Diêu Hữu Thiên nhíu mày, không nói là tức giận, nhưng bất mãn nhất định là có.
Tại sao Cố Thừa Diệu lại ở chung với Bạch Yên Nhiên?
Từ lúc nào anh lại liên lạc với Bạch Yên Nhiên?
Tại sao anh lại cùng bị thôi miên với Bạch Yên Nhiên? Rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì?
Anh lại chưa hề nói với mình một lần nào.
,
Lúc anh luôn miệng nói yêu mình, lại không đối xử chân thành với cô.
Vào lúc cô không biết, anh vẫn còn liên lạc với Bạch Yên Nhiên của anh.
Cố Thừa Diệu, anh sẽ không cho rằng, em sẽ bỏ qua như vậy chứ?
“Á.” Thuốc vừa mới uống bắt đầu phát huy tác dụng trong người Cố Thừa Diệu, mí mắt anh bắt đầu đánh nhau. Có điều lại cố nén.
“Thiên Thiên, Thiên Thiên tốt của anh. Anh thật sự không biết. Chi bằng vợ yêu đại nhân chỉ rõ một chút.”
“Không cần đâu.” Diêu Hữu Thiên đứng dậy, vỗ vào mặt Cố Thừa Diệu: “Nếu như anh không sai, vậy thì nghỉ ngơi cho tốt đi. Em đi tắm.”
“Thiên Thiên.” Thái độ này rất bất thường nha, rõ ràng chính là biểu cảm mình đã sai to rồi: “Anh thật sự không biết.”
,
“Không sao. Nếu như anh cảm thấy anh không sai, vậy anh cứ nghỉ ngơi đi.”
Diêu Hữu Thiên ngoài miệng thì cười nhưng trong lòng không cười. Biểu cảm trên mặt không thấy vẻ thanh lệ, chỉ cảm thấy có chút âm u không nói ra lời.
Chết tiệt, kể từ lúc gặp chuyện đến nay, trước tiên không nói tới lúc anh mất tích đã khiến cô lo lắng bận lòng đến mấy ngày, chỉ lúc anh bị thôi miêng, luôn miệng nói một mình Bạch Yên Nhiên là vợ của tôi.
Mặc dù là bị thôi miên, nhưng muốn lật mình dễ dàng như vậy? Nằm mơ.
Càng không nói đến bây giờ Bạch Yên Nhiên còn đang tìm Cố Thừa Diệu khắp thế giới nữa đấy.
Nghĩ xem thật đúng là si tình? Có phải muốn bắt cô thoái vị, tác thành cho đôi "gian phu dâm phụ" đó không?
Vừa nghĩ như thế, sắc mặt Diêu Hữu Thiên lại khó coi hơn nhiều.
,
“Thiên Thiên ——” Có vấn đề, tuyệt đối là có vấn đề. Cố Thừa Diệu suy nghĩ rõ ràng, rốt cuộc mình đã làm sai ở đâu.
Nhưng anh vẫn còn đang phát sốt, lại vì kích động vừa rồi đến từ Cố Học Võ, lúc này cả người đều lâng lâng. Thật sự không nghĩ ra được mình đã làm sai ở đâu.
“Vợ à, nếu như em cảm thấy anh đã sai. Em nói cho anh biết, anh sẽ sửa chữa.”
Có nhận sai hay không là thứ yếu. Chủ yếu là thái độ muốn sửa chữa trước tiên.
“Không có gì, anh không sai. Không phải anh ốm sao? Vậy cứ nghỉ ngơi đi.”
,
Diêu Hữu Thiên cũng không để ý đến Cố Thừa Diệu, vẫn đi tắm. Đứng ở trước tủ quần áo, nhìn đủ loại áo ngủ rực rỡ muôn màu trong tủ quần áo, suy nghĩ một chút, cô chọn một bộ áo ngủ gợi cảm ở đáy tủ.
Vào phòng tắm, tắm rửa xong với tâm trạng khá vui vẻ.
Nhìn bộ áo ngủ chỉ che khuất ba điểm, bên ngoài phủ một lớp lụa mỏng, nhẹ, xuyên thấu, mặc hay không mặc gần như không có gì khác nhau.Cô cong khóe môi.
Trước tiên sấy khô tóc, tùy tiện buộc áo ngủ bên ngoài một cái, lúc này mới bước ra ngoài phòng tắm.
Bởi vì hiệu lực của thuốc, thật ra Cố Thừa Diệu rất mệt, cực kỳ mệt.
,
Thế nhưng lời của Diêu Hữu Thiên, lại khiến anh không dám ngủ.
Vợ giận rồi, anh lại không biết đối phương đang giận chuyện gì?
Rối rắm. Rất rối rắm.
Choáng váng đầu, hoa mắt, người cũng ngất. Diêu hữu thiên rốt cuộc đang giận cái gì?
Đầu choáng, mắt hoa, người cũng lảo đảo. Rốt cuộc Diêu Hữu Thiên đang tức giận chuyện gì?
