phải lại cái ki-ốt đằng kia chớ sao. Nếu không, mày còn làm khổ lỗ tai tụi tao cả giờ.

Vừa đặt mông xuống chiếc ghế nhỏ trong quán, Tròn Vo đã giở “quái chiêu” liền. Coi, nó chén bằng thích ba phong sôcôla một lượt. Gaby mới cầm li côla chưa kịp uống thì Máy Tính Điện Tử đã ngó dáo dác:

- Ủa, con Oskar đâu?

Công Chúa bàng hoàng nhìn xuống. Trời đất. Chân cô chỉ còn đạp lên sợi dây dắt chó trơ lại cái vòng cổ. Cô thì thào:

- Chúa ơi, mình nới lỏng vòng cổ quá nên nó phi thân rồi.

Tarzan thừa hiểu tính nết của cô bé. Tình nghĩa “thầy trò” giữa cô và con… cẩu đậm đà đến nỗi không có Oskar là cô bé có thể bỏ về liền. Hắn đứng dậy quan sát. Quanh ki-ốt là những bụi cây. Các con đường chạy về mọi ngả. Nhưng tịnh không thấy bóng dáng con chó.

Hắn quyết định:

- Chúng ta phải chia nhau đi tìm. Karl lo hướng “Miền tây hoang dã”. Kloesen hướng ngược lại, Gaby đến rạp chiếu phim còn mình lo khu “sư tử biển”. Sau một giờ, chúng ta sẽ gặp nhau ở đây.

Công chúa sợ hãi kêu lên:

- Trời ơi, lỡ Oskar bị “xe lửa miền tây” cán phải thì sao?

- Thôi đừng rầu rĩ nữa. Tụi mình lên đường.

Tarzan phi về hướng hắn chọn nhanh như chớp.

*

Oskar cũng chạy về hướng nó chọn nhanh như chớp. Gió lồng lộng hất đôi tai của nó về phía sau. Mặc kệ đám trẻ con đang chơi trong công viên reo hò rượt theo bất lực, nó sải cẳng phi một mạch theo “phân nửa linh hồn” mình đằng trước, như cái mũi thính của nó mách bảo.

“Phân nửa linh hồn” của Oskar là ai? Còn phải hỏi, đó là một cô bạn dễ thương cực kì. Một “tiểu thư” loài khuyển đích thị con… cẩu vàng ngơ ngác.

Con đường kết thúc ở một cái ao nhỏ. Sau ao là hàng rào vây kín công viên. Oskar khịt khịt mũi. Nơi đây có vẻ hiu hắt bóng người, chỉ có bầy vịt đang tung tăng dưới nước. Nó phát hiện một cặp tình nhân đang lặng lẽ đứng bên ao, và “cô tiểu thư” bốn chân lãng mạn đã bị người đàn bà, có lẽ là chủ nhân, quản lí.

Oskar sung sướng phóng đến. Đúng lúc nó toan ngoáy tít đuôi “chào hỏi” cô bạn gái xinh đẹp có bộ lông vàng màu mơ chín tuyệt vời thì lãnh gọn một cú đá vào mạng sườn như trời giáng.

- Cút, đồ chó… ghẻ!

- Ẳng, ẳng….

Tiếng người đàn bà trách móc:

- Sao lại đá nó, anh Robert? Nó là một con chó giống Tây Ban Nha “đẹp trai” đấy chứ. Ơ, Ballerina. Đứng yên nào!

Ballerina không thể đứng yên. Nó đau khổ nhìn chàng trai Oskar bị đòn oan ức. “Tiểu thư” bèn tìm cách an ủi bằng những bước nhảy vô cùng yểu điệu. Có điều cổ nó đã bị dính chặt với sợi dây màu xanh lơ.

Oskar kiên nhẫn đảo một vòng. Nó tạm gác qua một bên… cú đá của gã đàn ông để tìm cách mon men lại gần Ballerina từ hướng khác. Khi nó vừa xáp lại gần cô bạn gái thì gã đàn ông đã… nhấc chân.

Nhưng gã đàn ông có máu hành hạ súc vật chẳng còn cơ hội để giở trò. Coi, Tròn Vo đã ló ra sau một bụi cây. Nó vuốt bộ mặt tròn trĩnh mồ hôi nhễ nhại:

- Chào Oskar!

