Lữ Bố không tháo áo giáp, tay cầm Phương Thiên họa kích dựa vào cửa lâu chợp mắt, đừng sau hắn không xa là Thành Liêm cả người đầy thương tích. Thành Liêm lúc này đang dùng ánh mắt ác độc nhìn Lữ Bố, trong mắt dần dần lộ ra thần thái điên cuồng. Thành Liêm bởi vì say rượu chưa tỉnh nên nằm trên tường thành một lúc, bị Lữ Bố nhìn thấy rồi đánh cho một trận.
Nhẹ nhàng phất tay, một thân binh tâm phúc lặng lẽ tiến đến cạnh Thành Liêm, thấp giọng nói: Tướng quân có gì phân phó?
Thành Liêu ghé tai nói mấy câu với thân binh, thân binh tâm lĩnh thần hội, bước tới thân binh đang đứng gác cạnh Lữ Bố, nói: Mấy ngày nay quân Tào công đánh quá gắt, các huynh đệ đều khổ cực rồi, lui xuống nghỉ ngơi một lát đi. Tướng quân đã mấy ngày rồi chưa chợp mắt, các ngươi đừng đứng đây làm gì cho chướng mắt ngài, để tướng quân ngủ yên một lát đi.
Có thân binh do dự nói: Nhưng...
Sao hả? Thành Liêm bước lên trước lạnh lùng nói: Có bản tướng quân ở đây với chúa công, càng ngươi còn có gì không yên tâm ư?
Các thân binh bất đắc dĩ, chỉ đành quay người đi xuống thành lâu.
Một lát sau, một đám thân binh tâm phúc của Thành Liêu xông lên thành lâu, trói gô cả người Lữ Bố vào cột. Lữ Bố từ trong giấc ngủ tỉnh giậy, lúc đang giãy giụa thì phát hiện mình đã bị người ta trói gô lại như cái bánh tét, ngạc nhiên quay đầu lại thì thấy Thành Liêm đang nhìn hắn cười lạnh, trong mắt lộ ra vẻ ác độc.
Lữ Bố quát: Thành Liêm, ngươi muốn gì?
Làm gì ư? Hừ hừ! Thành Liêm nghiến răng nghiến lợi nói: Muốn mạng của ngươi!
Ngươi! Lữ Bố sợ quá, ngẩng đầu lên gào to: Người đâu mau tới đây!
Đi chết đi!
Thành Liêm hừ lạnh một tiếng, bước lên trước dùng mũi đao đâm sâu vào ngực Lữ Bố, hai mắt Lữ Bố đột nhiên lồi ra, nhìn chằm chằm vào Thành Liêm, tựa hồ như không dám tin vào những gì đang xảy ra. Một lát sau, dòng máu đỏ sậm thuận theo khóe miệng của Lữ Bố chảy xuống, lập tức nghẹo đầu sao một bên tắt thở.
Thành Liêm lại một đao chặt đứt đầu Lữ Bố, ném cả Phương Thiên Ngọa kích xuống Bạch Môn lâu.
...
Ngoài Hạ thành, trong quân trướng của Tào Tháo.
Tào Tháo đang ngủ trưa, bỗng nhiên bị một tràng bước chân rầm rập làm cho bừng tỉnh, Tào Tháo còn cho rằng là có thích khách, vội vàng lật người dậy rút đao ra nắm trong tay, cao giọng quát: Ai?
Thừa tướng, là tại hạ.
Rèm trướng được vén lên, Lưu Diệp té nhào vào trong.
Tào Tháo thở phào một hơi, đặt bảo đao trong tay xuống, bối rối hỏi: Tử Dương sao lại như vậy?
Lữ...Lữ Bố... Lưu Diệp chỉ tay về phía Hạ thành, hổn hển nói: Lữ Bố bị người ta giết rồi, thủ cấp và Phương Thiên Họa kích đã bị ném xuống dưới thành.
Hả? Tào Tháo đặt chân trần xuống đất, vỗ tay nói: Có chuyện này ư?
Lưu Diệp nói: Vâng... là bộ tướng Thành Liêm của Lữ Bố làm, Thành Liêm đã dâng thành đầu hàng rồi.
Lúc này, Quách Gia, Trình, Tuân Du, Quan Vũ, Tàng Phách, Tào Thuần đều đã tới trướng, Tào Tháo nói: Lệnh cho đại quân vào thành, không được quấy nhiễu dân chúng.
