Cuộc chơi nào rồi cũng đến lúc chấm dứt. Điệu nhảy “Rock and Roll” tuyệt vời mà Tarzan và Gaby biểu diễn coi như kết thúc đợt liên hoan dài gần bốn tiếng đồng hồ ở nhà Karl. Chỉ tội nghiệp Kloesen, bữa “party” cuối tuần rôm rả như thế mà thằng mập lại không có mặt. Lý do vắng mặt của nó thật đáng nguyền rủa: tự nhiên trời xui đất khiến thế nào mà cổ họng Kloesen dở chứng sưng đột ngột. Giờ này chắc thằng mập đang giải khuây bằng kẹo sôcôla.
Mẹ của “quân sư” thò đầu qua khe cửa:
- Bác rất tiếc, nhưng phải kết thúc thôi. Khuya rồi.
Mấy thằng con trai lớp 10A có vẻ còn luyến tiếc. Tụi nhóc om sòm:
- Vui thêm một chút nữa được không bác?
- Ồ không. Bác đã hứa với cha mẹ các cháu rằng các cháu sẽ về nhà đúng giờ. Các cháu phải giúp bác tôn trọng chữ tín của người lớn chớ. Trong tương lai chúng ta còn nhiều đợt liên hoan nữa.
Đám trẻ mặt “xìu” xuống nhưng biết... làm sao hơn. Tarzan và Gaby là hai trong vài người bạn cuối cùng rời khỏi khu vườn huyền ảo của Karl. Máy Tính Điện Tử tiễn chân chúng một cách hào hứng:
- Tụi mình “quậy” như vậy mà chẳng bể một cái li tách nào hết.
Gaby cười:
- Đó là nhờ mẹ của bạn đã chuẩn bị đâu ra đó từ trước. Ăn và uống trong những li đĩa bằng bìa dành cho tiệc picnic thì còn nguyên vẹn là lẽ đương nhiên. Lại đỡ phải rửa khi tàn cuộc.
Tarzan liếc nhìn đồng hồ đeo tay:
- Mình phải về trường nội trú trước 10 giờ rưỡi tối. Nếu muộn, thầy giám thị Bocker sẽ riềng mình ra bã mất.
Hắn vỗ vai Karl:
- Mai gặp lại.
Tarzan hộ tống Gaby về nhà như bao lần trước. Đến trước cửa nhà, Gaby nói:
- Cuộc liên hoan vui thật. Chỉ tiếc là Anke không dự được. Bạn ấy đã chờ đợi cuộc vui này biết bao.
- Sao Anke không đến được?
- Mẹ bạn ấy lên cơn hen nặng. Anke phải trông hai em nhỏ.
- Tôi biết bố Anke, nhưng chưa nói chuyện với ổng bao giờ.
Gaby nói:
- Mình không biết đấy.
- Thế thì bạn phải trông thấy ổng kia. Tôi biết nói về ông ta như thế nào nhỉ. Rằng Durrmeier ốm nhách như một sợi dây thun nếu so với cây sậy Karl Máy Tính. Ông ta có thể chui qua mắt túi lưới dễ dàng nếu cần thiết. Thiên hạ gọi Durrmeier là... Người Rắn. Ông ta từng là một nghệ sĩ xiếc lừng danh trước khi trở thành một ông chủ nghèo của cây xăng bên đường quốc lộ Klostertaler.
Gaby bùi ngùi:
- Ừ nhỉ, gia đình Anke như vậy là cũng một thời vùng vẫy đó chớ. Mình biết mẹ Anke còn là một bà chủ cửa hiệu tạp hóa nữa kia. Chỉ vì bịnh hoạn triền miên rồi nợ nần chồng chất nên... sập tiệm.
- Khổ thật!
Anke Durrmeier là bạn học của cả hai, một cô bé nhút nhát 15 tuổi được mọi người yêu mến.
Đôi khi Anke ngủ gật trong lớp, không phải vì lười học mà vì mệt mỏi quá sức. Để đỡ đần cha mẹ, Anke không bỏ qua dịp nào để kiếm tiền. Cô bé đi trông trẻ cho nhà khác tới nửa đêm. Sáng lại dậy sớm để đi phân phát báo.
