Ánh mắt Kỷ Gấm Sóc quét Ninh Tự Thủy bên cạnh, im lặng —— Nếu như ŧıểυ Ngư Nhi nhìn thấy, chẳng phải là mỗi đêm trời tối sẽ gặp ác mộng sao? Giơ tay túm lấy ŧıểυ Ngư Nhi, kéo ra khỏi nhà xác: "Ngoan ngoãn về nhà với anh, không nên chọc anh tức giận!"
ŧıểυ Ngư Nhi còn muốn nói điều gì, lại bị Kỷ Gấm Sóc đem toàn bộ nuốt vào trong bụng. Nhét cô vào trong xe, hôn lên môi của cô, cô bé ngốc này chỉ nhìn thấy bề ngoài của Kỷ Trà Thần, nhưng không nhìn tới tim của hắn.
Kỷ Trà Thần không có cái gì khác thường về đến nhà, thấy Dương Lưu Vân vùi trên ghế sa lon, buồn ngủ. Tiến lên lay tỉnh cô: "Tại sao không về phòng nghỉ ngơi?"
Dương Lưu Vân còn buồn ngủ, nhìn thấy Kỷ Trà Thần lộ ra nụ cười an tâm: "Rốt cuộc anh đã trở về, em muốn chờ anh, không ngờ mình đã ngủ thiếp đi"
Kỷ Trà Thần sững sờ, trong đầu lại thoáng qua một ý niệm, trước kia Ninh Tự Thủy không phải cũng chờ mình đến khuya như thế ?
Dương Lưu Vân thấy hắn mất hồn, dịu dàng săn sóc, rồi lại cẩn thận hỏi "Thần, anh làm sao vậy? Nhìn có vẻ rất mệt mỏi"
Kỷ Trà Thần: "Em mau trở về phòng nghỉ ngơi đi, sau này, 10 giờ anh còn chưa trở về cũng đừng chờ anh nữa".
"A. Vậy em nghỉ ngơi trước, anh cũng sớm nghỉ ngơi đi" Dương Lưu Vân khéo léo không hỏi nữa, để tránh bị Kỷ Trà Thần chán ghét.
Kỷ Trà Thần khẽ lên tiếng, ánh mắt đưa cô đến lầu hai, xoay người ngồi ở trên ghế sa lon, vẻ mặt có chút chán chường và buông lỏng. Đứng ở khúc quanh lầu hai, Dương Lưu Vân đem vẻ mặt của hắn thu vào đáy mắt.
Buổi chiều nhìn thấy Đường Diệc Nghiêu vội vã vào thư phòng, cô liền suy đoán nhất định là có chuyện gì xảy ra, núp ở ngoài cửa nghe lén mới biết thì ra là Ninh Tự Thủy chết rồi. Biết rõ Thần sẽ đi nhìn cô, cho nên cô ta cố ý dùng nước canh nóng làm phỏng cánh tay của mình, còn cố ý lúc Thần chưa đến, trong nháy mắt cào nát da của mình, khiến cho thương thế trở nên nghiêm trọng hơn.
Cô biết Thần sẽ do dự, cũng biết anh Nghiêu sẽ mềm lòng, sẽ khuyên Thần đưa mình đi bệnh viện.
Quả nhiên, cuối cùng Thần vẫn lựa chọn cô, mà bỏ qua Ninh Tự Thủy.
Cúi đầu nhìn vết thương trên cánh tay mình, khóe môi đỏ thẫm nâng lên nụ cười hả hê, trong ánh mắt không có một tia sạch sẽ trong suốt.
Ninh Tự Thủy, đừng trách tôi. Thần là của tôi, cho dù cô chết đi, tôi cũng sẽ không đem Thần cho cô!
Cho dù cô chết, tôi cũng sẽ không để cho Thần đi gặp cô. Tuyệt đối không chấp nhận !
************
Đài Bắc.
Trong biệt thự Lâm Hải xinh đẹp, có đầy đủ thiết bị chữa bệnh hiện đại nhất, gian phòng rộng rãi, sạch sẽ, trong phòng tràn đầy mùi hoa lài nhàn nhạt và mùi nước biển. Rèm cửa sổ bị gió biển cuốn lên, giống như tà váy của cô gái đang bay múa.
Người trên giường bệnh, bộ dáng an tĩnh khéo léo, không có bất kỳ phản ứng, dường như là một cô gái xinh đẹp đang ngủ.
Ngón tay người đàn ông vuốt ve gương mặt của cô, ánh mắt vô cùng dịu dàng. Lỗ tai nghe có tiếng bước chân, lúc này mới nghiêng đầu mở miệng nói: "Sư phụ, ông nói cô ấy sẽ tỉnh không ?"
Chiêm Dực Dương chỉ 40 tuổi, nhưng bề ngoài chỉ mới 30 tuổi, người mặc quần áo màu xám tro, ung dung lười biếng, tác phong mạnh mẽ, giữa hai lông mày không tranh việc đời, yên tĩnh và bình thản. Bẩm sinh có cảm giác thân thiết, làm cho người ta không sợ hãi ông ta.
"Nhất định sẽ." Người đàn ông nghiêng đầu nhìn ông ta, kinh ngạc: "Khẳng định như vậy?" Nâng bàn tay mềm mại khô gầy, nhẹ nắm trong tay, chân mày rũ xuống, giọng nói mất mác: "Nhưng —— Xem như tỉnh, cô ấy cũng không có biện pháp đối mặt với quá khứ. Cô ấy có thể tự sát lần thứ nhất, cũng có thể tự sát lần thứ hai, lần thứ ba, không phải lần nào cũng may mắn có chúng ta cứu cô ấy như vậy"
Chiêm Dực Dương cười chắc chắn, giọng lười biếng, nói: "Yên tâm, sư phụ sẽ cho cô ấy thân phận mới, một khởi đầu mới."
Con ngươi của người đàn ông ngẩn ra, ánh mắt trở nên phức tạp, chân mày xinh đẹp như vẽ, cau lại. Hồi lâu, mới lẩm bẩm mở miệng: "Ông muốn triển khai kế hoạch JK với cô ấy sao? Nhưng như vậy được không? Không có sự đồng ý của cô ấy mà làm chuyện như vậy với cô ấy, có phải quá tàn nhẫn hay không?"
"Yên tâm, sư phụ sẽ trưng cầu ý kiến của cô ấy mới có thể thi hành kế hoạch JK"
Tròng mắt của người đàn ông ảm đạm, vẫn không lên tiếng.
Ánh mắt Chiêm Dực Dương quan sát nửa ngày, kể từ lúc Ninh Tự Thủy tới đây, mỗi ngày hắn đều canh giữ bên người Ninh Tự Thủy, vẻ mặt lo lắng, bộ dáng lo lắng trùng trùng. Ông ta là người từng trải, làm sao không hiểu ánh mắt ấy đại biểu cho cái gì.
Tự đánh giá nửa ngày, mới mở miệng: "Liên Phượng Vũ, con yêu cô ấy ?"
Liên Phượng Vũ không mở miệng, thậm chí ngay cả tầm mắt cũng không nâng lên, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm khuôn mặt gầy gò. Hồi lâu mới mở miệng: "Sư phụ, con có chút hối hận, ban đầu nghe theo lời ông, nếu chúng ta ra tay sớm một chút, có lẽ cô ấy cũng sẽ không bị thương nặng như vậy."
Môi mỏng của Chiêm Dực Dương kéo ra nụ cười vô vị: "Nếu ra tay quá sớm, khẳng định cô ấy không thấy rõ sự chênh lệch giữa thực tế và ảo tưởng, cô ấy cũng sẽ không hiểu rõ lòng người hiểm ác, vĩnh viễn ngây thơ như vậy, cuối cùng vẫn phải rơi vào kết quả như vậy."
"Nhưng lần này thật suýt chút nữa thì muốn mạng của cô ấy". Trong giọng nói lạnh nhạt có chút bận tâm và đau lòng, mấy ngày nay canh giữ bên cạnh, mặc dù hết sức giữ cho tâm mạch của cô không ngừng đập, nhưng cô chưa bao giờ tỉnh lại.
"Làm sao vậy? Con đã quên lời sư phụ nói rồi sao ? Sư phụ thấy được tất cả mọi chuyện của cô ấy, nhưng không thấy được tương lai của cô ấy" Chiêm Dực Dương vỗ vỗ bờ vai của hắn, cố gắng để cho hắn an tâm.
"Phượng Vũ, sư phụ chỉ có thể nhìn thấy một vài hình ảnh cô ấy chết trong phòng tắm, sau đó, sư phụ cũng không nhìn thấy gì nữa. Sư phụ muốn cho cô ấy thân phận mới, cuộc sống mới, nhưng lại không có biện pháp nhìn thấy tương lai của cô ấy. Về phần đoạn nghiệt duyên giữa cô ấy và người đàn ông kia, rốt cuộc phải dùng biện pháp gì để kết thúc, cũng không ai biết."
Liên Phượng Vũ ngẩng đầu, đôi mắt phượng ngắm nhìn ông ta, dường như đoán được tâm tư của ông ta. "Thật ra, ông muốn biết trên đời này có còn tình yêu chân thật hay không. Ông muốn biết Ninh Tự Thủy quên mất chuyện lúc trước, cô ấy có còn nhớ đến người đàn ông kia hay không ? Có thể ở bên hắn nữa không, chờ thời cơ thích hợp, ông sẽ an bài cho bọn họ gặp mặt, phải không?"
Chiêm Dực Dương kéo môi cười một tiếng, nhún bả vai: "Phượng Vũ, con càng ngày càng thông minh."
Vẻ mặt Liên Phượng Vũ sa sầm, đắp kín chăn cho cô, đứng lên nhìn thẳng vào ông ta, thận trọng hỏi "Sư phụ, nɠɵạı trừ việc ông không thấy được tương lai của mình, sau đó không nhìn thấy được tương lai của Ninh Tự Thủy, rốt cuộc, những thứ khác ông đều có thể nhìn thấy. Vậy con thì sao ?"
Vẻ mặt Chiêm Dực Dương ngưng trọng, ánh mắt nghiêm túc, bất thình lình nhìn hắn: "Con chưa bao giờ hỏi đến tương lai của mình, hôm nay lại vì cô ấy, chủ động mở miệng. Không ngờ cô ấy ở trong lòng con quan trọng như vậy, vượt quá dự liệu của sư phụ"
"Không phải con muốn biết kết cục không thể, con chỉ muốn biết —— con và cô ấy, rốt cuộc có bao nhiêu duyên phận?" Trong con ngươi của Liên Phượng Vũ có mấy phần cầu khẩn.
Chiêm Dực Dương bất đắc dĩ than thở, lại một lần nữa vỗ bờ vai của hắn, giọng nói nặng nề: "Sư phụ chỉ có thể nói cho con biết, tương lai của con sẽ liên quan chặt chẽ với cô ấy"
Môi mỏng Liên Phượng Vũ lộ ra nụ cười nhàn nhạt, thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt dường như thỏa mãn: "Như vậy là đủ rồi."
Xoay người ngồi xuống, tiếp tục nhìn Ninh Tự Thủy ——
Chiêm Dực Dương nhìn vẻ mặt mê muội của hắn, bất đắc dĩ lắc đầu, thật là khờ. Tại sao mình thu một đồ đệ ngu như vậy ? Buồn chết ông ta, biết rõ kết cục của hắn, lại không thể nói cho hắn biết, cũng không còn hơi sức thay đổi, bảo người làm sư phụ như ông ta, tại sao không bất đắc dĩ, chua xót trong lòng.
Chiêm Dực Dương, Ảo thuật gia nổi tiếng trong và ngoài nước, ảo thuật của ông ta xuất thần nhập hóa, có thể biến mục nát thành thần kì, có vô số người ái mộ và người ủng hộ. Có không ít người có tiền đều mơ tưởng bỏ ra nhiều tiền mời ông ta biểu diễn ảo thuật, đáng tiếc, hàng năm ông ta chỉ biểu diễn một lần ảo thuật “vô tiền khoáng hậu”, hơn nữa tiết mục ảo thuật chưa bao giờ lặp lại lần nào. Vé vào cửa của ông ta ngàn vàng khó cầu, càng thêm có rất nhiều người muốn bái ông ta làm thầy, đáng tiếc, ông ta không thu đồ đệ.
Chỉ có một đệ tử duy nhất —— Liên Phượng Vũ. Hiếm có người biết.
Chiêm Dực Dương là nhân vật rất thần kỳ, nɠɵạı trừ làm ảo thuật, ông ta còn có bí mật, chỉ có Liên Phượng Vũ mới biết —— Hễ mà ai từng có tiếp xúc tay chân với ông ta, ông ta đều có thể nhìn thấy được tương lai của người đó. Cuộc đời của bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì, ông ta đều có thể nhìn thấy trước.
Kế hoạch JK là ông ta nghiên cứu một loại thuốc nước, một khi người nào uống loại thuốc nước này, sẽ quên đi chuyện trong quá khứ, hơn nữa cả đời cũng không thể nhớ được nữa. Chẳng qua, quá trình nghiên cứu rất khó khăn, ông ta tốn 10 năm cũng chỉ nghiên cứu ra được một bình nhỏ, cho đến bây giờ chưa từng có người nếm thử.
Ánh mắt Ninh Tự Thủy không kinh hãi nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt, còn có một người đàn ông tặng cho mình sợi dây chuyền, không ngờ lại gặp mặt một lần nữa. Đối với việc mình chết đi sống lại cũng không có cảm giác vui sướиɠ nào, cô tình nguyện mình đã chết.
A, thật buồn cười! Ngay cả chết, mình cũng không có quyền sao?
Tại sao bọn họ lại muốn cứu cô?
Hôn mê 10 tháng, tóc dài thành cỏ khô, cả người gầy như que củi, đầu óc trống rỗng giống như ngủ say một thế kỷ.
Những gì đã từng yêu, thù hận, bi thương, vui vẻ, cũng cách mình rất xa, tất cả tan thành mây khói, giống như là chuyện của đời trước, không liên quan đến mình.
Nhưng trong đầu chợt lóe lên hình ảnh thảm liệt, trái tim nhanh chóng nhảy lên, hận ý từ chỗ sâu nhất trong đáy lòng xông tới.
"Tôi là Liên Phượng Vũ, đây là sư phụ của tôi, Chiêm Dực Dương, là chúng tôi cứu cô" Liên Phượng Vũ nở nụ cười lịch sự nho nhã, cố gắng làm cho cô có cảm giác thân thiết: "Còn nhớ tôi nói với cô không ? Một ngày nào đó tôi sẽ nói cho cô biết tên của tôi"
"Là hắn cứu cô, chẳng quan hệ tới tôi" Chiêm Dực Dương chỉ chỉ Liên Phượng Vũ, phủi sạch quan hệ với mình.
Tròng mắt Ninh Tự Thủy nhấp nháy, con ngươi tĩnh mịch không gợn sóng, trên mặt không lộ vẻ gì, giống như là một tượng gỗ tinh xảo. Thậm chí ngay cả lời nói cám ơn, cũng không có, chỉ bước xuống giường, muốn đi.