Trong phòng Cố Thừa Diệu mới được đưa về, đương nhiên còn chưa kịp mở điều hòa.
Cơ thể mảnh mai của Diêu Hữu Thiên bị Cố Thừa Diệu đè lên, cô không chỉ cảm thấy thở không nổi mà còn cảm thấy nóng bức.
Cuối tháng bảy, nhiệt độ của thành phố Y cao gần 40 độ, cho dù là ban đêm cũng vẫn nóng đến mức làm người ta bức bách.
Vừa rồi khi Diêu Hữu Thiên nghe thấy tiếng động để tránh xảy ra sự việc giống như tối qua, cố ý mặc bộ đồ ngủ dài tay…
Bộ đồ ngủ lúc này bó trên người cô, ngoài ra còn có thêm một vật khác cũng dán chặt lên đó chính là Cố Thừa Diệu.
Bản thân anh vốn đã cao lớn, cứ đè lên như vậy, Diêu Hữu Thiên dường như muốn tắt thở.
“ Cố Thừa Diệu, anh đứng lên cho tôi.” Diêu Hữu Thiên hét lên, nhưng Cố Thừa Diệu vẫn không có phản ứng gì hết.
Người say rượu thường nặng hơn người tỉnh rất nhiều.
Ngày hôm nay Cố Thừa Diệu lại say hơn hẳn hai lần trước. Cái này thật là phải cảm ơn Cố Thừa Kỳ nhỉ.
Trộn các loại rượu lại với nhau đưa cho Cố Thừa Diệu uống, không say mới lạ.
Diêu Hữu Thiên thử thêm vài lân đều không đẩy được Cố Thừa Diệu ra, trong lòng vô cùng tức giận. Há miệng cắn vào bắp tay của Cố Thừa Diệu.
Đau, cuối cùng cũng để Cố Thừa Diệu động đậy. Anh ngẩng đầu, mở hé mắt, nhìn người phụ nữ ngay trước mặt.
Ánh mắt mơ hồ, không nhìn rõ được gì hết.
Chỉ cảm thấy người phụ nữ trong ngực rất thơm rất mềm.
“ Yên Nhiên”
Vẻn vẹn chỉ hai chữ nhưng lại làm cho sắc mặt của Diêu Hữu Thiên thay đổi bất ngờ, còn chưa kịp phản ứng thì bờ môi sặc mùi rượu kia đã đặt xuống môi cô.
…………
Cố Thừa Diệu lần này thật sự say rồi. Say đến mức không thể tỉnh dậy được.
Cố Thừa Diệu mơ một giấc mơ, trong mơ anh tìm thấy Bạch Yên Nhiên.
Cô vẫn yếu ớt, mảnh mai như vậy.
Nhưng dường như có điểm khác biệt, thơm ngọt hơn nhiều.
Anh giống như trước đây, hôn cô, vỗ về cô. Đem đến cho cô sự dịu dàng mà cô mong muốn.
Nhưng Bạch Yên Nhiên lại không muốn để anh vây lấy cô, kháng cự không ngừng, vùng vẫy không ngừng.
Cố Thừa Diều hơi mất kiên nhẫn, hiện nay chính là độ tuổi sung sức, cộng thêm việc cấm dục lâu ngày.
Chỉ cần vài động tác, không cần biết Bạch Yên Nhiên có đồng ý hay không nữa.
Sau một hồi vật lộn, anh cũng đã được thỏa mãn, rất hài lòng. Tất cả sự kháng sự và giọng nói trong giấc mơ đã trở nên không còn quan trọng nữa.
Cuối cùng giấc mơ thay đổi.
Khuôn mặt của Diêu Hữu Thiên xuất hiện ngay trước mắt anh. Người ở bên anh biến thành Diêu Hữu Thiên.
Ngay khi anh vừa tiến vào Diêu Hữu Thiên giơ tay tặng anh một cái tát, mắng chửi anh.
Mà ngay lúc này anh cũng đã nhìn rõ người mà anh chạm vào là ai.
Cố Thừa Diệu hiaatj mình, mở to mắt.
Chỉ thấy đầu đau không thể tả. Lại nhắm mắt lần nữa, nhưng lần này anh cảm nhận được có điều gì đó không đúng.