Gã đàn ông… cụt hứng bỏ chân xuống. Gã phác một cử chỉ kì cục vẻ như toan bỏ đi. Nhưng nghĩ sao đó, gã lại tựa người vào hang lan can quanh cái ao, mặt nhăn nhó. Gã tròn xoe mắt khi thấy thằng mập vừa xuất hiện la lên như sấm:

- Gaby ơi! Thấy nó rồi…

Tiếng sấm… ngưng bặt. Kloesen quay qua cặp tình nhân cười hà hà:

- Con chó của tụi tôi thiệt là giống… nịnh đầm. Mê bạn gái đến mức độ quên biến lối về.

Người đàn bà tỏ vẻ thích thú sự ví von ngộ nghĩnh của cậu bé. Bà ta chưa kịp nói lời nào thì Gaby đã chạy băng băng qua bãi cỏ. Giọng cô thất thanh:

- Ơn Chúa! Bạn đúng là… thám thử đó Kloesen!

- Chứ sao! Tôi vốn có bản năng thính nhạy.

Cô bé ôm chầm Oskar như xa cách mười năm mới hội ngộ. Người đàn bà buột miệng bâng quơ:

- Con Ballerina của tôi cũng thương chủ lắm.

Lúc này hai con chó chỉ cách nhau một cánh tay với chiếc đuôi ngoáy tít, chân trước khua loạn xạ, dường như chúng muốn ôm chầm lấy nhau mà nô giỡn. Tròn Vo mỉm cười nhấc máy ảnh lên. Trước mặt nó là một bức ảnh dự thi tuyệt diệu.

Gã đàn ông gầm lên thô bạo:

- Mày làm gì vậy thằng nhãi con?

Tròn Vo cười tỉnh bơ, bấm máy lần thứ năm:

- Tôi chụp hình. Chắc chắn tôi sẽ đoạt giải nhất cuộc thi ảnh của tờ nhật báo. Mà ông làm sao vậy? Xin mời ông đứng yên cho.

Gã đàn ông vội nhảy sang một bên làm như gã sợ ống kính máy ảnh của Tròn Vo lập tức biến thành nòng súng đại liên.

Tiếng cười của Tròn Vo tắt lịm. Nó nhìn gã như nhìn một người từ dưới địa ngục chui lên:

- Tôi chưa thấy ai lại sợ chụp hình như ông. Nhưng không hề gì, ông đã có mặt trong tấm hình tuyệt đẹp của tôi rồi. Tôi đã gom tất cả mọi người vô ống kính. Tấm hình sẽ có tên là: “Cùng với con người”. Thôi, mình đi Gaby.

Nó đóng cái túi da đựng máy ảnh và cùng thầy trò Gaby trở lại ki-ốt.

*

Gaby kể cho “người hùng” và “quân sư” vụ tìm kiếm chó Oskar. Cô bé nói chán chường:

- Người lớn mà như gã đó thật không xứng làm người lớn.

Máy Tính Điện Tử chép miệng:

- Mình kiếm trò gì khác chơi đi. Cưỡi ngựa chẳng hạn…

Tròn Vo cũng quên bẵng sự cố vừa rồi. Nó hồn nhiên giơ hai tay lên trời:

- Đồng ý. Tao khoái làm kị sĩ miền Viễn Tây từ lâu.

Quả thật, ước mơ làm kị sĩ miền Viễn Tây được Tròn Vo thực hiện trên lưng ngựa hào hứng đến nỗi ba đứa bạn của nó đã xuống ngựa vịn cửa chuồng nãy giờ mà nó vẫn không hề hay biết.

Tiếng Tarzan vang lên làm nó giật mình:

- Mày định trị bịnh mập ú bằng cách đó hả Kloesen?

- Ờ ờ… tao khoái cưỡi vài vòng nữa, tới tận nơi chót cùng của thế giới. Từ đó, tao sẽ gửi bưu thiếp cho mọi người.

- Nếu vậy thì tụi tao biến trước. Hẹn nhau ở “Quán ăn miền Tây” nghe. Tụi tao đói bụng lắm rồi.

