Giọng nói của ông, rất nhẹ, nhẹ đến mức gần như không nghe thấy, hôn nữa giọng nói đó còn lộ ra mấy phần xấu hổ mất tự nhiên.
Giống như nói mấy chữ này, sẽ lấy mất mạng của ông vậy.
Cũng không biết thời gian đã qua bao lâu, Cố Thừa Diệu ngủ trên giường không có phản ứng, mặt Cố Học Võ đen lại.
Lẽ nào ngủ say quá?
,
Ông đã trông nửa ngày nay để Cố Thừa Diệu ngủ, lẽ nào còn phải gọi anh dậy?
Cố Học Võ lúc này đã mang vẻ mặt u ám, cuối cùng trừng mắt nhìn bộ dạng say ngủ của Cố Thừa Diệu, ông lại sắp từ bỏ rồi.
Thôi miên cái quỷ gì, chỉ lệnh cái quỷ gì, đều cút hết đi.
Ông chịu đựng đủ rồi.
Hoa Hoàng Kỳ đã tới.
Cẩn thận kiểm tra cho Cố Thừa Diệu. Trong biểu cảm cung kính của ông mang theo mấy phần khó hiểu.
Anh Võ ngày hôm nay, hình như hơi bất thường.
“Chỉ là bị lạnh dẫn đến cảm mạo. Tố chất cơ thể của cậu ba tốt, không cần tiêm, uống chút thuốc sẽ tốt thôi.”
,
Hoa Hàng Kỳ mở thuốc ra, đặt mấy gói thuốc lên đầu giường: “Viên thuốc màu trắng một ngày ba lần, mỗi lần hai viên, gói con nhộng thì là mỗi lần một viên. Trước tiên gọi cậu ba dậy uống thuốc.”
Hoa Hàng Kỳ nói xong, lại chờ Cố Học Võ đứng dậy. Ông không cho rằng Cố Học Võ sẽ tự mình cho Cố Thừa Diệu uống thuốc.
“Cậu để thuốc ở đó đi.” Cố Học Võ lạnh mặt mở miệng: “Để tôi gọi nó dậy uống thuốc.”
“. . . .” Hôm nay trờ đổ mưa đỏ sao? Hoa Hàng Kỳ thật sự rất muốn ló đầu ra ngoài xem thử sắc trời.
Nhưng ông không có lá gan đó, không nghĩ ngợi đã rời đi.
,
Ông vừa đi, để lại Cố Học Võ nhìn Cố Thừa Diệu hình như lại ngủ thiếp đo, đưa tay ra vỗ vai anh.
“Thừa Diệu, dậy uống thuốc đi.”
Không có động tĩnh.
Cố Học Võ lại gọi một lần nữa, Cố Thừa Diệu mơ mơ hồ hồ mơ mắt ra, anh không ngờ Cố Học Võ vẫn chưa đi, nhất thời ý thức chưa quay lại.
Miệng bị người ta nhét thuốc vào, cảm giác đắng chét khiến anh muốn nhổ ra ngoài.
Chiếc cốc tiện thể kề bên miệng anh, anh nuốt thuốc xuống, nhắm mắt lại định tiếp tục ngủ.
,
“Con trai. Ba yêu con.”
Nói lúc này, anh nửa tỉnh nửa mể, xem như là tỉnh táo chứ?
Nếu như còn không khôi phục. Ông sẽ phát điên mất.
Cơ thể Cố Thừa Diệu cứng lại một cái, anh quay mặt qua nhìn Cố Học Võ.
Cố Học Võ nhìn thấy dáng vẻ mờ mịt của anh, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo và u ám.
Sư phụ William chết tiệt kia, nhất định là gạt người rồi phải không
Chỉ lệnh giải trừ cái quái gì? Chỉ lệnh chó má.
,
Nhìn bộ dạng này của Cố Thừa Diệu, rõ ràng là không có một chút phản ứng nào. Ông nhất định phải đi lột da sư phụ William kia.
Ý thức Cố Thừa Diệu hỗn hộn trong mấy giây, anh không nghĩ ra bất kỳ chuyện gì.
Anh chỉ ngơ ngác nhìn Cố Học Võ.
Ông nói, “Con trai, ba yêu con.”
Năm chữ rất đơn giản, rất nhẹ nhàng. Nhẹ nhàng đến mức anh cho rằng mình đã nghe nhầm.
Mặt mờ mịt nhìn chằm chằm Cố Học Võ.
Đầu óc của anh, trống rỗng, dường như không nghĩ ra bất kỳ điều gì.
,
Người anh đột nhiên ngã trở lại giường. Sắc mặt trắng bệch.
“Nếu như có một ngày, ba ruột của cậu, nói với cậu, con trai, ba yêu con, vậy cậu sẽ nhớ ra tất cả.”
Rất nhiều ký ức, trào đến mãnh liệt giống như thú dữ được thả ra ngoài.
Anh đột nhiên đã nhớ ra tất cả.
