Lý Khả Nghi chìm người xuống, ngâm mình trong suối nước nóng, nhắm mắt lại, vẻ mặt hưởng thụ.
"Chậc chậc, có tiền đúng là tốt mà. Đến đây thật là hưởng thụ."
Vào lúc trời lạnh thế này, ngâm mình trong suối nước nóng, là thoải mái nhất.
"Thích thì cứ đến thường xuyên." Diêu Hữu Thiên thẳng tay ban phát ân huệ: "Cho mỗi người các cậu một tấm thẻ VIP, lúc nào cũng có thể tới đây hưởng thụ."
"Đừng." Doanh Diễm Kiều cũng ngâm mình. Trên khuôn mặt diễm lệ hiện lên nụ cười hài hước: "Nếu bọn mình đến thường xuyên, thì sao cậu có thời gian thân mật với vị nhà cậu chứ?"
Vừa rồi khi các cô kéo Diêu Hữu Thiên đến ngâm mình ở suối nước nóng, Cố Thừa Diệu chỉ thiếu nước lườm thành cái lỗ trên người bọn họ.
Kéo tay Diêu Hữu Thiên, có chút lưu luyến không rời.
"Thiên Thiên, chồng cậu cũng quá buồn nôn rồi đấy? Các cậu vốn dĩ ở cùng nhau, ngày ngày gặp mặt. Dính chặt đến vậy sao?" Lý Khả Nghi huých vào vai Diêu Hữu Thiên: "Chắc là ngày nào các cậu cũng makelove (làʍ t̠ìиɦ) phải không?"
"Khả Nghi, không phải cậu đang nói thừa sao?" Doanh Diễm Kiều lườm Lý Khả Nghi một cái: "Cậu xem bộ dạng của Cố Thừa Diệu. Mình nói chứ, nhìn thể hình của anh ta là biết, thuộc loại nhu cầu cực kỳ mãnh liệt. Nghiêm túc mà nói, Thiên Thiên cậu có chịu nổi không?"
Diêu Hữu Thiên thật sự bại dưới tay hai cô bạn thân của mình rồi.
Các cô đâu biết, mấy ngày trước "người bạn thân" đến thăm mình, cho nên sợ là Cố Thừa Diệu rất muốn, nhưng lại không thể làm gì.
Diêu Hữu Thiên mượn cái cớ này, khiến Cố Thừa Diệu không thể đụng vào cô mấy ngày.
Hôm nay lúc sắp đi đón Lý Khả Nghi, Cố Thừa Diệu còn cực kỳ không biết xấu hổ hỏi một lần trên xe: "Chắc là người bà con của em đã đi rồi chứ? Lát nữa chúng ta đến Vân Khởi, cùng ngâm suối nước nóng."
Anh đã nhịn mấy ngày rồi. Ngày ngày ôm vợ ngủ, nhưng lại không thể làm gì.
Sự trừng phạt này, cũng quá vô nhân đa͙σ rồi.
Vậy nên khi Diêu Hữu Thiên tỏ ý mình muốn cùng các chị em tốt ngâm mình ở suối nước nóng, không đi cùng Cố Thừa Diệu, khuôn mặt anh lập tức kéo ra vừa xấu vừa dài.
Vừa nghĩ đến vẻ không cam lòng lúc đó của Cố Thừa Diệu, lại thêm dáng vẻ hết cách của anh, khóe môi Diêu Hữu Thiên nhếch lên, vẻ mặt rất vui sướиɠ.
Mạc Dư Tiệp chống một cánh tay, quay đầu nhìn Diêu Hữu Thiên: "Em nói này chị họ, hai người ân ái như vậy, tốt thật đấy? Dù sao cũng nên chú ý một chút, bọn em vẫn là phụ nữ độc thân."
"Phải đó." Doanh Diễm Kiều lườm Diêu Hữu Thiên một cái: "Không có nhân tính."
"Mình thật sự phục các cậu rồi." Diêu Hữu Thiên thua mấy cô gái này: "Đừng nói mình là chị em mà không chiếu cố các cậu. Nhóm bạn từ nhỏ của Cố Thừa Diệu, hình như hôm nay cũng đến rồi, buổi tối mọi người sẽ cùng nhau ăn cơm. Đến lúc đó các cậu phải nắm chắc cơ hội. Theo mình biết, hai anh họ (đường ca), và cả một anh họ (biểu ca) nữa, ngoài ra cộng thêm ba người bạn từ nhỏ của Cố Thừa Diệu đều độc thân ."
*đường ca là anh em cùng họ, biểu ca là anh em họ hàng.