Nghe đến ăn ai mà không ham, nhưng ngặt nỗi con ngựa mà Tròn Vo đang thả hồn kị sĩ lại cực kì hấp dẫn. Tướng con ngựa lùn xủn và béo ụ y hệt nó. Nó đành… thở dài:

- Được, quí vị cứ đến quán ăn trước. Mình đến sau. À này Tarzan, đại ca làm ơn treo cái túi máy ảnh này lên cạnh cánh cổng giùm tao. Vướng mông… anh hùng quá.

Khi Tarzan và hai quái kia biến mất, Kloesen mới cảm thấy chạnh lòng. Ê, ba cái trò cao bồi cưỡi ngựa không có súng ngắn và mũ rộng vành Mễ Tây Cơ này làm sao quyến rũ bằng “Quán ăn miền Tây” được? Tại sao nó có thể đần độn đến thế chớ? Và nó chợt nghĩ tới cái túi da treo trời ơi đất hỡi nơi cánh cổng.

Kloesen ngoái đầu để nhìn lại trong lúc con ngựa… kiểng vẫn tiếp tục sải vó xa dần cái cổng gỗ. Đôi mắt nó tự nhiên muốn lòi khỏi tròng.

Lạy Chúa, chiếc máy ảnh treo tòn teng nơi cánh cổng đang bị gỡ xuống bởi một người đàn ông đứng quay lưng về phía Kloesen. Trong chớp nhoáng, gã đàn ông sải hai bước và… bốc hơi lẹ làng.

Kloesen toát mồ hôi hột. Miệng nó ú ớ như bị dán băng keo kín mít. Gã đàn ông kia chẳng hề xa lạ gì với nó, dù nó chỉ nhìn thấy mặt gã ở phía sau. Đích thị là tên “người lớn” thô tục bên ao vịt đã từng nguyền rủa nó và đá con Oskar một cú… long trời.

Kloesen lăn thân hình đồ sộ của mình khỏi lưng ngựa một cách liều mạng. Nó rơi đánh thịch xuống… cỏ đau điếng nhưng vội vàng dậy ngay.

- Đồ…ăn… cắp!

Nó múa tít một “bài quyền” kì lạ trong lúc rượt theo đối thủ chửi rủa om sòm. Tuy nhiên gã ăn cắp đã… hòa tan vào đám đông bên đường. Thằng mập đành bưng bộ mặt thảm hại chạy lại “Quán ăn miền Tây” cầu viện. Coi, các chiến hữu của nó nào hay biết gì nỗi bất hạnh nó vừa trải qua. Chúng thản nhiên nhấm nháp món thịt bò và đậu đũa ướp hạt tiêu – món ăn đặc trưng của chàng lãng tử miền Tây. Con Oskar nằm ngủ bên chân Gaby.

Tròn Vo mếu máo:

- Thằng khốn nạn đã “chôm” chiếc máy ảnh…

- Hả?

- Trời ơi, tao đâu có nói dóc đại ca. Mày phải hiểu trong đó có một cuộn phim màu với hàng loạt những tấm hình xứng đáng đoạt giải báo chí.

- Ừ, cứ ngồi xuống rồi bình tĩnh mà nói. Karl ơi, chuyền cho nó li nước ngọt để nó trấn tĩnh dạ dày coi?

Tròn Vo cầm li nước ực một hơi để… giải cơn phẫn uất. Nó nói như muốn sặc:

- Đó là cái thằng người khả ố đứng với ả đàn bà bên ao vịt. Người đàn bà là chủ của con chó kia…

Gaby lắc đầu:

- Bạn cứ nói ngậu xị cả lên. Người phụ nữ không dính líu đến vụ này mà chính gã đàn ông ra tay chớ gì. Vậy thì… gã cao chừng 1 mét 80, gầy, mặc complê màu váng sữa, sơ-mi đen, cỡ 35 tuổi, tóc ngắn màu vàng hung, có ít nhất mười ngàn nốt tàn nhang trên bộ mặt cau có.

Tarzan đập tay xuống bàn và vọt ra cửa. Tại sao một thằng cha người lớn lại có thể làm chuyện bại hoại với trẻ con như thế chứ? Ăn cắp có thiếu chi kiểu nhưng cái máy ảnh đâu có quý tới mức bọn trộm cắp phải rình mò như vậy? Một cuộc trả đũa tầm thường chăng?