Sau đó, anh ngơ ngác nhìn Cố Học Võ bằng ánh mắt cực kỳ khiếp sợ.
Cố Học Võ vừa mới nói gì?
Hình như ông nói, con trai ba yêu con.
,
Đó là lời anh thật sự nghe thấy, hay là nói khi anh đang sốt cao, đã nghe nhầm?
Rốt cuộc là loại nào? Cố Thừa Diệu không chắc chắn.
Khi Cố Học Võ đối diện với ánh mắt mịt mờ của con trai, thì xác định chỉ lệnh của sư phụ William quỷ quái kia nhất định là gạt người.
Vô số tức giận quay cuồng trong lòng anh.
Cho dù là ai, trêu chọc ông như thế, ông đều sẽ không bỏ qua như vậy. Ông nhất định phải ——
“Ba.” Người thình lình bị Cố Thừa Diệu ôm lấy.
,
Cố Thừa Diệu dùng sức ôm lấy Cố Học Võ.
“Ba.”
Khuôn mặt Cố Học Võ lúng túng trong thoáng chốc. Ông không thích ứng lắm với sự thân mật này, đưa tay ra kéo Cố Thừa Diệu ra.
Cố Thừa Diệu mở to mắt nhìn Cố Học Võ, anh nghĩ vừa rồi nhất định mình đã nghe nhầm.
Khoảnh khắc người bị Cố Học Võ hất ra, biểu cảm của anh lóe lên chút tổn thương.
Quay mặt đi, phát hiện hình như mình lại tự mình đa tình rồi.
,
Từ nhỏ đến lớn luôn là như vậy, anh hết lần này đến lần khác khao khát sự chú ý của Cố Học Võ.
Nhưng lại thất bại hết lần này đến lần khác.
Cho dù là vì Bạch Yên Nhiên mà suýt nữa đoạn tuyệt với người nhà. Cũng không nhìn thấy trên mặt Cố Học Võ có biểu cảm nào khác.
Thậm chí ngay cả một chút không tán thành cũng không có.
Anh còn đang kỳ vọng điều gì? Anh vốn dĩ chỉ là một đứa trẻ mà ba không cần.
Vẻ mất mát trên mặt anh rõ ràng như thế, thậm chí Cố Học Võ không cần đoán, đã có thể biết được tâm trạng lúc này của con trai.
,
Ông có chút mất tự nhiên, có chút lúng túng
“Con nghỉ ngơi đi.” Ông đứng lên: “Thời gian không còn sớm nữa, con còn đang ốm.”
Ông nói xong, đang muốn rời đi, Cố Thừa Diệu lại gọi ông lại: “Ba?”
“Điều ba vừa nói có phải là thật không?”
Vừa rồi ông đã nói gì? Cố Học Võ gần như là nghĩ lại trong thoáng chốc.
Mình giống như một kẻ ngốc, nói yêu với con trai ——
,
Ông xấu hổ đến mức không thể xấu hổ hơn. Nếu như nhìn kỹ, còn có thể tìm được chút sắc hồng khả nghi ở mang tai màu lúa mạch của ông.
“Không phải đang ốm sao? Còn nhiều lời như vậy. Mau nghỉ ngơi đi.”
Ông cũng không nhìn con trai, mau chóng đi ra bên ngoài phòng.
“Ba.” Cố Thừa Diệu chưa từ bỏ ý định, lại gọi ông: “Con cũng yêu ba.”
Lần này Cố Học Võ thật sự cảm giác được mặt mình hơi nóng.
Oán hận quay mặt qua trừng mắt nhìn Cố Thừa Diệu một cái, ông bước nhanh rời đi.
,
Lúc ở cửa, gặp được Diêu Hữu Thiên đã dỗ Cố Dịch Phàm ngủ xong đang định quay về phòng.
Ông cũng không nhìn cô.
Nhìn thẳng vào mấy người đang canh giữ ở cửa: “Các người có thể về nghỉ ngơi rồi.”
Nói xong câu này, ngay cả nhìn ông cũng không nhìn những người khác, đi thẳng về phòng.
Để lại Diêu Hữu Thiên nhìn bóng lưng vội vội vàng vàng của Cố Học Võ, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Vừa rồi là cô hoa mắt phải không? Tại sao hình như cô lại nhìn thấy ba chồng đỏ mặt?
Người canh giữ ở cửa, đều đã rút lui.
Điều này có phải chứng tỏ thôi miên đã được giải trừ rồi không?
Diêu Hữu Thiên nhanh chóng bước vào phòng, đã nhìn thấy Cố Thừa Diệu ngồi trên giường cười ngây ngô giống như một thằng ngốc.
,
Thậm chí anh không chú ý đến mình đi vào.
Hai tay Diêu Hữu Thiên khoanh lại trước ngực, nhìn Cố Thừa Diệu giống như thằng ngốc, chờ xem lúc nào anh sẽ phát hiện ra mình đã đi vào.
Cố Thừa Diệu vẫn luôn nghĩ đến Cố Học Võ vừa rồi, anh tin chắc, mình không nghe nhầm.
