Nhìn thấy dòng chữ sáng nhấp nháy của rạp xi-nê, Tarzan thắng xe nhảy xuống.
Gaby đứng sau cửa kính giơ tay ra dấu cho hắn. Bữa nay, Công Chúa mặc áo choàng xanh liền mũ chóp nhọn. Mái tóc vàng óng dưới ánh đèn. Cô bé đến nơi hẹn bằng xe buýt.
- Chào Công Chúa!
Tarzan rạng rỡ nhìn Gaby. Nhưng đáp lại hắn là một tiếng thở dài lo lắng. Cô bé chạy về phía hắn với vẻ mặt hớt hải:
- Sao giờ này mà Kathie không đến hả Tarzan?
- Cái gì? Bạn có hẹn “Nàng Tiên Rừng” cùng tới xem xi-nê nữa hả?
- Ừ, hẹn nhau lúc 8 giờ kém 20 phút tối. Mình đến đúng giờ. Mà bạn biết đó, Kathie bao giờ cũng đúng hẹn…
Tarzan lo ngại:
- Vậy là có vấn đề rồi. “Nàng Tiên Rừng” không thể trễ hẹn thế này.
“Nàng Tiên Rừng” là biệt hiệu của Kathie, học lớp 10A. Sở dĩ cô bé “chết tên” như thế là do mái tóc dài đến thắt lưng tuyệt đẹp. Mái tóc Kathie màu nâu, anh ánh đỏ như một con suối chảy qua vùng đất thượng nguồn. Cô bé từng thổ lộ với Gaby là ngày nào cũng chải đủ… 100 nhát lược để bảo vệ mái tóc.
Tarzan kéo tay Gaby tới trạm điện thoại gần nhất. Hắn nhấc phôn, quay số và đưa cho Gaby.
- Chào cô Bossert, cháu là Gaby Glockner. Cháu muốn hỏi Kathie đã rời khỏi nhà chưa hả cô?
Giọng bà mẹ của “Nàng Tiên Rừng” phập phồng:
- Nó đã đi từ lâu rồi cháu à. Từ hồi 7 giờ 15 phút… Nó có nói với cô là sẽ đi xem phim với cháu… Ôi, lạy Chúa, rạp chiếu phim gần xịch… Chẳng lẽ con bé lại ngu xuẩn đi đường tắt qua công viên Lerchenau. Cô đã cấm nó băng ngang con đường đó. Trời thì lại tối…
- Ồ… không lẽ… Thưa cô Bossert, bạn Peter Carsten muốn nói chuyện với cô…
Tarzan không một chút ngập ngừng, hắn nói dứt khoát:
- Cháu là Tarzan, chắc cô biết cháu rồi. Xin cô đừng lo lắng, cháu sẽ quay trở lại công viên Lerchenau để đón Kathie.
Giọng người mẹ vẫn run bắn:
- Hãy gọi… điện thoại cho cô nếu cháu gặp Kathie. Bằng không thì… báo cảnh sát lập tức.
- Cháu hiểu, thưa cô.
Hai đứa bước xuống những bậc thềm. Gaby đội mũ lên. Tarzan ngước mặt nhìn trời:
- Tụi mình chắc không xem xi-nê được nữa rồi. May mà bạn chưa mua vé. Bây giờ bạn ở đây đợi mình nghe. Trời đất, nếu Kathie đi tắt qua công viên vào lúc tối tăm này thì quả là ngu ngốc. Công viên Lerchenau vốn thừa tai tiếng. Thì mình vẫn nói mà: tóc dài thì trí…
Hắn chợt im bặt đúng lúc.
Nhưng Gaby đã nối lời:
- Thì trí ngắn chớ gì? Mình đây này, cũng tóc dài đó, ông thần hay gây gổ ạ. Thôi, lên đường đi cho được việc.
Tarzan lãnh đủ một cú huých điếng người vào sườn trước khi hắn kịp co cẳng chạy đi.
Công viên Lerchenau nằm ở phía nam thành phố, khét tiếng là một công viên “thế giới ngầm” từ nửa đêm trở đi. Hầu như toàn bộ ghế đá và bãi cỏ thời gian đó đều thuộc quyền quản lí của đám giang hồ du thủ và bọn vô lại. Còn bây giờ ư? Quá sớm để chúng tụ tập.
Tarzan đạp xe qua một con phố quạnh hiu dẫn đến cổng công viên và rẽ vào con đường rải sỏi. Trời lạnh làm cây cối co rúm. Công viên tối om còn đèn xe đạp của hắn thì quá hiu hắt. Tuy nhiên hắn có thể đoán được Kathie sẽ băng tắt qua khu vực này từ hướng nào.