...
Bành thành, Lữ huyện.
Trương Liêu vội vàng tới đại trướng của Tào Báo, nói: Tướng quân, sắc trời còn sớm mà sao đã hạ lệnh đóng trại?
Táo Bào trốn tránh không trả lời: Văn Viễn tướng quân, nào nào, mời ngồi.
Tướng quân! Trương Liêu nóng nảy nói: Hạ thành nguy trong sớm chiều, phải hỏa tốc tới đó chứ?
Tào Báo dâng một chén rượu, nói với Trương Liêu: Văn Viễn tướng quân từ từ uống một chén đã, bản tướng quân có lời muốn nói.
Trương Liêu nghi hoặc nhìn Tào Báo một cái, cầm lấy chén rượu uống cạn, lại nói với Tào Báo: Tướng quân có gì xin cứ nói.
Trong mắt Tào Báo hiện ra vẻ dị sắc, nói với Trương Liêu: Thực không dám giấu tướng quân, Lữ Bố tướng quân... đã bị hại rồi.
Hả? Trương Liêu đại kinh thất sắc, nói: Không, không thể nào! Chúa công vô địch thiên hạ, ai có thể hại được tính mệnh của ngài?
Tào Báo nói: Người hại chết Lữ Bố tướng quân không phải ai khác mà chính là Thành Liêm, thân tín của tướng quân! Là Thành Liêm thừa dịp tướng quân đang ngủ say mà trói tướng quân lại, tướng quân chống đỡ không kịp nên mới trúng độc thủ của tiểu nhân.
Thành Liêm? Trương Liêu nghiến răng nghiến lợi nói: Tiểu nhân, mỗ nhất định sẽ băm thây hắn thành vạn mảnh!
Nói xong, Trương Liêu lại nói với Tào Báo: Tương quân, xin hỏa tốc khởi binh giết xuống, báo cừu cho chúa công.
Không. Tào Báo khẽ lắc đầu, nói với Trương Liêu: Văn Viễn tướng quân, nạn đao binh mà Từ Châu phải chịu đã đủ lắm rồi, trận này không thể đánh tiếp được nữa, nếu không, Từ Châu sẽ biết thành giống như Duyện Châu và Dự Châu, sinh linh đồ thán, thân chất đầy đồng.
Trướng Liêu nghiêm mặt nói: Lời này của tướng quân là có ý gì?
Tào Báo từ trong tay áo lấy ra một phong thư, nói với Trương Liêu: Đây là thư tín mà ba người Từ Châu biệt giá Trần Khuê, Nghiễm Lăng thái thủ Trần Đăng và Hữu lang nha tướng Tôn Càn liên danh đưa đến, thân sĩ Từ Châu quyết định nghênh đón Tào thừa tướng vào làm chủ Từ Châu, Văn Viễn tướng quân, để tạo phúc cho bách tính Từ Châu, thật sự xin lỗi ngài.
Tào Báo lạnh lùng nói: Người đâu, ra trói Trương Liêu lại!
Ngoài trướng vang lên tiếng hổ rống, mấy chục thân binh như hổ lang xông vào, không nói lời nào đè Trương Liêu xuống đất, Trương Liêu vội vàng giãy dụa nhưng phát hiện tứ chi của mình mềm oặt, cả người vô lực, không khỏi sầu thảm nói: Trong rượu có độc ư?
Tào Báo nói: Trong rượu không có độc, chỉ bỏ mông hãn dược vào thôi.
...
Tịnh Châu.
Nhờ có sự giúp đỡ của Mã Dược, quân binh Viên Thiệu không tốn một binh một tốt đã chiếm được quận Thượng Đảng.
Sau khi công chiếm được Thượng Đảng, Viên Thiệu cho cháu ngoại Cao Càn là thứ sử Tịnh Châu, Thuần Vu Quỳnh làm thái thú Thượng Đảng, lại lưu lại hai vạn quân để trấn giữ các quận Tịnh Châu, sau đó xuất lĩnh đại quân vượt qua Hồ quân để về thành. Cơ hồ là đồng thời vào lúc Viên Thiệu về thành, hai bộ kỵ binh của Chu Thương, Bùi Nguyên Thiệu sau khi lấy được lương thực, vải vóc thì từ biên cảnh U Châu rút binh.
