Lão đầu này tên là Tiết Thanh, tính cách cô tịch lạnh lùng, thuật luyện đan nếu phân cấp, hẳn đạt tới trình độ tam chuyển trung cấp, không bằng lão ma, nhưng ở Việt Quốc, cũng coi là luyện đan sư đại danh đỉnh đỉnh. Kim đan lão quái đến cầu ông ta luyện đan nối liền không dứt.
Mắt đỏ của ông ta là bởi vì một thói quen dở hơi của ông ấy thích khai mở nắp đỉnh luyện đan, lấy mắt thường quan sát tiến trình luyện đan, bị dược khí xông lên cho nên đỏ mắt... Nghe nói mắt đỏ đó tựa hồ còn hình thành một loại con mắt thần thông của “Hỏa nhãn”, có vẻ như là đoán được ảo thuật, ẩn thân cực kỳ hữu hiệu.
Tiết Thanh cảm giác được Ninh Phàm đến nhưng căn bản lười lý tới, như cũ lật xem sách, chỉ lạnh lùng nói:
- Ninh trưởng lão sao... Hừ, đan điện ta là dành cho người luyện đan, không phải cho người luyện xuân dược. Ngươi tới đây làm chi?
Lời nói của người này vô cùng không khách khí, lại thành kiến cực sâu đối với Ninh Phàm, đối với hắn càng không cung kính như Quỷ tước cao thủ khác.
Ninh Phàm hơi ngẩn ra. Hắn cũng không biết vì sao mình đắc tội lão giả trước mắt.
Tuy nhiên nghe lời của lão đầu tử tựa hồ trọng điểm trên hai chữ “Xuân dược”.
Chẳng lẽ, lão đầu này bất mãn với song tu công pháp của mình sao?
Hắn đang suy nghĩ. Tiết Thanh thấy Ninh Phàm vẫn chưa đi, để quyển sách xuống, xoay người lạnh lùng nhìn hắn, trong hai mắt, ánh lửa chợt hiện mang một tia uy áp của Kim đan sơ kỳ cao thủ.
- Hừ! Sư phụ Hàn Nguyên Cực của ngươi anh hùng hào kiệt bực nào, đường đường tam chuyển đỉnh phong luyện đan sư, lại thu phải ngươi tên đồ đệ bất thành khí này, chỉ biết ấy nữ tử... Ngươi không thấy phụ công của Hàn Nguyên Cực sao?
Uy áp của Tiết Thanh đối với Ninh Phàm mà nói căn bản như gió mát quất vào mặt, thế nhưng hỏa nhãn đưa mắt nhìn lại khiến trong đầu hắn run lên, nói thầm, người này có ánh mắt nóng bỏng. Hỏa nhãn pháp mục ngược lại không thể khinh thường.
Ninh Phàm cũng từ trong câu nói thứ hai của Tiết Thanh mơ hồ biết lão đầu này vì sao bất thiện với mình.
Vì lão ma!
Tiết Thanh này tựa hồ cực kỳ cô tịch ngạo mạn, nhưng đối với thuật luyện đan nhất định là cực kỳ cố chấp. Từ quần áo, hỏa nhãn của ông ta thì có thể nhìn ra, người này khẳng định là xem thuật luyện đan như tánh mạng. Sợ rằng người này trong Quỷ Tước tông, coi trời bằng vung, duy nhất có thể khiến cho ông ta tâm phục, chỉ có lão ma với thuật luyện đan mạnh hơn so với ông ta.
Tiết Thanh đoán chừng là đem lão ma, cho rằng lão là đối thủ trọn đời muốn vượt qua. Mà khi ông ta nhìn thấy Ninh Phàm “không ra hồn” như vậy, lại chỉ biết “ấy nữ tử” chỉ biết “song tu”, ông ta dĩ nhiên cực kỳ oán giận.
Sự thật thật ra thì cũng chẳng khác gì như thế, khiến cho Ninh Phàm đoán được thất thất bát bát.
Nếu bởi vì sự giao tình cùng lão ma, còn bất mãn mình, Ninh Phàm ngược lại sẽ không so đo với Tiết Thanh. Sự trách mắng của Tiết Thanh, hơn phân nửa cũng từ hảo ý, hi vọng mình “lãng tử quay đầu”, học một ít điều của lão ma.
- Ninh mỗ tới đây, cũng không phải là luyện chế xuân dược, hơn nữa Ninh Phàm sắc bổ đỉnh lô, cần gì phải cần xuân dược... Ninh mỗ tới đây là vì luyện đan, thỉnh Tiết trưởng lão vì Ninh mỗ khai mở một gian trung cấp luyện đan thất.
Lời nói của hắn đúng mực, thêm vào đó biểu lộ ung dung của hắn rơi vào trong mắt Tiết Thanh, nhất thời hóa thành vẻ kinh dị.
-Thực lực của người này thật đúng là không kém so với tin đồn nha... Có thể dưới hỏa nhãn của lão phu không lui về phía sau, dưới Kim đan hắn là người đệ nhất... Tuy nhiên hắn biết luyện đan sao? Còn phải mượn trung cấp luyện đan thất, chẳng lẽ hắn muốn luyện nhị chuyển đan dược?
Ánh mắt của Tiết Thanh quan sát hết thảy trên người Ninh Phàm. Ông ta có vẻ không tin.
Ông ta không tin Ninh Phàm có thực lực luyện chế nhị chuyển đan dược. Nhưng cuối cùng, coi như ông ta ít đi chút thành kiến với Ninh Phàm. Người này có thể chống đỡ uy áp của mình, cũng coi là miễn cưỡng đủ trở thành đệ tử của lão ma... Thôi, coi như mình nhìn mặt mũi của lão ma, cho hắn một phương tiện, khai cho hắn một gian sơ cấp luyện đan thất đi.
- Nhìn mặt mũi sư phụ của ngươi, lão phu cho ngươi một gian sơ cấp luyện đan thất, tùy ngươi giày vò...
Tiết Thanh vừa nghĩ tới Ninh Phàm tên ŧıểυ tử chưa ráo máu đầu “không thông thuật luyện đan” này, chiếm tiện nghi luyện đan thất của mình, trên mặt ông ta hiện lên một tia nhức nhối.
Mà ông ta cho Ninh Phàm khai mở luyện đan thất, lúc này nếu truyền ra nhất định sẽ khiếp sợ Quỷ Tước tông.
Dù sao, lấy cá tính cô tịch của Tiết Thanh, nhiều năm qua cũng chỉ đeo được “Luyện đan sư huy chương” trở thành chính quy luyện đan sư, khai mở đan thất.
Huy chương này là thần điện của Vũ giới chứng nhận. Các nước đều có Vũ điện, Việt Quốc cũng có một nơi Vũ điện, có thể khảo hạch thuật luyện đan, thuật luyện khí, trận pháp thuật cũng ghi danh. Nghe nói nếu như trở thành Vũ điện danh hạ kỹ sư, có thể hưởng thụ hồi báo cực kỳ phong phú.
Không có huy chương, Tiết Thanh thường trực tiếp đuổi người, sơ cấp luyện đan thất cũng không khai mở một cái. Nhưng hôm nay, ông ta lại cho Ninh Phàm tên “Hồn ŧıểυ tử” này một gian sơ cấp luyện đan thất!
- Tiết trưởng lão cho ta mở ra sơ cấp luyện đan thất có ích lợi gì? Ta muốn luyện chế nhị chuyển đan dược Cố Linh đan, sơ cấp luyện đan thất, địa hỏa hỏa uy không đủ, thành đan suất quá thấp.
Ninh Phàm khẽ cau mày, còn giải thích một câu.
- Nói bậy! Ngươi mới 17 tuổi, làm sao có thể luyện chế nhị chuyển đan dược! Hừ, ngươi coi thường thuật luyện đan sao! Thuật luyện đan không thể so với song tu sắc bổ, có con đường đề thăng tài nghệ, cần tích lũy kinh nghiệm lần lượt. Lão phu năm đó cho một tên luyện đan đại sư ba mươi năm dược đồng, mới trở thành nhất chuyển luyện đan sư. Trăm năm sau, nhị chuyển, sau hai trăm năm mới vừa tam chuyển. Thuật luyện đan, phải từng bước từng bước tích lũy. Ngươi tâm cảnh nóng nảy, chớ nói luyện đan, chính là tu luyện, cũng tâm ma nặng nề... Học một ít sư phụ ngươi đi, học một ít Ninh Hắc Ma gia gia lão tổ của ngươi đi. Bọn họ đều là luyện đan sư tên vang Việt Quốc, bọn họ, đều từng bước một học tập, tích lũy, mới có thể có hôm nay!
Tiết Thanh tràn đầy giọng của tiền bối trách cứ Ninh Phàm, chỉ có lúc nói đến lão ma cùng Ninh Hắc Ma, mới có thể tự nhiên hiện ra một tia say mê. Điều này khiến cho Ninh Phàm cười khổ không thôi.
Tiết Thanh này nếu biết mình là Ninh Hắc Ma, biết mình khiển trách chính là người mình sùng bái nhất, cũng không biết tâm tình ra sao nữa...
- Tiền bối cho ta khai một gian trung cấp luyện đan thất đi.
Ninh Phàm cười khổ nói, lão đầu này, dầu gì cùng lão ma có giao tình, hắn liền kêu một câu tiền bối.
Mà chính câu tiền bối này khiến cho trong lòng của Tiết Thanh mềm nhũn, nhớ tới lúc mình cầu học luyện đan, khắp nơi đụng vách tường, khổ khổ cầu khẩn, không đụng nam tường không quay đầu lại.
Ông ta thở dài một tiếng, lắc đầu nói.
- Ai... Ngươi con đường cố chấp này thật đúng là rất giống sư phụ của ngươi. Thôi đi, trung cấp thì trung cấp đi, địa hỏa đó là nhị phẩm linh hỏa, thật khó khống chế. Ngươi cẩn thận, chớ bị hỏa diễm phản phệ mà chết... Người thiếu niên, luôn phải nhận thất bại, nếm chút khổ sở mới biết trưởng bối nói có lý. Ta nói nhiều đi nữa, cũng so ra kém ngươi lãnh hội một lần thất bại... Đi đi...
Tiết Thanh bấm ra một loại pháp quyết, khai mở một tòa trung cấp luyện đan thất trận pháp bên trong điện, cũng cho Ninh Phàm một khối trận lệnh độc nhất vô nhị.
Chỉ có trận lệnh mới có thể vào trận.
Đây là vì bảo vệ luyện đan sư, lúc luyện đan, không bị bất kỳ người nào quấy rầy.