Hắn vừa vượt qua những chiếc ghế dài sơn trắng lờ mờ trong bóng tối thì… khựng lại. Coi, suýt nữa bánh trước xe đạp của hắn đã chạm trúng một hình người thu gọn trong chiếc áo mưa màu xanh nõn chuối nằm sóng sượt. Chiếc áo mưa của Kathie chứ ai! Tarzan nhảy xuống xe rút ngay một bao diêm từ túi áo.
Hắn bàng hoàng khi ánh lửa sáng lên.
Trời ạ, đây có phải là “Nàng Tiên Rừng” không? Một “Nàng Tiên” với cái đầu gần như trọc lóc chỉ còn lớp tóc tua tủa chừng một phân, úp mặt xuống lớp cỏ ẩm ướt ven đường. Mái tóc dài thần thoạt như con suối cổ tích đã biến mất.
Tarzan cố nén những ý nghĩ khủng khiếp để tìm các vết thương trên thân thể bất động của cô bé. Hắn nín thở hít một hơi dài. Kathie vẫn còn sống, lạy Chúa, mạch vẫn đập đều đặn. Hắn lật nghiêng nạn nhân thật đúng bài bản kinh nghiệm về sơ cứu, rọi thêm một que diêm và há hốc miệng ngắm gương mặt Kathie. Trong một giây, Tarzan đột nhiên hiểu tất cả. Cô bạn học mười bốn tuổi của hắn đã trở thành vật thí nghiệm của gã SĂN TÓC NGƯỜI khét tiếng.
“Gã Săn Tóc Người?” – Tarzan lẩm bẩm. Nếu tính luôn Kathie thì có lẽ gã đã thanh toán được hàng trăm mái tóc thiếu nữ. Báo chí đã có một thời ồn ào về tên hung thần chuyên xuất hiện vào ban đêm này. Rằng gã luôn luôn tấn công mọi nạn nhân từ phía sau. Rằng qua thống kê các lời khai của các cô gái từng có mái tóc đẹp thì rõ ràng các cô đã bị gã ôm chặt trước khi bị úp vào mũi một miếng bọt biển tẩm chất Chloroform gây mê cực mạnh. Rằng gã không hề liếc mắt tới tiền nong hoặc tư trang của nạn nhân chỉ trừ… mái tóc. Gã sẵn sàng quăng các cô gái xuống đất với cái đầu trọc nham nhở mà chẳng “thương hương tiếc ngọc” chút nào.
Đúng là một thằng tâm thần, một thằng điên ngoại hạng.
*
Tarzan luồn tay dưới đầu Kathie đỡ cô bé đứng dậy. Này nhé, mắt cô bé chớp đầu tiên. Sau đó thì trí nhớ… cử động. Trí nhớ của Kathie vừa khôi phục lại là Tarzan lãnh đủ một tràng khóc than rền rĩ. Cô bé khóc như mưa và đưa một bàn tay lên đầu:
- Tarzan ơi, tóc… tóc của mình…
- Đừng quá sợ hãi vậy Kathie. Lẽ ra bạn còn có thể gặp chuyện tồi tệ hơn đó. Thời gian trôi đi và tóc sẽ mọc lại thôi.
- Không, không… tóc của tôi…
Cô bé vẫn khóc nức nở. Tarzan chỉ còn biết an ủi:
- Bạn đã rơi vào tay gã Săn Tóc Người. Gã đang giữ mái tóc của bạn. Hãy cảm ơn Chúa đã ngăn gã làm chuyện gì tồi tệ hơn.
- Không…
“Nàng Tiên Rừng” gục mặt vào áo Tarzan. Hắn dịu dàng chụp cái mũ trùm áo mưa mà Kathie đang mặc lên cái đầu trọc lởm chởm của cô bé.
- Nào, tụi mình phải rời khỏi đây chớ Kathie. Phải báo cảnh sát và tối thiểu cũng phải báo cho mẹ của bạn. Đúng không?
Hai gối của Kathie mềm nhũn. Tarzan không một chút do dự nhấc bổng cô bé lên yên xe đạp và một tay giữ bạn một tay giữ ghi-đông đẩy con ngựa sắt lên đường. Hắn đợi cho cô bé hoàn hồn mới lên tiếng:
- Vừa đi vừa kể được không Kathie?
- Được, mà… chưa bao giờ mình bị người ta cho di chuyển bằng phương pháp trẻ con này.
