Anh cả đã kết hôn rồi, rốt cuộc cô đã bỏ lỡ những gì?
Cố Thừa Diệu suy nghĩ một chút, lại cười: “Có lẽ, không cần về cũng được. Tuần nào anh trai em cũng đến Bắc Đô xử lý một chút công việc. Có lúc là hai tuần đến một lần, có lúc một tuần đến một lần. Anh cũng có thể thường xuyên gặp anh ấy.”
,
Diêu Hữu Thiên cắn môi thật mạnh. Cho dù kiềm chế hơn nữa, hốc mắt lại không nhịn được đỏ lên.
Ba, mẹ, anh cả, và cả các anh trai ——
Cuối cùng cảm xúc đã đè nén rất lâu vẫn không khống chế được. Không nhịn được nữa. Nước mắt rơi xuống.
Cố Thừa Diệu không nói câu nào, chỉ điềm tĩnh ôm cô vào trong lòng, vỗ vỗ bả vai cô, mặc cô bật khóc.
Diêu Hữu Thiên nghĩ đến bốn năm mình và người nhà đã bỏ lỡ, nhất thời khóc đến mức không thể kìm nén.
Bàn tay sau lưng, vỗ từng cái lên lưng cô.
Sau khi cô phát tiết xong, cảm xúc đã hoàn hoãn lại không ít, lúc này mới phát hiện mình vẫn tựa vào Cố Thừa Diệu, hơn nữa, cô còn để mặc cho mình bộc lộ cảm xúc yếu ớt trước mặt anh như vậy?
,
Vẻ mặt Diêu Hữu Thiên đột nhiên thì trở nên.
Đứng bật dậy, lui về phía sau một bước dài. Đứng ở bên cửa sổ sát đất.
Vẻ mặt Cố Thừa Diệu không thay đổi, vẫn là vẻ mặt dịu dàng ấy.
“Sao lại không tiếp tục nữa?”
Diêu Hữu Thiên mím chặt môi, cơ thể cứng đờ ở đó, tiến thì không được, mà lùi cũng không xong. Nhất là khi nhìn thấy ngực áo sơ mi của anh, ướt một mảng lớn.
Cô càng trở nên lúng túng và mất tự nhiên.
,
“Anh không ngại, em ôm anh khóc đâu.” Cố Thừa Diệu giống như đang an ủi, và cả khích lệ: “Thiên Thiên, qua đây.”
Tâm trạng của cô, không cần che giấu trước mặt anh.
Những thứ anh có thể cho cô, vượt xa cả tưởng tượng của cô.
“Cố Thừa Diệu.” Cuối cùng Diêu Hữu Thiên không bình tĩnh được nữa. Cô không có cách nào giống như anh, làm như quá khứ của hai người chưa từng xảy ra chuyện gì.
Trong lòng cô, đã có một vết thương.
Không phải là vết thương đó không tồn tại. Chỉ là vì bốn năm nay cô quá bận rộn, bận chăm sóc Diêu Phàm, bận công việc, bận làm tất cả những chuyện để quên Cố Thừa Diệu.
Cho nên cô đã quên đi, cho rằng vết thương không tồn tại.
,
Nhưng thứ vốn dĩ ở đó, sẽ không vì sự lãng quên của bạn mà trở nên không tồn tại.
Oán hận của cô với Cố Thừa Diệu, sẽ không vì sự thản nhiên hững hờ của anh mà biến mất không thấy gì nữa.
Khịt mũi, cô gắng hết sức ổn định tâm trạng kích động của mình.
“Anh đừng như vậy.” Bốn năm, có một số chuyện, đã thay đổi từ lâu, cô tự nhận đã không thể quay lại với anh như trước nữa.
“Đừng như thế nào?” Cố Thừa Diệu giang tay ra, hình như bây giờ anh vẫn chưa làm gì đâu.
,
Anh đang giả vờ sao? Diêu Hữu Thiên thầm hận, giọng nói không nhịn được cao lên một bậc.
“Anh đừng quên, chúng ta đã ly hôn.”
“Ly hôn?” Cố Thừa Diệu khẽ nhíu mày: “Chúng ta ly hôn lúc nào? Sao anh lại không biết?”
Vẫn còn giả vờ sao?
Diêu Hữu Thiên cắn răng, trợn tròn mắt nhìn Cố Thừa Diệu: “Bốn năm trước, anh đã chính miệng đồng ý ly hôn với anh. Thừa Diệu, bây giờ anh lại không muốn thừa nhận phải không?”
,
“Anh không có ——” Anh chưa bao giờ đồng ý. Ly hôn với cô, trừ phi anh chết.
“Ạnh có.” Diêu Hữu Thiên cắn răng: “Anh quên rồi sao? Lúc đó chính anh nói, chỉ cần tôi phá ——“
Lời phía sau, bị cắt ngang.
Động tác của anh rất nhanh, đứng dậy, giơ tay, ôm cô vào trong lòng, giây tiếp theo, phủ kín môi cô.
Lời phía sau của cô, không nói ra được nữa.
Cố Thừa Diệu không thể không chặn môi cô lại, anh biết cô muốn nói gì, cũng biết cô đang để ý điều gì.
,
Nhưng hôm nay, anh không định để cô lật lại nợ cũ với mình.
Nếu như thời gian có thể quay lại một lần, anh nhất định sẽ đánh chết Cố Thừa Diệu lúc đó.
Anh từng làm gì, từng nói gì, anh càng rõ hơn cô.
Cũng là vì biết rõ, nên bốn năm nay mới giày vò mình đến chết. Hết lần này đến lần khác.
Anh càng thương tiếc cô hơn.
,
Những chuyện cũ đó, để cô nhớ lại một lần, có phải lại đau khổ thêm một lần?
Cho dù cô không nhắc đến đứa trẻ, anh cũng đoán được, cô chảy nhiều máu như vậy, lại trúng đạn ——
Anh gần như có thể tưởng tượng ra tâm trạng của cô lúc đó, mất đi đứa con, anh lại không tin cô.
Cô chỉ có thể chạy trốn ——
Thậm chí dùng cả cách thức quyết tuyệt như vậy. Ngay cả người nhà cũng không cần nữa, chỉ muốn rời khỏi bên cảnh anh.
,
Trái tim lại đau thêm một lần, anh không trách cô, một chút nào.
Nhưng anh không muốn nghe cô hồi tưởng, hồi tưởng những chuyện mà tên Cố Thừa Diệu khốn khiếp kia từng làm.
Hồi tưởng tâm trạng đau khổ giãy giụa của cô lúc đó, hồi tưởng sau khi cô mất đi đứa con, lại một mình chạy trốn đến nơi cách xa gia đình ngàn dặm một mình sinh sống.
Anh không nỡ ——
Hôn, cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng cũng bá đa͙σ.
Thật ngọt
,
Bờ môi cô, vẫn giống bốn năm trước, mềm mại, ngọt ngào.
Chỉ là hôn lên mặt cô như vậy, anh đã không thể khống chế được cơn động tình trong lòng mình.
Với cô, sao anh có thể buông ta?
Môi lưỡi dây dưa, hơi thở giao hòa.
Bóng đêm bên ngoài cửa sổ đã khiến cho khoảnh khắc này càng tươi đẹp hơn.
Nụ hôn kết thúc, hơi thở của anh trở nên nặng nề, mà cô cũng hít thở không yên, sắc mặt đỏ hồng.
,
Vây người cô giữa cửa sổ thủy tinh, trán tì vào trán cô, hơi thở nóng rực của anh, vẫn còn lưu lại hương vị rượu đỏ anh uống vừa rồi.
Cô đột nhiên cảm thấy đã hơi say rồi.
“Vĩnh viễn đừng nói hai chữ đó trước mặt anh.” Kiềm chế, trầm thấp là giọng nói của anh, mang theo chút mị hoặc: “Thiên Thiên. Vĩnh viễn đừng nhắc đến.”
Diêu Hữu Thiên mím chặt môi, cô bị hơi thở của anh bao vây.
Muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra được một chữ nào.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt anh, đâu đâu cũng là bóng dáng cô.
,
Cô bị ánh mắt này làm chấn động, hoàn toàn không thể phản ứng.
“Lão tam, nghe nói chú đưa phụ nữ đến rồi?” Lúc này một giọng nói vang lên, kèm với một tràng tiếng bước chân: “Chúc mừng chú nhé, rốt cuộc đã nghĩ thông rồi ——“
Lúc Cố Thừa Lân nói, mới nhìn thấy người được Cố Thừa Diệu ôm trong lòng là ai.
Nhất thời mở trừng mắt.
Lau lau, không phải là anh gặp quỷ rồi chứ?
Lúc này Diêu Hữu Thiên đã phản ứng kịp. Nhanh chóng đẩy Cố Thừa Diệu ra, hít sâu, ổn định laijh hô hấp của mình.
Sắc mặt có mấy phần lúng túng, mấy phần ngượng ngùng.
Cố Thừa Diệu nhíu mày, dường như là bất mãn chuyện tốt của mình bị cắt đứt.
,
“Tại sao anh lại ở đây?”
“Cho em đến, thì không cho anh đến?” Ánh mắt Cố Thừa Lân quét lên bàn ăn một vòng: “Chậc chậc. Laffite 82 năm, thằng nhóc nhà chú được đấy.”
“Khách sáo rồi.” Nếu bàn về chơi, trong số ba anh em nhà họ Cố, không ai qua được Cố Thừa Lân: “Không bằng được anh.”
