Thanh âm này chỉ một tiếng ờ nhẹ, nhưng thần niệm của Ninh Phàm, lại cơ hồ sắp tan vỡ dưới thanh âm của người này! Tu vi người này, vượt xa sự nhận biết của Ninh Phàm!
Dưới sự kinh hãi, Ninh Phàm bỗng nhiên mở hai mắt ra, nhưng thần niệm, như cũ dừng lại ở ức vạn dặm ở trong tinh không, không cách nào thu hồi lại!
- Không xong! Đây là thần du vạn dặm cổ thần thần thông, không phải là thứ ta có thể nắm giữ! Thần niệm, không thu về được!
Mặt hắn trầm như nước, không nghĩ tới ăn Luyện Thần diệp vào, lại sẽ đi lầm vào Tứ Thiên tiên giới, lại không thu hồi thần niệm trở về được. Chẳng lẽ thật vất vả tu luyện tới Kim Đan đỉnh phong thần niệm, lại phải chặt đứt như vậy?
Vào lúc Ninh Phàm cắn răng, bên trong tinh hải, trong Huyền Vũ Tinh, tựa hồ lão giả phát hiện cái gì, lộ ra nụ cười rất có ý vị.
- Có ý tứ, nguyên lai ngươi là tu sĩ từ hạ giới... A a, Dung linh tu vi, lại có thể thi triển 'Thần du vạn dặm' thần thông, ngộ tính ngược lại không tục... Ừ, trong thần niệm, có mùi Luyện Thần thảo, cơ duyên không nhỏ, cỏ này đều bị ngươi thu được... Càng làm cho lão phu kinh ngạc chính là, ngươi, lại ngưng tụ kiếm thức... Nhìn xem, dường như ngươi gặp chút phiền toái, thôi, lão phu giúp ngươi một chút, coi như là kết thiện duyên đi...
Lão giả thần niệm bỗng nhiên thả ra, bao lấy thần niệm mỏng như lông tóc của Ninh Phàm, đưa ra thế giới tinh hải.
Ở trước thần niệm của lão giả, lần đầu tiên Ninh Phàm cảm nhận được mình nhỏ bé như thế nào!
Loại cường đại đó, tuyệt không thể so với Cốt hoàng cùng Niết Hoàng... Ninh Phàm chỉ có một cảm giác, lão giả thần niệm, thâm thúy như hải dương không thể dò xét, mà thần niệm của mình, bất quá là một con phù du không đáng kể trong đại dương...
Tựa hồ bị lực cách trở vượt ranh giới, lão giả thần niệm ở tại nơi giao giới của Vũ giới, không cách nào đi tiếp nữa, liền chấn động thần niệm của Ninh Phàm một cái, chấn đưa hắn trở về Vũ giới.
Ngay lập tức, Ninh Phàm vội vã thu hồi thần niệm, sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy, không chút do dự lấy ra San Hô Minh Vương ban ngày đổi lấy, dùng Toái Đan đỉnh đốt cháy thành dược tương, vội vã uống vào.
Nguy hiểm thật! Nếu như thần niệm trở lại chậm một chút, thức hải của Ninh Phàm, tan vỡ hoàn toàn!
Cũng may có San Hô Minh Vương hiệu quả vững chắc, thức hải của hắn, bắt đầu vững chắc, ngưng luyện, mà khí sắc của hắn, dần dần khôi phục.
Hồi lâu sau, hắn mới thở ra một ngụm trọc khí, sắc mặt hiện nụ cười khổ.
- Không ngờ tới, ăn Luyện Thần thảo thì thôi đi, lại gặp phải nguy hiểm này... Bất quá, thế giới tinh không kia, chính là Tứ Thiên tiên giới sao, chỉ tiếc, cũng không biết đến rốt cuộc là một thiên nào trong Tứ Thiên... Có lẽ ngày sau ta phi thăng từ Vũ giới, sẽ gặp đến chỗ Tiên giới này...
Sau một tràng hung hiểm, nhưng Ninh Phàm cũng không phải là không có chút thu hoạch nào, ít nhất, hắn bỗng dưng lĩnh ngộ cổ thần thần thông —— Thần du vạn dặm!
Đáng tiếc nhất là, thứ thần thông này, Ninh Phàm tu vi chưa tới Toái hư, tuyệt đối không thể sử dụng, vì quá nguy hiểm...
Hơi trầm ngâm, hắn vẫn quyết định ăn phiến Luyện Thần diệp thứ hai vào, lần này cẩn thận một chút, tai nạn sẽ không xuất hiện.
Chẳng qua là hắn còn chưa ăn phiến thảo diệp thứ hai, trong bóng đêm, Linh cấp đại trận, nhẹ nhàng lóe lên một cái.
Đồng thời, một thân ảnh xinh đẹp, ẩn giấu theo một tia sát khí, lặng lẽ đến gần nhà của Ninh Phàm. Ở bên ngoài nhà, một cái lư hương bị đốt lên, vật bị đốt trong đó, chính là một loại mê hương rất là trân quý ở Việt Quốc —— Phá trinh hương.
Danh như ý nghĩa, vật này dĩ nhiên là thứ mà kẻ gian hái hoa thích nhất, một khi đốt hương này, ngay cả là Dung linh sơ kỳ nữ tu, cho dù là ngươi có ba trinh chín liệt, cũng sẽ mất lý trí, thường thường mặc cho người khác định đoạt.
Người thả ra mê hương vào bên trong phòng Ninh Phàm, chính là Bạch Lộ!
- Chà? Cô gái này muốn mê đảo ta, chẳng lẽ là muốn giết ta?
Trong mắt Ninh Phàm chợt lóe hàn mang, thu hồi Luyện Thần diệp, giả vờ té xỉu ở đầu giường.
Hắn muốn nhìn xem, rốt cuộc quả là Bạch Lộ sẽ đối với hắn như thế nào.
Tiếng động Ninh Phàm ngã xuống, rơi vào trong tai của Bạch Lộ, nhất thời hóa thành một tia nụ cười đắc kế.
Hôm nay Bạch Lộ, người mặc lụa mỏng, mơ hồ có thể thấy ngọc cốt trong suốt, lại bị lụa mỏng che giấu, càng hiện ra chân ngọc thon dài của nàng.
Chân ngọc của Bạch Lộ, là kiêu ngạo lớn nhất của nàng, đủ để hấp dẫn con mắt tất cả nam tu. Nhưng chính là chân ngọc này, đêm qua, bị Ninh Phàm sờ một lần, bóp cho máu đọng tím bầm...
- Đáng hận Ninh Phàm, Bạch Lộ ta, tối nay phải trả thù này!
Hốc mắt của nàng, mơ hồ ngấn lệ thoáng qua, hóa thành ý hận cắn răng nghiến lợi. Nhưng ý hận lúc này, lại mơ hồ có một tia chần chờ.
Đẩy cửa vào, tay cầm một thanh thối độc chủy thủ trung phẩm sơ cấp, nàng nhẹ nhàng bước liên tục, đi tới trước giường, lạnh lùng giơ chủy thủ lên, ngoài cửa sổ, như có gió lạnh thổi qua.
Chẳng qua là, cái chủy thủ này nàng thủ, lảo đảo lắc lư, cuối cùng không đâm xuống.
- Nếu ta giết hắn, nhất định sẽ liên lụy các tỷ muội trong Song Tu điện...
Nàng nhẹ nhàng buông chủy thủ xuống, cắn chặc hàm răng, xoay người muốn đi. Nhưng vào lúc nàng xoay người, một đôi tay có sức lực mạnh mẽ chợt nắm lấy eo của nàng, ném mạnh nàng trên giường, đè ở dưới người.
- Lá gan không nhỏ a, đỉnh lô ŧıểυ thư... Lại dám ám sát chủ nhân...
Ninh Phàm đè lại hai tay của Bạch Lộ, thân thể dán chặc hai gò ngực của nàng.
Hơi nóng trong miệng thổi tới bên tai Bạch Lộ.
Bạch Lộ vừa thấy Ninh Phàm không té xỉu, gương mặt đẹp lộ ra vẻ sợ hãi:
- Ngươi... Vì sao mê hương... không thấy hiệu quả…?
