Tarzan quyết định không về ký túc xá mà ghé nhà Gaby. Công Chúa cần phải biết những tin tức tuyệt vời này để chia xẻ niềm vui với hắn.
Hắn bước vào cửa hiệu thực phẩm là đã thấy đủ ba quái tề tựu. Coi, Công Chúa mở cửa phòng cho hắn mà đôi mắt đẹp vẫn loé lên tia phẫn nộ:
- Lão già Jeske là một thằng cha khốn nạn. Lão mang tiền ra để dụ dỗ mình.
Cô bé ngưng bặt vì “người hùng” mắt hầu như trợn ngược:
- Từ từ, Gaby. Đợi mình vào phòng đã. Mình cần được thở để nghe bạn nói từng lời.
Tuy nhiên khi Tarzan vào trong phòng thì Gaby lại không nói trước. Cô bé cứ ngắm hắn trân trối làm như hai đứa ly biệt tới tận “tỉ” năm. Quân sư Karl thì giờ đâu mà thưởng thức sự... lãng mạn. Nó khơi mào:
- Xin báo cáo đại ca nhiệm vụ của tao và Kloesen. Từ đêm nay đến chủ nhật bọn đạo chích sẽ mò vào nhà thờ Birnbach.
Tarzan nhún vai ngắn gọn:
- Tụi nó sẽ đột nhập đúng đêm mai.
- Hả?
- Cứ tin tao đi hai ông trời con ạ.
Bây giờ thì đã đến lúc phải săn sóc... Gaby. Tarzan ngồi xuống giường, cạnh Gaby. Vì có hai cái ghế đều đã bị chiếm cả rồi.
Tiếng Tarzan thật dịu dàng:
- Kể đi, Gaby?
- Lão đem ra một cái quan tài xác ướp để doạ dẫm mình uống... rượu. Lão còn định xì tiền... Quân bẩn thỉu.
Tarzan nheo mắt:
- Chi vậy?
Gaby mím môi kể lại cuộc phiêu lưu của cô và lần lượt sau đó đến phiên ba... hiệp sĩ. Câu chuyện giang hồ của Tarzan có lẽ kéo dài nhất vì dính dáng thêm đoạn kết với ba của Anke.
Rồi cả lũ hạ giọng thầm thì. Ái chà, TKKG lên kế hoạch tác chiến đêm nay hấp dẫn đến nỗi con Oskar đang cuộn tròn ngủ dưới chân cô chủ Gaby phải nhe răng ngáp... hưởng ứng. Coi, nó sủa “ẳng” một tiếng khá ga-lăng rồi thả hồn vào giấc điệp đầy... xí quách.
*
Toà nhà chính của ký túc xá im ắng lạ thường. Chỉ còn giọng của Tròn Vo vang lên não nuột:
- Lạy trời cho mình đừng ngáp. Vì hễ ngáp là mình sẽ ngủ.
Tarzan trợn mắt:
- Mày định giỡn với tao hả Kloesen. Đúng vào giây phút sinh tử là dở chứng.
- Không dám đâu. Tao đang tự trấn an sự đam mê của mình, mày chẳng hiểu “nội tâm” tao gì cả.
Tarzan không thừa hơi sức đâu để cãi với thằng mập. Hắn nghe bước chân của thầy trực ban xa dần, rồi... qua cửa sổ mặt trăng hiện lên. Trăng đẹp làm hắn hơi lo lắng. Hắn phù hợp với đêm tối mịt mùng trong các đặc vụ hơn.
Coi, thằng mập đã ngáy vang như sấm. Tarzan cho phép nó ngủ đúng nửa tiếng rồi lôi cổ dậy. Hai thằng rón rén lẻn ra hành lang. Hai đứa phải rón rén chớ sao, vì chỉ nội tiếng ván sàn cót két cũng đủ tố giác chúng.
Cuộc phiêu bạt bắt đầu bằng lối cửa sổ như mọi bữa. Hai quái tụt xuống vườn qua chiếc thang dây và chạy như bay đến chỗ giấu xe đạp được chuẩn bị từ hồi chiều. Chúng phóng vun vút trên quốc lộ bất chấp gió đêm rát mặt.