Mây đen chiến tranh bao phủ cả bầu trời U Châu tới tận giờ mới tan đi hết.
Tai họa của Tịnh Châu đã biến thành vô hình, mục đích của Mã Dược lại một lần nữa chuyển dời sang Tào Tháo ở Trung Nguyên. Mã Dược đang chuẩn bị khởi binh nam hạ thừa cơ tập kích Hứa đô thì có tin tức kinh người truyền đến. Lữ Bố đền tội, môn phiệt sĩ tộc Từ Châu hoàn toàn ngả về Tào Tháo, chiến tranh Từ Châu đã kết thúc.
Nghe thấy tin tức này, Mã Dược ngẩng mặt lên trời thở dài một tiếng, nói với Cổ Hủ: Ài, cô bỏ lỡ dịp tốt rồi!
Cổ Hủ nói: Chúa công, Lữ Bố đã chết, Tào Tháo đông, nam đều không còn lo lắng. Trước mắt Viên Thiệu lại vừa thảo diệt Tịnh Châu, lương thực tiêu hao quá lớn, trong khoảng thời gian ngắn không thể ồ ạt nam hạ. Vậy thì Tào Tháo liền có thể tập trung toàn bộ binh lực để đề phòng quân ta tập kích, dưới tình huống này lại xuất binh Hứa đô là không khôn ngoan chút nào.
Đúng vậy. Mã Dược có chút tiếc nuối nói: Vẫn là nghỉ ngơi dưỡng sức, chậm rãi đợi thời cơ vậy.
Không được, chúa công. Cổ Hủ nói, trước mắt Tào Tháo tuy đã tiêu diệt được Lữ Bố, nhưng nhuệ khí cũng hết, ổn thủ thì tất nhiên là thừa sức, nhưng tiến công thì lại không đủ lực. Quân ta vừa hay có thể nhân cơ hội này để tiến công Hán Trung Trương Lỗ, nếu chiến sự thuận lợi thì còn có thể thuận thế nam hạ Tây Xuyên, tiêu diệt Lưu Chương chiếm giữ Thục Trung!
Hán Trung, Tây Xuyên? Mã Dược nhíu mày nói: Có cần thiết phải vậy không? Trương Lỗ, Lưu Chương chẳng qua là hạng vô năng. Đợi sau khi Trung Nguyên định hình rồi sai một viên thượng tướng xuất một nhánh quân tới là có thể thảo diệt, hà tất phải dùng quân Lương tinh nhuệ để tới thảo phạt vào lúc này? Huống chi, lúc này tấn công Hán Trung, Tây Xuyên là mất nhiều hơn được.
Mã Dược không bằng lòng tấn công Trương Lỗ, Lưu Chương. Tất nhiên là có suy nghĩ của hắn.
Bởi vì trên người mang ác danh, lại thêm sĩ tộc Hán Trung, Xuyên Trung vốn bài ngoại, Mã Dược tự thấy rất khó giành được sự ủng hộ của môn phiệt sĩ tộc Hán Trung, Tây Xuyên.
Nếu không giành được sự ủng hộ của họ, vậy thì sau khi công chiếm Hán Trung, Tây Xuyên lại phải lưu lại một lượng lớn quân đội để trấn thủ, trước mắt chính là thời khắc mấu chốt của mười năm nghỉ ngơi, binh lực cơ động dưới tay Mã Dược chỉ có hai ba vạn quân, một khi chia trọng binh ra để trấn thủ Hán Trung, Tây Xuyên. Đợi khi trận chiến Quan Độ giữa, Viên Thiệu và Tào Tháo bạo phát, Mã Dược dựa vào gì để đánh lén Hứa Đô đây?
Hán Trung, Tây Xuyên tuy là ruộng màu ngàn dặm, nhân khẩu cũng hơn trăm vạn, nhưng so sánh với Tào Tháo thì vẫn không bằng. Nếu như có thể trao đổi, Mã Dược nguyện lấy cả Quan Trung ra để đổi lấy sự diệt vong của Tào Tháo. Dưới tình hình này, Mã Dược sao có thể nỡ rút ra quân Lương tinh nhuệ quý giá để tấn công Hán Trung, Tây Xuyên chứ?
Cổ Hủ mỉm cười, nói với Mã Dược: Chúa công, thảo phạt Hán Trung Trương Lỗ căn bản không cần phải xuất động quân Lương tinh nhuệ đâu.
Mã Dược vẻ mặt khẽ động, vội vàng nói: Ý tứ của Văn Hòa là...
Cổ Hủ bước tới trước bàn, trải địa đồ ra, sau đó chỉ vào địa đồ rồi nói với Mã Dược: Chúa công có thể lệnh cho thiếu tướng quân dẫn hai vạn quân Lương tinh nhuệ trấn thủ Nam Dương, một là có thể chấn nhiếp Kinh Châu Lưu Biểu và Quan Đông Tào Tháo, hai là khi Viên Tào hỗn chiến. Có thể từ Nam Dương trực tiếp chỉ huy quân đội về hướng đông, tập kích sườn sau của Hứa đô. Ba là có thể lệnh cho Trần Đáo dốc hết quân Nam Dương tây hướng tiến công Hán Trung.
Ừ. Mã Dược gật đầu, có điều nếu tấn công Hán Trung, chỉ bằng vào mấy ngàn quân Nam Dương của Trần Đáo thì sợ là vẫn không đủ.
Đó là đương nhiên. Cổ Hủ nói: Chúa công có thể lệnh cho Cao Thuận tướng quân dời đại doanh ở Trường An tới quận Tây Hà, một là làm đồn điền, hai là luyện binh, do năm vạn tinh binh đồn điền của Cao Thuận tướng quân trấn thủ Tây Hà, Hà Sáo sẽ không còn gì phải lo lắng, lại lệnh cho Phương Duyệt tướng quân dẫn tám ngàn tinh binh đông xuất Hà Đông, chấn nhiếp Dĩnh Xuyên. Trần Lưu, Trương Tế, Trương Tú thì dẫn hai vạn quân Tịnh Châu (vốn có hai vạn, sau Tịnh Châu chi chiến thì tổn thất mất một vạn) tây tiến Quan Trung, cùng Trần Đáo đồng phạt Hán Trung.
Mã Dược hai mắt sáng lên, vui vẻ nói: Có thể lệnh cho Trần Đáo dẫn năm ngàn quân ra Tử Ngọ cốc làm tả lộ, Trương Tú dẫn năm ngàn quân ra Trần Thương làm hữu lộ, Trương Tế dẫn quân ra Tà Cốc làm trung lộ, ba lộ đại quân đồng loạt cùng tiến, Trương Lỗ sao mà ngăn nổi? Ha ha, nếu không cần dùng quân Lương tinh nhuệ mà có thể diệt được Hán Trung Trương Lỗ, cớ sao lại không làm?
Cổ Hủ, Mã Dược nhìn nhau cười, trên mặt đều lộ ra vẻ gian trá. Trên thực tế bên trong còn có một dụng tâm hiểm ác khác, có điều hai người đều là người thông minh, cần gì phải nói ra? Dụng tâm hiểm ác khác chính là mượn cơ hội để làm yếu đi quân Nam Dương của Trần Đáo và quân Tịnh Châu của chú cháu Trương Tế, Trương Tú!
Trần Đáo, Trương Tể, Trương Tú tuy đã đầu hàng, nhưng quân Nam Dương, quân Tịnh Châu dẫu sao cũng không phải là đích hệ của Mã đồ tể! Tranh đấu giữa phái hệ từ xưa đã có, Mã đồ tể tuy là người hiện đại, nhưng cũng không thể tránh được. Xét cho cùng, thân là chủ nhân thì đều không thể dung thứ để dưới trướng của mình tồn tại một nhánh quân đội dị kỷ (không phải đích hệ) được.
...
Tẩm cư của Tào Tháo.
Tào Tháo vẻ mắt phức tạp nhìn Trần Cung, bùi ngùi nói: Công Đài, khi mới gặp nhau ngươi có từng nghĩ rằng sẽ có ngày hôm nay không?
Trần Cung mặt mày sầu thảm nói: Cung sớm đã biết có ngày hôm nay rồi.
Tào Tháo nói: Sớm biết có ngày hôm nay thì hà tất phải như trước kia?
Trần Cung nói: Đạo bất đồng không thể hiến mưu, chỉ vậy mà thôi.
Ài! Tào Tháo thở dài một tiếng, nói với Trần Cung: Công Đài nếu có thể hồi tâm chuyển ý, cô sẽ không tính chuyện xưa.
Trần Cung nói: Tại hạ lòng như tro tàn, chỉ cầu mau mau được chết.
Tào Tháo xót xa nói: Ngươi không lo lắng tới an nguy của người nhà ư?
Trần Cung nói: Với sự cao minh của thừa tướng, tất sẽ không bạc đãi người nhà của tại hạ.
Tào Tháo nhìn xoáy vào Trần Cung, Trần Cung thản nhiên nhìn lại, một hồi sau Tào Tháo lại thở dài một hơi, bất lực xua tay, nói: Bỏ đi, cô thanh toàn nghĩa danh của ngươi, người đâu, đem Trần Cung xuống chém đầu thị chúng!
Tuân lệnh.
Hai thân binh ứng tiếng bước vào, giải Trần Cung đi.
Trần Cung vừa bị mang đi, Tào Thân đột nhiên chạy thẳng vào trong phòng, ghé vào tai Tào Tháo, nói: Chúa công, đưa Điêu Thiền tới rồi.
Tào Tháo nghe vậy hai mắt sáng lên, vui vẻ nói: Mang vào đây.
Tào Thuần chắp tay lui xuống, lập tức có hai thân binh giải một nữ tử trẻ tuổi vào trong trướng. Tào Tháo mượn ánh đèn lờ mờ để nhìn, chỉ thấy nữ tử này quả nhiên là thiên kiều bá mị, quốc sắc thiên hương. Nhất là thân thể đẫy đà, cực kỳ dụ người. Tào Tháo trong lòng thầm khen một tiếng, thầm nghĩ chẳng trách Vân Trương lại nhớ nhung không quên, quả nhiên là một tuyệt đại vưu vật.
Lui xuống.
Tào Tháo nhẹ nhàng phất tay, hai thân binh cúi người lui ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa phòng lại.
Trên mặt Tào Tháo hiện lên một nụ cười dâm dê, bước lên trước hai bước nâng cằm Điêu Thiền dậy, nói: Lữ Bố đã bị phản tướng Thành Liêm giết rồi, tiểu nương tử có biết không?
Điêu Thiền hoa dung ảm đảm, hờ hững nói: Thiếp thân biết rồi.
Tào Tháo nói: Lữ Bố tướng quân đã không ở đây, sau này tiểu nương tử lưu lại bên người cô nhé.
Tiện thiếp không dám tuân mệnh. Điều Thuyền dịu dàng quỳ xuống, ưu sầu nói: Chỉ mong thừa tướng có thể giết chết tên tiểu nhân Thành Liêm, báo cừu cho tướng quân Lữ Bố.
Cái này..
Khi Tào Tháo đang khó xử thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng của Tào Thuần: Chúa công, Quan Vũ tướng quân cầu kiến.
Quan Vũ? Tào Tháo vẻ mặt phức tạp nhìn Điều Thuyền một cái, lại nói với Tào Thuần: Bảo hắn đợi ở thiên thính, cô một lát nữa sẽ tới.
...
Một lát sau, tại thiên thính.
Quan Vũ cúi người vái chào, cao giọng nói: Tham kiến thừa tướng.
Vân Trường đó à. Tào Tháo bước lên trước thân thiết nắm tay Quan Vũ, nói: Mau mau miễn lễ.
Quan Vũ lại vái một cái rồi đứng dậy, thấp giọng hỏi: Thừa tướng, chuyện mà mạt tướng nhờ ngài...
Ồ, Vân Trường là nói đến thị thiếp Điêu Thiền của Lữ Bố ư? Tào Tháo híp mặt lại thành một kẽ nhỏ, nói với Quan Vũ: Cô đã ra lệnh cho người bắt hết người nhà của Lữ Bố rồi, chỉ không biết ai là Điêu Thiền, mong Vân Trường tự đến nhận vậy.
Nói xong, Tào Tháo lại nói với Tào Thuần: Tử Hòa, mau dẫn nữ quyến của Lữ Bố tới đây.
Tuân lệnh!
Tào Thuần lĩnh mệnh rời đi, sau một chén trà thì dẫn một đội giáp sĩ áp tải một đám nữ tử vào thiên tính, đám nữ tử này đại đa số là còn trẻ tuổi, mặt mũi dễ nhìn, nhưng Quan Vũ vừa đưa mắt nhìn liền thất vọng vì phát hiện Điêu Thiền mà mình muốn tìm lại không có trong đó, chỉ đành nói với Tào Tháo: Thừa tướng, Điêu Thiền không có trong đây.