- Thì bạn vẫn là trẻ con đấy chớ. Không là trẻ con tại sao liều mạng băng qua công viên trên con đường tối om vậy?
- Mình thực là ngu xuẩn. Phải chi mình chịu khó đi vòng trên đường phố sáng đèn thì có lẽ tóc mình vẫn còn nguyên. Ôi trời ơi!...
- Bạn có nhìn thấy tướng tá thằng đó không, Kathie?
- Không thấy mặt. Mình chỉ bất ngờ nghe tiếng bước chân từ sau lưng và bị ôm chặt từ phía sau.
- Ôm… chặt ư?
- Ừ, thiếu điều gã định nghiền nát mình thành cám. Cùng lúc với cái mùi kinh tởm đó…
- Mình hiểu rồi, mùi thuốc mê Chloroform…
- Không, mùi tỏi nồng nặc, mình không quen ngửi, muốn ói liền.
- Trời đất, không lẽ gã gây mê bạn bằng tỏi?
Kathie cười khúc khích. Cô bé vô tư trở lại cứ như mái tóc “Nàng Tiên Rừng” vẫn còn dính với da đầu. Câu chuyện tiếp tục:
- Ai nói gã gây mê mình bằng… tỏi. Bằng chất Chloroform chớ. Nhưng cái… mùi tỏi từ người gã có thể nói cách xa hai mươi mét vẫn làm mình phải bịt mũi.
Tarzan giật mình:
- Một chi tiết độc đáo. Tại sao báo chí không để ý chi tiết này kìa? Một thằng hung thủ chuyên môn ăn tỏi, ái chà! Cảnh sát sẽ quan tâm tới chi tiết này.
Chiếc xe đạp đã đến rạp chiếu phim. Coi, Công Chúa Gaby mở lớn hai mắt đầy kinh dị và chạy tới đỡ Kathie xuống đất. Chỉ cần thấy mái tóc thiên thần không thò ra khỏi mũ trùm áo mưa là Gaby đã hiểu.
Tarzan gọi liền điện thoại cho bà Bossert:
- Thưa cô, Kathie đã được cháu đưa về. Bạn ấy bị một “cú sốc” trong công viên…
- Chúa ơi!
Cú phôn thứ hai của Tarzan dành cho… cảnh sát. Chưa đến mười phút, xe của quí vị bảo vệ luật pháp đã xuất hiện. Hồi kết của “mái tóc Nàng Tiên Rừng” coi như xong. Cảnh sát sẽ đưa cô bé về nhà, nơi bác sĩ riêng của gia đình Bossert đã chờ sẵn.
Ngó theo chiếc xe chạy xa dần, Gaby ngập ngừng đưa tay lên sờ tóc – mái tóc vàng óng xõa ngang vai. Cô bé rụt rè:
- Đại ca nè, bạn có tình cờ biết gã Săn Tóc Người thích màu gì không?
- Hả, Gaby hỏi gì kia?
- Mình muốn biết gã thích tóc nâu, tóc vàng hay hung đỏ?
- Vậy hả. Mình không theo dõi kĩ các bài báo. Nhưng mình nghĩ gã thích tuốt luốt, trừ tóc hoa râm và tóc bạc. Gã mà thấy mái tóc lộng lẫy của Gaby thì… Ồ, mình không muốn hù bạn đâu. Nhưng từ nay mình yêu cầu bạn không được đi một mình qua những con đường tối nghe.
Gaby hài lòng:
- Còn lâu mình mới đi “sôlô”. Phải có… vệ sĩ chớ.
- Ờ, ờ…
Gaby bỗng ngậm ngùi:
- Tội nghiệp Kathie. Con trai các bạn không thể hình dung nổi nỗi đau xót của con gái tụi mình khi bị gọt đầu đâu.
Tarzan cười cười:
- Hiểu chớ, Gaby. Mỗi tháng, tóc sẽ mọc thêm chừng một centimét. Tháng nào có 31 ngày thì dài hơn một chút.
- Trời ạ, bạn không biết xúc động ư? Thật tàn… bạo, vậy ai đã từng đặt tên cho Kathie là “Nàng Tiên Rừng”?
Tarzan trợn mắt:
- Thằng Kloesen đặt chớ không phải mình. Nó mê mái tóc của cô bé.
Gaby bất giác ngước mặt lên trời. Trời dát vàng những ngôi sao chi chít như màu tóc của cô vậy. Hỡi Thượng đế, gã Săn Tóc Người man rợ đó là ai?