Người đứng bên ngoài cửa, bất ngờ là Cố Thừa Diệu.
Tay cô giơ điện thoại đột nhiên dừng lại ở đó, không có cách nào nhúc nhích.
Cố Thừa Diệu híp mắt lại, nhìn Diêu Hữu Thiên chỉ mặc một bộ đồ ở nhà ở trước mắt.
Kiểu dáng quần áo không tính là hở hang, nhưng mái tóc đẹp buông xõa sau đầu, mấy sợi tóc xoăn rủ xuống trước ngực, vừa vặn rơi bên xương quai xanh của cô.
Dáng vẻ đó, mị hoặc mười phần.
,
Rốt cuộc trước khi cô mở cửa có từng nghiêm túc xác nhận xem người đến là ai không?
Cứ mở cửa như vậy, ngộ nhỡ gặp người xấu thì sao?
Nghĩ tới đây, mi tâm Cố Thừa Diệu đã nhăn lại.
“Còn có ——” Đầu bên kia điện thoại, mặt Diêu Phàm vẫn mang theo hưng phấn. Trán bé toát ra lấm chấm mồ hôi, hơi thở hơi gấp gáp.
,
Hôm nay ở bên ngoài chơi hơn nửa ngày, với sức khỏe của bé, đã sớm nên nghỉ ngơi rồi.
Nhưng bé lại vì quá hưng phấn mà muốn chia sẻ tâm trạng hôm nay của mình.
“Vườn ——“
Chữ vườn còn chưa nói ra. Diêu Hữu Thiên đã cúp điện thoại theo bản năng.
Động tác nhanh đến mức hoàn toàn không cho Diêu Phàm cơ hội phản ứng. Tắt màn hình di động, lòng bàn tay cầm điện thoại thả lên bàn đọc sách, phòng bị nhìn chằm chằm khuôn mặt Cố Thừa Diệu.
“Anh đến làm gì?”
,
Anh có nghe thấy không? Có nhìn thấy không?
Vừa rồi cô cầm điện thoại đưa lưng về phía anh, chắc hẳn anh chưa nhìn thấy đâu nhỉ?
Cố Thừa Diệu vì hành động kỳ quái của cô, nhìn cô thêm một cái.
Vừa rồi khi vào cửa, anh chỉ nhìn quần áo cô mặc trên người, nghĩ đến dáng vẻ cô lúc ấy mê người đến mức nào, không hề chú ý đến những thứ khác.
Bây giờ mới phát hiện ra hình như vừa rồi cô đang gọi điện thoại?
Mà hình như anh nghe thấy một giọng nam.
,
Cố Thừa Diệu híp mắt lại, Diêu Hữu Thiên đang gọi điện thoại cho ai?
Bốn năm không gặp, bên cạnh cô đã xuất hiện người đàn ông khác sao?
Hôm nay sau khi gặp lại, anh đã toàn tâm rơi vào sự hưng phấn vì cô vẫn chưa chết. Đã quên mất việc suy nghĩ.
Thời gian bốn năm, cô đã thay đổi nhiều như vậy, cho dù bên cạnh xuất hiện người đàn ông khác cũng không kỳ quái.
Có điều, rốt cuộc cô có biết, cô có thân phận đã kết hôn không?
,
Không khí yên lặng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau. Đều đang nghiên cứu tâm tư của đối phương.
Sự im lặng của Cố Thừa Diệu khiến Diêu Hữu Thiên có chút bất an khó hiểu, vẻ đề phòng trên mặt cô càng sâu: “Rốt cuộc anh đến làm gì?”
Hành động của cô, củng cố thêm suy nghĩ của anh.
Cô thật sự có người đàn ông khác rồi?
,
Cố Thừa Diệu nheo mắt lại, bước lên trước. Diêu Hữu Thiên bị khí thế của anh lấn lướt, không khỏi lùi về sau một bước dài.
Cùng lúc cô lùi về sau Cố Thừa Diệu đã đưa tay ra, Diêu Hữu Thiên sợ hoảng hồn, cho rằng anh muốn cướp điện thoại của mình, chân lại lùi về sau một bước dài.
Cố Thừa Diệu vì hành động của cô mà híp mắt lại, bước lên trước một bước, đóng cửa lại.
Cơ thể cao lớn của anh đứng ở trước mặt cô, Diêu Hữu Thiên đã cảm thấy vô cùng áp lực.
Hít sâu, cô nhìn chằm chằm Cố Thừa Diệu không chớp mắt, không cho mình bỏ lỡ bất kỳ động tác có khả năng nào của anh.
Trong lòng rất nóng vội.
,
Một mặt là cô chưa từng cúp điện thoại của bảo bối Phàm, một mặt là lo lắng không biết Cố Thừa Diệu đã phát hiện ra gì hay không.
Hai loại tình cảm pha trộn, sắc mặt cô đã trở nên hơi kỳ lạ.