- Ngủ ngon nhé, Tarzan! Hẹn đến mai.
- Chúc bạn một giấc mơ đẹp.
Hắn cắm cổ đạp, sợ về trễ sẽ vi phạm nội qui của trường. Khi đạp tắt qua một công viên cây cối um tùm, Tarzan dừng xe vì khi nãy hắn đã uống quá nhiều Côla.
Hắn toan phóc lên yên xe thì nghe tiếng bước chân lệt bệt. Máu thám tử bẩm sinh của hắn trỗi dậy. Một đối tượng hình sự nào đó định sử dụng công viên làm địa bàn hoạt động chăng?
Hắn khựng xe lại và quan sát bóng người đang bước đến. Đêm đen như mực, giơ bàn tay ngang mặt chưa chắc thấy ngón. Chỉ mơ hồ thấy dáng người đàn ông nghiêng ngả như một dấu chấm than. Coi, người đàn ông ngồi phịch xuống băng ghế đá kèm theo một tiếng thở dài. Với chiếc nón lưỡi trai sụp trán và cái áo khoác mưa tồi tàn, nhìn sơ ông ta giống hệt con bù nhìn giữ dưa. Ông ta rút từ cái áo khoác ra một chai bia và phụt nắp.
- Hà...
Người đàn ông tu ừng ực khiến Tarzan ngao ngán. Hắn lắc đầu nghĩ thầm: “Té ra chỉ là một gã nát rượu. Kệ xác ông ta”. Đúng lúc đó hắn thấy người thứ hai.
Trời đất, thằng người thứ hai vừa từ con đường ở trong công viên tiến ra, thằng người này không có triệu chứng của một kẻ đã uống rượu chút nào. Gã lom khom một cách ám muội khiến Tarzan hiểu ngay là một tên bất lương chính cống. Tóc của gã óng ánh trong đêm một màu vàng rất nhạt nhưng không thể là tóc bạc. Những cử động uyển chuyển nhẹ nhàng chứng tỏ hắn còn rất trẻ.
Gã tóc vàng trẻ tuổi vung tay lên. Mọi việc diễn ra quá chớp nhoáng, chỉ thấy Tarzan la lên khủng khiếp:
- Coi chừng!
Là hắn đã bay người ra khỏi bụi rậm như một hung thần. Chà, người đàn ông say rượu ngồi trên băng ghế đá bị giật mình đánh rớt cái chai. Quỷ quái làm sao cái chai lại lăn long lóc về phía Tarzan làm hắn suýt té lúc đạp phải. Khi hắn lộn một vòng để tiếp cận băng ghế thì gã tóc vàng đã ca bài tẩu mã.
Chạy sao thoát! Trên đà lộn Tarzan húc thẳng vào tên cướp và hai người cùng đổ nhào xuống đất. Những cú ngã Nhu đạo đối với Tarzan chỉ là trò chơi, hắn nhanh chóng bật dậy vừa kịp lúc thằng tóc vàng vùng dậy định... chạy lần thứ hai. Không một giây do dự, Tarzan chụp cổ gã nhưng đáng tiếc chỉ... tóm được gáy áo và chiếc dây chuyền.
- Xoooạạc...
Mảnh vải áo và sợi dây chuyền đứt phựt một lượt.
- A, a...
Thằng tóc vàng rú lên đau đớn, tuy nhiên gã chẳng hề tiếc rẻ. Gã “đua” hết guồng chân và biến mất, bỏ lại đối thủ đứng ngơ ngác trước một mảnh vải và một khúc dây chuyền.
Người đàn ông say rượu lúc này mới ngật ngưỡng đứng dậy:
- Mẹ kiếp, chuyện gì vậy hả?
Tarzan chán nản:
- Tôi chưa từng thấy ai vô tư như ông. Ông suýt chết vì một thằng ăn cướp mà không biết.
Người đàn ông lắp bắp:
- Chú... chú mày nói thiệt không?
- Tôi chưa bao giờ biết nói dối. Gã đã vung nắm đấm lên định hạ thủ ông để cướp túi tiền.
- Mặt... mặt mũi thằng đó ra sao?
Tarzan cười gượng:
- Trời đất. Cách gì mà thấy dung nhan nó được. Trời tối om đến mức mới đầu tôi còn tưởng ông là đối tượng hình sự nữa chớ. Tuy vậy thằng cướp cũng tự tiết lộ một chi tiết qua... mái tóc vàng nhạt.
- À, tóc vàng nhạt. Tôi hiểu rồi. Chính thằng này ngồi cùng quán rượu hồi nãy với tôi. Nó cứ nhìn tôi lom lom như muốn ăn thịt. Có lẽ lúc tôi lạng quạng rời quán là nó đã bám theo. Chắc nó tưởng tôi say sưa đến nỗi không biết gì nữa hết. Nào tôi có say. Tôi chỉ là kẻ khổ sở, lo buồn đến nỗi không đứng vững được nữa.
Ông ta rên lên một tiếng và buông mình xuống ghế như một chiếc lá rụng. Tarzan có vẻ ái ngại:
- Tôi dìu ông về nhà nhé?
- Ồ, đừng làm vậy chú em. Tôi xin cảm ơn nghĩa cử của chú mày là đã cứu tôi khỏi thiệt mạng bởi tên cướp, nhưng chú mày không cứu được tôi thoát cảnh nghèo đói đâu. Cứ để yên tôi ngồi ở đây. Tôi thèm hít thở không khí trong lành để... sống.
Người say sắp biến thành nhà hiền triết kiêm thi sĩ nếu Tarzan không bỏ đi. Hắn hiểu ý dắt xe đạp ra khỏi bụi cây và chào ông ta:
- Tôi về trước, thưa ông!
Người đàn ông moi trong túi ra một cái bóp:
- Hãy giữ cái bóp của tôi. Không có giấy tờ đâu, chỉ có một ít tiền. Tôi muốn tạ ơn chú em.
Tarzan cười:
- Ông đừng nghĩ rằng cháu lại có thể nhận tiền tạ ơn được. Cháu đi...
Hắn đạp xe vùn vụt về đến ký túc xá và không thèm đu dây như người rừng Phi Châu để lọt vô cửa sổ “Tổ đại bàng” trên tầng hai như mọi bữa. Tại sao lại phải đi ngang về tắt chớ. Bữa nay hắn có xin phép thầy giám thị đàng hoàng. Hắn đưa tay nhấn chuông cửa chính.
*
Cửa mở. Ông thầy Bockler khó chịu ló ra. Ông ta gằn giọng:
- Tại sao giờ này mới về?
- Thưa thầy...
- Miễn sự thưa thốt với tôi. Tôi trực đêm nay, hiểu chưa? Nội qui chỉ ra rằng dù là thứ bảy, em cũng chỉ được phép đi đến 10 giờ rưỡi là hết cỡ, em giỡn mặt với tôi phải không?
- Em bị dính vào một vụ...
- Tôi không cần biết. Người ta chế ra đồng hồ để làm gì hả? Để... coi giờ, hiểu chưa?
Thầy Bockler đẩy gọng kính đồi mồi lên cho đỡ mặc cảm với thằng học trò cao lớn. Cách lấy uy với Tarzan là vậy, chứ đi cùng “bà xã” thì còn lâu. Ông thầy Bockler quanh năm chịu đựng bệnh sổ mũi và chịu đựng cảnh chồng thấp vợ cao. Thầy luôn luôn biết “tầm cỡ” của mình, lúc nào ông cũng thập thò sau lưng bà vợ cao hơn tới... hai cái đầu.
Ái chà, thầy hét thật ra trò:
- Em mà bị trấn lột à? Đừng lừa dối tôi...
- Em lừa dối thầy được ích lợi gì. Nhưng câu chuyện rắc rối này thật là tế nhị. Tên hung thủ thì đã tẩu thoát, còn người làm chứng cho sự trung thực của em thì lại không rõ tên họ và đang ở tình trạng say rượu.
Bockler nhếch mép:
- Một cuốn phim giả tưởng tuyệt vời. Tại sao trò lại không chế tạo thêm một viên cảnh sát?
- Để cứu mạng một người có khi không cần phải kêu cảnh sát, thưa thầy.
Bockler cười gằn. Đám học sinh cấp 3 đồn rằng thầy Bockler thường dị ứng với những “nạn nhân” có phong độ thể thao. Xem ra tai nạn đến với Tarzan là không tránh khỏi. Y chang, ông thầy phán một câu lạnh như băng giá:
- Không chấp hành giờ giấc nhà trường lại còn lên giọng lý sự. Mời cậu về phòng. Tôi sẽ làm việc với Hội đồng kỷ luật về vụ dối trá của cậu.
Tarzan quay người nhảy lên cầu thang không một chút phản đối. Hắn hiểu rằng phản đối một nhà giáo dục bị mặc cảm thước tấc là vô ích.
Hắn đẩy cửa phòng khiến thằng mập nhảy dựng lên. Ê, cổ của Kloesen quấn khăn quàng kín mít. Trên gối và đêm dính đầy sôcôla. Trên tủ chất một chồng phong sôcôla nữa.
Tròn Vo cất giọng khàn khàn như vịt đực hỏi:
- Liên hoan thế nào?
- Tuyệt. Ai cũng thấy thiếu mày. Có những món: bánh mì dăm-bông, pa-tê gan, xúc xích hun khói, pho mát và...
Thằng mập rên lên:
- Thôi, đừng kể nữa. Từ chiều tới giờ tao chỉ sống bằng sôcôla thôi. Họ đã bỏ mặc tao nằm đây, dù tao sắp kề miệng lỗ.
- Tao e rằng mày đã đặt một chân dưới mồ rồi đấy. Hy vọng mày có thể sống sót qua đêm nay.
Tròn Vo giãy nảy:
- Cáííí gìììì? Tao còn khoẻ như vâm đấy chứ. Chỉ hơi khàn giọng thôi.
- Giọng mày bị lấp vì sôcôla trét kín rồi.
Tarzan kể lại chuyện chạm trán thầy Bockler, thằng mập ngớ người ra như muốn hết... viêm họng. Nó phán:
- Thầy muốn hại đại ca rồi. Lấy gì để minh chứng rằng “tên cướp trong đêm” có thật. Đại ca mà không tính gấp là thứ bảy sau thế nào cũng bị... cấm túc.
- Tao có hai thứ để chứng minh nhưng xét cho cùng cũng vô ích. Chẳng có ai giam chân được Tarzan. Tao sẽ bay ra khỏi cửa sổ như một “người rừng”.
Hắn bỏ hai thứ “chiến lợi phẩm” trời cho vô tay Tròn Vo. Một mảnh vải ca-rô màu đỏ xanh và một khúc sợi dây chuyền bạc.
- Tao đã chộp vào... gáy tên cướp và thu được những thứ này, nhưng thầy Bockler chắc chắn sẽ nói rằng tao phát minh ra nó.
Tròn Vo kéo mạnh khúc dây chuyền rồi thảy thảy trong lòng bàn tay:
- Sợi dây chắc như dây... xích. Tao xác định là nó bị lãnh đủ một vết xước thê thảm. Mày chỉ cần...
- Chỉ cần lôi đầu nó tới trường để minh oan ư? Trời ơi, lỡ tuần sau lúc tao gặp thì nó đã lành vết xước...
- Ừ nhỉ. Từ ngày bị viêm họng sao tao thiếu thông minh quá.
Tròn Vo nhón lấy phong sôcôla thứ tư đút vào miệng. Tarzan giơ tay giật lấy:
- Hoặc là mày khỏi bệnh viêm họng chết người, hoặc là mày vỡ tung bụng ra.
- Nếu tảng sáng mà tao lìa đời vì kiệt sức thì lỗi tại mày đấy.
- Mày chỉ lìa được thói phàm ăn thôi. Chúc ngủ ngon!
Năm phút sau, đang lúc mơ màng, Tarzan nghe tiếng Tròn Vo khẽ rời khỏi giường, nhón chân với sôcôla trên nóc tủ.