Anh cảm thấy bản thân mình cũng có chút khó hiểu, tại sao anh lại không có đủ dũng khí để tháo chiếc nhẫn này ra?
***
Chử Đồng kinh ngạc nhìn hũ tro cốt kia, từng đường hoa văn được chạm trổ rõ nét. Người đàn ông đặt nó lên trước mặt bia mộ, Chử Đồng cắn chặt răng, trên hũ tro cốt thậm chí còn có cả bức ảnh chụp của Chử Nguyệt Tinh. Nếu như không phải là cô đã biết Chử Nguyệt Tinh chưa chết, thì ngay bây giờ, khi nhìn thấy những thứ được gọi là di vật này, cô sẽ không chút nghi ngờ.
Chử Đồng khóc không ra nước mắt.
Từng trận gió xào xạc, tựa như cứa vào khuôn mặt cô khiến máu chảy ra đau nhức. Cô ôm mặt, quay người muốn rời khỏi đây.
Giản Trì Hoài, anh bị biến thái sao? Chử Đồng ngẩng đầu nhìn anh: Anh đúng là mất nhiều công sức thật, một ngôi mộ trống rỗng, ngay cả tro cốt cũng đã chuẩn bị thật chu đáo.
Anh muốn cho em hiểu rõ một sự thật là, đây không phải là ngôi mộ trống, người nằm ở đây chính là Chử Nguyệt Tinh.
Chử Đồng không muốn nghe những lời này, cô bị kích động ghê gớm, cố gắng vùng vẫy muốn thoát khỏi tay anh.
Không phải là chị ấy.
Bác Trần trông coi nghĩa trang từ xa tiến lại, khu vực 'chôn cất' Chử Nguyệt Tinh cũng không thể tùy tiện đào bới. Khi đào bới lại phát ra tiếng động rất lớn, cả phần trên ngôi mộ bị đẩy sang bên cạnh. Trước đó bác Trần cũng không thể không nghe thấy, ông đi đến phía sau Giản Trì Hoài nhìn một chút.
Chử Đồng nén lại tiếng khóc: Bác Trần, có phải bác cũng cho rằng chị con đã chết rồi đúng không?
Bác Trần nhìn hũ tro cốt rồi nói: Mọi người đừng như vậy, người chết không thể sống lại, để cô ấy an nghỉ bên dưới lòng đất không phải tốt hơn sao?
Bác Trần, chị gái con chưa chết.
Bác Trần ngao ngán lắc đầu thở dài: Chử Đồng, đã hai năm rồi mà con vẫn không chịu chấp nhận sự thật. Bác tưởng con đã thông suốt, bây giờ vừa hay, tro cốt của chị gái con cũng bị đào lên, mấy người nói xem đây là đang náo loạn cái gì hả? Đúng là nghiệp chướng mà!
Chử Đồng nghe vậy, không nói thêm lời nào, đầu cúi xuống.
Bác Trần khẽ lắc đầu: Ngày hạ táng chị con, người thân đều có mặt, bác còn nhớ rõ khi ấy con khóc đến thương tâm, trước mặt nhiều người, đều trông thấy con đưa tiễn chị gái...
Đúng vậy, Chử Đồng chợt bừng tỉnh, vừa rồi, khi trông thấy hũ tro cốt thì cô quá mức kích động. Nhưng cô lại quên mất năm ấy, cô không đủ dũng khí đưa tiễn chị mình, nên đã trốn ở rất xa để khóc, nhưng đoạn đường cuối cùng này, người thân thích nhất không thể không tiễn. Người con gái tên Chử Nguyệt Tinh này, đã sớm chết hai năm trước, chết trong mắt mọi người.
Toàn bộ đều là một vở kịch, bây giờ chỉ dựa vào lời nói của cô, ai sẽ tin đây? Chắc chắn đa số mọi người sẽ cho rằng cô điên rồi, Chử Đồng hận không thể nói rõ ràng mọi thứ, toàn thân cô lạnh lẽo mệt mỏi, khẽ đưa bàn tay lau khóe mắt, mới phát hiện ra ngay cả nước mắt cũng không có.
