Ánh mắt khó hiểu của Liên Phượng Vũ nhìn lướt qua Chiêm Dực Dương, thấy ông ta không có phản ứng, lập tức chủ động nắm lấy cánh tay Ninh Tự Thủy, trong đôi mắt phượng tràn đầy ân cần, hỏi "Cô muốn đi đâu ?"
Ninh Tự Thủy ngẩng đầu, ánh mắt lạnh tanh nhìn thẳng hắn, vẫn không nói lời nào.
"Mặc dù nói thân thể của cô đã khỏe rồi, nhưng nơi này là Đài Bắc, cô chưa quen cuộc sống nơi đây, một mình muốn đi đâu? Sau này nên làm gì?"
Liên Phượng Vũ tỉ mỉ phân tích tình huống hiện tại cho cô, hi vọng cô có thể ở lại, như vậy mình cũng chăm sóc cho cô thật tốt. Nhưng mà Ninh Tự Thủy không nói lời nào, mở tay của hắn, xoay người muốn đi.
"Sư phụ. . . . . ." Liên Phượng Vũ không có biện pháp, kêu một tiếng. . . . . .
Chiêm Dực Dương kéo kéo môi, chờ Ninh Tự Thủy đi tới cửa mới mở miệng nói: "Xem như bây giờ cô trở về, xem như cô muốn trả thù, cô có năng lực này sao?"
Bước chân của Ninh Tự Thủy lập tức dừng lại, mặc dù vẫn không nói chuyện, cũng không quay đầu lại.
Liên Phượng Vũ thấy cô dừng bước, mừng như điên, ánh mắt trông chờ sư phụ nói tiếp. . . . . .
Hai chân thon dài của Chiêm Dực Dương bước đi tới phía sau lưng cô, giọng nghiêm túc nói: "Tôi có thể giúp cô quên hết chuyện lúc trước, cho cô thân phận và cuộc sống hoàn toàn mới, cũng có thể bảo đảm những thứ thương tổn trước kia, sau này cô sẽ đòi lại được. Cô có đồng ý ở lại hay không?"
Rõ ràng bóng lưng Ninh Tự Thủy ngẩn ra, chậm rãi xoay người, ánh mắt trống rỗng không ánh sáng, lông mi thật dài phủ mí mắt dưới tối tăm. Há miệng nhưng không phát ra được bất kỳ tiếng nào, lại cố gắng thử mấy lần, phát ra được mấy chữ: "Giúp tôi. . . . . .Trả thù!"
Đây là lần đầu tiên, gần mười một tháng tới nay cô mở miệng nói chuyện, thiếu chút nữa thì cô vĩnh viễn trở thành câm.
Chiêm Dực Dương lộ ra nụ cười, từ trong túi tiền móc ra một cái bình màu xanh lá cây đưa cho cô. Ninh Tự Thủy không có một giây suy tính, trực tiếp mở nắp, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Mùi vị tự nhiên không khác gì nước lọc cả.
Liên Phượng Vũ mở miệng cũng không kịp, đáng chết, hắn còn có lời chưa nói !
"Không sợ tôi độc chết cô sao?"
Vẻ mặt Ninh Tự Thủy lạnh lùng, suy yếu, môi mím lại, khạc ra lời nói lạnh băng giống như vẻ mặt: "Muốn tôi chết, cần gì phải cứu tôi ?"
Chỉ cần có thể trả thù bọn họ, dù sao chăng nữa bắt cô làm cái gì cũng được . . . . . .
Cô muốn báo thù, cô phải báo thù cho người thân đã mất đi. . . . . . Muốn cho Kỷ Trà Thần hối hận những chuyện đã từng làm đối với cô.
"Ha ha. . . . . . Có ý tứ! Có ý tứ!" Chiêm Dực Dương không nhịn được cười to, lúc Ninh Tự Thủy đã bất tỉnh, đưa tay ôm lấy cô.
Mình thật không nhìn lầm người, trên người của cô gái này có cái gì đó đoán không ra, cho nên ông ta mới không thấy được tương lai của cô. . . . . . Tương lai của cô có phải do chính cô nắm giữ trong tay hay không?
Liên Phượng Vũ ôm lấy Ninh Tự Thủy vào trong ngực của mình, giọng nói oán trách: "Sư phụ, con còn chưa nói cho cô ấy biết, đứa bé không chết, chỉ mất tích. Ông muốn làm nhanh như vậy để cho cô ấy quên chuyện lúc trước sao?"
"Ngu ngốc. Chưa từng nghe qua rèn sắt khi còn nóng à! Chuyện đứa bé về sau có duyên tự nhiên sẽ gặp nhau." Chiêm Dực Dương không đứng đắn nói.