Cảm giác không bình thườngđầu tiên chính là việc cơ thể vô cùng thoải mái.
Không giống như cảm giác chỉ có được sau khi say.
Mà lại giống cảm giác sau khi quan hệ với phụ nữ mới có.
Phụ nữ? Bên cạnh anh làm gì có người phụ nữ nào?
Cố Thừa Diệu mở to mắt, bật dậy.
Đầu khó chịu vô cùng, vừa nặng vừa đau.
Lắc lắc đầu, anh cố gắng chịu đựng cơn đau nhìn vào vị trí bên cạnh mình.
Một thân hình thắng nõn không mảnh vải đang nằm ngay bên cạnh anh.
Cho dù có nhắm mắt đi chăng nữa cũng không thể nhìn lầm. Không phải là Diêu Hữu Thiên thì còn ai vào đây nữa?
Lần này Cố Thừa Diệu đau đầu thật sự.
Sao lại như vậy?
Anh, anh lại động vào Diêu Hữu Thiên lần nữa?
Hướng ánh nhìn xuống dưới, đương nhiên không thể bỏ qua những vết bầm tím trên người Diêu Hữu Thiên.
Vai, xương quai xanh còn cả ngực, lưng cộng thêm vùng nhạy cảm riêng tư kia sưng tấy đỏ ửng không kể xiết.
Tiềm thức của Cố Thừa Diệu nhất thời trống rỗng.
Hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh còn nhớ rõ ràng là mình ngồi uống rượu với Cố Thừa Kỳ.
Sau đó thì sao?
Anh chỉ nhớ mình mơ một giấc mơ.
TRong mơ rõ ràng là anh đang ở cùng với Bạch Yên Nhiên, Tại sao người phụ nữ ấy lại biến thành Diêu Hữu Thiên chứ?
Nhưng sự phản kháng của Bạch Yên Nhiên trong giấc mơ, anh cứ cho là biểu hiện đùa giỡn. Sự phản kháng yếu ớt đó đương nhiên không lọt vào mắt anh rồi.
Bây giờ nghĩ lại, hôm qua anh nào phải nằm mơ.
Rõ ràng là thật sự có gì với Diêu Hữu Thiên mà….
Cố Thừa Diệu xoa chân mày, phạm lỗi một lần thì thôi đi, anh lại còn tái phạm lần thứ hai?
Trong lòng anh đầy lửa giận, trách cứ Diêu Hữu Thiên tại sao không ngăn cản mình.
Nhưng vừa giơ tay, anh nhìn rõ trên bắt tay có một vết răng…
Bản thân bao lâu rồi chưa say rượu? Cho dù là ngày tổ chức hôn lễ anh không cam lòng nhưng cũng không say như thế này.
Tại sao hôm qua lại say quá thế?
Loạn hết rồi.
Cố Thừa Diệu không biết phải đối mặt với chính mình như thế nào. Anh vẫn luôn giữ lời, cho dù tạm thời anh không thể cưới Bạch Yên Nhiên, nhưng chí ít anh có thể hướng về cô.
Chứ không phải giống như bậy giờ.
Không những không thể cưới cô, thậm chí ngay cả cơ thể cũng phản bội cô.
Phản bội?
Anh sớm đã phản bội cô rồi. Từ lần đầu tiên có quan hệ với Diêu Hữu Thiên anh đã bắt đầu phản bội cô.
Sự bực tức vô cớ của Cố Thừa Diệu. Đặc biệt là cảm giác dính dấp trên người một lần nữa nhắc nhở việc làm sai trái của anh.
Cũng không có tâm trạng để quan tâm đến Diêu Hữu Thiên nữa, đứng dậy bước vào nhà tắm. Qua loa tẩy rửa nhưng dấu vết trên người.
Vừa bước chân ra khỏi phòng tắm không nhìn đến Diêu Hữu Thiên một cái mà đi trực tiếp bỏ đi luôn.
Cố Thừa Kỳ dậy từ sớm, ngồi trong phòng khách, thấy Cố Thừa Diệu tỉnh dậy rồi thì mỉm cười.