Thứ mà từ trước đến nay mình luôn muốn, đột nhiên đã có được.
Thậm chí anh có một cảm giác không chân thực. Cả ngườinhư rơi vào trong sương mù, ngay cả sự khó chịu của cơ thể, đều tỏ ra không rõ ràng như thế nữa.
Diêu Hữu Thiên đứng ở đó khoảng chừng ba phút, phát hiện Cố Thừa Diệu lại không hề phát hiện ra mình.
,
Lúc này cuối cùng cô không nhịn được, đi đến bên giường rồi đứng lại.
“Thiên Thiên?” Khi Cố Thừa Diệu nhìn thấy Diêu Hữu Thiên cuối cùng đã hồi thần lại, nhanh chóng đưa tay ra kéo cô vào trong lòng mình. .
Tâm trạng tốt, hình như ngay cả đầu cũng không đau lắm.
“Thiên Thiên.”
Anh ôm chặt Diêu Hữu Thiên, giống như đang ốm vật báu mình quý trọng nhất: “Thiên Thiên. Anh yêu em. Anh rất yêu em.”
Khoảnh khoắc Diêu Hữu Thiên bị anh ôm phản ứng đầu tiên chính là muốn đẩy anh ra.
,
Ai bảo anh lại dám quên mất mình? Mặc dù nói là bị thôi miên.
Nhưng vẫn không thể tha thứ.
Có điều khi tay giơ lên chạm vào cơ thể quá nóng của anh đã ngừng lại một chút: “Anh ốm rồi?”
“Ừ.” Cố Thừa Diệu giống như đứa bé, uất ức ôm Diêu Hữu Thiên: “Đúng vậy, sáng dậy đã bị cảm, kết quả em đều không để ý đến anh.”
“. . . .” Rốt cuộc là ai không để ý tới ai?
Là ai mất trí nhớ quên mất tất cả? Là ai vứt cô ra sau đầu khăng khăng vợ của mình là một người phụ nữ khác?
È hèm? Diêu Hữu Thiên nhíu mày, ý tứ của ánh mắt đó rất rõ ràng.
,
Khuôn mặt vì sốt mà ửng đỏ của Cố Thừa Diệu lúc này lại càng đỏ hơn.
Diêu Hữu Thiên tức giận rồi, xong đời, bây giờ anh mới phản ứng lại.
“Thiên Thiên.” Anh ôm chặt Diêu Hữu Thiên: “Anh rất khó chịu, đầu cũng đau, chân cũng đau, cả người đều khó chịu.”
Lay tay Diêu Hữu Thiên, Cố Thừa Diệu bị bệnh giở trò vô lại: “Thật đấy. Không tin em sờ một cái xem.”
“Anh sốt rồi, đầu choáng quá.” Anh nắm tay Diêu Hữu Thiên, chỉ sờ lên người mình, sờ lên trán thì còn được. Lại còn nắm tay cô sờ lên cậu em nhỏ của mình.
“Nó cũng rất đau.”
Đã đói nhiều ngày rồi, có thể không đau sao?
,
Người này.
Khóe miệng Diêu Hữu Thiên giật giật, đột nhiên nắm lấy vật trên tay dùng sức kéo.
“Á. Đau đau đau.”
Cố Thừa Diệu kêu lên: “Thiên Thiên, em làm gì thế?”
“Không phải nói đau sao?” Diêu Hữu Thiên cười rất vô hại, trên khuôn mặt thanh lệ lại lộ rõ vẻ đùa dai: “Rút nó ra thì sẽ không đau nữa.”
Rút, rút ra?
,
Mặt Cố Thừa Diệu chuyển từ đỏ sang xanh mét.
“Thiên Thiên. Xin lỗi mà. Đừng giận nữa. Anh sai rồi có được không?”
“Ừm. Sai ở đâu?”
Giọng nói rất nhẹ, khiến người ta bất giác lại nghĩ đến cảnh tượng thầy giáo phạt học sinh lúc nhỏ.
“Anh không nên quên mất em. Thật xin lỗi.” Thái độ của Cố Thừa Diệu rất tốt, vợ là lớn nhất, nếu như vợ chạy mất, anh sẽ thiệt to.
“Chỉ có vậy?” Vẫn chưa nhận được lỗi của mình à.
Diêu Hữu Thiên nhíu mày, vẻ mặt thản nhiên. Thái độ đó không hiểu sao khiến lòng Cố Thừa Diệu trở nên hơi hốt hoảng.
,
“A. Anh không nên bị thôi miên?”
Hai chuyện này không phải là một sao?
Diêu Hữu Thiên chỉ cười, có điều nụ cười đó không lan đến đáy mắt.
Thật ra Cố Thừa Diệu vẫn đang sốt, cộng thêm vừa rồi Cố Học Võ đến nói như vậy.
Anh cảm giác mình giống như đang nằm mơ: “Thiên Thiên. Em nói cho anh biết, anh đã sai ở đâu?”