Liên Phượng Vũ không lên tiếng, chỉ ôm cô nhẹ nhàng đặt lên giường, đắp kín chăn. Chờ cô tỉnh lại, sẽ không còn nhớ những thứ khổ sở kia nữa. Lúc nảy cô uống xong nước thuốc mà không cần suy nghĩ, không cau mày, có thể thấy được, trong lòng của cô đã hoàn toàn chết đi. . . . . .
Đối với quá khứ không lưu luyến bất cứ người nào mới có thể làm ra hành động cự tuyệt như thế, ngay cả một giây tự hỏi cũng không có.
Ninh Tự Thủy, cô yên tâm. Tương lai của cô do tôi bảo vệ, sẽ không bao giờ có người làm tổn thương cô nữa. Yên tâm ngủ đi!
"Tuyên bố ra bên ngoài, Chiêm Dực Dương ta thu nữ đồ đệ, thuận tiện giúp sư phụ hoãn lại cuộc biểu diễn vào 5 năm sau"
Ánh mắt Liên Phượng Vũ vô cùng quỷ dị nhìn ông ta: "Một năm sư phụ mới biểu diễn một lần, đẩy xuống 5 năm, ông điên rồi sao? Cho dù muốn huấn luyện Ninh Tự Thủy, ông cũng không cần thiết làm như vậy."
Chiêm Dực Dương nhếch miệng cười thần bí: "Chuyện này con cũng đừng quản, sư phụ có dụng ý của mình"
Liên Phượng Vũ im lặng, gật đầu. Về sau Ninh Tự Thủy là sư muội của hắn, hắn và sư phụ cũng sẽ chăm sóc cô thật tốt. Về phần đứa bé kia, hắn cũng từng cố gắng tìm nửa năm, nhưng không có bất kỳ tin tức nào, cũng không có manh mối.
Đứa bé kia và y tá, giống như cùng một lúc bốc hơi, sống hay chết, không thể nào biết được.
*************
Dương Lưu Vân cầm tờ báo, không khỏi nhíu mày, kinh ngạc không nhịn được đọc lên miệng: "Chiêm Dực Dương lại thu nhận một nữ đồ đệ?"
Kỷ Trà Thần bị tiếng của cô cắt đứt dòng suy nghĩ, ánh mắt từ trên tài liệu dời đi: "Thế nào?"
Dương Lưu Vân cầm tờ báo ngồi vào bên cạnh hắn, thân mật rúc vào bên cạnh hắn, chỉ vào tựa đề lớn nói: "Anh xem, Chiêm Dực Dương lại thu nữ đồ đệ."
"Chiêm Dực Dương?" Môi mỏng lặp lại một lần: "Là ảo thuật gia sao?"
"Không phải ảo thuật, là thần kỳ Ảo thuật gia. Ông ta không thu đồ đệ, chỉ có một phụ tá đi theo bên người. Ở nước ngoài em đã từng xem ông ta biểu diễn một lần, thật rất thần kỳ, quả thật không thể tưởng tượng nổi. Trước đây, em bỏ ra rất nhiều tâm tư muốn ông ta thu em làm đồ đệ, đáng tiếc ông ta không chịu gặp mặt em một lần nào"
Dương Lưu Vân buồn bực bĩu môi chu miệng, tức giận giống như con ếch, trong mắt lại xẹt qua một tia ghen tỵ. Ghen tỵ với cô gái có thể được Chiêm Dực Dương thu làm đồ đệ !
Kỷ Trà Thần xem thường, tất cả trò ảo thuật đều là gạt người, đều là giả tạo, cũng chỉ có thể lừa gạt mấy cô gái nhỏ. Ngón tay chỉ vào môi của cô nói: "Không có gì hay để học, nếu em thích, cùng lắm, lúc hôn lễ mời ông ta tới đây đặc biệt biểu diễn cho em một lần"
"Không thể nào. Chiêm Dực Dương một năm chỉ biểu diễn một lần, hơn nữa địa điểm cũng không giống nhau. Huống chi. . . . . . Ở trong này viết, trong vòng năm năm sẽ không có bất kỳ buổi biểu diễn nào nữa, chỉ chuyên tâm dạy đồ đệ." Ngón tay chỉ vào dòng chữ trên tờ báo nói rõ, buồn bực muốn chết.
Kỷ Trà Thần cầm lấy tay cô, mím môi nói: "Yên tâm, không có chuyện gì anh không làm được".
Dương Lưu Vân không sao cả nhún vai, không ôm hy vọng quá lớn. Thần quyền thế và tài lực đều không là vấn đề, vấn đề là Chiêm Dực Dương hành tung quỷ dị, từ trước đến giờ không có ai tìm được ông ta, trừ phi ông ta muốn xuất hiện, nếu không, xem như tìm long trời lở đất cũng không thể nhìn thấy bóng dáng của ông ta.