"Oa. Thật hay giả đó?" Lý Khả Nghi chống người mình ôm lấy vai Diêu Hữu Thiên: "Mình nhớ tại hôn lễ của cậu đã từng gặp hai anh họ của Cố Thừa Diệu, dáng dấp thật sự đẹp trai. Đến lúc đó nhớ tiến cử mình."
"Không thành vấn đề." Diêu Hữu Thiên gật đầu, ánh mắt nhìn Từ Tư Nhiễm vẫn luôn im lặng một cái: "Tại sao Tư Nhiễm không trả lời? Không phải cậu đã có bạn trai rồi chứ?"
"Người ta nào có?" Mặt Từ Tư Nhiễm đã đỏ lên, nhanh chóng lắc đầu: "Mình còn lâu mới có bạn trai."
"Vậy buổi tối cùng đến gặp một chút. Thích ai, nhớ ra tay ngay đấy."
Mặt Từ Tư Nhiễm càng đỏ hơn, cô vốn được xem là người phóng khoáng, nghĩ đến gương mặt trong ký ức, lại đỏ mặt một cách khó hiẻu.
Diêu Hữu Quốc, chắc hẳn hôm nay anh ấy cũng đến phải không?
Cô đột nhiên rất muốn nhìn thấy anh.
Một đám phụ nữ ngâm mình ở suối nước nóng, lại đến quán spa thư giãn. Sau khi kết thúc, cũng gần đến lúc ăn cơm tối rồi.
Cố Thừa Diệu cho người giữ chỗ tại một phòng bao lớn. Tụ tập người của hai bên lại một chỗ.
Cố Thừa Kỳ. Cố Thừa Lân. Đỗ Thanh Hiên. Đỗ Thanh Lam. Thương Mạc Viễn. Tống Lãng. Hồ Tư Hiền. Thẩm Mộng Thiền và cả con trai Kiều Thành Trạch của cậu Cố Thừa Diệu là Kiều Kiệt cũng đều quay về từ nước ngoài.
Một đám người ngồi chung một chỗ, vô cùng náo nhiệt.
Đều là người trẻ tuổi, lại không hề gò bó, rất nhanh đã bắt đầu vui đùa.
Lúc này mọi người đều chơi rất vui, chỉ có trên mặt Từ Tư Nhiễm hiện lên vẻ mất mát. Bởi vì cô phát hiện, Diêu Hữu Quốc không quay về.
Điện thoại di động của Mạc Dư Tiệp reo lên, cô ra ngoài nhận một cuộc điện thoại, lúc quay về đã đi đến trước mặt Diêu Hữu Thiên, nghiêng đầu xuống nhỏ giọng mở miệng: "Thiên Thiên, có việc này, chị em gọi điện hỏi em đang ở đâu, sau đó chị em nói cũng muốn tới."
Mạc Tuyết Linh?
Diêu Hữu Thiên thật sự không muốn nhìn thấy Mạc Tuyết Linh.
Cô sống ở thành phố Y lâu như vậy, thỉnh thoảng gặp mặt, lúc nào lời cô ta nói cũng mang theo mấy phần ghen tuông.
Đối với loại người không biết cảm ơn đó, Diêu Hữu Thiên thật sự không thân thiết nổi.
"Có phải là rất khó xử? Có cần em bảo đừng qua không?"
"Thôi." Diêu Hữu Thiên nhìn thấy trong phòng bao có nhiều người như vậy: "Dù sao cũng chỉ thêm một mình cô ta. Cô ta muốn đến thì cứ để cô ta đến, em tiếp đón cô ta một chút."
Ý ngoài lời của câu này chính là bảo Mạc Dư Tiệp trông chừng cô ta một chút.
Dù sao nơi này ngoài bạn thân của mình ra, còn có người của nhà họ Cố.
Nếu như cô ta lại giống như trước đây, nói chuyện không biết nặng nhẹ, Diêu Hữu Thiên sẽ thật sự không chịu nổi.
Mạc Tuyết Linh cũng giống như dì của cô, không có việc gì làm thì thích kể chuyện ngày trước. Sau đó thì nói nhà họ Diêu đã có lỗi với nhà họ Mạc như thế nào.
Những lời đó lúc mới nghe thật sự sẽ cảm thấy là chuyện nhạy cảm, thế nhưng nghe nhiều rồi, sẽ không còn cảm giác gì nữa.
Mạc Tuyết Linh cũng thật lợi hại, chưa đến một tiếng, đã chạy đến đây. Vừa vào phòng bao, trước tiên ánh mắt đã đảo qua mấy anh chàng đẹp trai trong phòng.
Oa. Từng người, đều là cực phẩm.
Mặc dù trước đó đã từng gặp ở hôn lễ, có điều dù sao cũng là chuyện rất lâu về trước rồi.
Bây giờ nhìn lại, tròng mắt của Mạc Tuyết Linh chẳng biết nên phóng đến vị nào mới thích hợp.
Khác với khuôn mặt loli của Mạc Dư Tiệp, dáng dấp Mạc Tuyết Linh thật sự không tệ, có điều đối với đám Cố Thừa Kỳ đã quen thấy người đẹp ở Bắc Đô mà nói, thật sự chẳng tính là gì.
Có điều đều là thân thích, trên mặt mọi người cũng vẫn duy trì thái độ vui vẻ.
Trước đó Mạc Dư Tiệp đã được Diêu Hữu Thiên dặn dò cẩn thận, cũng không để Mạc Tuyết Linh đi khắp nơi, kéo tay cô ta ngồi xuống một góc.
"Chị, sao chị lại tới đây?"
"Sao hả? Em có thể tới, chị lại không thể?" Mạc Tuyết Linh nhìn em gái của mình cũng thấy không thuận mắt. Rõ ràng đều là chị em. Nhưng lúc nào Diêu Hữu Thiên cũng phân biệt đối xử.
Có thứ gì tốt, cũng nhớ tới Mạc Dư Tiệp, lẽ nào cô ta không phải chị em của cô sao?
Mạc Dư Tiệp cũng cực kỳ cạn lời với người chị này, nhún vai: "Chẳng phải bây giờ chị đã đến rồi sao?"
"Hừ." Trong lòng Mạc Tuyết Linh tức giận, dùng ngón tay chọt vào trán Mạc Dư Tiệp: "Con sói mắt trắng này, làm gì cũng chỉ biết đến mình."
Mạc Dư Tiệp im lặng, tâm trạng vui đùa lập tức biến mất không còn bóng dáng.
Lo lắng Mạc Tuyết Linh lại sẽ nói lung tung , Mạc Dư Tiệp liên tục theo dõi cô ta chằm chằm.
Mạc Tuyết Linh bị cô nhìn chòng chọc đến mức nổi giận, đứng vọt dậy.
"Chị đi đâu?" Động tác của cô ta quá mạnh, khiến Mạc Dư Tiệp có chút lo lắng. Mạc Tuyết Linh cười: "Toilet, lẽ nào em cũng muốn đi theo sao?"
Mạc Dư Tiệp ngượng ngùng ngồi trở lại.
Mạc Tuyết Linh nổi giận trong lòng, đi đến toilet.
Dọc đường đã đi qua hành lang trang trí tinh tế xa hoa, nhìn bức tranh treo hai bên, mặc dù không phải là kiệt tác tuyệt thế gì, nhưng cũng nhìn ra được là tác phẩm của người nổi tiếng.
Nghe nói vốn đầu tư của khu nghỉ dưỡng này là vài tỷ.
Nhà họ Diêu thật đúng là có tiền, nhưng bọn họ có tiền như vậy, cũng không thấy bọn họ giúp đỡ thân thích của mình một chút, nghĩ lại thật đúng là khiến người ta hận đến nghiến răng.
Đến toilet sửa lại trang điểm, lúc đi ra, chợt nhìn thấy trên hành lang là Cố Thừa Diệu đứng đó nghe điện thoại.
Mạc Tuyết Linh đứng bất động, nhìn nửa bên mặt anh tuấn, ngũ quan hoàn mỹ của Cố Thừa Diệu, nghĩ đến dáng vẻ Diêu Hữu Thiên mặt đầy hạnh phúc nép vào người anh.
Hàm răng cắn chặt, cô ta đột nhiên nảy ra kế hoạch trong đầu.
Đứng cách Cố Thừa Diệu không xa, khi anh cúp điện thoại, tăng bước chân lên nghênh đón.
"Em rể họ."
Cố Thừa Diệu xoay người lại, lúc nhìn thấy Mạc Tuyết Linh thì gật đầu.
Anh biết cô gái này là chị họ của Diêu Hữu Thiên, trước đây đến nhà họ Diêu đã từng gặp hai lần.
"Kiến trúc của khu nghỉ dưỡng này thật là đẹp. Nghe nói là do Cố thị xây à. Em rể thật lợi hại."
Lời nịnh nọt, Cố Thừa Diệu đã nghe rất nhiều, không có cảm giác gì.
Anh không đáp lời, Mạc Tuyết Linh cũng không giận: "Thiên Thiên thật là hạnh phúc, có thể lấy được người đàn ông như em rể. Chị thường nghe dì nói em đối xử với Thiên Thiên rất tốt. Gần như là bảo sao thì làm vậy. Thật sự khiến người ta hâm mộ đấy."
Cố Thừa Diệu nghĩ mấy ngày nay, có phải Diêu Hữu Thiên bảo sao thì mình làm vậy?
Cô nói không thể làm, anh bèn chịu đựng.
Cô vừa không vui, anh đã phải bày ra khuôn mặt tươi cười.
Truyện được đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
Mặc dù chưa thể gọi là bảo sao làm vậy, có điều cũng gần đến mức đó, xem như Tuyên Tĩnh Ngôn vẫn biết, anh không hề ngược đãi con gái của bà.
Nghĩ đến lần sau lại đến nhà họ Diêu, chắc là sẽ không còn bày mặt lạnh ra cho anh nhìn nữa.
"Có điều em rể à, không phải chị nói em. Phụ nữ ấy mà, đúng là nên nghe theo, nhưng cũng không thể quá nghe lời. Có một số chuyện. Em thật sự không thể để mặc em ấy."
Cố Thừa Diệu không đáp lời, có chút khó hiểu nhìn Mạc Tuyết Linh một cái.
Cô ta suy nghĩ một lát, lấy từ trong túi xách ra một cái lọ nhỏ.
"Cái này, là hôm trước Thiên Thiên không cẩn thận làm rơi." Lúc này cô ta thật sự vui mừng, lọ thuốc tránh thai khẩn cấp đó bị cô ta bỏ ở trong túi, cứ quên không lấy ra: "Nếu em không có việc gì cũng nên khuyên em ấy một chút, loại thuốc này nếu uống nhiều, rất hại người. Nghiêm trọng một chút, còn có thể dẫn đến vô sinh về sau."
"Chúng ta đều là người trẻ tuổi, muốn có thế giới của hai người, chị hiểu. Nhưng dì và dượng của chị vẫn chờ ôm cháu nɠɵạı đấy."
Cố Thừa Diệu không nghe thấy câu nói kế tiếp của Mạc Tuyết Linh, sự chú ý của anh chỉ dừng lại trên lọ thuốc tránh thai kia.
Trong đôi mắt vốn sâu thẳm hiện lên chút kinh hãi, anh đột nhiên vươn tay ra, dùng sức túm chặt cổ tay Mạc Tuyết Linh: "Chị nói, lọ thuốc này là của Thiên Thiên?"
"Phải. Đúng vậy." Tay Mạc Tuyết Linh bị Cố Thừa Diệu nắm đến mức sinh đau, nhưng trên mặt vẫn đầy vẻ chỉ trích: "Nếu như em không muốn em ấy uống thuốc này, em hãy sử dụng các biện pháp đi. Phải biết, uống thuốc này thật sự không tốt cho sức khỏe."
Cô ta nói với giọng điệu trách móc, hoàn toàn giống như đang lo lắng cho Thiên Thiên.
"..."
Cố Thừa Diệu không đáp lời, nhưng vẻ mặt bắt đầu trở nên nghiêm trọng.
Thời gian ban đầu, mỗi lần ở cạnh Diêu Hữu Thiên, anh đều làm biện pháp phòng tránh.
Bởi vì mặc dù anh không có ý định ly hôn, nhưng cũng không dự định có con nhanh như thế.
Nhưng về sau, anh không làm biện pháp nữa.
Lúc anh nói muốn sinh con, Diêu Hữu Thiên không hề phản đối.
Vậy thì, vì sao cô phải uống thuốc?
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
【 Hậu trường 】
Tam Thiếu: Nói đi, tại sao em phải uống thuốc?
Thiên Thiên: Không uống thuốc chẳng lẽ sinh con cho anh sao?
Tam Thiếu: Chẳng lẽ em không muốn sinh con cho anh?
Thiên Thiên: Tạm thời thì không muốn.
Tam Thiếu: Tại sao?
Thiên Thiên: Sinh con xong sẽ ngốc mất ba năm. Em còn lâu mới muốn biến thành ngốc nghếch.
Tam Thiếu: (Im lặng). Anh cảm thấy, em sinh con xong cũng sẽ không trở nên ngốc nghếch.
Thiên Thiên: Ý anh là, em là nɠɵạı lệ?
Tam Thiếu: (Lắc đầu). Không phải. Em đã đủ ngốc rồi.