Từ ngày trả thù giúp cô xong, hắn như trở nên càng lạnh lùng và tàn độc. Trên tập đoàn, bình thường vẻ mặt của hắn đã vô cùng nghiêm nghị, nhưng từ sau vụ việc kia, hắn càng thêm tàn độc hơn. Chỉ cần không vừa ý hắn thì ngay lập tức hắn sẽ phạt nặng thậm chí là đuổi việc hoặc phong sát. Đối với kẻ địch trên thương trường hắn cũng không hề nương tay mà một lần xử lý sạch sẽ.
Nhưng đêm về hắn lại thành một con người hoàn toàn khác. Ôm trong mình nỗi nhớ cô da diết, hắn đã từng cho người lật tung cả thành phố cũng như khắp mọi nơi trong nước đều không hề có tin tức nào của cô.
Cô như bốc hơi vậy, không một chút vết tích. Hắn đã cho người tìm cả nước ngoài vẫn chẳng hề có tung tích gì. Vậy nên hằng đêm khi chỉ còn một mình, hắn lại nhớ cô da diết. Nằm ôm những vật dụng cô từng dùng trước kia mà tưởng nhớ.
- Uyển Nhi, em hiện giờ ở đâu? Tại sao anh không tìm được em.
Cứ như vậy, tự hỏi rồi lại lắc đầu vì không có câu trả lời. Hắn đã hành hạ mình không biết bao lâu. Đặc biệt là thời gian đầu, hắn dường như không ra khỏi phòng. Chỉ ở trong đấy ôm lấy chiếc váy ngủ trắng của cô mà không ngừng mơ tưởng.
Đến mức từ một tổng tài cao cao tại thượng thành một kẻ nghiện rượu nghiện thuốc lá. Không biết bao nhiêu lần hắn phải nhập viện vì dùng rượu và thuốc lá quá nhiều.
Ông bà Mộ nhìn thấy cũng không thể làm gì hơn, đành chuyển về nhà hắn ở cùng hắn tiện kiểm soát.
________.
Ở một phương trời khác.
Tại New York, Mỹ.
Kể từ ngày xô xùng anh sang đây định cư. Cuộc sống cũng không mấy là khó khăn.
Vì đang mang thai nên cô không thể đi làm hay tiếp tục đi học. Chỉ có thể ở nhà chăm sóc vườn cây nhỏ trước nhà.
Ngày tháng dần qua đi, bụng cô bây giờ đã lớn rất nhiều. Bước vào tháng thứ tám của thai kỳ nên cô đi lại khó khăn hơn. Ngủ cũng nhiều hơn, được anh tận tình chăm sóc khiến ba mẹ con cô ai cũng đều khỏe mạnh.
Hôm nay, cô dậy từ sớm. Nhẹ bước ra hiên nhà ngồi nhìn về hướng xa xăm. Đang nhắn mắt an thần thì tiếng anh từ phía sau cất lên.
- Sao nay em dậy sớm thế. Chúng nó lại phá không cho em ngủ à.
Bạch Trung Khải từ phía trong nhà bước ra, trên tay là một tấm chăn dày mang ra để đắp cho cô. Nhìn thấy cô dậy sớm anh liền hỏi.
- Không. Chỉ là hôm nay không khí trong lành quá nên em ra đây hóng gió thôi.
Nhìn thấy anh cô mỉm cười rồi đáp lại.
- Hai đưa phải ngoan. Không được quấy mẹ của hai đứa nghe chưa. Ba Khải sẽ đánh đòn nếu hai đứa không nghe lời đấy.
Anh nhẹ cúi xuống phía bụng cô rồi thỏ thẻ nói chuyện.
- Em nhìn kìa, chúng nó nghe hiểu anh nói đấy.
Nhìn thấy bụng của cô đụng đậy khiến anh vô cùng hưng phấn. Từ ngày hai bé con được ba tháng tuổi, anh lâu lâu sẽ như vậy. Nói chuyện với chúng. Mà chúng dường như cũng cảm nhận được, mỗi lần anh nói chuyện chúng đều đạp lên như đáp lại lời anh nói.
- Haha, em thấy rồi. Mỗi lần anh nói chuyện cùng chúng là chúng đều như thế. Trông có vẻ rất thích thú khi nghe anh kể chuyện đấy.
Cô nhìn anh, rồi lại nhìn xuống bụng lớn đang ngọ nguậy của mình mà nói.
- Hôm nay anh đi làm muộn thế. Công ty vẫn ổn chứ anh.
- Không có chuyện gì đâu. Công ty đang phát triển rất tốt. Hôm nay anh muốn ở lại với hai ŧıểυ quỷ này thêm chút thôi.
Anh nhìn cô, rồi nhẹ xoa đầu trấn an.
Cuối cùng, anh cũng đứng dậy và mang theo chiếc áo khoác rồi rời đi. Trước khi đi anh không quên dặn dò cô.
- Em không được ngồi lâu đâu nhé. Trời vào đông nên đang rất lạnh, em ngồi ngoài này lâu không tốt đâu.
- Vâng. Em biết rồi.
Cô nhìn anh dần xa, tươi cười vẫy tay tạm biệt anh.