Hả? Có chuyện này ư! Tào Tháo giả vờ không biết nói với Tào Thuần: Tử Hòa, đã đưa hết nữ quyến của Lữ Bố tới chưa?
Tào Thuần nói: Thưa chúa công, đều ở đây hết rồi.
Tào Tháo quay sang Quan Vũ, nói với vẻ khó xử: Vân Trường, cái này..
Quan Vũ im lặng không nói gì.
Tào Tháo lại bảo: Vân Trường, hay là thế này đi, cô ban hết những cơ thiếp này của Lữ Bố cho ngươi, sao hả?
Đa tạ thừa tướng thanh toàn. Quan Vũ chối từ, nói: Có điều đám này là tàn hoa bại liễu, mỗ không để trong mắt, thừa tướng đã không bắt được Điêu Thiền, vậy nhất định là bị tên thất phu Lữ Bố giấu đi rồi, mỗ tự đi tìm là được, cáo từ.
Tào Tháo giả vờ nói: Trong những cơ thiếp này cũng có mấy ả mặt mày xuất chúng, hay là Vân Trường đem về thị tẩm vậy?
Không cần.
Quan Vũ không thèm quay đầu lại chắp tới với Tào Tháo rồi nghênh ngang bỏ đi.
Lúc Tào Tháo đang định quay về tẩm cư thì nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân. Quách Gia, Tuân Du, Trình Dục, Lưu Diệp vội vàng xông vào, luôn miệng nói: Chúa công, có tin tức tốt, có tin tức cực tốt.
Tào Tháo nói: Tin tức tốt gì vậy?
Quách Gia nói: Vừa nhận được tin tức. Đại quân của Tào Báo, Trương Liêu đã đầu hàng quân ta ở Bành Thành, đại tướng tâm phúc Trương Liêu của Lữ Bố cũng đã bị Tào báo trói lại, giờ đang ở bên ngoài.
Hả? Tào Tháo cả kinh, nói: Chính là Trương Văn Viễn ở Bộc Dương đại phá Tử Hiếu, Tử Liêm ư?
Quách Gia nói: Chính là người này.
Tào Tháo liên tục xoa tay, nói: Mau, mau mời Trương Liêu tướng quân vào đại sảnh, cô sẽ tự mình ra nói chuyện!
...
Bên ngoài dinh thự lâm thời của Tào Tháo.
Quan Vũ mặt đầy nộ khí tung minh lên người, trước khi đi còn quay đầu lại nhìn dinh thự lâm thời của Tào Tháo một cái, trong đôi mắt phượng đang khép hờ lóe lên vẻ lạnh lùng. Lão tặc Tào Tháo khinh người thái quá, rõ ràng đã bắt được Điêu Thiền lại nói là chưa bắt được. Đây rõ ràng là thấy sắc nổi lòng tham, muốn chiếm Điêu Thiền làm của riêng rồi!
...
Đại sảnh dinh thự.
Tương Liêu bị trói gô như bánh tét được người áp giải vào trong đại sảnh, Tào Tháo tự mình bước lên cởi trói. Còn liên tục xin lỗi Trương Liêu: Trương Liêu tướng quân, các tướng sĩ có gì đăc tội thì cô xin ở đây bồi tội với tướng quân thay bọn họ.”
Trương Liêu trong lòng khó tránh khỏi cảm khái, cúi đầu nói: Tướng của bại quân, nào dám nhận hậu lễ của thừa tướng như vậy?
Tào Tháo không hổ là kiêu hùng, ở trước mặt Phật thật không hề nói láo, trực tiếp đi vào chủ đề: Cô rất yêu mến tài của tướng quân, tướng quân có bằng lòng theo cô phò trợ Hán thất, phụng thiên tử trừ bất thần không?
Trương Liêu lộ ra vẻ mặt phức tạp, thấp giọng nói: Mạt tướng xin hàng, chỉ là trong lòng còn có một tâm sự chưa giải.
Tào Tháo nói: Xin được nghe.
