Nhìn bóng dáng người con trai ấy dần khuất xa. Nụ cười trên môi cô cũng nhạt dần gương mặt cũng trở nên trầm tư hơn, dường như mang rất nhiều tâm trạng. Từ ngày cô qua đây, anh đối xử với cô rất tốt, tốt đến mức cô không giám đáp lại anh.
Một phần vì cô cũng không rõ, tình cảm của cô dành cho hắn bây giờ là gì một phần vì cô không muốn vì lòng thương cảm mà chấp nhận anh, cô cần thời gian.
Cố nghĩ cũng không có kết quả. Cô liền đứng dậy khỏi chiếc ghế gỗ tiến vào trong nhà, vì mùa đông nên bên ngoài rất lạnh, cô không thể ngồi lâu được.
Vào trong nhà, cô tiến lại phía lò sưởi đang cháy nghi ngút mà sưởi ấm cơ thể, xoa xoa hai bàn tay vào nhau cô cảm thán.
- Ngoài trời lạnh quá. Không biết những cây hoa như thế nào rồi.
Ngồi sưởi ấm thêm một lúc, cô đứng dậy đi về phía bàn ăn, nơi anh đã đặt sẵn bữa sáng cho mình. Vì không quen với món ăn bên này, nên đa phần đồ ăn anh nấu cho cô toàn món thanh đạm mà bổ dưỡng của quê nhà.
Nhìn món cháo tổ yến được anh đặt sẵn trên bàn vẫn còn hơi nóng cô thầm cười.
- Đúng thật là, không biết khi nào mới đã lo cho em đây.
Nhẹ ngồi xuống và ăn chén cháo. Sau khi ăn xong cô lại đứng dậy và đi ra phía vườn hoa ngoài ban công và bắt đầu tưới hoa.
Đang vui vẻ tưới nước và tỉa cành, miệng ngân nga bài hát mà cô hay hát cho hai đứa bé cùng nghe thì đột nhiên một cơn đau quặn từ bụng nổi lên. Khiến cô nhăn nhó mà ôm bụng.
Cảm giác cơn đau khác mọi lần, cô cố gắng hít thở đều sau đó với tay lấy chiếc điện thoại phía sau nhấn số gọi cho anh.
- Alo, anh Trung Khải, em…em dường như sắp sinh rồi. Anh…anh về đi.
Giọng nói cô ngắt quãng hơn. Cơn gò từ bụng càng lúc càng nhiều. Lại còn xuất hiện thêm hiện tưởng nước ối rỉ ra khiến cô càng lo lắng.
Phía bên kia, Bạch Trung Khải đang trong cuộc họp, nghe thấy giọng cô qua điện thoại thì anh vô cùng lo lắng mà dừng ngay cuộc họp rồi phi thẳng về nhà.
__________.
- Uyển Nhi, em thế nào rồi. Để anh đưa em đi bệnh viện ngay.
Nói rồi anh dìu cô ra xe, nhanh chóng tới bệnh viện.
Trước cửa phòng cấp cứu, anh lo lắng mà không ngừng đi đi lại lại, cầu mong cho ba mẹ con cô được bình an.
Đúng lúc này, nữ y tá từ trong phòng cấp cứu chạy ra ngoài.
- Xin hỏi ai là người nhà bệnh nhân Cung Uyển Nhi.
Anh nhìn tờ giấy mà lòng phân vân, anh có tư cách kí không? Nhưng hiện tại mẹ con cô đang nguy kịch, mà cô chỉ có anh là người thân bên này. Giờ nếu anh không kí, thì chắc sẽ hối hận mất.
Nhìn anh còn đang chần chừ, nữ y tá vội lên tiếng.
- Xin người nhà bệnh nhân nhanh chóng. Không thể chờ thêm được nữa đâu.
Người nhà sao? Nghe câu nói này, anh như quyết tâm hơn.
- Được, tôi kí ngay đây.
Không chần chừ, anh liền đặt bút kí vào tờ giấy xác nhận.
Nữ y tá nhận được chữ kí của người nhà liền lập tức chạy quay lại phòng cấp cứu. Đèn phòng lại một lần nữa sáng lên. Anh ở bên ngoài lo lắng khôn ngôi.