Những người đàn ông đang đứng trước mộ nói với Giản Trì Hoài: Ông chủ, hũ tro cốt này làm gì bây giờ?
Giản Trì Hoài khoát tay: Bỏ lại chỗ cũ đi, 'nhập thổ vi an'.
Chử Đồng khẽ nở một nụ cười quỷ dị, nhập thổ vi an? Đúng thật là có bản lĩnh lừa gạt người khác, cô có học cũng không theo kịp.
Ba người đàn ông đặt hũ tro cốt xuống, bác Trần thở dài, trông sắc mặt ông cũng không được tốt.
Giản Trì Hoài hướng về phía Chử Đồng nói: Đi thôi.
Cô không muốn nghe theo lời anh, nhưng ngay cả bác Trần cũng nghĩ là thái độ hôm nay của cô vô lý. Chử Đồng cũng không thể ở lại thêm giây phút nào nữa, đành phải xoay người rời đi. Ra khỏi nghĩa trang, cô muốn bắt xe quay về. Giản Trì Hoài không nói lời nào ấn cô vào trong xe.
Xe chạy một mạch về phía trước, cả hai đều không nói gì. Sau một lúc, Chử Đồng nâng mi mắt lên nhìn ra ngoài, ngôi biệt thự của nhà họ Giản ở phía trước cách đó không xa. Giản Trì Hoài giảm tốc độ, nặng nề đi qua cổng chính, cô ngồi thẳng lưng, khuôn mặt lộ rõ vẻ khẩn trương, hai tay nắm chặt dây an toàn không buông.
Giản Trì Hoài vững vàng dừng xe lại, mắt hướng về phía cô: Em nói em xem Lệ Đề như em gái ruột, bây giờ chính là thời gian đau khổ khó khăn nhất của em ấy, lẽ nào em muốn bỏ đi? Dù sao thì em cũng muốn trông thấy bộ dạng của em ấy bây giờ, mặc dù, em ấy cũng bởi vì em mà thành ra như thế.
Chử Đồng khó lòng mà giải thích nhưng cũng rất lo lắng. Cô đẩy cửa xe bước xuống xe, sau đó đi theo Giản Trì Hoài vào trong. Người đàn ông đi qua cánh cửa màu đen vào trong phòng khách, người giúp việc cũng không có ở đó, thấp thoáng nghe thấy tiếng nghẹn ngào của Giản Lệ Đề truyền tới. Tưởng Linh Thục thương tiếc không thôi, vỗ về vai con gái: Con mà cứ tiếp tục như thế, con mắt này chẳng phải sẽ bỏ đi sao, đừng khóc nữa, ngoan.
Giản Trì Hoài bước nhanh đến, Tưởng Linh Thục trông thấy anh, vẻ mặt nới lỏng đôi chút, tựa như trông thấy vị cứu tinh: Trì Hoài, cuối cùng con cũng đến.
Giản Lệ Đề ngẩng đầu dậy, tầm mắt vượt qua Giản Trì Hoài trông thấy Chử Đồng trước, lúc này người cô nghĩ tới lại là Chử Đồng, dù sao cũng đều là phụ nữ, Giản Lệ Đề đứng dậy đi về phía cô: Chị dâu...
Chử Đồng thấy vậy cũng khó chịu, tiến lên muốn nắm lấy tay em ấy, nhưng lại trông thấy Tưởng Linh Thục đưa tay kéo Giản Lệ Đề lại bên cạnh mình.
Không được đi qua đó!
Giọng nói bà cứng rắn, hai mắt nhìn Chử Đồng tràn đầy sự căm hận. Chử Đồng bỗng nhiên đứng đơ ra tại chỗ, Giản Lệ Đề khóc đến nỗi hai mắt sưng phù gần như chỉ lộ ra một kẽ hở, nức nở nói: Mẹ, con muốn nói chuyện với chị dâu.
Tưởng Linh Thục cố nén lại lời nói khó nghe: Con muốn nói gì thì nói với mẹ và anh con là được rồi.
Giản Lệ Đề vẫn còn muốn tiến lên, nhưng sau khi bị Tưởng Linh Thục kéo về ấn xuống ngồi ở sô pha, Giản Lệ Đề cúi đầu xuống, nức nở trong im lặng: Chị dâu... anh, hiện tại sức khỏe em rất tốt, nhưng... nhưng vì sao vẫn không được?
Giản Trì Hoài đặt tay lên đỉnh đầu em gái, khẽ vuốt tóc em: Không có gì là không được, không có việc gì đâu.
Anh ấy nói muốn chia tay với em, nói rằng không thể chấp nhận được... Giản Lệ Đề nói đến đây, càng thêm đau đớn, hai tay ôm lấy bản thân, cong mình xuống khóc không ngừng.
Giản Trì Hoài thương tiếc đưa tay kéo cô vào trong ngực, người đàn ông nhắm chặt mắt, đây là kết quả anh đã dự tính từ trước. Chỉ là khi tận mắt chứng kiến đứa em gái thường ngày mình xem như bảo vật, bây giờ bị người khác xem như chiếc giày rách nát, ngay cả ý nghĩ muốn giết người anh cũng có, bàn tay anh không khỏi nắm chặt: Đừng khóc nữa.
Chẳng phải anh ấy đã nói, bất luận em thế nào cũng yêu sao? Vì sao bây giờ lại nói không được? Hai tay Giản Lệ Đề tùy tiện lau nước mắt, bờ vai không ngừng run rẩy: Anh, em đã làm phẫu thuật, bác sĩ cũng nói em là người bình thường đúng không?
Lệ Đề... Khuôn mặt tuấn tú của Giản Trì Hoài dán chặt trên đỉnh đầu em gái: Đó là bởi vì hắn ta bị mù, hắn ta không xứng với em.
Không được, bây giờ tất cả đều biết, em không thể ra ngoài, cũng không còn mặt mũi...
Trong ngực Giản Trì Hoài phảng phất như bông vải bị ai đó vo viên làm tắc lại, ứ đọng khó chịu.
Lệ Đề, đừng nghĩ như vậy, còn có anh, sẽ không có việc gì đâu.
Hai tay Giản Lệ Đề ôm lấy cánh tay Giản Trì Hoài, Chử Đồng bất động tại chỗ, cô không thể hòa nhập được với nhà họ Giản.
Tưởng Linh Thục dẫn Giản Lệ Đề lên lầu trước: Ngoan, anh con nói anh con sẽ giải quyết chuyện này, con còn không tin anh con sao?
Giản Lệ Đề khóc đến mệt lả, nói cũng không nên lời, Giản Trì Hoài ôm lấy bả vai cô đứng dậy: Để anh đưa em đi nghỉ.
Giản Lệ Đề ngoan ngoãn nghe theo, bước đi vô định, từng bước đều phải dựa vào Giản Trì Hoài. Đợi sau khi hai người đi lên lầu, Tưởng Linh Thục nhìn Chử Đồng với vẻ mặt nghiêm túc: Chuyện này là cô làm đúng không?
Chử Đồng đờ đẫn lắc đầu: Không phải con.
Bây giờ cô nói những lời này cũng vô dụng... Tưởng Linh Thục đứng lên gay gắt nhìn Chử Đồng: Cô cho rằng làm như vậy, là công bằng đối với chúng ta sao?
Chử Đồng há hốc mồm, lời nói tắc nghẹn, sau hổi lâu mới nói được một câu: Mẹ, con từng có suy nghĩ này trong đầu, nhưng cuối cùng con cũng không làm, con không muốn nhìn thấy Lệ Đề như vậy.
Tưởng Linh Thục khẽ lắc đầu, khóe miệng giãn ra một nụ cười châm biếm: Cô nghĩ rằng tôi nói không công bằng, chỉ là Lệ Đề thôi sao?
Chử Đồng có cảm giác suy nghĩ không theo kịp, cô biết rõ câu nói tiếp theo của Tưởng Linh Thục, chỉ sợ không phải là lời trách mắng mới khiến cô đau lòng như dao cắt.