Đúng vào lúc Tarzan đang ngơ ngác đứng chặn trước cổng công viên, hy vọng tên kẻ cắp chưa ra thoát, thì một “nhân vật” có dung mạo khớp với sự mô tả của Gaby bước ra từ một con đường… mạt lộ. Trời ạ, gã có tối thiểu mười lăm ngàn nốt tàn nhang chớ không chỉ là mười ngàn như Gaby ước lượng.

Tarzan chắn ngang bước chân gã:

- Chiếc máy ảnh ông ăn cắp ở khu trò chơi kỵ mã đâu?

- Cái gì? Chú mày điên à?

- Không hề điên, xin lỗi trước. Tụi tôi đã theo dõi khi ông “chôm” chiếc máy ảnh. Nào, ông nên thành thực trước khi tôi mời cảnh sát đến can thiệp.

Gã đàn ông lấm lét liếc tứ phía. Không có ai. Vã gã yên tâm rít lên:

- Mày khùng rồi, chú em. Tao mà lại đi thèm một cái máy ảnh. Tao thừa tiền mua cả một tỉ cái. Chú mày hãy kêu đứa nào vu khống tao bước ra đây, con mắt nó đui hay sao mà trông gà hóa cuốc. Cứ nhìn thẳng vào mặt tao đây này: sang trọng, bảnh bao, công chức nhà nước hẳn hoi. Đừng có đùa…

Gã bày đặt nói cứng nhưng lúc Tarzan “nhìn thẳng vào mặt” thì đôi mắt gã cụp xuống. Biết làm sao bây giờ, Tarzan không có một bằng chứng nào trong tay.

- Tránh đường cho tao đi công tác, chú em. Người giống người là chuyện thường, tao chẳng trách chú em đâu mà sợ. Tao là Horst Kuhleber, ngụ tại số 10 đường Gasnanger, cực kỳ thù ghét bọn trộm vặt. Hôm nào rảnh chú mày có thể đến đó kiếm tao.

Tarzan nói lạnh như băng giá:

- Chúng tôi đâu dễ cho qua như vậy. Xin ông cho xem giấy tờ…

Gã đàn ông thò một tay vô túi ú ớ:

- Ồ… tao… bỏ quên ở nhà rồi, trong túi một cái áo khác kia.

Tarzan cười gằn:

- Tôi sẽ theo ông ra xe hơi để ghi số xe.

- Chú mày láu cá quá. Nhưng thật đáng tiếc. Tao đến đây bằng xe buýt.

Tarzan ngắm kĩ người đàn ông với vẻ ngờ vực và dao động. Có đúng đây là thủ phạm mà Kloesen đã mếu máo và Gaby đã phác họa không? Trong khi hắn còn bán tín bán nghi thì người đàn ông tự xưng là Kuhleber đã… tranh thủ đi như chạy về phía bến xe buýt. Tarzan ngần ngừ định phóng theo, thì các chiến hữu và con Oskar cũng vừa chạy đến.

Giọng Tròn Vo oang oang:

- Có gặp gã không đại ca?

Tarzan thuật lại cuộc đụng độ.

Tròn Vo thở dài:

- Chắc không phải là gã. Nếu thủ phạm là gã tất nhiên chiếc máy ảnh phải có ở trong người.

Mặt Tarzan bỗng nghệt ra:

- Tao để vuột con mồi rồi, lỡ gã đưa máy cho mụ đàn bà thì sao?

Gaby gật gù:

- Mình xác định họ là một cặp nhân tình.

Máy Tính Điện Tử đưa ra một biện pháp tháo gỡ:

- Nếu cái gã Kuhleber gì đó không phải là thằng cha mà đại ca vừa gặp thì mọi chuyện vẫn chưa có gì rối rắm. Có nghĩa là cặp nhân tình vẫn còn đâu đây trong công viên Hoang Vu. Hoặc chúng ta sẽ tìm ra gã hoặc tìm ra người đàn bà dắt chó chứ sao. Tao đề nghị : mỗi người một hướng đi trinh sát…
break
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc