Hủ Mộc Sung Đống Lương

Chương 215: PHÁO ĐÀI THÉP

Trước Sau

break
Trụ sở của JAA nằm ở mõm phía nam cuối vùng vịnh. Theo tài liệu của thanh tra Glockner thì tiền thân tòa nhà này là một khách sạn nhưng Chedli Hamouda đã thâu tóm nó bằng tiền bạc vô tận của mình.

Tròn Vo đã mặc xong chiếc quần bơi có sọc xanh vàng và rời khỏi phòng 803, cùng Tarzan xuống gửi chìa khóa tại quầy tiếp tân khách sạn. Khi hai đứa ra đến bồn phun nước thì Gaby và “bố già” đã đợi sẵn từ hồi nào. Ái chà, cô bé bữa nay mặc bộ bikini màu xanh lam, tóc cài một bông hoa đỏ ngó cứ như búp bê trong phim quảng cáo. Thanh tra Glockner thì ra dáng nhà thể thao hơn. Ông mặc quần soóc và xoa lên người một lớp kem chống nắng.

Công Chúa nói như reo:

- Phi Châu không hoang dã chút nào.

Ông Glockner khoác tay:

- Tụi mình đi dạo thôi, con gái.

Những vị khách du lịch bắt đầu rong chơi trên con đường lát đá chạy giữa hai hàng cọ để ra bãi biển. Tiếng bố già đều đều:

- Chúng ta hãy đeo kính râm. Bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể đụng độ đám Salwa trên bãi biển.

Họ đi sát mép nước. Khi bước, chân lút vào cát trắng tới mắt cá nóng ran. Thiên nhiên khởi sự đốt lò sưởi hàng ngày, mặt trời không ngừng tung tóe lửa. Người Tròn Vo ướt đẫm mồ hôi, còn Gaby thì có vẻ thích thú với trò chơi giỡn nhiệt độ. Cô bé cứ thỉnh thoảng băng mình xuống biển cho nước ngập đến thắt lưng rồi chạy lên cười khoan khoái. Có một lần cô bé hét lớn:

- Có con lạc đà kìa ba!

- Ừ, du khách ở đây rất mê môn cưỡi lạc đà đi dọc bãi biển. Khi nào có dịp mình cũng sẽ cưỡi thử.

Cuộc đi dạo sắp đến đích. Thanh tra Glockner và Kloesen đã choàng khăn tắm che vai. Gió nóng thổi lên lồng lộng khiến Gaby phải khoác thêm chiếc áo phông cho ăn chắc.

Trụ sở của JAA hiện ra lồ lộ. Thanh tra Glockner nói nhỏ:

- Ngừng cuộc dạo chơi chỗ này được rồi. Đã tới sát sào huyệt của chúng.

Họ ngồi thành vòng tròn trên cát. Trước cặp mắt tròn xoe của Kloesen, ông Glockner giải thích:

- Ngồi kiểu này có cái lợi là hai người trong số chúng ta luôn luôn thấy được kẻ địch.

Coi, tòa nhà màu trắng của “Những chàng trai từ Atlantis” sừng sững. Những cây cọ và bụi hoa che hết tầm mắt. Giữa vườn hoa xơ xác và bãi cát là bức tường cao ngang hông.

Viên thanh tra chắt lưỡi:

- Cứ như là một ngôi nhà ma.

Ông vừa dứt tiếng là… ma xuất hiện thiệt. Ê, năm “con ma” rõ ràng nhô ra từ sau đám cây um tùm. Năm gã tu sĩ khất thực áo chùng xanh chớ ai. Thằng nào cũng đội mũ rơm “tân trang” cái đầu trọc lóc.

Tarzan quan sát chúng chăm chú. Năm tấm ảnh của năm thiếu niên mất tích mà ông Glockner đã cho hắn xem tối qua thấp thoáng trước mặt hắn. Trật lất. Cũng không có thằng Salwa hoặc Uwe. Hắn đợi bọn đầu trọc đi xa bờ biển mới thì thào:

- Năm thằng này chắc dân cựu trào. Có thể bị bắt từ các nước khác.

Ông Glockner thở dài:

- Chúng ta không thể chứng minh là chúng bị bắt hay tình nguyện. Ở đây là hải ngoại. Cảnh sát địa phương chỉ can thiệp khi chúng ta đưa ra được những bằng chứng xác đáng về một tội ác.

Gaby ngao ngán:

- Vậy mình bế tắc hở ba?

- Làm gì có chuyện bế tắc hả con gái. Ba đang nghĩ đây. Thế nào mình cũng có cách!

Tarzan nhìn ông Glockner, cố không cười. Hắn tin chắc rằng ông đã tìm ra một cách nào đó. Và rất có thể, ông cũng dự tính hệt như hắn.

Bốn “nhà du lịch” nhổ neo về lại khách sạn.

*

Buổi chiều. Trong lúc Tròn Vo ngồi rung đùi ở tiệm cà phê Maurisch nếm 1001 loại bánh ngọt trên trần gian thì thanh tra Glockner nằm duỗi chân trên ghế dựa dưới bóng một cây cọ. Ông liếc về quầy đổi tiền ở tiền sảnh, kế bên gian hàng bán đồ lưu niệm. Chà, đồng Dinar của Tunesien có giá dữ, một đồng ăn tới năm mark rưỡi Đức chớ đâu có ít. Vậy mà sao dân Phi Châu vẫn cứ nghèo xơ nghèo xác.

Tarzan đi lại phía ông. Hắn thắc mắc:

- Trong sách hướng dẫn du lịch có nói rằng việc mua bán ở đây hoàn toàn khác với ở bên ta, đúng không hả chú?

Glockner gật đầu:

- Đúng đó Tarzan. Người Tunesien quen tập quán nói thách. Giá thì kêu tới trời nhưng hàng hóa thì nằm trên mặt… quầy. Họ không bao giờ nêu bảng giá. Theo chú thì cháu cứ trả giá bằng phân nửa hay một phần ba là đúng với giá trị món hàng. Phải công nhận là cò kè về giá cũng có một cái thú, nhưng đừng có hớ hênh. Chớ trả tiền liền khi họ kêu giá lần đầu kẻo họ cười thầm trong bụng.

Gaby reo lên sát vành tai Tarzan:

- Tụi mình trắc nghiệm thử xem, đại ca.

Hai đứa đã nói là làm. Chúng kéo đến gian hàng bán đồ lưu niệm tức khắc. Mắt Gaby như bị thôi miên bởi đôi dép da kiểu phương Đông dành để đi trong nhà. Cô bé trầm trồ:

- Đẹp quá, mua cái này đi Tarzan.

Đứng sau quầy là một người Ả Rập chính cống. Ông ta đội mũ chóp đỏ, khoác áo choàng kẻ sọc dài phủ gót chìa cái bụng bự và bộ ria mép ra cười cười. Trời ạ, ông ta nói bằng tiếng Đức bá phát:

- Giá sáu dinar, thưa tiểu thư!

Tarzan “đấu trí” liền:

- Vậy mà tôi đã nghĩ rằng nó cỡ một dinar.

- Anh bạn trẻ đùa dai quá. Sáu dinar là giá chót.

Tarzan có vẻ “mặn” trò chơi này lắm. Hắn nhoẻn miệng cười hồn nhiên:

- Ông còn đùa dai hơn cả tôi. Trong gian hàng của khách sạn Miramar, một đôi giống hệt chỉ bán giá một đồng.

Mặt ông chủ quầy nghệt ra:

- Lạ thật! Anh của tôi bán bên đó chớ đâu. Lão nổi tiếng là “máy chém” của vùng Hammamet cơ mà?

Đã phóng lao, Tarzan lao theo luôn:

- Thì ai đến đây mà lại không rành thổ địa. Chính vì vậy mà tôi chỉ trả giá nửa dinar cho đôi dép của ông ta. Ông ta giận quá thách tôi qua gian hàng của khách sạn Fourati đọ giá. Ông ta cũng nói rằng em ông ta bán ở bên đó. Và ông này chuyên cứa dao vào cổ họng khách hàng. Những du khách nào cà trớn là bị chặt sáu dinar một đôi dép như chơi.

Người bán hàng tủm tỉm cười:

- Trời đất. Cậu nói vậy ai mà sống nổi. Vậy cậu trả tôi hai dinar nhé!

- Đúng một dinar rưỡi. Và thêm hai bưu ảnh dán tem. Ông đồng ý chớ?

Người Tunesien ôm bụng cười lăn lộn:

- Tôi chưa từng thấy ai mặc cả thành công như cậu. Tôi đồng ý và chúc mừng cậu. Tương lai cậu sẽ là một thương gia lớn.

Coi, trong lúc Gaby sung sướng nhận món quà rẻ mạt nhờ tài năng ứng đối của Tarzan thì ông chủ quầy hàng ngừng tiếng cười và vỗ trán đồm độp. Hình như ông ta vừa sực nhớ ra một điều gì. Giọng ông ta thật não nùng:

- Tôi… tôi bị cậu lừa rồi. Gian hàng bên Miramar không có… bán dép da.

Lần này thì đến Tarzan cười ngất:

- Chắc là vậy, thưa ông. Bởi vì tôi chưa bao giờ qua bên đó, bởi vì tôi chưa bao giờ mua dép da, bởi vì tôi làm sao biết được anh của ông… Tôi mới đến Tunesien lần đầu.

- Lạy Thánh Ala!

*

Ngày thứ hai ở Tunesien, đối thủ cạnh tranh với Tarzan là thanh tra Glockner vẫn chưa hề hé màn vũ khí bí mật của ông. Không hiểu kế hoạch xâm nhập mục tiêu của ông ra sao mà trụ sở của JAA vẫn bình an vô sự.

Tuy vậy Tarzan vẫn bám thanh tra Glockner sát nút. Lòng kiên nhẫn của Tarzan cuối cùng cũng đã được đền bù. Nhìn kia kìa, Glockner đã bước vào gian hàng bán đồ lưu niệm lúc trời vừa tắt nắng.

Ái chà, ông lựa một chiếc áo choàng địa phương ướm thử vô người rồi ngã giá nhanh như máy. Cũng thái độ vội vã đó, ông ôm món hàng được gói cẩn thận về phòng riêng.

Giờ thì đến lượt Tarzan. Hắn huýt sáo ghé vào chỗ vị khổ chủ béo ục ịch và cũng chọn một chiếc áo choàng bông dày bằng vải địa phương khiến “nạn nhân” lần trước của hắn trợn mắt.

- Hôm qua tôi lỡ bán lỗ cho cậu đôi dép có một dinar rưỡi, hôm nay xin cậu cho đúng mười đồng.

- Ừ… ừm, ông lại đùa dai với tôi nữa rồi. Tôi biết giá món hàng chỉ cỡ bốn dinar mà.

Người bán hàng lắc đầu cười gượng. Giá thỏa thuận sau chót là bốn dinar rưỡi. Ông ta nói mếu máo:

- Tôi sẽ sạt nghiệp vì cậu. Nhưng không sao, cậu xứng đáng là một con buôn bản lãnh. Tôi có cách “chặt đẹp” những khách hàng khác bù lại.

Tarzan cuộn tròn chiếc áo Ả Rập nhét vô túi đựng đồ bơi về phòng cất đi. Lúc hắn quay ra đang hả hê đi bách bộ trong tiền sảnh khách sạn nhằm tiêu hóa bớt chiến công mua bán của mình thì một bất ngờ xảy ra…

Ê, trước mặt hắn là Máy Tính Điện Tử bằng xương bằng thịt với cặp kính cận thông minh. Tarzan giụi mắt liên tục. Có phải ảo giác của thần giao cách cảm hay không? Thằng bạn quân sư chí cốt của hắn đang ở tận Paris với hai đấng thân sinh kia mà? Vậy thì cái con người sống động xách va-li đứng bên quầy tiếp tân đó là ai?

Chiếc va-li rơi xuống đất và… cái con người sống động đó chạy ào đến. Trời ơi, tiếng thằng Karl rành rành:

- Mày không nhận ra tao hả Tarzan?

- Lạy Chúa, ngọn gió nào thổi mày đến đây?

Máy Tính Điện Tử gào hết âm lượng:

- Ngọn gió của tình bằng hữu. Mày không hiểu sao? Mặt tao nhăn như khỉ lúc tụi mày khởi hành khiến ông bà già tao ở nhà chịu hết nổi. Ngài giáo sư khả kính đành phán “Để chuyến du lịch của cha mẹ sang Paris không bị trù ẻo, xin mời con sang Hammamet giùm”. Và a lê hấp, “ông già” đặt luôn phòng cho tao bên này và thân hành tiễn tao ra máy bay. Máy bay vừa hạ cánh hơn một tiếng…

Tarzan cười ra nước mắt:

- Mày “chì” lắm. Thiệt đáng mặt quân sư TKKG.

Hơn hai mươi lữ khách ngó tình bạn của hai thiếu niên một cách thông cảm. Lúc Karl xách va-li về phòng riêng, Tarzan mới hay rằng phòng thằng cận thị chỉ cách phòng hắn và Kloesen có ba cánh cửa. Đúng là trời… sắp xếp.

Sau sự hân hoan của Tarzan đến phiên hai quái còn lại biểu thị tình cảm với quân sư. Mắt Gaby thì mở tròn xoe còn Tròn Vo nhắm lại khít rịt. Thằng mập lẩm bẩm như kẻ mộng du:

- Không thể ngờ nổi, không thể…

Thì đúng là không thể ngờ nổi chớ sao. Lúc Karl thuật lại đầu đuôi, thanh tra Glockner kết luận:

- Thượng đế muốn như vậy. Giờ đây khi các con đã tề tựu đông đủ, mình sẽ có sức mạnh vô địch!

Tuy nhiên lúc vừa xong bữa ăn tối, ông đã nhíu mày giục:

- Vô địch thì vô địch. Nhưng ngủ vẫn là ngủ. Khuya rồi các con ạ.

*

Đêm Bắc Phi thật nồng nàn. Mặt trăng tròn vành vạnh lơ lửng như mời mọc. Gió đêm mơn man những tán cọ bất chấp tiếng nhạc cuồng loạn từ một Night Club vọng ra. Vài người khách lãng du về muộn còn nấn ná trong tiệm cà phê Maurisch, nhưng hầu hết thì đã lên giường ngủ. Trong vườn bây giờ chỉ còn những người gác tuần tra.

Tarzan lẻn khỏi phòng thật nhẹ nhàng. Bộ đồ dạ hành của hắn gồm quần Jeans, áo sơ-mi sẫm màu, giày thể thao. Chiếc áo Hồi giáo Kaschabia mua hồi chiều được cuộn tròn dưới nách.

Hắn núp vào bóng tối cạnh khách sạn và… đúng hắn đoán, thanh tra Glockner lướt ngang như một bóng ma ôm một bọc đen đen giống… hắn. Hắn liền bám viên thanh tra sát nút.

Nào, Glockner đã băng qua vườn và lọt ra bãi biển. Ông tàng hình chớp nhoáng vào chiếc áo Kaschabia. Khi ông trùm mũ áo lên đầu, đố ai biết đó không phải dân bản xứ.

Tarzan làm theo ông như một cái máy. Hắn kinh ngạc vì chiếc áo vải bông nặng nề lúc khoác vô lại nhẹ nhõm lạ thường. Thảo nào những chiến binh Ả Rập chẳng hề cảm thấy vướng víu khi lâm trận.

Bãi biển đêm nay không một sinh vật, chỉ có ánh trăng dát vàng lên hai bóng người mặc áo chùm đầu đang di chuyển sát mép nước với khoảng cách nhất định trong từng bước chân.

Viên thanh tra tự nhiên dừng lại thình lình. Linh tính nghề nghiệp cho ông biết mình đang bị theo dõi. Ông quay phắt lại đón… “cái đuôi” vừa tiến đến. Ông lên tiếng lúc “cái đuôi” còn cách chừng ba mét:

- Đi đâu vậy, hỡi người chăn lạc đà? Chắc không phải đến Tổng hành dinh của các tu sĩ khất thực chứ, giữa đêm hôm khuya khoắt thế này?

Tarzan ngẩn ngơ. Té ra thanh tra Glockner dù đứng tuổi vẫn chưa hề “tay mơ” chút nào. Hắn ấp úng:

- Cháu không nghĩ rằng bị lộ chân tướng quá sớm...

- Về phòng ngủ đi “người rừng”. Cháu có trà trộn lúc nhúc giữa một triệu con lạc đà chú vẫn nhận ra.

Tarzan lúng túng như bị nốc-ao:

- Nhưng… tại sao cháu lại về? Đây không là trận đầu cháu tham chiến. Chú cũng phải cần một võ binh đai đen Nhu đạo hỗ trợ chớ?

- Thật hết biết. Lòng kiên nhẫn của cháu dai như quỷ. Đành vậy. Lẽ ra chú phải đoán trước được điều này. À, mà cháu lượm được chiếc áo Kaschabia này ở đâu đấy?

- Ở gian hàng chú đã mua chứ đâu. Cháu hiểu ngay “kế hoạch tối mật” của chú. Chú mua bao nhiêu cái áo?

- Bảy dinar rưỡi.

- Vậy là chú bị “gậy ông đập lưng ông” rồi. Cháu làm theo bài giảng vỡ lòng nói thách mà chú chỉ dạy nên chỉ tốn bốn dinar rưỡi thôi.

Tarzan chợt muốn an ủi ông Glockner:

- Nhưng của chú có lẽ tốn vải hơn. Cháu nghĩ vậy.

Cuộc đối thoại tạm ngừng bởi hai thám tử già trẻ đã tiếp cận mục tiêu. Ra khỏi hàng cây ô liu, hai người thận trọng leo qua bức tường trụ sở JAA.

Pháo đài thép của Chedli Hamouda là đây ư? Chỉ thấy trong vườn ngào ngạt mùi hoa còn lính canh thì biến đâu mất hút. “Chẳng giống như xi-nê hình sự chút nào” Tarzan thất vọng nhủ thầm trong bụng. Chẳng lẽ những chiếc áo chùng có mũ vải trùm kín mít mà hắn và ông Glockner đã mất công trang bị lại vô ích hay sao? Ít ra chúng phải được thử thách trước con mắt vài sát thủ của “Đấng cứu rỗi thần thánh” chớ?

Thì đây: những “Đấng cứu rỗi linh hồn người phàm tục” đã xuất hiện bằng… tiếng nói sau tấm rèm trúc. Một giọng nhừa nhựa cất lên nghe thật có uy:

- Anh thật xứng đáng là một trong những đại hộ pháp của ta. Một giáo chủ tương lai trong hàng ngũ giám thị.

Chưa đến ba giây đã có tiếng trả lời:

- Dạ, em đội ơn sếp lớn!

Trời ạ, cái giọng đểu cáng và khúm núm này Tarzan có thể nhận ra giữa cả ngàn giọng nói. Không phải là thằng giám thị nịnh bợ Salwa thì còn ai vào đó nữa.

Tarzan ra dấu bằng tay cho viên thanh tra. Glockner hiểu ý tức khắc và hai người nhanh chóng đổi chỗ vào sát tấm rèm. Những chiếc áo trùm đầu đã biến họ và màn đêm chan hòa làm một.

Qua những kẽ hở, họ thấy rõ một cái hiên cao ngang mặt đất. Trên hiên kê một cái bàn tròn bằng đá cẩm thạch, hai chiếc ghế bành nệm dày cộm đối diện nhau. Thằng Salwa hiện ra trước tiên. Gã ngồi bắt tréo chân rung đùi hứng gọn ánh sáng của chiếc đèn trên bàn hắt vào. Bộ mặt bò tót của gã bóng lưỡng vì vênh váo, ngó sơ là đã thấy không ưa nổi.

Chiếc ghế bành còn lại chịu đựng một thằng người đồ sộ. Lão mặc toàn đồ trắng, râu quai nón đen sì, tóc phủ vai, mặt đầy mỡ. Cặp mắt lão giống hệt cặp mắt ếch chỉ chực nhảy lên bàn để chụp cái bình cổ quái chứa rượu vang lấp lánh màu hồng ngọc.

Lão cười khùng khục trong cổ họng mà đôi môi vẫn không mấp máy:

- Hãy phục vụ ta!

Mệnh lệnh lão ban ra không làm Salwa bất ngờ. Gã đã lùng sục cái bình cổ quái kia khắp chợ trời với giá 3000 mark để làm sính lễ ra mắt giáo chủ. Ê, gã rót thật điềm đạm thứ nước lấp lánh trong bình vào mấy cái li pha lê hảo hạng. Gã tiếp tục co rúm.

- Chúc sếp lớn sống lâu cùng sự nghiệp Atlantis.

Lão già mắt ếch vuốt râu:

- Anh bạn đúng là một công thần. Một trong những nhà truyền giáo bậc thầy. Thời gian qua giáo phái chúng ta đã tăng cường được bảy đệ tử do công của anh. Ta hiểu hết những nỗi hiểm nguy mà anh đã trải qua trong vòng vây của bọn cớm phản đạo. Riêng việc anh đưa được thằng Ralf Muller tới đây, nhân danh Đấng cứu rỗi, ta hứa sẽ ban cho anh phần thưởng đích đáng.

Salwa tít mắt:

- Em thề suốt đời trung thành với “Các chàng trai từ Atlantis”…

- Ta hiểu lòng anh như hiểu sợi lông mi trên mắt của mình. Chỉ có điều bọn lính mới sang này muôn năm vẫn vậy. Khi còn ở bên Đức thì hung hăng đòi gia nhập chết bỏ nhưng lúc bò qua đây là nước mắt nước mũi ròng ròng. Đứa nào cũng van lạy về nhà với cha mẹ nhưng họ đâu có đem lại điều gì hay ho cho chúng chớ! Phải răn dạy chúng ngay.

Lão già ngừng lại để… thở, rồi hắng giọng:

- Răn dạy chúng tất nhiên phải có nhiều cách. Hồi trước chúng ta thường sử dụng bạo lực kết hợp với dỗ ngon dỗ ngọt, còn bây giờ khác hẳn. Ta đã sử dụng được thuật thôi miên và mỗi ngày một thành thạo hơn. Có lẽ thời gian tới chúng ta sẽ tiết kiệm được nhiều tháng ngày giáo huấn chúng.

- Thưa giáo chủ, như thế có thể thái độ năm thằng đem sang đợt đầu đã khá hơn?

- Chưa khá một chút nào mới chết. Thuật thôi miên của ta chỉ tác dụng với một thằng còn bốn đứa Scholz, Wenzel, Kaiser và Metsch vẫn cứng đầu cứng cổ. Chắc ta phải biệt giam bốn đứa này và áp dụng cực hình tra tấn mà anh vẫn làm. Riêng thằng Rosinski tuy có choáng váng vì bị thôi miên nhưng xem ra thì hình như thần kinh nó bị suy sụp.

Lão già cất tiếng sau khi ngừng một phút để thở lần… thứ hai:

- Cha chả, ta đang bực mình vì thằng Uwe Widmann cứ lồng lộn trong phòng giam như con cọp dữ. Anh thấy thằng Ralf Muller “êm” chưa?

Salwa lắc đầu:

- Chưa êm lắm. Nó đã có những triệu chứng bất an đầu tiên. Em nghĩ rằng đêm nay nó sẽ hối tiếc về chuyện đã liều mạng đi theo chúng ta. Hay là do em hơi làm quá khi tịch thu của nó toàn bộ số tiền và những đồ vật quý giá?

Lão già cười khanh khách:

- Hãy nghe lời của Chedli Hamouda đây. Nhân danh Đấng cứu rỗi, ta tuyên bố anh đã hành động đúng. Một giám thị lão luyện phải làm như vậy. Các đệ tử lúc nhập môn đều phải dâng hiến của cải trần gian cho giáo phái.

Thanh tra Glockner không đủ can đảm để… nghe tiếp. Cứ đà này hai tên đại bịp có thể trao đổi với nhau “dịch vụ” bóc lột nô lệ hàng giờ. Ông ghé sát tai Tarzan nói thầm:

- Chú cần cháu giúp một tay. Bắt… sống… hai… con… cáo…

Tarzan chưa có một phản ứng gì thì Glockner đã đút tay vào túi áo. Coi, một khẩu súng lục nhỏ nằm gọn gàng trong bàn tay chinh chiến của ông. Hắn sửng sốt: “Trời ạ, chú Glockner đã đem lậu vũ khí lên máy bay bằng cách nào, đâu phải dễ qua mặt được hải quan phi trường?”.

Hắn không còn thời gian để suy nghĩ lâu hơn vì…

Viên thanh tra đã hất tung tấm rèm trúc lao như cơn lốc về phía chiếc bàn. Ông chĩa súng lăm lăm vào Salwa và tên trùm giáo phái.

Glockner hất hàm:

- Tôi cấm quý vị nhúc nhích. Biết điều thì tuyệt đối im lặng.

Ông dùng bàn tay trái gạt chiếc mũ trùm đầu:

- Nào, Salwa! Mày đã biết tao là ai rồi. Còn anh, Chedli Hamouda, hôm nay tôi xin phép lật tẩy ông bạn. Cái giọng đặc sệt mùi địa phương đã tố cáo rõ xuất thân của anh. Anh là dân vùng quê mùa gần Frankfurt thuộc nước Đức. Hãy tập làm quen với tôi. Tôi là thanh tra hình sự có nhiệm vụ đón bảy thiếu niên mất tích mà các anh đang giam giữ.

Với Salwa lúc này, trời đất dường như đảo lộn. Lạy… quỷ sứ, ngôi vị giám thị gã chưa trùng tu được bao lâu trong một phút giây đã tan tành như bọt xà phòng. Gã mấp máy môi không thành tiếng:

- Cơớơơm…

Còn Chedli Hamouda thì sao? Trời đất, lão lại còn tồi tệ hơn. Cứ như cơn nhồi máu cơ tim đang hành hạ lão. Lão ôm chặt ngực trái bằng cả hai tay sợ viên đạn sắp sửa dính vào trái tim… cứu rỗi.

Thanh tra Glockner sang sảng:

- Nghe chú nói đây Tarzan. Nhiệm vụ của cháu là kiểm soát tên giáo chủ bị thịt này. Lão mà dại dột cử động thì cháu có quyền động thủ. Chú tin rằng lão chẳng dám nếm mùi Judo đâu.

Ông đưa cái nhìn tóe lửa sang Salwa:

- Mày thì hướng dẫn tao đến sào huyệt. Tao muốn mày bước êm như một con mèo, được chớ? Mũi súng của tao chưa trật mục tiêu bao giờ. A lê, tao với mày vào đón bảy chú bé trong vòng ba phút. Nào, giơ tay khỏi đầu, thằng… ác quỷ!

Đề nghị của viên thanh tra, Salwa chỉ thực hiện phân nửa. Còn lâu gã mới bước êm như một con mèo. Hãy ngó gã run lẩy bẩy đầu gối khi cất bước.

Giờ thì chỉ còn Tarzan và Đấng… đại bịp. Tarzan nhảy nhót lên thành bàn nhìn tên trùm Atlantis như muốn “cầu nguyện”. Hắn khởi sự đọc… thần chú:

- Té ra lão mập là giáo chủ JAA. Ông trùm pháo đài thép Tunesien. Vua thôi miên tà thuật. Tiếc rằng tôi không đem máy ảnh theo. Mấy ai đã có dịp được nhìn một đống giẻ rách béo bệu thế này. Lạy Chúa, sao ngài lại run cầm cập kì cục vậy? Ngài sợ tôi “xin đểu” như đám đệ tử của ngài à? Ngài… tởm quá.

Trùm tội phạm Chedli Hamouda im như thóc. Địch thủ chưa thượng cẳng chân mà lão đã “hạ cẳng tay”. Tay lão xuôi lơ bởi… kiệt sức. Lão chỉ còn biết thở phì phò trên chiếc ghế bành.

Chưa đầy ba phút sau, viên thanh tra và Salwa quay lại. Sau lưng họ là một đám tàn binh lủi thủi. Đứa nào đầu cũng bị cạo trọc giương đôi mắt lấm la lấm lét.

Tarzan nhận ra ngay hai cái đầu trắng hếu lồi hết gân xanh. Hắn thở dài lầm bầm trong miệng:

- Thằng Ralf Muller và thằng Uwe Widmann.

Năm thằng khác cũng không khó khăn gì để nhận diện. Những tấm ảnh mà ông Glockner có sẵn trong hồ sơ đã giúp Tarzan.

Glockner vung vẩy khẩu súng ngắn:

- Bất kì kẻ nào rượt theo, tôi sẽ bắn. Và đã bắn là bách phát bách trúng.

Trời ạ, “phái đoàn” lúc ra trận chỉ hai người, giờ về thành phố tới chín người ca khúc khải hoàn chiến thắng. Chỉ tội nghiệp bảy cậu nhóc tù binh bất đắc dĩ. Thằng nào cũng phơi phới trong lòng mà không nói nên lời. Chúng đang kiệt sức đến mức độ báo động.

Quả nhiên, không một thành viên pháo đài thép JAA nào dám quấy rầy đoàn lữ khách giang hồ xa xứ.

*

Đám đông dừng chân tại bãi biển trước khách sạn Fourati. Tarzan đột nhiên nghe vang lên một tràng cười là lạ. Lạy Chúa, ông thanh tra đang ôm bụng cười như điên và liệng khẩu súng xuống biển.

Hắn chết sững:

- Kìa, thưa chú Glockner! Khẩu súng…

- Hà hà, cháu thắc mắc về “con chó lửa” chớ gì? Đồ chơi bằng nhựa mà Tarzan. Hôm qua chú đã mua khẩu súng nước đó ở gian hàng bán đồ lưu niệm cho… thiếu nhi.

Tarzan lau nước mắt vì cười, hỏi:

- Hi vọng rằng lần này chú không bị hớ?

Glockner cười:

- Hớ sao được. Thứ đồ chơi ấy chỉ làm tốn của chú có nửa dinar thôi.

Hai chú cháu lại cười ngất khiến Ralf Muller và Uwe Widmann cũng… toét miệng. Rồi sau đó đến phiên năm nạn nhân Michael Scholz, Ferdinand Wenzel, Siegfried Metsch, Hans Kaiser, Werner Rosinski cười ủng hộ mà nước mắt giàn giụa.

Đây là lần đầu tiên chúng cười sau nhiều tuần dằng dặc.

Đêm đó là một đêm thuộc về… Glockner. Ông thức suốt để làm một số công việc cần thiết của nghề nghiệp. Trước cảnh sát địa phương, bảy “đệ tử” thoát khỏi hang hùm đã khai báo thật tận tình. Rằng mới đầu thì chúng bị lợi dụng. Rằng khi cảm thấy lợi dụng không được thì bọn tu sĩ khất thực đã đánh đập và bỏ đói chúng trong những phòng biệt giam.

Cảnh sát Tunesien nổi giận. Quan hệ kinh tế và ngoại giao giữa Đức và Tunesien đang phát triển tốt đẹp như vậy có nguy cơ bị đám đầu trọc trời ơi đất hỡi đe dọa. Họ ra tay ngay lập tức. Một cuộc hành quân đại qui mô được cảnh sát tiến hành ngay trong đêm.

Trước khi trời sáng, Chedli Hamouda, Salwa và năm tên giám thị khác của JAA đều bị bắt – danh sách do các tù binh được giải thoát cung cấp.

Hôm sau, “bố già” Glockner lại làm việc tiếp tục với lãnh sự Đức ở Tunis để bàn việc đưa những thiếu niên bị bắt cóc về nước. Riêng cú phôn của ông gọi về Tổng nha cảnh sát cực kì quan trọng. Ông được nghe báo ở đầu dây:

- Vâng, chúng tôi sẽ hốt gọn sào huyệt chúng ở nội địa.

Lần này thì những khe hở của luật pháp đã được bịt kín bằng các tang chứng cụ thể. Vĩnh biệt ngôi biệt thự ma quái của giáo phái JAA.

Bốn quái vây quanh “bố già” rối rít. Chúng có vẻ mê bờ cát trắng Hammamet một cách bất ngờ. Gaby nói:

- Ở lại khu du lịch vài ngày nữa không được hả ba?

- Không được. Các con nên nhớ rằng TKKG sinh ra để làm đặc vụ chớ đâu phải đi chơi. Xe buýt đang đợi kìa.

- Mặc kệ xe buýt sân bay. Tụi con ra… biển.

Buổi sáng đẹp lạ lùng. Mặt trời ửng hồng khắp mặt biển làm sóng nước long lanh hơn bao giờ hết. Gaby chỉ tay về phía Nam:

- Các bạn thấy đó. Pháo đài thép của giáo phái JAA chỉ còn là một pháo đài rỗng.

Tarzan bồi hồi:

- Ừ. Cứ như một cơn mơ dữ.

Karl la lên thơ mộng:

- Sau cơn mưa trời lại sáng. Mọi tội ác đều bị lột trần thê thảm trước ban mai.

Kloesen trợn mắt. Nó ngó Máy Tính lom lom:

- Trời đất, một con người “khoa học gia” như mày mà cũng có tâm hồn thi sĩ sao?

Vừa mới dứt câu, thằng mập đã quýnh quáng kêu lên:

- Chết tao rồi! Lạy Chúa, tao bỏ quên mớ kẹo sôcôla trên phòng rồi!

Gaby cười:

- Làm sao bây giờ hả Tarzan? Mình e rằng chuyến bay của tụi mình sẽ là một chuyến bay khổ ải, vì Tròn Vo cứ lải nhải bên tai tụi mình rằng bạn ấy đói, đói, đói…

Tarzan làm bộ thản nhiên:

- Khỏi lo chuyện đó đi Gaby. Mình đã xếp mớ kẹo sôcôla của Tròn Vo vào túi xách của mình đây rồi. Dù gì, mày cũng là bạn tao mà, phải không mập?!

GIỚI THIỆU TẬP SAU Tai họa bỗng ập xuống gia đình Anke – một bạn học cùng lớp của Tứ quái: Vì một lí do bí ẩn nào đó bọn tội phạm xuất hiện và khống chế ba Anke, buộc ông phải theo chúng. Cũng không hiểu vì sao gia đình Anke lại không dám tố cáo chúng với cảnh sát…

TKKG đâu có làm ngơ trước khó khăn của bạn bè. Và thế là Tứ quái lại bắt đầu một đặc vụ mới.
break
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc