Bàn tay kia nhanh hơn Diêu Hữu Thiên một bước nhặt hộp thuốc dưới đất lên.
Lúc này Diêu Hữu Thiên mới nhìn ra người vừa mới đến này là ai, có chút ngượng ngập đưa tay ra lấy hộp thuốc trên tay của đối phương.
“ Chị họ, vui lòng trả lại cho em.”
Mạc Tuyết Linh không đưa thuốc cho cô. Nhưng lại nhìn Diêu Hữu Thiên từ trên xuống dưới, lại nhìn hộp thuốc trên tay mình.
“ Thiên Thiên nghe nói em đến thành phố Y, sao không đến nhà thăm mẹ chị vậy?”
TRong lúc nói chuyện Mạc Tuyết Linh buông tay xuống, không hề có ý trả lại hộp thuốc cho Diêu Hữu Thiên.
“ Công ty nhiều việc, quá bận.” Diêu Hữu Thiên không muốn tìm lý do, quả thực là công ty rất nhiều việc.
Ngoài ra, cô thực sự không thích qua lại với nhà của Mạc Tuyết Linh.
Mạc Tuyết Linh cũng chính là chị gái của Mạc Dư Tiệp, tính ra cũng được gọi là chị họ của cô.
Có điều người chị họ này, tình cách khác hoàn toàn với Mạc Dư Tiệp.
Mạc Dư Tiệp có khuôn mặt giống như Lolita, con người cũng đáng yêu thân thiện. Tuổi còn trẻ đã làm bác sỹ.
Còn Mạc Tuyết Linh này thì lại kém xa.
Tham hư vinh, yêu tiền tài, mà con mắt rất cao.
Nói đến đây còn phải nhắc đến chuyện của đời trước.
Mẹ của Mạc Tuyết Linh tên là Tuyên Tĩnh Ngữ, cùng mẹ của Diêu Hữu Thiên tức Tuyên Tĩnh Ngôn là hai chị em.
Nhà họ Tuyên có dòng dõi thư hương. Tổ tiên nhà họ nɠɵạı làm trạng nguyên. Đến đời cha mẹ của Tuyên Tĩnh Ngôn và Tuyên Tĩnh Ngữ thì sa sút.
Nhưng gốc rễ thì vẫn còn.
Năm xưa, ông nɠɵạı gặp sự cố, được người nhặt phế liệu là Diêu Đại Phát cứu giúp.
Diêu Đại Phát trên người không có gì quý quá, hai bàn tay trắng. Nhưng làm người lương thiện. Ông nɠɵạı Tuyên thấy người này không tồi muốn đem một trong hai người con gái gả cho hắn.
Tuyên Tĩnh Ngữ làm chị lẽ ra phải gả cho ông Diêu.
Nhưng bà nhất quyết không chịu gả cho một người nhặt rác, thậm chí còn nói rằng nếu ông nɠɵạı Tuyên gả mình cho Diêu Đại Phát, bà sẽ lập tức nhảy xuống biển tự vẫn.
Thấy bộ dạng của chị mình, Tuyên Tĩnh Ngôn đành lên tiếng để mình gả cho Diêu Đại Phát.
Coi như là báo đáp ân tình cứu cha.
Mà lúc đó Tuyên Tĩnh Ngữ gả cho xưởng trưởng của một công xưởng nhỏ tại thành phố Y tên là Mạc Tiền.
Lẽ ra sự việc đến đây là kết thúc.
Dù sao hai chị em cũng đã lập gia đình. Chỉ cần sống cuộc sống của chính mình là được.
Nhưng lúc ông nɠɵạı lâm chung, đemhai phần tài sản của mình chia cho hai chị em.
Một phần là công xưởng bị bỏ phế ở nɠɵạı thành, được vợ ông để lại từ lâu. Một phần là một căn nhà hai tầng mà ông hiện đang ở nằm ngay tại vị trí trung tâm thành phố.
Tuyên Tĩnh Ngữ lập tức muốn lấy căn nhà hai tầng, để công xưởng lại cho Tuyên Tĩnh Ngôn.
Tuyên Tĩnh Ngôn làm em, cũng không tranh giành với chị gái. Thu dọn qua loa cùng Diêu Đại Phát chuyển đến sống ở công xưởng.
Tuyên Tĩnh Ngữ đắc ý vô cùng, nhưng có một chuyện bà không bao giờ thắng được Tuyên Tĩnh Ngôn.
Tuyên Tĩnh Ngữ kết hôn nhiều năm mà vẫn không có con, sau khi đến gặp bác sỹ cuối cùng sinh được một mụn con gái, cũng chính là Mạc Tuyết Linh.
Mà lúc này, Tuyên Tĩnh Ngôn đã có ba người con trai.
Chồng của Tuyên Tĩnh Ngữ là độc đinh, mẹ chồng muốn con mình tìm cách làm khó Tuyên Tĩnh Ngữ, thỉnh thoảng kiếm cớ đay nghiến vài cái.
Cuộc sống của bà không tốt lành gì, cũng không ít lần hối hận đã gả cho Mạc Tiền.
Sau này nghĩ lại em gái không bị mẹ chồng quản thúc nhưng cũng sống không ra gì, đẻ nhiều con trai như vậy, lại nuôi không nổi, còn phải sống trong cái nhà xưởng cũ nát, ăn không đủ no mặc không đủ ấm nên bản thân cũng bớt tủi vài phần.
Thậm chí sau này bà liên tục sinh ra hai người con gái, bà cũng vẫn thấy bản thân còn tốt hơn Tuyên Tĩnh Ngôn rất nhiều.
Nghĩ đến mình sống trong căn nhà kiểu cách, chồng còn làm xưởng trưởng, có chút quyền thế, bà không cần di làm, dù sao đi nữa cũng sung sướиɠ hơn Tuyên Tĩnh Ngôn nhiều.
Nhưng không ngờ được, mảnh đất bỏ hoang ở nɠɵạı thành đấy, lại nằm trong dự án quy hoạch đẹp đẽ của thành phố.
Ngay lập tức Diêu Đại Phát từ một người nhặt phế liệu trở thành địa chủ của thành phố Y. Cuộc sống tốt đến mức bà không thể nào mà với tới.
Càng khỏi phải nói, doanh thu trong xưởng chồng mình không chạy, công xưởng đóng cửa, Mạc Tiền thất nghiệp.
Cả nhà chỉ còn thiếu mỗi nước uống nước lã qua ngày. Còn phải dựa vào Diêu Đại Phát sắp xếp một công việc trong công ty cho Mạc Tiền.
Mới giúp cả nhà họ vượt qua cửa ải gian khổ.
Đổi lại là người khác, chắc chắn sẽ biết ơn Diêu Đại Phát.
Nhưng Tuyên Tĩnh Ngữ lại không cho là vậy. Bà cho rằng lúc trước cha bà không công bằng.
Đem đồ tốt cho Tuyên Tĩnh Ngôn. Nếu không phải là cha mình gả em gái cho Diêu Đại Phát, lại đem miếng đất đó cho em gái, thì miếng đất đó sẽ là của bà, hiện nay người giàu có của thành phố Y chính là bà rồi.
Vậy thì tập đoàn Chính Phát, cũng chính là của bà…⊙﹏⊙
Bà có ý nghĩ đó, người em gái là Tuyên Tĩnh Ngôn cũng không quản được.
Tuyên Tĩnh Ngữ gây sự vài lần đều bị Diêu Đại Phát mềm nắn rắn buông mà ngăn chặn.
Đùa kiểu gì vậy. Diêu Đại Phát mặc dù là giàu đột ngột nhưng sự thức thời vẫn phải có. Tài sản này năm xưa là do chính mình chọn.
Chứ không phải là ông ép bà chọn căn nhà hai tầng, Lại nói thêm lúc mà Tuyên Tĩnh Ngữ và Mạc Tiền ôm hai người con gái ăn ngon mặc đẹp cũng chưa từng đếm xỉa đến em gái mình nuôi năm người con khó khăn nhường nào, vất vả nhường nào.
Không rat ay giúp đỡ thì thôi lại còn thỉnh thoảng đến nói vài câu khinh miệt, rảnh rỗi cũng lôi ra châm chọc vài tiếng.
Cho đến khi nhà họ gặp khó khăn, Diêu Đại Phát không chê bai mà cho Mạc Tiền vào công ty, cũng coi như là nể mặt vợ mình.
Còn những việc khác, đừng mong nghĩ đến.
Tuyên Tĩnh Ngữ từ chỗ của Diêu Đại Phát không moi được gì tốt bắt đầu phẫn uất gây rối, Ngày ngày nói sự thiệt thòi của mình cho Mạc Tuyết Linh nghe.
Nếu không phải năm xưa Tuyên Tĩnh Ngôn giở troflaays mất miếng đất ở nɠɵạı thành thì hiện này người sống sung sướиɠ là cả nhà mình mới phải.
Cũng không quên tuyên truyền tập đoàn Chính Phát lẽ ra cũng phải có phần của mình. Nguồn vốn lập nghiệp kia chính là cha mình cho Diêu Đại Phát.
⊙﹏⊙
Mạc Tuyết Linh lại dám cho là như vậy.
Vì thế mỗi lần nhìn thấy Diêu Hữu Thiên đều cảm thấy mắt không ra mắt, mũi không ra mũi.
Cứ cho rằng nhà họ Diêu thiếu nợ nhà họ Mạc mình.
Đối với thể loại họ hàng cực phẩm cỡ này. Diêu Hữu Thiên không có nhiều lời để nói. Chỉ giữ phép lịch sự thông thường mà thôi.
Chìa tay về phía Mạc Tuyết Linh, thái độ của Diêu Hữu thiên rất nhã nhặn nhưng cũng không kém kiên quyết: “ Chị họ, có thể trả đồ lại cho em được chưa?”
Nói đi cũng phải nói lại, Mạc Tuyết Linh cũng không tồi. Bề ngoài hao hao giống với Diêu Hữu Thiên.
Có điều ánh mắt lúc nào cũng có vẻ tinh ranh, làm giảm đi vài điểm tốt đẹp, nhìn có vẻ chợ búa, thiếu trang trọng.
Lúc này cô ta giả vờ giả vịt không hiểu, cầm chặt hộp thuốc trong tay, không trả lại cho Diêu Hữu Thiên.
“ Đồ nào? Đồ ở đâu?”
Nếu nói rằng Mạc Tuyết Linh cảm thấy lời nói chua ngoa của mẹ mình về Tuyên Tĩnh Ngôn là đúng, kèm theo sự ngưỡng mộ và ghen tỵ.
Thì hiện giờ cô đối với Diêu Hữu Thiên là ngưỡng mộ ghen tị đến chết đi được.
Tại sao lại như vậy?
Cô lớn hơn Diêu Hữu Thiên, năm nay đã 25 tuổi. Bạn trai cũng có vài người nhưng đến giờ vẫn chưa kết hôn.
Cô không mỉa mai điều kiện người ta không tốt thì cũng chê bai gia cảnh thấp kém.
Cô ta cũng không thử nghĩ lại xem, cha cô ta không còn là xưởng trưởng của nguyên một công xưởng nữa. Bản thân còn ăn bám nhà mình. Muốn tìm một người đàn ông tốt thì cũng phải có người chịu nhìn đến cô ta mới được chứ hả?
Cũng không nhìn xem mấy tháng trước, mọi người trong nhà được Diêu Đại Phát mời đi ăn tiệc cưới ở Bắc Đô.
Là thuê hẳn một chiếc máy bay riêng, đặt khách sạn năm sao.
Những việc này thì có thể bỏ qua, nhà mình cũng tự an ủi rằng Diêu Hữu Thiên chắc là gả cho một tên xấu xí, là do tham tiền của nhà người ta mà thôi.
Vì vậy mới làm to chuyện như vậy.
Nhưng trong tiệc cưới, khi Mạc Tuyết Linh nhìn thấy Cố Thừa Diệu thì cô không thể nào giữ được bình tĩnh nữa.
Dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà Diêu Hữu Thiên vốn không bằn cô mà lại gả được vào nhà tốt hơn cô?
Nhà của Diêu Hữu Thiên chẳng qua chỉ là một hộ giàu mới nổi dựa vào cái gì mà sung sướиɠ hơn nhà cô?
Sự tức giận trong lòng Mạc Tuyết Linh sôi trào nhưng cũng không làm được gì.
Nói về dung mạo cô cũng xinh xắn, nhưng đặt vào Bắc Đô thì cho dù cô có đẹp như tiên chăng nữa thì cũng tìm được người đẹp hơn.
Nhưng bản thân cô ta lại không ngộ ra điều này.
Trên đời thì ra cũng có một loại người như vậy. Thấy người khác sống sung sướиɠ hơn mình thì toàn thân đều không thoải mái.
Chỉ mong sao người khác sống không ra gì còn mình thì sung sướиɠ. Như thế mới làm cho mình thấy thoải mái.
Mạc Tuyết Linh chính là dạng người đó.
Tay nắm chặt hộp thuốc nhìn vào Diêu Hữu Thiên. Giọng nói của MạcTuyết Linh còn kèm theo ác ý: “ Công ty bận rộn? Thật là bận quá nhỉ. Thiên Thiên ơi không phải là chị đang nói em chứ loại thuốc tránh thai khẩn cấp này uống vào rất có hại cho sức khỏe đấy. Em…”
Diêu Hữu Thiên dùng hết sự kiên nhẫn để bỏ qua cho Mạc Tuyết Linh.
Đối với những hành vi cố ý của hai mẹ con nhà họ Mạc với nhà mình, cô vẫn luôn cảm thấy là vô duyên vô cớ.
Cô từng nghe mẹ mình nhắc đến. Năm xưa phương thức phân chia tài sản của ông nɠɵạı chính là đem căn nhà và công xưởng đi định giá hoặc bán đi.
Sau đó chia đều cho hai chị em mỗi người một phần.
Nhưng Tuyên Tĩnh Ngữ không chịu. Giá trị căn nhà hai tầng thời điểm đó đã là 50 vạn rồi.
Nhưng cái nhà xưởng kia thì đáng là bao chứ? Tám vạn cũng không ai thèm mua.
Đứng trên khía cạnh này mà nói, nhà họ Diêu không nợ ai trong nhà họ Mạc lại càng không nợ họ bất kỳ thứ gì.
“ Chị họ, em thực sự có việc, tùy chị vậy.”
Cô ta không trả thuốc lại cho mình, thì mình đến hiệu thuốc mua là được rồi.
“ Ấy, đừng đi vội như vậy.” Mạc Tuyết Linh nếu để cô đi dễ như vậy thì không gọi là Mạc Tuyết Linh nữa rồi: “ Thiên Thiên ơi em không muốn có con sao? Kết hôn cũng được mấy tháng rồi. Chị nghe chú và dì từng nhắc muốn em mau chóng sinh một thằng nhóc mũm mĩm, họ muốn bế cháu nɠɵạı rồi.”
Cái bản mặt của mấy bà nhiều chuyện làm Diêu Hữu Thiên không thể nào mà vui vẻ cho được. Trong lòng thật sự không muốn quan tâm đến thể loại họ hàng cực phẩm này.
Cô không thèm để ý thì Mạc Tuyết Linh lại càng không buông tha cho cô: “ Thiên Thiên, em uống thuốc này, chồng em có biết không?”
Diêu Hữu Thiên nghe câu hỏi của cô ta đột nhiên sựng lại.
Tối qua là một việc ngoài ý muốn, mà cũng là một sự sai lầm.
Cô không cho mình tự làm ra một việc ngoài ý muốn nữa. Có điều dựa vào tính tình của Cố Thừa Diệu, anh sẽ thích trẻ con chứ?
Chỉ e là không phải.
Thái độ của cô hoàn toàn chứng minh được ý nghĩ của Mạc Tuyết Linh, cô ta có một ý tưởng mà không ai có thể tin được: “ Thiên Thiên, không phải là em nɠɵạı tình đấy chứ?”
Chắc chắn là như thế, nɠɵạı tình phản bội chồng, vì vậy mới lén lút uống thuốc…
……………………………………………………
Trên đời này luôn có một loại cực phẩm, cực phẩm đến mức không có giới hạn….
Hết chương 99
Lời của editor: Tội Thiên Thiên phải tự đi mua thuốc uống nhỉ?
Là mình thì mình sẽ không uống đâu, vác con chạy mất cho anh Diệu hối hận suốt đời....