Bị bàn tay mạnh mẽ của Ninh Phàm đè lại cổ tay, Bạch Lộ giãy giụa hai cái, phát hiện căn bản không thể nào tránh thoát. Thêm vào đó nàng dính chặt thân thể cùng Ninh Phàm, trong cơ thể của hắn, Âm Dương ma mạch vô ý thức tản ra linh lực khiến cho thân thể của Bạch Lộ càng mềm mại vô lực.
Nàng chợt phát hiện ra một điều bi ai, cho dù Ninh Phàm không thi triển mị thuật với nàng thì nàng cũng không thể đả thương được hắn...
Nàng khẽ cắn răng, nhắm mắt, quay mạnh đầu sang chỗ khác, không phản kháng nữa, tuyệt vọng nói:
- Ta thua rồi... Muốn giết muốn hành hạ gì tùy ngươi...
- Nàng là đỉnh lô của ta, ta chỉ biết cùng nàng song tu, sao giết nàng được...
- Cùng ngươi song tu, ta thà chết còn hơn...
Bạch Lộ mới nói một nửa, chợt nhớ tới mình tựa hồ đã bị thất thân với thiếu niên trước mắt rồi.
Cho dù nữ tử sa cơ lỡ bước, nàng hận Ninh Phàm, nhưng làm đệ tử hắn nàng lại cảm thấy hắn không xuất thủ với nữ đệ tử, xem như là vị trưởng lão tương đối khá rồi. Phức tạp... chính là một tia tâm tư phức tạp, khiến cho nàng không thể hạ tâm giết Ninh Phàm.
- Nàng là đỉnh lô của ta.
- Ta không muốn!
Bạch Lộ kiên quyết nói.
- Vậy sao, ta cho nàng một cơ hội vậy... Ta nằm ở chỗ này bất động, cái gì cũng không làm, nàng có thể tận tình sắc bổ ta. Nếu nàng có thể từ trên người của ta sắc bổ đi một tia tu vi, ta không để cho nàng làm đỉnh lô nữa, ngược lại ta làm đỉnh lô cho nàng...
Ninh Phàm buông lỏng cổ tay của Bạch Lộ, xoay người một cái, nằm trên giường ngang hàng với Bạch Lộ.
Lời nói của hắn khiến cho Bạch Lộ lộ ra ánh mắt hết sức xấu hổ.
- Vô sỉ, nói cho dễ nghe, ta sắc bổ ngươi, còn chưa phải là phải bị ngươi cho...
Bạch Lộ không phải ngu ngốc, mình sắc bổ Ninh Phàm, còn không phải là phải làm chuyện ấy...
Nhưng sự khẳng định ung dung trấn tĩnh của Ninh Phàm không khiến cho nàng vui. Trước khi Ninh Phàm tới, người cao cao tại thượng trong Song Tu điện, rõ ràng chỉ có Bạch Lộ nàng mà thôi.
- Hừ, dù sao mình đã bị thất thân với hắn, thêm một lần nữa để cho hắn chiếm tiện nghi có ngại gì... Còn nếu có thể thành công sắc bổ hắn, nói không chừng, ta có thể nhất cử đột phá Dung linh trung kỳ... Như vậy không có người nào trong mắt, Bạch Lộ ta sẽ khiến cho ngươi hối hận không kịp!
Ánh mắt của nàng lạnh như băng nhìn Ninh Phàm một cái, cũng xoay mình, ngồi trên người hắn.
Tất tất tốt tốt, nàng rút đi từng món một áo quần lụa mỏng, yếm cũng không cởi.
Có thể khiến Ninh Phàm chiếm ít đi một chút tiện nghi cũng tốt thôi...
Nàng hơi do dự, nhưng cắn răng một cái, vẫn cởi xuống váy dài. Chân ngọc trong ánh nến cho thấy hơi có quầng đỏ... Giữa đùi mơ hồ có chút ươn ướt...
- Ha? Ta mới ôm nàng một chút, vậy mà nàng đều đang...
- Giữ cho tốt cái miệng của ngươi đi!
Bạch Lộ xấu hổ gạt ngang câu nói của Ninh Phàm.
Trong lòng nàng oán thầm không dứt, nếu không phải âm dương linh lực trên người Ninh Phàm rót vào trong cơ thể mình thì mình làm sao có trạng thái xấu xí này...
Đáng hận, lại bị hắn thấy hết! Mình không hút khô nguyên dương của hắn thì làm sao bỏ đi hận này!
Nhưng mà cũng không thể hoàn toàn phế tu vi của hắn, nếu không nhất định sẽ hoàn toàn đắc tội cao thủ sau lưng hắn...
Nhắc tới điều này, đây là mình lần đầu tiên sắc bổ nam tử đây... Lúc trước, một lần ấy cùng Ninh Phàm cũng không tính, hoàn toàn là Ninh Phàm đơn phương giày xéo mình...
- Ta bắt đầu đây...
Nàng hơi có chút khẩn trương, thì ra sắc bổ nam tử, là cảm giác như vậy sao... Đôi tay nhỏ bé của nàng cởi ra áo quần của Ninh Phàm. Bàn tay lạnh như băng vuốt ve lồng ngực của Ninh Phàm, một tay kia trợt xuống, đụng phải cái “thứ ấy” của hắn, vừa nóng bỏng vừa to lớn khiến cho nàng cơ hồ muốn lập tức chạy trốn, không sắc bổ Ninh Phàm nữa.
- Ta không thể thua...
Nàng nhắm mắt, nhắm ngay vật ấy, chuẩn bị ngồi xuống, nhưng vào lúc này lại bị Ninh Phàm trêu chọc ngăn cản.
- Nữ ma ŧıểυ thư, nàng quá không chuyên nghiệp rồi... Sắc bổ ta làm sao cũng phải tới mức toàn bộ chứ... Nàng không liếʍ liếʍ sao...?
- Ngươi... Ngươi nói gì?
Bạch Lộ xinh đẹp tức giận đến mức muốn giết người.
Chẳng qua là Bạch Lộ vốn chán ghét Ninh Phàm, như thế nào nguyện ý lấy miệng đỏ lợt ngậm lấy một cây hỏa nhiệt kia, lấy cái lưỡi thơm tho trơn nhẵn của mình quấn quanh cái cây kinh tởm ấy!
- Ngươi... Ngươi không nên được voi đòi tiên...
- Ta được voi đòi tiên? Là nàng sắc bổ ta, ta là người bị hại... Nếu nàng không tiền hí, lấy tu vi của chúng ta chênh lệch, chỉ sợ nàng rất khó sắc bổ ta... Lúc đó nàng sẽ thất bại...
- Ta sẽ không thua!
Trong ánh mắt xinh đẹp của Bạch Lộ thoáng qua vẻ kiêu ngạo, vẻ do dự. Nàng cúi người xuống, nhắm mắt ngậm lấy vật ấy.
Chỉ chớp mắt, một cổ nhiệt lưu kỳ dị trào lần tới toàn thân khiến cho nàng cơ hồ muốn luân tang.
Mà khiến cho nàng tức giận chính là Ninh Phàm lại đang co rúc.
- Không được nhúc nhích... Ngươi... Ngươi lại dám...
- Ta đang giúp ngươi nha. Kỹ xảo của ngươi quá không trơn tru rồi...
Ninh Phàm mắt lộ ra nụ cười khó hiểu. Đỉnh lô thứ mười tám, không trốn thoát lòng bàn tay của mình rồi.
Hắn tu luyện “Âm Dương biến”, chớ nói Bạch Lộ, cho dù là Kim đan đỉnh phong nữ ma cũng sắc bổ không được hắn.
Sự đánh cuộc như vậy bất quá là vì khiến cho Bạch Lộ từ trong lòng tiếp nhận thân phận đỉnh lô mà thôi.
Đây quả thực là dụ dỗ cô bé...
Giờ khắc này, ngay cả bản thân Ninh Phàm đều cảm thấy dường như mình có chút hèn hạ... Nhưng thủ đoạn hèn hạ, tác phong không hèn hạ, vậy là đủ rồi.
Không có chuyện gì mà không thể làm, hết thảy chỉ vì đạt tới mục đích, mới chính là chân ma.
Tuy nhiên Ninh Phàm dần dần phát hiện, mình tựa hồ đánh giá thấp Bạch Lộ.
Đầu lưỡi của nàng thật mềm mại lại quá ấm áp... Mình sẽ không thật khiến cho nàng sắc bổ chứ...
Sáng sớm Ninh Phàm ưỡn người một cái vô cùng thoải mái, mặc áo xuống giường.
Hắn đắp kín chăn mỏng cho Bạch Lộ rồi đi ra cửa.
Một đêm, hắn bị Bạch Lộ “sắc bổ” mạnh mẽ, bất quá lấy chút đa͙σ hành của Bạch Lộ thì không cách nào từ chỗ của Ninh Phàm đoạt được một tia tu vi.
Trên tóc mai của Bạch Lộ rối bù, chất lỏng màu trắng sữa tràn đầy trên mặt, trên môi, trên hai gò ngực, hạ thể... Khắp nơi đều có chất lỏng này...
Bạch Lộ đã rất cố gắng rất cố gắng hút ra dương tinh của Ninh Phàm, nhưng tiếc là trong dương tinh ấy căn bản không có một tia pháp lực. Nhưng mà hết thảy Bạch Lộ cũng không biết, giờ phút này, nàng ngủ say hương vị cực kỳ ngọt ngào, bởi vì nàng phát hiện mình sắc bổ Ninh Phàm tu vi lại đề thăng rồi!
Vốn dĩ nàng chính là Dung linh sơ kỳ đỉnh phong cảnh giới, sau khi Ninh Phàm tận lực khai mở Âm Dương tỏa song tu năng lực, tu vi của Bạch Lộ đã đề thăng.
- Ta thắng rồi, là ngươi thua... Sau này Ninh Phàm ngươi chính là đỉnh lô của Bạch Lộ ta. Ta muốn ngày ngày sắc bổ ngươi, sắc bổ ngươi!
Trước khi Bạch Lộ hôn mê, mang nụ cười đắc ý, mặc dù cùng Ninh Phàm giao hợp suốt một đêm, nàng vẫn đắc ý.
- Vậy sao, chúc mừng nàng!
Ninh Phàm vuốt ve chân ngọc thon dài của Bạch Lộ, không khỏi mỉm cười.
Đây coi như là một nữ nhân đầu tiên mà hắn lừa gạt sao?
Tuy nhiên có Bạch Lộ ở đây, cuộc sống của hắn ở Quỷ Tước tông sẽ không tịch mịch nữa...
...
Thu lấy tâm tư vui như cờ bay phất phới, Ninh Phàm đi thẳng tới đan điện. Đan điện là cung điện mà lão ma đã từng chấp chưởng, hôm nay do một vị luyện đan sư trưởng lão khác tiếp quản.
Tu vi của lão ma bị mất, trong Quỷ Tước tông vẫn chưa có người nào biết...
Đan điện là nơi một cung điện gạch xanh ngói ngọc, ngoài điện bố trí có “Anh” cấp đại trận, là Quỷ Tước tông lão tổ bày ra, để ở chỗ này đã không biết bao nhiêu muôn năm rồi, dùng để tụ tập thiên địa linh lực, đề thăng tỷ lệ thành công khi luyện đan.
Ngoài điện, hỏa linh lực đập vào mặt. Hắn cầm ngọc bài của trưởng lão, trực tiếp xuyên qua đại trận. Trong điện, một lão đầu mắt đỏ áo khoác màu tro bẩn, râu tóc bù xù không sạch sẽ, lật xem luyện đan điển tịch trước kệ sách bên ngoài điện.
Bên ngoài điện cất giữ luyện đan điển tịch, cùng các đệ tử lấy cống hiến hoán đổi, đọc qua nó.
Bên trong điện, có ba cấp luyện đan thất. Cấp thấp, lấy nhất phẩm địa hỏa luyện đan. Trung cấp, lấy nhị phẩm địa hỏa luyện đan. Cao cấp, lấy tam phẩm địa hỏa luyện đan.
Cao cấp luyện đan thất, thông thường mà nói, chỉ có tam chuyển luyện đan sư mới có thể sử dụng. Những năm qua trừ lão ma trong Quỷ Tước tông cũng chỉ có lão đầu mắt đỏ trước mắt có thể sử dụng.