Đúng lúc này, Âu Dương Minh Dực lên tiếng sau một hồi chưa rõ vụ việc đã đứng lên hòa giải.
- Uyển Nhi, cô trách nhầm lão Phong rồi. Hôm qua sau khi cô rời khỏi quán bar thì không lâu sau chúng tôi cũng trở về. Vì tên này say nên chúng tôi đành ở lại một đêm mà thôi. Ăn bữa sáng xong chúng tôi sẽ đi ngay.
- Đúng đó em gái, chỉ là một đêm ngủ lại với một bữa sáng. Em làm gì mà khó khăn vậy.
Giọng nói đanh chua của Cung Uyển Như cũng nói tiếp vào câu Âu Dương Minh Dực vừa nói. Vừa nói vừa nhìn cô mà khiêu khích.
- Chị im miệng đi! Loại người như chị chỉ có hai tên không não này mới tin thôi. Còn tôi, đừng mơ tôi tin lấy một lời.
“Chát”.
Câu nói của cô vừa dứt, thì bên má trái đã vang lên tiếng kêu từ bàn tay của Mộ Dung Phong va chạm vào mà phát ra tiếng. Âm thanh vừa dứt khuôn mặt xinh đẹp của cô cũng bị lệch hẳn sang một bên, cùng dấu tay in hằn trên má.
Ôm một bên má sưng đỏ nhìn chằm chằm về phía hắn, mắt cô đỏ lên, giọng nghẹn lại mà nói:
- Anh đánh tôi. Vì con đàn bà này mà anh đánh tôi?.
- Cô vô lí quá rồi đấy, chuyện đâu đến mức phải làm lớn lên mà sao cô cứ như đứa trẻ lên ba vậy. Nhanh xin lỗi Uyển Như đi.
Hắn hiện tại đang đứng trước mặt cô. Giọng nói thêm phần khó chịu mà nói với cô.
- Ha…haha… Anh bảo tôi vô lí sao? Anh bảo tôi cô lí trong khi anh đưa tình cũ về tận nhà qua đêm sao. Anh bên biết tôi, Cung Uyển Nhi này vẫn còn là vợ anh đấy. Tên khốn.
Nhìn cô và hắn chất vấn nhau, Cung Uyển Như đứng ngoài thì khẽ cười mãn nguyện. Âu Dương Minh Dực và Trần Anh Thư thì lo lắng không thôi. Mỗi người giữ một người để trận ẩu đả không đi quá xa.
Nhìn về phía Anh Thư, Âu Dương Minh Dực lên tiếng trước.
- Thư Thư, em đưa bạn em đi đâu đó trước đi. Ở đây để anh lo.
- Được. Vậy nhờ anh.
Anh Thư cũng đáp lời rồi ngay lập tức kéo Uyển Nhi tiến về phía cửa chính mà đi ra.
Cô biết tâm trạng của Uyển Nhi cô đang rất tồi tệ. Từ hôm qua tới giờ, cô không có mấy phần là vui vẻ. Nguyên nhân đơn giản là do bà chị kia của cô đã về, lại thêm thằng chồng khốn nạn muốn quay về bên tình cũ.
Vừa ra đến xe, Anh Thư chở Uyển Nhi một mạch phóng xe về phía cửa cổng mà đi mất.
Phía bên trong, hắn như điên, muốn tìm cô quay lại để đối chất với hắn. Cố vùng khỏi sự kìm kẹp của Âu Dương Minh Dực rồi gắt lớn.
- Tên điên này. Cậu làm trò gì đấy. Bỏ tôi ra, tôi phải tìm cô ta về. Chuyện mới như vậy mà muốn bỏ đi đâu.
- Tên này, bình tĩnh lại. Giơ hai người nói chuyện cũng không có ý nghĩa gì khi cả hai đang trong con tức cả. Chỉ thêm rối mà thôi. Giờ cậu hãy bình tĩnh lại trước đi, cho cô ấy thời gian rồi hai người nói chuyện lại sau.
Âu Dương Minh Dực lên tiếng khuyên can.
- Đúng vậy. Phong, anh phải bình tĩnh. Không thể mất kiểm soát được. Em gái em nó rất hiểu chuyện, sẽ không vì nhất thời nóng giận mà làm chuyện mất mặt với Mộ Dung gia đâu.
Cung Uyển Như phía sau cũng tiến lên phía hắn rồi ôm nhẹ lấy cánh tay mà khuyên bảo. Nhưng câu sau vẫn không quên nói đểu cô với hắn, nhằm muốn ly gián hai người.
Sau một hồi khuyên can thì cuối cùng hắn cũng đã dịu lại. Nới lỏng chiếc cà vạt trên cổ xuống rồi một mạch tiến về phía cửa chính mà lên xe đi đến tập đoàn.
Còn phía cô. Anh Thư muốn cô thoải mái nên đã đưa cô ra biển để giúp cô giảm bớt sự mệt mỏi trong người.