Cố Thừa Diệu không thể không nhìn thấy sắc mặt của cô, trong lòng càng khẳng định cắt ngang điện thoại của cô và người đàn ông nào khác khiến cô không vui vẻ.
Nhận thức này khiến Cố Thừa Diệu có chút bất ngờ.
“Anh đi đi.” Diêu Hữu Thiên quyết định rồi, cho dù anh có nhìn thấy, nghe thấy hay không, cô đều không muốn nhìn thấy anh: “Anh đi ra ngoài. Tôi muốn nghỉ ngơi.”
Đây là căn phòng thương vụ của khách sạn Shangri La. Bên ngoài là một căn phòng khách rất lớn, còn có căn phòng, từ bàn công phòng khách nhìn ra bên ngoài, vừa vặn có thể nhìn thấy đèn hoa của Bắc Đô.
Bước chân anh nhấc lên, ngồi xuống sofa.
“Cố Thừa Diệu ——“
“Em muốn nghỉ ngơi có thể vào phòng nghỉ ngơi. Hôm nay anh đã uống rượu, không muốn lái xe về nhà.”
Một ngụm máu tươi nghẹn nơi cổ họng Diêu Hữu Thiên thiếu chút nữa thì phun ra.
Anh đã uống rượu, không thể lái xe? Vừa rồi là ai đưa cô từ nơi ăn cơm đến khách sạn.
,
Hít sâu, Diêu Hữu Thiên không hề nghĩ ngợi đã quay về phòng mình. Đóng cửa lại thật mạnh.
Anh thích ở thì cứ ở lại đây đi, dù sao cô không để ý đến anh là được rồi.
Có điều vào phòng rồi, Diêu Hữu Thiên đã bắt đầu bình tĩnh lại.
Hiệu quả cách âm của phòng khách sạn không tệ, có điều cô lại không thể mạo hiểu gọi video với Diêu Phàm nữa rồi.
Ngộ nhỡ tên điên kia xô cửa mà vào, thì thật sự hỏng bét.
,
Suy nghĩ một chút, gửi tin nhắn cho Triệu Bách Xuyên.
“Bách Xuyên, thật xin lỗi, bên em có chút việc. Vừa nãy đã cúp máy. Anh giải thích với Phàm Phàm một chút, ngày mai em lại nói chuyện với nó.”
Đặt điện thoại xuống, Diêu Hữu Thiên quyết định không nghĩ nữa, cô vào phòng tắm rửa sạch sẽ.
Lại lần mần bên trong hơn nửa ngày mới ra ngoài.
Xem thời gian, đã là hơn mười hai giờ khuya, người kia, hẳn là đi rồi chứ?
,
Diêu Hữu Thiên không xác định được, người nằm trên giường, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lại đứng dậy, hé cửa ra một khe hở.
Đèn phòng khách vẫn sáng, nhưng bóng người trên sofa thì không thấy nữa, xem dáng vẻ anh không chờ được nữa đã đi rồi.
Cô cũng không nói rõ trong lòng có cảm giác gì, là thở phào nhẹ nhõm, hay là ——
Vừa muốn quay về giường nằm tiếp, bóng dáng cao lớn trên ban công lại thật sự khiến cô giật nảy mình.
,
Cố Thừa Diệu tựa lên lan can ban công. Ánh mắt nhìn ra phía trước, trong tay anh kẹp một điếu thuốc.
Ánh sáng lốm đốm kia, lập là lập lòe.
Diêu Hữu Thiên ngẩn ra, anh học hút thuốc lá từ lúc nào?
Không ngờ Diêu Hữu Thiên lại đột nhiên xuất hiện. Cố Thừa Diệu ngây ra một lát, nhìn thấy mi tâm nhăn lại của cô, lúc này anh mới phản ứng lại, có lẽ cô không thích mùi thuốc lá trên tay mình.
Muốn dập tắt khói, nhất thời lại không tìm được gạt tàn.
Dưới tình thế cấp bách, Cố Thừa Diệu lại ấn thẳng thuốc lên lòng bàn tay mình——
,
Khói đã bị dập tắt, lòng bàn tay của anh bị đầu tàn thuốc đốt tạo thành một dấu vết.
Mùi cháy khét của vết thương đó, đã hù dọa Diêu Hữu Thiên.
Cô nhanh chóng xông lên trước, mở bàn tay anh ra, nơi đó đã bị bỏng, tạo thành một dấu vết: “Anh, anh làm gì vậy?”
Anh bị điên rồi sao? Muốn dập thuốc, cũng không cần làm vậy mà.
Cố Thừa Diệu không hề để ý vết thương trên tay mình một chút nào.
“Chẳng phải em không thích sao?”
,
Ánh mắt vừa rồi, anh rõ ràng nhìn thấy vẻ không vừa ý trong mắt cô.
Cô không thích mình hút thuốc lá, vậy thì anh không hút nữa.
Diêu Hữu Thiên bị lời nói của anh làm cho chấn động, ngẩng đầu lên, lập tức đối diện với ánh mắt chăm chú của Cố Thừa Diệu.
“Không phải chuyện em thích, anh đều không làm.”
Ánh mắt sâu thẳm của cô, giống như sao sáng trên trời, lấp lánh, chăm chú, cô gần như sắp bị ánh sáng đó hút vào trong.
Chuyện cô không thích anh sẽ không làm? Anh trước đây, không hề để ý đến suy nghĩ của cô như vậy.
,
Có chút mất tự nhiên quay mặt đi, lại cảm thấy mình thật không có tiền đồ.
Anh bị tàn thuốc làm bỏng là chuyện của anh, cô đang làm gì vậy?
“Tôi không thích, anh sẽ không làm? Vậy tôi không thích việc anh ngày ngày đến tìm tôi. Anh có thể đừng xuất hiện trước mặt tôi được không?”
Cố Thừa Diệu hơi ngây người, không ngờ bị cô cho một chiêu như vậy. Nhếch môi, không gặp mặt ba ngày, lúc gặp lại thì nhìn bằng cặp mắt khác. Cô thật đúng là khiến cho anh kinh ngạc.
“Trong lòng em biết rõ, ngoài chuyện này ra.”
“Đáng tiếc tôi chỉ muốn chuyện này.” Diêu Hữu Thiên khôi phục tinh thần, mới phát hiện cô vẫn đang cầm tay anh.
Nhanh chóng buông ra, lại lui về phía sau một bước dài.
,
“Cố Thừa Diệu, tôi chỉ muốn anh cách xa tôi một chút.”
“Ngoài chuyện này ra, chuyện nào cũng được.” Cố Thừa Diệu không lùi bước chút nào, ngược lại tiến lên một bước: “Thiên Thiên, em có biết sự xuất hiện ngày hôm nay của em đã khiến anh vui mừng đến mức nào không? Em cảm thấy. Anh có thể buông em không?”
Anh không hề chạm vào cô nữa, chỉ ngăn cô trên lan can ban công.
Trong lúc nhất thời, cô lại không có đường nào để lui.
,
Ánh mắt anh quá có tính xâm lược, cô nghe được rõ ràng tiếng nhịp tim của mình bắt đầu tăng nhanh.
Nuối nước miếng, cô quay mặt đi, ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt truyền đến từ người anh: “Anh, anh học hút thuốc lá lúc nào vậy?”
“Không cần học.” Cố Thừa Diệu mím chặt môi, trong mắt có vẻ cay đắng lóe lên rồi biến mất: “Chỉ là lúc tâm trạng không tốt anh sẽ hút hai điếu.”
Anh không hề nghiện thuốc lá, chỉ là bốn năm nay, anh thường xuyên rơi vào nỗi nhớ nhung không thể dứt ra với cô.
Diêu Hữu Thiên lại một nữa ngơ ngẩn, đối diện với ánh mắt Cố Thừa Diệu, đột nhiên đã hơi hiểu rõ. Tâm trạng không tốt của anh, sẽ là vào lúc nào.
,
Anh cho rằng mình đã chết rồi.
Tâm trạng sẽ thế nào?
Cô nghĩ đến hôm nay ở Phú Hoa, anh ôm mình chặt như vậy. Anh nói, em chưa chết. Quá tốt rồi. Thật sự quá tốt rồi.
Không hiểu sao cũng có chút xót xa trong lòng.
Im lặng. Cô đột nhiên không biết phải nói gì.
,
Tâm trạng có chút phức tạp, có chút rối rắm. Muốn bảo anh rời đi, cô có thể thoát khỏi tâm trạng này.
Nhưng Cố Thừa Diệu sẽ không cho cô cơ hội như vậy, lại bước lên trước một bước.
Lúc này cô đã không còn đường lui, lưng tì lên lan can. Mà hai tay anh chống ở hai bên lan can, nhốt cô trong lòng mình.
Cúi đầu, đối diện với ánh mắt cô.
“Người đàn ông kia là ai ?”
Giọng nói của anh rất nhẹ, trong giọng nam đè thấp, lộ ra mấy phần mị hoặc. Hơi thở nam tính mạnh mẽ trên người anh xen lẫn với mùi thuốc lá nhàn nhạt khiến cô bị mê hoặc trong thoáng chốc.
,
“. . . . .” Đàn ông nào? Đàn ông ở đâu ra?
“Vừa rồi em đang nói chuyện với người đàn ông nào?”
Anh lại hỏi, lần này, anh cách cô càng gần hơn, ánh mắt sắc bén như chim ưng kia, nhìn chằm chằm bất kỳ một chút phản ứng nào có thể xuất hiện trên mặt cô.