“ Sao mà sớm vậy? Anh còn tưởng cậu phải ngủ thêm lúc nữa.”
Nhìn thấy anh ta, Cố Thừa Diệu còn điều gì không hiểu nữa? Không cần nghĩ nhiều bước về phía trước, đưa tay túm lấy cổ áo của Cố Thừa Kỳ: “ Anh cố ý đúng không?”
Cố Thừa Kỳ cũng không phản bác, chỉ điềm đạm nhìn thẳng vào anh: “ Xem ra tối qua em nghỉ ngơi không tồi nhỉ.”
“ Cố Thừa Kỳ.” Cố Thừa Diệu tức điên lên được, ngay cả vai vế anh cả cũng bỏ qua luôn mà hét lên: “ Tại sao anh lại làm như vậy? Anh có tư cách làm như thế sao. Anh…”
“ Thừa Diệu, Diêu Hữu Thiên cũng không tồi mà. Cậu…”
“ Cô ấy không tồi vậy sao anh không cưới cô ấy đi?” Cố Thừa Diệu giận điên lên: “ Anh biết rõ, tôi còn đang đợi Yên NHiên.”
“ Cậu đã kết hôn rồi.”
Cố Thừa Kỳ không muốn kích động anh, nhưng cũng không quên nhắc nhở anh hiện thực trước mắt.
“ Cho dù cậu đợi được Bạch yên Nhiên thì cậu với cô ấy cũng không có cơ hội.” Tại sao việc đến nước này mà Cố Thừa Diệu còn chưa chịu hiểu ra vấn đề chứ: “ Bác gái tuyệt đối không thể nào đồng ý để cô ấy bước chân vào nhà họ Cố, càng khỏi cần phải nói đến bà nội, trừ khi cậu muốn để bà tức chết..”
Việc ly hôn rồi cưới lần hai, Uông Tú Nga cũng như Kiều Tâm Uyển đều không thể nào chấp nhận.
“ Cố Thừa Kỳ.” Ánh mắt của Cố Thừa Diệu như vỡ nát: “ Lẽ nào anh không biết thế nào gọi là nếu không muốn bị người khác bạc đãi thì bản thân cũng đừng bạc đãi người khác?”
Cố Thừa Kỳ ngây ra một lúc, sắc mặt u ám đi nhiều.
Cố Thừa Diệu biết mình hơi quá, giật mạnh tay về: “ Tôi sẽ không nói lời xin lỗi đâu.”
Sắc mặt Cố Thừa Kỳ vô cùng nghiêm túc, trong lòng mỗi người đều có một vết thương.
Vết thương của Cố Thừa Diệu là Bạch Yên Nhiên, còn vết thương của anh chính là Tống Vân Hi…
Xốc lại quần áo: “ Sau này tôi sẽ không quan tâm đến chuyện của cậu nữa. Nhưng Diêu Hữu Thiên thực sự là một người con gái tốt, cho dù cậu không thích cô ấy, thì nể tình hai nhà đang hợp tác, đối xử với cô ấy tử tế một chút.”
Nói xong câu đó, anh trực tiếp rời đi.
Bở lại Cố Thừa Diệu đứng giữa phòng khách, hai cánh tay buông thõng, nắm chặt. Cuối cùng sự phẫn nộ dâng lên, cùng sức đấm vào bức tường.
Chỉ vài nắm đấm, mu bàn tay đã rỉ máu.
Nhưng anh không hề cảm thấy đau.
Tại sao sự việc lại trở thành như thế này?
………………………………………………………………
“ Giám đốc Diêu”?
Thư ký ŧıểυ Vi nhìn vào Diêu Hữu Thiên từ lúc đến văn phòng là đã ngơ ngẩn, hơi lo lắng mà hỏi cô: “ Cô không sao chứ?”
Diêu Hữu Thiên tỉnh táo đem chứng từ đã ký đưa lại cho ŧıểυ Vĩ: “ Tôi không sao.”
“ Thần sắc của giám đốc Diêu không khỏe, có cần về nhà nghỉ ngơi không?”
Việc của mấy ngày hôm nay Diêu Hữu Thiên cũng vất vả rồi, ŧıểυ Vi đương nhiên cho rằng sắc mặt xanh xao của Diêu Hữu Thiên là do sự việc tại công trường hai ngày trước gây ra.
“ Không cần đâu, cô ra ngoài đi. Tôi muốn một mình yên tĩnh.”
Diêu Hữu Thiên nói xong, cầm chứng từ lên xem. ŧıểυ Vi ra ngoài, cô liền đặt chứng từ trong tay xuống, bước về phía cửa sổ.
Hôm qua cô lại bị Cố Thừa Diệu cưỡng bức.
Nói là cưỡng bức không hề oan cho anh ta, vì từ đầu đến cuối cô đều phản kháng.
Nhưng cô không địch nổi sức mạnh của Cố Thừa Diệu.
Cho dù là lúc anh tỉnh táo, cô cũng không đấu lại càng không cần nói đến lúc anh say rượu.
Sức còn lớn hơn bình thường.
Việc làm cho tâm trạng cô tồi tệ nhất không chỉ vì anh ép buộc cô, mà trong lúc anh chiếm đoạt cô lại gọi tên của một người phụ nữ khác.
Còn điều gì khiến cô nhục nhã hơn không?
Cố Thừa Diệu ơi Cố Thừa Diệu, anh thật biết cách đánh vào mặt tôi.
Diêu Hữu Thiên tựa đầu vào lớp cửa kính, trong lòng càng chán chường, phẫn uất, không còn cách nào diễn tả được bằng lời.
Bị chính chồng mình cưỡng bức đã đành, lại còn bị coi là vật thế thân của người phụ nữ khác.
Diêu Hữu Thiên, bắt đàu từ khi nào mà mày trở nên vô dụng như vậy, bị người ta ức hiếp đến mức này?
Đáng ghét hơn là sáng nay khi cô tỉnh dậy Cố Thừa Diệu đã đi mất rồi.
Để lại cô tự nhìn sự thảm hại của chính mình, hoàn toàn không biết phải tính sổ với anh như thế nào.
Trên người vẫn còn mệt mỏi. Cái tên khốn đó không hề biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.
Động tác vừa thô lỗ lại ngang tang. Cô không cần nói đến nơi đó vẫn còn đau, mà là cả người không chổ nào khỏe cả.
Tệ nhất là tất cả những dấu vết trên người cô, hại cô vào lúc trời nóng như thế này mà phải mặc áo cổ cao.
Nhiệt độ điều hòa không giảm bớt được sự giận dữ trong lòng cô lúc này.
Diêu Hữu Thiên thật sợ có ý kích động xông đến Cố Thị để cho Cố Thừa Diệu một trận.
Nhưng trong lòng biết rõ việc làm này là điều không thể.
Việc cũng đã xảy ra rồi, cái cô cần làm không phải là trả thù anh như thế nào mà là phải tháo gỡ bằng cách nào.
Tay vô dựa vào cửa kình, nắm chặt thành nắm đấm. Lại vô thức mà đưa tay xuống dưới bụng.
Hai ngày này hình như là kỳ nguy hiểm, nếu không cẩn thận mà “ trúng thưởng” thì…
Diêu Hữu Thiên đứng ngồi không yên, việc bị Cố Thừa Diệu cưỡng bức ngoài ý muốn cô đã không thể ngăn chặn.
Vậy thì việc ngoài ý muốn khác cô phải ngăn chặn bằng mọi giá.
Diêu Hữu Thiên lấy tốc độ nhanh nhất ra khỏi văn phòng, tìm tiệm thuốc gần nhất để mua viên tránh thai khẩn cấp.
Ra khỏi hiệu thuốc, còn chưa kịp uống.
“ Thiên Thiên, sao em lại ở đây?”
Giọng nói đột ngột vang lên làm Diêu Thiên giật bắn mình. Thuốc trên tay cứ thế mà rơi xuống đất.
Cô định nhặt lên nhưng người vừa đến kia động tác còn nhanh hơn cô, nhặt thuốc lên trước.
……………………………………………………………………
Lời tác giả: Tôi đã nói là có “ thịt” mà, trước giờ chị Nguyệt không nói đùa đâu.