Kỷ Trà Thần giao nhiệm vụ này cho Đường Diệc Nghiêu, Đường Diệc Nghiêu cũng không dám từ chối, lại nhiều lần bay đi Đài Bắc, nhưng ngay cả bóng dáng Chiêm Dực Dương cũng không tìm được, nhiều lần phí công vô ích, thật ra làm cho Kỷ Trà Thần có chút hứng thú.
Rốt cuộc là một người như thế nào, có thể dùng ảo thuật nắm giữ trái tim của nhiều người như vậy? Làm thế nào che giấu hành tung của mình tốt như vậy?
Sau khi truy tìm thật lâu, vẫn như cũ không thu hoạch được gì. Mỗi lần Chiêm Dực Dương biểu diễn, mỗi lần đều xuất hiện trên khán đài khác nhau, đa͙σ cụ do ông ta chuẩn bị, khi đến lúc, ông ta sẽ xuất hiện ở hiện trường đầy ngạc nhiên, bất ngờ, sau đó biến mất ngoài dự đoán. Không có bất kỳ điện thoại liên lạc, đều dùng là hộp thơ tạm thời, mỗi một lần sẽ thay đổi . . . . . .
Về phần thù lao mỗi lần biển diễn sẽ chuyển tiền vào tài khoản được chỉ định, 20 ngày sau, trong cùng một lúc, 20 quốc gia trên toàn thế giới, dùng cách thức khác nhau để rút tiền ra.
Tóm lại, Chiêm Dực Dương chính là một người thần bí, không người nào có thể tìm được, cũng không có ai hiểu rõ.
Gần đây, Dương Lưu Vân thích xem thiết kế áo cưới ở trên mạng, mỗi lần thấy thích sẽ hỏi ý kiến của Kỷ Trà Thần, thực tế là nhắc nhở Kỷ Trà Thần, hôn lễ của bọn họ cũng đã đến. Nhưng Kỷ Trà Thần vẫn luôn không có động tĩnh, cô bắt đầu có chút lo sợ, có phải Kỷ Trà Thần đã hối hận rồi không? Có phải muốn từ chối kết hôn hay không?
Thấm nước, đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua mình trong gương, tròng mắt từ từ tối tăm. "Không được, mình không thể để bị từ chối kết hôn, tuyệt đối không thể".
Mặt vào qυầи ɭóŧ bằng ren màu đen hấp dẫn mà mình đã sớm mua, khoác áo ngủ sa mỏng màu đen, bên eo sợi dây đai buông lỏng, cột thành nơ con bướm, trước ngực vừa khéo là lớp tơ thêu hoa, trên gò bồng đào rải rác các hạt, như ẩn như hiện rất xinh đẹp, hấp dẫn chết người.
Dương Lưu Vân nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Kỷ Trà Thần, đèn treo không có mở, chỉ có ánh sáng nhàn nhạt nơi đầu giường, làm cho cả gian phòng rơi vào tĩnh mịch.
Kỷ Trà Thần nằm trên giường, cau mày, trên trán ướt đẫm mồ hôi, vẻ mặt dường như rất khổ sở. . . . . .
Dương Lưu Vân đứng ở bên giường, ánh mắt không khỏi xẹt qua một tia nghi ngờ. Rốt cuộc Thần mơ thấy cái gì? Lại có thể lộ ra vẻ mặt bất lực, khổ sở như vậy ?
Vươn tay ra, dùng khăn nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán của hắn, trên mặt, trên cổ . . . . . . Đầu ngón tay dọc theo đường cong của hắn nhẹ nhàng dời xuống, mãi cho đến lồng ngực rắn chắc của hắn. . . . . . Đầu không nhịn được tựa vào trong ngực của hắn, tai nghe tiếng tim của hắn đập mạnh mẽ, rốt cuộc cảm nhận nhiệt độ rất chân thật của Thần.
Biết rõ mình quá mức chủ động sẽ làm Thần không thích, nhưng mình là vợ chưa cưới của Thần, cùng hắn lên giường ân ái là chuyện chính đáng, không có gì xấu hổ. Cô cũng không muốn Thần nhịn quá cực khổ!
Bộ ngực mềm mại chống lên cơ ngực cường tráng của hắn, da thịt hai người thân mật dán vào nhau, hơi thở bên trong căn phòng nhất thời mập mờ.
Dương Lưu Vân đau nhíu mày, ngồi dưới sàn, lần đầu tiên đối với Kỷ Trà Thần gào to: "Thần, anh làm gì vậy ?"
Mình chủ động đưa tới cửa, hắn chẳng những không có phản ứng, còn quăng cô ta xuống giường, đây quả thực là sỉ nhục. Không có một cô gái nào có thể chịu được bị chính chồng chưa cưới của mình quăng xuống giường mà không tức giận.