Ba mươi phút sau, hai quái đã có mặt tại Bảo tàng Ai Cập.
Bảo tàng Ai Cập là một toà nhà ba tầng, đằng trước có một bãi đậu xe rộng, đằng sau là cái sân nhỏ. Karl đã đợi sẵn chúng.
Nó chùi kính cận thì thầm:
- Chưa thấy thằng nào.
- Mày phải nhớ là chưa tới mười một giờ rưỡi.
Ba đứa chui vô một góc tối tăm gần những thùng rác xếp lớp. Chúng ngồi thu lu chờ xuất trận như ba con linh miêu. Chỉ khốn khổ cho Tròn Vo, nó cảm thấy bị mất hết “móng vuốt”:
- Thôi chết, tao quên khuấy mớ kẹo sôcôla rồi.
Tarzan có vẻ bực bội:
- Sao mày lúc nào cũng nghĩ đến chuyện ăn vậy hả mập? Mày còn nhớ số điện thoại của đội tuần tra cảnh sát không?
- Đừng chê bai nhau đại ca. Nghe tao đọc đây...
Cả đám ngồi im như tượng sau khi Tròn Vo đọc những con số như đọc kinh cầu nguyện. Linh ứng làm sao, chuông nhà thờ báo nửa đêm đột nhiên kêu lên gióng giả. Hy vọng mọi chuyện xảy ra như dự kiến.
Máy Tính Điện Tử rùng mình:
- Giờ của ma quỷ.
Tarzan chồm dậy:
- Suỵt!
Hai vành tai hắn thính hơn một con báo. Hắn thò đầu quan sát. Ê, ba bóng người lủi thủi phía trước kia kìa. Rõ ràng hai mạng đi sau khiêng theo một vật cồng kềnh giống hệt một cái thang.
Chúng lặng lẽ dựng cái thang vào tường, chính thị là Malowitz và Gerlich chớ nào ai khác. Giọng thằng Gerlich như người chết tru từ đáy mồ:
- Êm lắm ông sếp!
- Ờ, ờ...
Malowitz quay lại cái bóng ốm nhách kế bên:
- Lên liền đi, Gunther.
Không đợi câu thúc giục thứ hai, Người Rắn phóng người lên thoăn thoắt. Thân thể ông ta như một con khỉ làm bằng bông gòn, vừa nhanh nhẹn vừa nhẹ hẫng. Trong chớp nhoáng ông đã dính chặt tại một ô cửa nhỏ cao ngất. Ở dưới đất nhìn lên chỉ thấy ông ta như một cái chấm đen.
Người Rắn lay thử một chấn song sắt rồi leo xuống lẹ làng hơn một kẻ đang trượt tuyết. Ông ta nhăn nhó:
- Ai mà ngờ trên đó có song sắt. Vậy mà quý vị lại nói rằng đã đi trinh sát cẩn thận. Tôi không thể gỡ ra được. Đó là việc của quý vị. Tôi sẽ giữ thang chờ.
Malowitz chửi thề:
- Chó đẻ thiệt. Thôi, mày chờ ở đây giữ thang. Ê, Gerlich, đem đồ nghề cùng lên với tao, nhớ mang theo cưa sắt.
Malowitz nói xong là làm. Vua trộm dò dẫm từng bước, còn thằng đàn em Gerlich ư? Mái tóc vàng nhạt của gã cứ bóng lên trong đêm khi kè kè bên tay mớ phụ tùng.
Durrmeier ở lại giữ chân thang.
Tarzan đợi cho hai tên đạo chích bò lên tới độ cao sáu mét mới hất hàm về phía Tròn Vo:
- Mày phôn cho cảnh sát lập tức.
Lệnh “đại ca” ban ra, Tròn Vo chạy lúp xúp đến một trạm điện thoại gần nhất không cần phải có sôcôla trợ lực. Chưa đầy năm phút, hai quái còn lại đã sát cánh bên Người Rắn Durrmeier.
Giọng Tarzan vang dội như tiếng sấm rền:
- Hai thằng trộm trên kia chú ý. Cấm các vị nhúc nhích một milimét. Chúng tôi sẽ hất đổ thang nếu các vị cãi lời. Cảnh sát tới đây.