Quả nhiên, Tưởng Linh Thục thấp giọng nói: Khi cô nghĩ đến chị gái mình, sao không nhìn xem Trì Hoài? Năm đó nó đồng ý lấy cô, nhà họ Giản người nào người nấy đều không đồng ý. Nếu nói tới ngọn nguồn của chuyện này thì đúng là nhà họ Giản cũng đã sai. Nhưng con tôi đối với gia đình các người, cũng xem như tận tình tận nghĩa, chấp nhận đem hạnh phúc cả đời mình đổi lấy bí mật của em gái vĩnh viễn được chôn vùi, còn nhà họ Chử các người thì sao? Đã làm gì nào?
Lời nói thảng như vậy giống như giáng xuống một cái tát vào mặt Chử Đồng. Tưởng Linh Thục càng nói càng tức giận: Bây giờ thì tốt rồi, ồn ào đến mức 'cá chết lưới rách', đối với cô thì có gì tốt? Cô nhìn bộ dạng của Lệ Đề đi, cô không đau lòng, nhưng còn người làm cha làm mẹ như chúng tôi thì thế nào? Nó là đứa vô tội, nó càng không biết quả thận khi đó là của chị cô. Xã hội này tàn khốc như thế, dù sau lưng Lệ Đề còn có nhà họ Giản, nhưng cơ thể nó không được khỏe mạnh, còn nói gì đến chuyện yêu đương. Chuyện thành ra như vậy, là chính cô đã hủy hoại nó.
Quả nhiên những lời nói nặng nề nào Tưởng Linh Thục cũng đều nói ra. Ngón tay Chử Đồng khẽ cử động, để cho bản thân mình không đến mức bị tê liệt.
Mẹ, con mặc kệ mẹ có tin hay không, chuyện này thực sự không phải do con làm, nhưng đối phương thì rất rõ ràng, chắc chắn không có ý tốt. Trong lòng con đã từng đấu tranh, nhưng con vẫn là câu nói kia, con sẽ không vì đổi lấy tự do của chị mà làm tổn thương đến người vô tội. Con xem Lệ Đề như em gái, khi con đem chị con và em ấy đặt cùng một chỗ, nếu như thật sự phải lựa chọn, con sẽ chọn chị con. Nhưng mọi chuyện còn chưa đến bước đường cùng, con vẫn luôn tin tưởng có thể xoay chuyển cục diện, con kích động, nhưng không có nghĩa là con sẽ thay đổi hành vi, mẹ, đưa ra tin tức này là một người khác.
Tưởng Linh Thục nghe vậy, khuôn mặt không chút biểu cảm, bà trở lại ngồi trên sô pha. Cơn thịnh nộ không có cách nào dập tắt, người con trai duy nhất lại cưới một người con gái không môn đăng hộ đối, đứa con gái duy nhất, lại bị một người đàn ông có gia thế như mình ruồng bỏ. Lúc đầu khi Giản Lệ Đề tiếp nhận phẫu thuật, ngay cả họ hàng thân thiết nhất cũng không biết chuyện. Những chuyện liên tiếp xảy ra khiến bà luôn mang tâm trạng nặng nề. Tưởng Linh Thục là người ưa sĩ diện, bà không muốn người khác bàn tán việc nhà mình, hai bàn tay bà đặt ở đầu gối nắm chặt lại.
Chuyện đã xảy ra rồi, tình huống kế tiếp cô cũng không có khả năng giải quyết. Chử Đồng, là nhà họ Chử các người không tuân thủ giao ước trước, cô làm khổ Trì Hoài đã hai năm, cũng nên buông tay đi.
Sắc mặt Chử Đồng càng lúc càng nhợt nhạt: Con hiểu rồi.
Nếu đạo lý này cô cũng đã hiểu, thì đừng đứng ở đây. Tưởng Linh Thục đưa mắt về phía cô: Bán Đảo Hào Môn kia, tôi nghĩ cô cũng đừng trở về nữa.
Chử Đồng gật đầu.
Tưởng Linh Thục nhìn đống khăn giấy trên bàn trà, trong lòng co rút đau đớn.
