Bước ra khỏi cánh cửa phòng, gương mặt Cung Uyển Như lộ rõ ý cười. Mục đích của cô ta đã đạt được, bây giờ chỉ chờ thời gian công khai nữa thôi. Nhẹ đưa tay vuốt nhẹ chiếc bụng còn đang phẳng lì của mình mà tự nói.
- Con à. Mẹ sẽ cho con tất cả những gì tốt nhất.
Nói xong thì một mạch tiến về phía cuối hành lang mà đi.
Bên trong phòng ngủ. Mộ Dung Phong ngơ người nhìn mớ hỗn độn kia. Hắn thực sự làm như vậy sao? Thực sự đã ngủ cùng Uyển Như sao? Tuy đã từng là người yêu, nhưng hắn cũng có nguyên tắc của mình.
Hắn đã cưới Cung Uyển Nhi làm vợ, thì cô là vợ hắn. Tuy trước đây hắn từng có qua lại với Khương An Ngọc kia, nhưng không phải vì ham mới.
Nhưng bây giờ, bây giờ thì sao chứ.
Hắn lại đi ngủ cùng chị vợ, người con gái hắn từng yêu trước đây, người con gái được gọi với danh chị vợ. Chị của vợ hắn sao?
Thật khó mà tin được.
Ngồi trên chiếc giường cưới nhìn vào tấm ảnh cưới trên tường, hắn ôm đầu mình mà vò rối lên. Tâm my nhíu chặt, bản thân hắn còn không nổi chuyện đã sảy ra kia là như thế nào.
Nhẹ bước xuống giường, tiện tay với theo bao thuốc lá trên bàn cạnh giường. Hắn quấn quanh thân dưới một tấm khăn rồi bước gần về phía cửa sổ phòng ngủ mà châm thuốc.
Liên tục như vậy hết điếu này tới điếu khác, cho đến khi mặt trời phía xa xa hừng sáng lên hắn mới tỉnh táo được một chút.
Rít cạn điếu thuốc trên tay rồi dập xuống gạc tàn, khẽ nâng chân tiến về phía tủ quần áo lấy ra một bộ tây trang đen rồi bước về phía phòng tắm.
Sáu giờ ba mươi sáng. Lúc này hắn mới từ trong phòng tắm bước ra, trên người đã là bộ đồ chỉnh tề. Bước nhanh ra khỏi phòng mà tiến về phía cầu thang mà đi xuống.
Khi đã an vị trên bàn ăn trong nhà bếp, lúc này đây hắn mới để ý cô vợ kia của hắn không thấy đâu. Còn chưa kịp hỏi thì phía cầu thang, Âu Dương Minh Dực lười nhác đang che miệng ngáp ngắn ngáp dài cùng phía sau là Cung Uyển Như cũng đang bước xuống tiến về phía phòng ăn.
Cả ba vừa ngồi xuống chỗ thì bên ngoài cửa chính. Tiếng nói cười của Anh Thư và Uyển Nhi vang lên khiến cả ba cùng quay lại.
Vừa tiến vào đến phòng khách, Anh Thư đang khoắc tay bạn mình cười toe toét thì bỗng im bặt nụ cười trên môi cứng ngắc đi.
Còn chưa hiểu tình hình Uyển Nhi đã nghe thấy giọng nói lanh lót của người con gái vang lên mà không phải của người làm trong nhà.
- Uyển Nhi, em cuối cùng cũng biết về rồi sao? Em là gái đã có chồng mà đi cả đêm không về như thế…
Người lên tiếng không ai khác chính là Cung Uyển Như. Chị kế của cô.
- Tôi không phải giải thích với chị. Còn chị sao chị lại ở trong nhà tôi?.
Nụ cười trên gương mặt cô tắt hẳn, giọng lạnh xuống một nhịp mà quét mắt về phía phòng ăn kia.
Đúng lúc này quản gia cũng chạy ra mà lên tiếng giải thích.
- Thiếu phu nhân, hôm qua là thiếu gia say, may được Cung ŧıểυ thư và Âu Dương thiếu gia mang về, nên hai người đã ngủ lại đây một đêm ạ.
- Em đi đâu cả đêm?.
Hắn lúc này mới lên tiếng, giọng nói có phần lạnh lẽo.
- Tôi đi đâu cũng phải báo cáo với anh sao?.
Cô không chịu thua mà hỏi vặn lại.
- Em…em nên nhớ em đã có chồng rồi. Đi cả đêm không về lại ăn mặc như thế, em xem mặt mũi của Mộ Dung gia là gì?.
Giọng hắn như tăng lên một lực, đập tay xuống bàn mà chỉ chích cô.
- Ồ…tôi không để ý mặt mũi Mộ Dung gia sao?. Vậy còn anh thì sao? Tình cũ vừa về thì liền bỏ mặc tập đoàn mà đi cùng chị ta cả đêm không thèm về. Sáng ra về sớm hơn tôi có một chút thì là đang đem mặt mũi Mộ Dung gia đặt ở đâu vậy?.