Trương Liêu nói: Phụng Tiên tướng quân đãi mạt tướng rất hậu, giờ thi cốt của ngài còn chưa lạnh. Mạt tướng đã thay đổi thì đúng là bất nghĩa. Mạt tướng muốn túc trực bên linh cữu của tướng quân ba tháng. Rồi xin chính tay được đâm chết tên tiểu nhân Thanh Liêm để báo cừu rửa hận cho tướng quân, nếu thừa tướng bằng lòng, từ giờ mạt tương đương nhiên một lòng theo phò tá ngài.
Tào Tháo vui vẻ nói: Cô bằng lòng.
...
Ấp Hà Đông, phủ thái thú.
Khi Trương Tú bước vào thư phòng, Trương Tế đang nhìn một bức thư đến ngây người, cho tới khi Trương Tú cúi người hành lễ mới hồi thần, nói với Trương Tú: Nguyên Cẩm, ngươi tới rồi ư?
Trương Tú cung kính nói: Thúc phụ đêm khuya cho gọi, chẳng hay là có chuyện gì quan trọng?
Trương Tế đưa bức thư trong tay cho Trương Tú, u sầu nói: Ngươi tự mình xem đi.
Trương Tú nhận lấy bức thư rồi vội vã mở ra đọc, phấn kích nói: Lương hầu muốn phái thúc phụ dẫn quân chinh phạt Hán Trung. Đây là chuyện tốt! Thúc phụ vừa hay có thể mượn cơ hội này để lập một công trạng, trọng chấn địa vị của thúc phụ trong quân Lương Châu.
Trương Tế hơi lo lắng, nói: Nhưng đây chẳng phải là Lương hầu muốn mượn cơ hội này để làm yếu đi cựu bộ Tịnh Châu của ta sao? Trương Lỗ tuy là hạng bất tài, dưới trướng cũng không có đại tướng gì, nhưng Hán Trung địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công. Trương Lỗ chỉ cần sai tinh binh thủ vững Tử Ngọ, Tà Cốc, Trần Thương tiểu đạo, thì quân ta cho dù là cường hành qua quan e rằng cũng tử thương thảm trọng.
Trương Tú nói: Thúc phụ, chất nhi có lời không biết có nên nói hay không.
Trương Tế nói: Chú cháu ta thân nhau như vậy, có lời gì là không thể nói đâu? Mau nói ra đi.
Trương Tú nói: Thúc phụ nếu như còn muốn đem hai vạn cựu bộ Tịnh Châu ra cò kè mặc cả với Lương Hầu, an thân lập mệnh. Vậy thì ngày đại họa lâm đầu cũng không còn xa đâu. Lương hầu dùng tám trăm lưu khấu để khởi binh Nam Dương, chiến đấu cả nửa đời người mới có được cơ nghiệp như ngày hôm nay, giờ đã trở thành kiêu hùng bất thế. Há lại có thể dung dưỡng hai vạn cựu bộ Tịnh Châu ngáy khò khò bên cạnh giường của quân Lương?
Trương Tế nghe vậy liền cả kinh, nghiêm nghị nói: Nếu Nguyên Cẩm không nhắc nhở, vi thúc suýt nữa thì lỡ đại sự rồi! Vậy Nguyên Cẩm cho rằng vi thúc nên ứng đối như thế nào?
Trương Tú nói: Thúc phụ nếu muốn kiến công lập nghiệp dưới trướng Lương hầu, thì hãy lập tức tấn công Hán Trung. Nếu như chỉ muốn an cư điền viên, bảo dưỡng ngàn năm thì có thể xin Lương hầu cho thủ Hà Đông, để Phương Duyệt tướng quân dẫn đại quân Tịnh Châu đi thảo phạt Trương Lỗ! Như vậy Lương hầu niệm tình thúc phụ sẵn sàng góp sức, thì sau này tất sẽ hậu đãi.
Trên khuôn mặt già nua của Trương Tế thoáng hiện vẻ nhăn nhó, một lát sau mới thở dài nói: Minh bạch rồi, vi thúc già rồi, trách nhiệm làm quang minh Trương gia sau này sẽ đặt lên người Nguyên Cẩm. Ngày mai, vi thúc sẽ xin Lương hầu cho thủ Hà Đông. Rồi để Phương Duyệt tướng quân suất lĩnh đại quân Tịnh Châu chinh phạt Trương Lỗ.