Trời ạ, hai thằng trộm chuyên nghiệp lâm vô cảnh dở khóc dở cười. Toàn thân chúng run lẩy bẩy khiến cái thang muốn bật ra khỏi tay Người Rắn. Y hệt luật nhân quả. Sinh lộ của chúng là cái thang mà mạt lộ cũng từ cái thang.
Vài phút sau, xe tuần tra rú còi inh ỏi. Các nhân viên cảnh sát làm nhiệm vụ cuối cùng. Hai gã gian phi Malowitz, Gerlich bị còng tay tại trận.
Tarzan nói với viên cảnh sát chỉ huy:
- Chiến công này thuộc về ông Durrmeier. Ông đã đóng vai đồng lõa với bọn trộm xuất sắc. Anh phải biết là ông can đảm đến chừng nào khi bọn trộm quỷ quái dùng đủ mọi áp lực. Bởi vì nếu ông từ chối cộng tác, tụi nó hoặc các chiến hữu của tụi nó sẽ thủ tiêu các con ông....
Viên đội trưởng nghiến răng:
- Không bao giờ có chuyện đó đâu cậu bé dũng cảm ạ. Chúng tôi sẽ cho hai gã tội phạm rục xương trong tù, ngoài ra sẽ bảo vệ gia đình ông ta chu đáo. Còn bọn tội phạm đồng minh của chúng ư? Tụi này sẽ chẳng ngu ngốc đâm vào cái bẫy mà chúng tôi giăng sẵn.
*
Vậy là Tarzan yên chí lớn. Gia đình Durrmeier hoàn toàn bình an vô sự. Chẳng những thế ông còn là nhân chứng của một cuộc hỏi cung. Chứ sao, vua đạo tặc Malowitz sau khi cảm thấy bị đồng bọn và các đệ tử bỏ rơi đã khai ra vanh vách. Ba nhân vật chủ chốt đầu tiên để gã “lấy điểm” với cảnh sát đương nhiên là ba ông chủ đặt hàng Yeske, Karpf và Falkenstein.
Khốn khổ cho Yeske và Falkenstein, hai lão nhà giàu và thế gia vọng tộc này đã cố gắng đút lót các quan chức bằng đủ mọi cách nhưng chỉ mang thêm tội hối lộ và phải cùng với gã Karpf chui vào xà lim.
Tứ quái từ chối việc xuất đầu lộ diện. Chúng muốn dành tất cả khoản tiền thưởng cho Người Rắn Durrmeier.
Ba ngày sau, trong bữa cơm thân mật tại gia đình Durrmeier, Tứ quái TKKG được chào đón như thượng khách. Anke vừa lành bịnh, đôi mắt nai đỏ hoe vì xúc động. Cô bé kéo bốn hiệp sĩ ra một góc:
- Nhà mình kể như đã thanh toán được mọi nợ nần trước giờ. Các bạn biết không, tới bốn nơi đến tạ ơn ba mình. Này nhé, Bảo tàng Ai Cập rồi nhà thờ Birnbach, rồi hãng bảo hiểm những tranh quý của Falkenstein, rồi gia đình giàu có Luckemann nữa. Riêng gia đình Luckemann sau khi nhận lại đồ trang sức và 40.000 mark từ tay thanh tra Reichart đã “viện trợ” ngay cho ba mình cấp kì…
Cô bé thút thít:
- Cả nhà mình thừa biết chiến công này chính là của Tarzan và ba bạn. Mình…
Tròn Vo không chịu nổi nước mắt con gái. Nó cũng… sụt sịt:
- Mình… cảm động lắm. Đành phải an ủi bằng… thực phẩm thôi. Này Anke, cái bánh sôcôla vẫn còn nguyên trong bàn tiệc hả?
GIỚI THIỆU TẬP SAU
Tarzan và Gaby uổng công đợi cô bạn học Kathie. Sau cùng, hai đứa tìm thấy Kathie nằm bất tỉnh trong góc tối công viên với cái đầu đã bị gọt sạch tóc.
Đã xuất hiện một lũ người bí ẩn đêm tấn công các cô gái chỉ vì bộ tóc của họ. Tội phạm gì mà kì quặc vậy?