Cố Thừa Kỳ đã làm hòa thượng nhiều năm, anh cũng không rành nhiều lắm, chỉ có Cố Thừa Lân này. Thích đùa, thích chơi. Không muốn bị ràng buộc bởi phụ nữ.
“Nói hay lắm.”
Cố Thừa Lân cười ha ha, ánh mắt lại không thể khống chế mà nhìn về phía Diêu Hữu Thiên.
Chậc chậc. Đây rốt cuộc là thuật cải tử hoàn sinh à? Hay là Cố Thừa Diệu đã tìm ra được một thế thân?
,
Anh thật sự đã tò mò muốn chết rồi.
Muốn hỏi một câu, người ta hoàn toàn không cho anh cơ hội.
Tay Cố Thừa Diệu đưa ra, đã dắt tay Diêu Hữu Thiên đi ra bên ngoài.
“Này, người anh em, đi đâu đấy? Hôm nay bên phía Dạ Mị có hoạt động, chú không đến à?”
“Không đến.” Thời gian tối hôm nay của Cố Thừa Diệu, đều là của Diêu Hữu Thiên.
Hai người rời khỏi club, lên xe.
,
Diêu Hữu Thiên nhìn hướng Cố Thừa Diệu lái xe, mi tâm hơi nhăn: “Đưa tôi về khách sạn.”
Cố Thừa Diệu quay mặt sang, thản nhiên liếc nhìn cô một cái: “Bốn năm không về, em không cảm thấy, em nên đi gặp bà nội sao?”
“Không cần.” Diêu Hữu Thiên đáp rất nhanh, đối diện với khuôn mặt mang theo mấy phần u ám của Cố Thừa Diệu, cô quay đầu đi: “Tôi, tôi chưa chuẩn bị xong.”
“Được được. Không đi thì không đi.” Giọng nói của Cố Thừa Diệu rất nhẹ: “Chúng ta không về nhà.”
“Đưa tôi về khách sạn.” Cô không muốn về nhà với anh, cũng không muốn đến nơi anh ở.
Bây giờ cô chỉ muốn cách anh thật xa, càng xa càng tốt.
Cố Thừa Diệu nhìn cô một cái thật sâu, nhưng vẫn đi theo địa chỉ cô nói. Lái về phía khách sạn cô ở.
Diêu Hữu Thiên đứng ở trước cửa sổ sát đất của căn phòng trong khách sạn, nhưng lại không buồn ngủ một chút nào.
Trên bàn trà ở ban công, bày đầy tài liệu cô mang đến lần này, đó là những gì Jessie giao cho cô lúc vừa mới về.
Taryn vẫn có chút không yên lòng, lại gửi một số tài liệu tới đây.
Bên trong có một bản tài liệu rất chi tiết liên quan đến việc Cố thị thu mua Phú Hoa.
,
Công ty không hề nói với cô, ngay từ trước khi AOS ra tay, Cố thị đã theo dõi sát sao miếng bánh ngọt Phú Hoa này.
Nghĩ đến Cố Thừa Diệu, cô có chút phiền lòng.
Bốn năm không gặp, người thay đổi không chỉ có cô, mà còn có anh.
Tối hôm nay anh tương đối có phong độ quân tử mà đưa mình về khách sạn, thậm chí không hề đưa cô lên lầu, cứ như vậy rời đi.
Anh đến đột ngột, mà đi càng đột ngột hơn.
Giống như hoàn toàn không lo lắng mình sẽ chạy mất vậy.
,
Phải rồi. Dự án Phú Hoa còn chưa giải quyết, mình có thể chạy đi đâu?
Huống hồ có thời gian nửa ngày, tin rằng đã đủ để anh hỏi rõ, mình là người của tập đoàn AOS rồi.
Nếu như Cố Thừa Diệu đã biết, sợ là sẽ không dễ dàng buông tay.
Vậy thì những ngày tiếp theo, cô phải làm thế nào?
Chuông điện thoại di động cắt đứt dòng trầm tư của cô, khuôn mặt tươi cười của Diêu Phàm trên điện thoại khiến trái tim cô được thả lỏng trong thoáng chốc.
Cô nhận điện thoại, tâm trạng hơi phiền muộn đã được hóa giải.
“Phàm Phàm.” Diêu Hữu Thiên nhận cuộc gọi video, trò chuyện với con trai ở tận nước Anh xa xôi.
,
“Mẹ. Hôm nay con đến nhà trẻ tham quan rồi đấy. Nhà trể chơi vui lắm.”
“Vậy sao?” Diêu Hữu Thiên cười nhẹ, bị nụ cười vui vẻ trên mặt con trai lôi cuốn. Vừa mới muoonsd khích lệ Diêu Phàm một chút, chuông cửa vang lên, cô cho rằng là Jessie, không nghĩ nhiều đã đi mở cửa.
Người đứng bên ngoài cửa, bất ngờ là Cố Thừa Diệu ——