Thúc phụ, hai vạn cựu bộ Tịnh Châu vốn chính là người Lương châu, từ giờ về sau quân Tịnh Châu sẽ không tồn tại nữa. Trên thế giới này chỉ có quân đoàn Lương Châu thôi! Trương Tú nói tới đây liền dừng lại một chút rồi nói tiếp: Nếu luận về hùng tài đại lược, dưới gầm trời này chỉ có Tào Tháo, Tôn Kiên mới có thể sánh bằng Lương hầu. Song Tôn Kiên an phận ở Giang Đông, Tào Tháo đều bốn bè dính bùn, đều không bằng Lương hầu hổ cư Tây Bắc, hùng thị thiên hạ, chú cháu ta có thể góp sức dưới trướng của Lương hầu cũng tính là không uổng kiếp sống này.
Đúng vậy. Trương Tế gật đầu, thở dài: Nếu luận về sự mạnh mẽ của binh thế, lúc trước Đổng công hơn hẳn Lương hầu, song Đổng công còn lâu mới năng chinh thiện chiến bằng Lương hầu, cũng không biết người khéo dùng như Lương hầu, càng không hùng tài đại lược bằng Lương hầu, sau khi diệt Đổng công, quân đoàn Lương Châu có thể có được hùng chủ như Lương hầu chống đỡ đại cục, cũng coi như là đại hạnh của tướng sĩ Tây Bắc.
Trương Tế, Trương Tú kỳ thực là cũng có dã tâm, hai người cũng muốn cắt cứ một phương làm quân phiệt.
Nhưng hiện thực rất tàn khốc và vô tình. Sau khi Đổng Trác sụp đổ, Mã đồ tể nhanh chóng quật khởi, trở thành long đầu lão đại của tập đoàn quân sự Lương Châu. Đám quân phiệt Lương Châu nho nhỏ như Đoạn Ổi, Lý Thôi, Phiền Trù, Dương Phụng đều bị Mã đồ tể trước sau tiêu diệt, xu thế Mã đồ tể nhất thống phạm vị thế lực quân Lương Châu đã không thể ngăn cản.
Đối diện với cường thế của Mã đồ tể, chú cháu Trương Tế, Trương Tú nhận thức rất rõ ràng, chỉ có Mã đồ tể mới có thể trọng chấn thanh uy của quân đoàn Lương Châu, cũng chỉ có Mã đồ tể mới có thể thực hiện thiên thu bá nghiệp quân Lương Châu nhập chủ Trung Nguyên. Cho nên khi Viên Thiệu ồ ạt tấn công Tịnh Châu, chú cháu Trương Tế, Trương Tú mới không chút do dự ngả về phía Mã Dược.
Bởi vì từ trong xương cốt, Trương Tế, Trương Tú trước là tướng sĩ Lương Châu, sau mới là quân phiệt Lương Châu.
...
Tây Hà, đại trướng trung quân của Mã Dược.
Mã Dược đọc xong thư tín của Trương Tế, thuận tay đưa cho Cổ Hủ ở bên cạnh, ý vị thâm trường nói: Xem ra Trương Tế không những là người sáng suốt mà còn là người thông minh. Trương Tế chủ động yêu cầu xin trấn thủ Hà Đông, để Phương Duyệt làm chủ tướng, Trương Tú làm phó tướng, suất lĩnh hai vạn cựu bộ Tịnh Châu thảo phạt Hán Trung, Văn Hòa ngươi cảm thấy thế nào?
Cổ Hủ trầm ngâm một lát rồi nói: Vị trí địa lý của quận Hà Đông cực kỳ trọng yếu, không có đại tướng năng chinh thiện chiến thì không đủ để chi trì đại cục, hơn nữa Trướng Tế là túc tướng trong quân Lương Châu, thanh vọng tuy không bằng chúa công, nhưng tư lịch lại hơn hẳn chúa công! Chỉ giao cho trấn thủ một quận tựa hồ như có chút không thỏa đáng.
Mã Dược nói: Để Trương Tế đảm nhiệm chứ thứ sử Sóc Châu (Hà Sáo), lại điều nhiệm thái thủ Từ Hoảng từ Đồng Quan về Hà Đông, thế nào?
Cổ Hủ nói: Vậy Đồng Quan để ai trấn thủ?
Ngôn Thừa Hoan nói: Mã Đại thì sao?
Nhị thiếu tướng quân? Cổ Hủ trước tiên là ngạc nhiên, sau đó thì gật đầu nói: Ừ, nhị thiếu tướng quân tính tình trầm ổn, đảm đương được trọng trách này.