Trong hành lang yên tĩnh đến đáng sợ.
Cận Tử Kỳ bước đi ở trên tấm thảm mềm mại, ngẩng đầu, đã thấy camera trong góc.
Cô tìm được nhà vệ sinh đi vào, tìm một gian ở giữa thì đóng cửa lại, gửi tin nhắn cho Tần Viễn.
Tần Viễn đã đến bên ngoài câu lạc bộ, đang chuẩn bị dẫn người vào.
Bây giờ, cô chỉ có thể dựa vào cũng chỉ có duy nhất Tần Viễn.
Cô chần chừ một lúc, gửi đi hai chữ "Cảm ơn", sau đó từ trong gian vệ sinh đi ra ngoài.
Cận Tử Kỳ đến trước bệ rửa tay, trút ngược túi xách lại, bên trong không ít đồ bị rơi ra.
Cô mang toàn bộ thẻ tín dụng ra, để vào trong túi áo, sau đó dọn dẹp túi xách đẩy cửa đi ra ngoài.
Cận Tử Kỳ đứng ở cửa nhà vệ sinh một hồi, sau đó quẹo vào hướng ngược lại với chỗ sảnh đánh bạc.
Càng đi vào trong càng yên lặng, đều là những căn phòng làm việc đóng chặt cửa.
Lúc ở Australia, cô từng gặp một người ở thành phố S mở sòng bạc, lúc ấy cô được dẫn đến sòng bạc tham quan, trừ phía ngoài đại sảnh để kinh doanh, bình thường họ cũng sẽ có chỗ để tự mình xử lý công việc hành chính quản trị, cũng có phòng chuyên bắt giam người.
Về cơ bản cấu trúc của các sòng bạc đều được bố trí giống nhau.
Nếu như Tống Kỳ Diễn thật sự bị đánh bị thương rồi lôi vào trong đây, như vậy nhất định là ở một trong những căn phòng đang đóng chặt cửa này rồi.
Chỉ cần tìm được Tống Kỳ Diễn, cô có thể nghĩ mọi cách cứu hắn ra khỏi nơi này.
Cận Tử Kỳ siết chặt túi xách trong tay--
Có đôi khi, phiêu lưu mạo hiểm và hiệu ích sẽ cùng tồn tại.
Đây chính là đạo lý làm ăn kinh doanh, cuộc sống sao lại không giống vậy chứ?
Mặc kệ ở bên trong có phải là Tống Kỳ Diễn hay không, cô cũng sẽ sẵn lòng nhảy vào đầm rồng hang hổ này.
Không phải là hắn mà nói thì quá tốt, nhưng nếu thật sự là hắn, cô lại dùng lý trí mà đối đãi, đợi cô đứng ở bên ngoài dùng lý trí phân tích, tiếp theo hắn đã bị sát hại tàn nhẫn, có lẽ không chết, nhưng sẽ thiếu mất cánh tay hay cái chân.
Mà một khi cô đã dám một thân một mình đi vào, tất nhiên đã nắm chắc một chút cách thoát thân.
Tuy rằng ... Cũng có chút phiêu lưu mạo hiểm.
——— ———————
Cận Tử Kỳ vừa đi vào trong vừa chú ý động tĩnh trong tất cả các gian phòng.
Đột nhiên, cửa một căn phòng mở ra, một gã giang hồ có cơ thể rắn chắc cao lớn đi ra.
Lúc nhìn thấy Cận Tử Kỳ gã ta lập tức cảnh giác, cau mày lạnh lùng quát: "Làm gì đây!"
"Ông anh... Tôi ... Tôi tới đây đưa tiền."
Cận Tử Kỳ sợ sệt mà cúi đầu, giọng nói theo đó cũng run rẩy, hai cánh tay cầm lấy túi của mình mặt mũi tràn đầy sợ hãi.
Gã giang hồ bảo kê không tin tưởng lắm: "Nhưng chỗ này của chúng tôi người ngoài không thể vào."
"Là vậy sao?" Cận Tử Kỳ khó hiểu mà vành mắt đỏ hoe, "Tôi không có biết, vừa rồi ở quầy bên đó tôi hỏi người ta, một người tên là Warner nói cho tôi biết, ông anh của tôi bị giam ở bên trong, chính là anh ta bảo tôi đi vào tìm lão đại của các anh."
Gã giang hồ nhìn Cận Tử Kỳ cảnh giác, "Vậy cô đến trả nợ đánh bạc cho ai?"
"Chương Cường." Cận Tử Kỳ trả lời phải chút nào nghiêm túc: "Không phải lão đại của các anh gọi điện về nhà của chúng tôi sao? Chị dâu tôi sợ tới mức phải nhập viện, ba mẹ lớn tuổi rồi, đành phải để cho tôi tới đây trả tiền, tôi cũng chưa từng tới nơi lớn như thế này, cho nên giống như ruồi bọ không có đi bậy đi bạ, có chỗ nào đã đắc tội, kính xin ông anh thứ lỗi."
Cận Tử Kỳ nói ra có tình có nghĩa còn đem hết toàn bộ thẻ đánh bạc còn lại cho gã bảo kê.
Gã bảo kê ung dung thản nhiên mà cất thẻ đánh bạc vào trong túi quần, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều.
"Cô là đến trả nợ đánh bạc, vậy hãy cùng tôi qua đây đi."
Cận Tử Kỳ cảm kích gật đầu, lau lau khóe mắt, "Cảm ơn anh, ông anh, người tốt sẽ gặp may."
Gã giang hồ bảo kê nhìn thấy dáng vẻ cô là một đứa con gái ngốc nghếch, cũng thả lỏng cảnh giác.
"Lão đại của chúng tôi có chuyện đi ra ngoài rồi, tạm thời vắng mặt, cô đã đến để trả tiền, vậy thì chờ một chút đi."
Cận Tử Kỳ phối hợp gật đầu: "Dạ, vậy tôi ở chỗ này chờ là được rồi."
Nói xong cô liền ôm túi xách đứng trên hành lang lặng im bất động.
Gã giang hồ bảo kê vuốt ve cái trán, hiếu kỳ tại sao nhà họ Chương lại phái một đứa ngốc nghếch như vậy tới đây? Nhưng ngốc thì ngốc, ra tay đúng là vô cùng hào phóng.
"Thôi, cô đến phòng làm việc của tôi chờ đi, tôi gọi điện thoại thông báo cho lão đại."
Cận Tử Kỳ mừng rỡ vội cúi đầu: "Cảm ơn ông anh, anh đúng là người tốt."
Gã giang hồ khoát khoát tay, liền dẫn Cận Tử Kỳ đi đến phòng làm việc của mình, còn rót cho cô ly nước.
"Ở đây đợi đi, đừng có chạy lung tung, tôi đi gọi điện thoại cho lão đại."
"Anh yên tâm đi, tôi sẽ ngồi đợi ở đây."
Cận Tử Kỳ ngồi trên ghế sofa ôm túi xách, vẻ mặt hiền lành thành thật.
Đợi gã giang