Cho dù anh thiếu kiến thức thông thường hơn nữa, cũng biết thứ này không tốt cho sức khỏe.
Cô không muốn sinh con cho mình đến vậy sao?
Kèm theo ý nghĩ này, là trách móc của Mạc Tuyết Linh: "Nếu như em không muốn em ấy uống thuốc ấy, em hãy làm biện pháp đi. Phải biết rằng uống thứ này thật sự không tốt cho sức khỏe. Hơn nữa ―― "
Giọng ngập của Mạc Tuyết Linh tràn ngập chỉ trích, hoàn toàn giống như lo lắng cho Thiên Thiên.
Cố Thừa Diệu không đáp lời. Sầm cả mặt, không nhìn ra được bây giờ anh đang nghĩ gì.
Ánh đèn u ám trong hành lang chiếu lên mặt anh, thoạt nhìn có chút cảm giác kỳ dị.
Mạc Tuyết Linh nuốt nước bọt, khi trong lòng nghĩ chiêu này của mình có phải có hơi thiếu hiệu quả không.
Cố Thừa Diệu vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng.
"Chị nói, thuốc này là của Thiên Thiên?"
"Đúng, đúng vậy." Mạc Tuyết Linh không nói dối, lọ thuốc tránh thai đó, thật sự do Diêu Hữu Thiên làm rơi.
Lúc cô ta khẳng định, dáng vẻ cực kỳ chắc chắn.
Cố Thừa Diệu híp mắt lại, ánh mắt giống như chim ưng đảo qua người của Mạc Tuyết Linh.
"Vậy, chị nhặt được lúc nào?"
Nếu như anh không nhớ lầm, mấy ngày nay Diêu Hữu Thiên quay về thành phố Y, đều ở cùng anh.
Thỉnh thoảng tách ra, cũng đều là đến công ty, nếu không thì là đến nhà họ Diêu, thì sao có thể gặp riêng Mạc Tuyết Linh?
"A." Mạc Tuyết Linh mím chặt môi, đột nhiên có chút nói không nên lời: "Cái đó, chị ―― "
"Lúc nào?" Cố Thừa Diệu bước lên trước nửa bước, trong mắt chợt lóe lên ánh sáng sắc bén, khiến Mạc Tuyết Linh căng thẳng một cách khó hiểu.
"Chính là, chính là ――" Cổ tay Diêu Hữu Thiên bị nắm có chút hơi đau, Mạc Tuyết Linh quyết định nói thật: "Chính là lần trước ―― "
"Người đó. Là chị?" Cố Thừa Diệu ngắt lời cô ta, lạnh lẽo trong mắt giống như lưỡi dao.
Anh nhớ, Diêu Hữu Thiên nói cô bị Chiến Li theo dõi. Bị Chiến Li theo dõi, thì sao có thể chụp được những tấm ảnh kia cố tình gửi cho mình?
Chiến Li không thể, Triệu Bách Xuyên cũng không thể.
Mà người phụ nữ chụp được những bức ảnh đó, là ai?
Anh đã cho người đi điều tra, nhưng vẫn không có tin tức.
Bây giờ xem ra, Mạc Tuyết Linh này, rất có vấn đề.
Anh chưa từng nghe Diêu Hữu Thiên nói Mạc Tuyết Linh ra sao. Cô rất hiếm khi nhắc đến Mạc Tuyết Linh, nhưng những người bạn tốt, cùng với anh trai của cô, cô nói tương đối nhiều.
Người phụ nữ này, có mưu mô gì?
"Cái gì vậy? Chị, chị không biết em đang nói gì?" Mạc Tuyết Linh không hiểu gì, tình huống hiện giờ, không phải Cố Thừa Diệu nên tức giận, không phải nên không vui sao?
Nếu trong lòng Diêu Hữu Thiên không có quỷ, vì sao phải uống thuốc tránh thai?
Nói không chừng đã có đàn ông ở bên ngoài, cho nên mới uống thuốc sao?
"Không biết sao?" Vốn dĩ Cố Thừa Diệu đang túm tay Mạc Tuyết Linh, lúc này anh vừa dùng sức.
Mạc Tuyết Linh kêu a một tiếng, cảm thấy tay mình sắp gãy rồi.
"Buông, buông tay. Đau quá."
"Người đi theo Thiên Thiên, lại chụp hình cô ấy, là chị sao?"
Cố Thừa Diệu híp mắt lại, sức lực trên tay, không lỏng ra chút nào.
"Chị thật là hăng hái. Mục đích của chị là gì?" Giọng điệu của anh, không hề sắc bén, nhưng lại khiến Mạc Tuyết Linh cảm nhận được sự tàn nhẫn, và cả lạnh lẽo lộ ra từ lời anh.
"Chị, chị không biết em đang nói gì." Chẳng qua lần trước Mạc Tuyết Linh đến nhà Tuyên Tĩnh Ngôn, phát hiện Diêu Hữu Thiên tiến vào nhà của Triệu Bách Xuyên.
Cho nên mới cố ý chụp ảnh gửi cho Cố Thừa Diệu.
Có điều, đó đều là chuyện của rất lâu về trước rồi, vì sao hôm nay hôm nay Cố Thừa Diệu mới tính toán chuyện này với cô ta?
"Không biết tôi đang nói gì? Chị đi theo Thiên Thiên đến nhà Triệu Bách Xuyên, sau đó thì sao? Chụp những tấm ảnh kia, gửi cho tôi, muốn làm tôi tức giận, hại vợ chồng chúng tôi bất hòa?"
Lần này, Mạc Tuyết Linh thật sự mở to mắt nhìn.
Ánh mắt cô ta nhìn Cố Thừa Diệu, giống như nhìn thấy ác quỷ: "Làm sao em, em biết?"
Quả nhiên.
Cố Thừa Diệu cười lạnh. Quả nhiên chính là người phụ nữ này.
Sức lực trên tay siết chặt, trong ánh mắt toàn là vẻ sắc bén: "Cô, thật sự là chị họ của Thiên Thiên sao?"
Người bình thường gặp phải chuyện này, không phải nên giúp đỡ chị em trong nhà mình sao?
Diêu Hữu Thiên thật đúng là có một người chị họ tốt mà.
"Em, em rể họ, có gì thì từ từ nói."
Cô ta thật sự cảm thấy tay mình sắp đứt rồi.
Cố Thừa Diệu cười lạnh, tay lại dùng sức.
"Rắc" một tiếng, Mạc Tuyết Linh kêu lên. Tiếng động đó, thu hút nhân viên phục vụ đang ở chỗ rẽ hành lang.
Cổ tay, gãy rồi.
Mạc Tuyết Linh kêu không ra tiếng, tay cực kỳ đau đớn. Khóe mắt trào hai hàng lệ. Nhìn cực kỳ đáng thương.
Cố Thừa Diệu lại không thương tiếc chút nào: "Tôi chỉ nói một lần. Cách xa Thiên Thiên một chút. Cũng tốt nhất là đừng xuất hiện ở trước mặt tôi, nếu không, lần sau tôi sẽ khiến cổ tay còn lại của cô cũng gãy đấy."
"Anh ―― "
Mạc Tuyết Linh đau đớn vô cùng, nước mắt rơi xuống, trong lòng biết nước cờ ngày hôm nay đã đi sai rồi.
Nhưng điều này tuyệt đối không thể khiến cô ta xóa bỏ tâm tư.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt Diêu Hữu Thiên, cô ta nhịn đau oán hận mở miệng: "Anh đừng đắc ý quá, tôi nói cho anh biết. Anh cho rằng người Diêu Hữu Thiên yêu là anh sao? Cô ta hoàn toàn không yêu anh, người cô ta yêu là bạn trai trước đây của cô ta. Năm xưa Diêu Hữu Thiên vì anh ta, đã làm hết những gì có thể. Anh cho rằng ―― a."
Truyện được đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
Tay còn lại của cô ta cũng đã rơi vào tay Cố Thừa Diệu. Anh vừa dùng sức.
Tay Mạc Tuyệt Linh lại trật khớp. Đổi cánh tay, cả hai cổ tay đều bị Cố Thừa Diệu kéo trật khớp.
"A."
Mạc Tuyết Linh không khỏi kêu lên cực kỳ thảm thiết.
Nếu không phải phòng bao cách âm cực kỳ tốt, tin rằng lần này nhất định sẽ thu hút không ít vây xem.
Không phải trên hành lang không có nhân viên phục vụ, có điều sau khi mọi người nhìn thấy Cố Thừa Diệu, đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, làm như không thấy.
Cho nên, cho dù cô ta kêu đến rách cả họng, cũng không có ai ra mặt cho cô ta.
"Tôi không có thói quen đánh phụ nữ, đừng ép tôi phá lệ. Tôi chỉ nói một lần." Cố Thừa Diệu lạnh giọng mở miệng: "Nếu như tôi lại nghe từ miệng cô một từ nói xấu Thiên Thiên, tôi cũng sẽ đánh gãy chân cô."
"Tên, tên điên nhà anh."
Mạc Tuyết Linh tức giận, Cố Thừa Diệu hoàn toàn không muốn để ý đến cô ta: "Nếu như tôi là cô, bây giờ tôi sẽ đến bệnh viện ―― "
Không nhìn Mạc Tuyết Linh nữa, nếu như cô ta còn tiếp tục chậm trễ, không muốn nắn tay lại, đó là chuyện của cô ta.
Lần này Mạc Tuyết Linh không quan tâm đến việc tiếp tục nói xấu Diêu Hữu Thiên nữa. Lảo đảo đi ra bên ngoài.
Mắt tối sầm, thậm chí không chú ý đến chỉ dẫn ở phía trước, hoàn toàn không phải cửa ra của club, mà là lối vào của một phòng bao khác.
Đúng lúc một người đi từ bên trong ra, Mạc Tuyết Linh vừa vặn va vào.
"Đi không mở mắt sao?" Tay Mạc Tuyết Linh đau đớn vô cùng, nói chuyện cũng trở nên thiếu suy nghĩ.
Ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt hẹp dài, đồng tử của cô ta co lại, mở to mắt.
"Là, là anh?"
Hai tay vô lực, đột nhiên buông xuống. Cả người mềm oặt, ngã về phía trước.
Khi Cố Thừa Diệu quay về phòng bao, phát hiện Diêu Hữu Thiên đang chơi đoán số với đám Lý Khả Nghi.
Thật ra trò đoán số của phụ nữ không có gì hay ho.
Vừa không kịch tính, cá cược vừa không đáng kể.
Có điều các cô đều tập trung.
"Mình thắng rồi." Diêu Hữu Thiên vỗ tay, chỉ vào rượu trên bàn: "Cậu uống đi."
"Hừ. Quá kỳ lạ." Lý Khả Nghi mặc kệ: "Cái quái gì thế? Hôm nay toàn là mình thua."
Chơi ba ván, thua cả ba lần.
"Uống rượu uống rượu, muốn cược thì phải chịu thua."
Lúc Diêu Hữu Thiên cười lên, mày mắt cong cong, khiến nhìn cô cực kỳ có thần thái.
Trong lòng Cố Thừa Diệu ấm áp, đi đến bên cạnh cô rồi ngồi xuống. Mạc Dư Tiệp vốn dĩ ngồi ở bên cạnh Diêu Hữu Thiên, chủ động nhường vị trí.
Có điều: "Sao chị mình vẫn chưa quay về nhỉ?"
Đã vào toilet từ rất lâu rồi.
Cố Thừa Diệu nhìn Mạc Dư Tiệp một cái không để lại dấu vết.
Số lần anh gặp Mạc Dư Tiệp cũng không nhiều, lớn lên có một khuôn mặt loli, nhìn rất đơn thuần.
Có một chị gái như vậy, cô em gái này, thật sự đơn thuần, hay là giả vờ đơn thuần?
"Vừa rồi anh gặp cô ta ở cửa, cô ta nói cơ thể không khỏe, đã về trước rồi."
"A?" Mạc Dư Tiệp vô cùng kinh ngạc. Không phải chứ? Hôm nay Mạc Tuyết Linh đến để câu được đàn ông có tiền. Làm sao có thể dễ dàng trở về như vậy?
"Để em gọi điện thoại cho chị ấy." Khổng tước lại không xòe đuôi*, điều này không khoa học.
*Khổng tước xòe đuôi là muốn tìm bạn tình. Câu này chỉ việc Mạc Tuyết Linh bỏ về tay không khi chưa kiếm được đàn ông.
Mạc Dư Tiệp cầm điện thoại định gọi điện thoại, Lý Khả Nghi lại kéo tay cô: "Một người lớn như thế, còn có thể lạc mất sao? Đến đây đến đây đến đây. Mình không tin, mình không thắng được Thiên Thiên không thắng được Diễm Kiều, ngay cả cậu cũng không thắng được."
Động tác gọi điện thoại của Mạc Dư Tiệp dừng lại, bắt đầu chơi tiếp với Lý Khả Nghi.
Diêu Hữu Thiên cười nói: "Khả Nghi, cậu cam chịu số phận đi, mình cảm thấy hôm nay cậu chơi với ai cũng sẽ phải cười chịu thua thôi."
"Ai nói? Hừ. Mình nhất định sẽ thắng một lần."
Mạc Dư Tiệp và Lý Khả Nghi cùng chơi đoán số, ai ngờ Lý Khả Nghi lại thua rồi.
"A a a, điều này không khoa học. Quá kỳ quái, mình kháng nghị ―― "
"Điều này rất khoa học." Diêu Hữu Thiên cười không ngừng được, khuôn mặt tràn đầy vẻ trêu tức: "Khả Nghi, cậu chấp nhận số phận đi."
"Mình không chịu. Tư Nhiễm, cậu qua đây, còn cậu nữa."
"Tư Nhiễm là người thành thật, cậu đừng ức hiếp người ta." Bình thường Từ Tư Nhiễm rất ít chơi những trò này: "Mình chơi với cậu."
"Mình không muốn chơi với cậu." Hôm nay Lý Khả Nghi đã thua năm ván rồi. Chỉ ngón tay vào Cố Thừa Diệu: "Mình muốn chơi với anh ta."
Cố Thừa Diệu không ngờ lửa chiến lại cháy đến người mình: "Thôi không cần đâu? Mọi người cứ chơi đi."
"Mặc kệ anh." Lý Khả Nghi không chịu: "Phải chơi, nếu như anh thua, buổi tối hôm nay Thiên Thiên sẽ ngủ với chúng tôi."
Lúc nói, không quên kéo Diêu Hữu Thiên về phía mình: "Chúng tôi đã rất lâu không gặp Thiên Thiên rồi."
Diêu Hữu Thiên trợn tròn mắt nhìn Lý Khả Nghi bịa đặt. Rõ ràng trước đó vừa mới gặp ở Bắc Đô.
"..."
Vụ cá cược này Cố Thừa Diệu không thể không cược với Lý Khả Nghi, sau đó không có nɠɵạı lệ, Cố Thừa Diệu thắng rồi.
Mỉm cười kéo Diêu Hữu Thiên vào lòng mình, nụ cười trên mặt Cố Thừa Diệu rất thản nhiên: "Được rồi. Tôi thắng rồi. Bây giờ tôi phải đưa vợ tôi đi."
Đám Cố Thừa Kỳ bên kia không chịu.
Cố Thừa Diệu mặc kệ: "Dù sao cũng không phải lần đầu các cậu tới đây. Mọi người tự tìm thú vui là được."
Nói xong, rất không có nghĩa khí kéo Diêu Hữu Thiên đi.
Để lại người trong phòng bao giương mắt nhìn, trong lòng thầm mắng.