Anh bị thôi miên, lại không phải do anh cố ý? Thật sự tức giận vì chuyện này? Diêu Hữu Thiên chăc hẳn không phải người hẹp hòi như vậy.
Lăn qua lộn lại trên giường.
Quay qua quay lại. Cuối cùng đã dừng.
Tiếng động truyền đến từ phòng tắm, thình lình mở mắt ra, nhìn thấy một màn khiến anh trào máu.
Diêu Hữu Thiên mặc bộ áo ngủ mỏng đến mức gần như không che được gì, thướt tha dịu dàng bước ra từ phòng tắm.
,
Cố Thừa Diệu biết bộ đồ ngủ này, do anh mua.
Nhưng anh chưa từng nhìn thấy Diêu Hữu Thiên mặc cả.
Mặt càng đỏ hơn, một nửa là sốt, một nửa là vì khát vọng trỗi dậy.
“Thiên Thiên?” Anh nghĩ anh nhất định ốm càng nặng hơn rồi. Bởi vì anh phát hiện người mình càng lúc càng nóng. Giọng nói cũng khàn đến mức không giống như nói chuyện.
Diêu Hữu Thiên mặt không biểu cảm ngồi xuống trước bàn trang điểm, nghiêng mặt nhìn anh, biểu cảm nơi khuôn mặt thản nhiên: “Không phải ốm rồi sao? Nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Cố Thừa Diệu nuốt nước bọt, nghỉ ngơi? Bây giờ anh nào có tâm trạng nghỉ ngơi?
Người đã bị bỏ đói mấy ngày, bất ngờ bị Diêu Hữu Thiên cho một kích như vậy. Anh gần như lập tức muốn xông tới "làm" Diêu Hữu Thiên.
,
"Vợ à.” Chống người dậy muốn xuống giường, lại bị Diêu Hữu Thiên trừng cho một cái: “Ngủ đi.”
“Vợ à ——” Trái tim Cố Thừa Diệu giống như có con chuột nhỏ đang cào trong đó vậy. Ngưa ngứa, nhoi nhói.
Xuống giường, đi đến phía sau Diêu Hữu Thiên rồi dừng lại, đưa tay ra muốn ôm eo cô.
Diêu Hữu Thiên lườm anh một cái: “Anh cách xa em một chút, không phải là cảm rồi sao? Đừng có truyền nhiễm cho em.”
“Không truyền nhiễm dễ dàng như vậy đâu.” Tay lại đưa ra, hiệu quả của bộ áo ngủ này, thật là tốt mà, mặc rồi giống như không mặc.
,
“Vậy anh cứ ôm đi, nếu như ngày mai em bị cảm, thì anh có bạn rồi.”
A. Có cần tuyệt tình như vậy không?
Cố Thừa Diệu đầy vẻ lấy lòng: “Vợ à ——“
Diêu Hữu Thiên không thèm nhìn anh, tương đối bình tĩnh làm xong chăm sóc da trước khi ngủ, sau đó lên thẳng giường, nằm ngủ.
Cô vừa nằm xuống, Cố Thừa Diệu đã đi theo cùng lên giường, tay vươn ra vừa mới muốn ôm cô ngủ. Lại Diêu Hữu Thiên hất "bịch" một cái: “Đừng đụng vào em, đã nói đừng có lây cảm của anh cho em rồi.”
“. . . . .” Cố Thừa Diệu chưa từ bỏ ý định, cẩn thận vươn tay kéo tay Diêu Hữu Thiên: “Vợ à, đừng như vậy, anh đã ốm rồi, em đừng ——“
“Đúng vậy, anh đã ốm rồi.” Diêu Hữu Thiên nghiêng mặt, nhìn anh bằng vẻ mặt thông cảm: “Người bị ốm, cứ nghỉ ngơi nhiều, ngày mai sẽ khỏe thôi.”
,
Nghỉ ngơi? Nếu như bây giờ anh thật sự có thể nghỉ ngơi thì mới là gặp quỷ.
Cố Thừa Diệu chống người dậy, dán người mình lên phía trên Diêu Hữu Thiên: “Thiên Thiên, nói cho anh biết, em đang giận chuyện gì?”
Vẫn không biết? Diêu Hữu Thiên cười: “Em đâu có giận? Em chỉ cảm thấy nếu như anh bị cảm, vậy thì mau đi ngủ đi. Đừng lăn qua lăn lại nữa.”
“Em như vậy, anh ngủ thế nào?”
Cố Thừa Diệu nhìn cổ áo ngủ của cô bởi vì nằm xuống mà càng trễ xuống dưới.
Lộ ra hơn phân nửa nơi đầy đặn trắng như tuyết.
,
Ánh mắt càng tối hơn, hơn nữa không nhịn được nuốt nước bọt: “Thiên Thiên ——“
Anh thật sự càng sốt ghê gớm hơn rồi.
Yết hầu chuyển động lên xuống, anh có kích động nuốt cô vào bụng, tốt nhất là gặm đến mức xương cũng không chừa lại.
Như vậy cô sẽ hoàn toàn là của anh rồi.
,
Diêu Hữu Thiên cũng không để ý đến anh, chỉ nhắm mắt nằm ngủ.
Cảm nhận được tay anh thăm dò người mình, cô dùng sức vỗ một cái, hất tay anh ra: “Nếu như anh không muốn ngủ, em không ngại hôm nay tự em đi ngủ ở sofa.”
“Đừng. Đừng.” Anh đã ngủ trên sofa một ngày, bị cảm.
Anh còn như thế, đừng nói đến Diêu Hữu Thiên: “Anh ngủ, anh ngủ còn không được sao?”
Giọng nói kia, chậc chậc, muốn bao nhiêu uất ức thì có bấy nhiêu.
,
Trong lòng Diêu Hữu Thiên hơi muốn cười, nhưng trên mặt vẫn rất nghiêm túc. Ngay cả mắt cũng không mở ra: “Vậy thì ngủ đi.”
Cô nhắm mắt lại, xoay người, đưa lưng về phía Cố Thừa Diệu.
“Thiên Thiên ——” Không có phản ứng.
“Vợ à ——” Không có động tĩnh.
Cố Thừa Diệu cảm thấy trong lòng mình có một vạn con ngựa* chạy qua, đây gọi là chuyện gì.
*nguyên tác: 草尼马 (thảo ni mã): thực ra đây là câu chửi thề, giống với "con mẹ nó" trong tiếng Việt.
Cậu em nhỏ đã ngẩng lại một lần nữa gục xuống, anh khá uất ức nhìn "anh em" của mình một cái. Thôi, hôm nay cứ nhịn một chút trước đã.
Nhắm mắt lại, anh thật sự mệt rồi.
,
Mặc dù đã ngủ một ngày, nhưng dưới tác dụng của thuốc, anh vẫn nhắm mắt lại.
Đi ngủ, đi ngủ.
Có điều vợ mình nằm bên cạnh, còn thơm như vậy.
Mùi hương đó, cho dù anh không đưa tay ôm lấy, cũng vẫn ngửi được.
Quá mê người. Cố Thừa Diệu lại một lần nữa cẩn thận vươn tay về phía Diêu Hữu Thiên.
Anh không làm gì hết, vậy dù sao cũng có thể ôm cô ngủ chứ?
,
Có điều tay vừa chạm vào Diêu Hữu Thiên. Đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Diêu Hữu Thiên.
“Anh muốn để em ngủ trên sofa?”
“Vợ ——“
Diêu Hữu Thiên vén chăn lên, làm bộ sắp dậy.
“Đừng đừng. Anh không đụng vào em còn không được sao.”
Cố Thừa Diệu oan muốn chết, còn có người nào đáng thương hơn anh sao?
,
Vô cùng đàng hoàng nằm lại, nhắm mắt ngoan ngoãn đi ngủ.
Không ngủ được, quay qua quay lại, một con cừu, hai con cừu.
Thật ra không phải anh thật sự muốn làm gì. Mà khoảng thời gian ngắn ngủi mất ngày nay, anh đã quên mất Diêu Hữu Thiên, cảm giác đó giống như lúc tình cảm tốt của hai người đã là chuyện đời trước.
Anh chỉ muốn ôm lấy cô, không làm gì hết.
Chỉ cần cô vẫn còn nằm trong lòng anh, xác định cô vẫn còn ở bên cạnh anh.
,
Chỉ như là vậy là được rồi.
Anh chờ chờ chờ chờ chờ. Chờ đến mức bản thân mình cũng sắp ngủ mất.
Nhưng vẫn cố nén, chờ mãi đến khi nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của Diêu Hữu Thiên truyền đến.
Lúc này anh mới thận trọng vươn tay, kéo cơ thể mảnh khảnh của cô vào lòng mình.
Cằm ma sát đỉnh đầu của cô. Dùng sức một chút.
Ôm cô thật chặt vào trong lòng mình.
,
Hít sâu một hơi, hương thơm của người trong lòng khiến anh thỏa mãn thở dài một tiếng.
Anh nhớ ra rồi, anh không hề quên cô, mà cô vẫn nằm trong lòng anh, như vậy, thật tốt.
Lần này, trái tim anh thật sự đã bình yên, nhắm mắt, ôm vợ đẹp, Cố Thừa Diệu lúc này mới thật sự ngủ thiếp đi.
Trong phòng an tĩnh lại, Diêu Hữu Thiên mở mắt trong tiếng hít thở vững vàng của Cố Thừa Diệu.
Lúc ánh mắt quét qua mấy gói thuốc đặt trên đầu giường, trong mắt có vẻ bất đắc dĩ.
Quay mặt sang nhìn gương mặt say ngủ của Cố Thừa Diệu.
Mặt anh vẫn hơi đỏ, hít thở cũng hơi nặng.
,
Tay thăm dò trán anh, vẫn hơi nóng. Bởi vì phát sốt, môi anh hiện lên sắc hồng bất thường.