Chử Đồng, nhà họ Giản chúng tôi đối với cô thực sự không tệ, cô không thể hiểu được cảm giác này, rất nhiều bạn bè hỏi tôi, nhà thông gia làm nghề gì? Lãnh đạo? Thương nhân? Tôi chỉ có thể cười trừ cho qua chuyện, chung quy vẫn không thể nói là bán hoa quả đi? Cho tới nay, đều là Trì Hoài không quan tâm, tôi cùng ba nó từ đầu đến cuối đều canh cánh trong lòng, cô cũng đừng cho rằng nó thiên vị Lệ Đề, nếu không, nó cần gì phải lấy cô chứ?
Con hiểu. Cổ họng Chử Đồng khô khốc, cô khẽ nói.
Tưởng Linh Thục đứng lên: Tôi muốn lên lầu xem Lệ Đề thế nào rồi.
Chử Đồng khôi phục tinh thần, xoay người đi ra ngoài, mỗi một bước đi đều rất gian nan. Những lời Tưởng Linh Thục nói không phải không có lý, Giản Trì Hoài liều mạng bảo vệ bí mật này, anh vì lợi ích toàn cục chấp nhận cuộc hôn nhân này, thực sự một chút ý nghĩa cũng không có.
Tưởng Linh Thục lên đến trên lầu, vừa bước qua cánh cửa phòng Giản Lệ Đề thì trông thấy Giản Trì Hoài từ trong đi ra, anh khép cửa phòng lại: Mẹ, đừng vào trong nữa, Lệ Đề vừa mới ngủ.
Cũng chỉ có con mới có thể trông chừng nó được tốt, lúc mẹ bắt nó đi nghỉ, nói cái gì nó cũng không chịu nghe.
Giản Trì Hoài lướt qua bên cạnh mẹ mình đi lên phía trước, Tưởng Linh Thục nhìn bóng dáng anh: Chử Đồng đi rồi.
Người đàn ông vẫn không dừng lại, đi xuống dưới lầu, phòng khách không một bóng người, đúng là đã đi rồi.
Chử Đồng lái xe về nhà họ Chử, Lý Tịnh Hương không trông cửa hàng, trông thấy Chử Đồng mở cửa bước vào, bà có chút giật mình: Đồng Đồng.
Mẹ, con muốn quay về sống ở đây.
Sao lúc nào gọi điện thoại cho con cũng không được hả?
Chử Đồng đưa tay sờ sờ vào túi quần: Con không mang điện thoại theo bên mình, chắc là để ở phòng làm việc rồi.
Quay về sống ở đây? Lúc này Lý Tịnh Hương mới chú ý đến câu nói trước của Chử Đồng.
Tin tức ở trên mạng kia có phải con làm không?
Mẹ và ba không biết lên mạng, làm sao biết được?
Một người bà con gọi điện đến, nói là có tin về nhà họ Giản...
Không thể tránh khỏi việc có người thân biết đến quan hệ giữa Chử Đồng và nhà họ Giản, mặc dù không nói toạc ra, nhưng sau khi trông thấy tin tức về nhà họ Giản, trước tiên sẽ gọi điện thoại đến.
Lý Tịnh Hương thấy Chử Đồng không nói gì, bà hiểu tính cách của cô, cái gì cũng dám làm, bà lo lắng tiến lại gần cô gặng hỏi: Đồng Đồng à, tại sao con lại hồ đồ như vậy, chuyện này không thể làm như vậy!
Chử Đồng nghe xong câu này, vặn hỏi: Vì sao không được làm như vậy?
Dù sao chúng ta và nhà họ Giản cũng có giao ước, hiện tại việc này ồn ào đến như vậy, không biết sau này...
Mẹ... Chử Đồng mệt mỏi ngắt lời bà: Đừng nói nữa, con muốn yên tĩnh.
Con đúng là nhất thời hồ đồ, mau giải thích rõ ràng với Trì Hoài, nếu thực sự chọc giận đến nhà họ Giản, con có nghĩ tới sau này không? Con và Trì Hoài phải làm thế nào?
Hai chân Chử Đồng như bị đổ chì, cô khó nhọc đi đến sô pha rồi ngồi xuống.
Cho dù không có chuyện này, mẹ cho rằng con và anh ấy còn có sau này sao?
Dù con không nghĩ đến bản thân mình, cũng phải nghĩ đến chị gái con chứ!
Chử Đồng mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt: Chuyện này không phải con làm.
Dựa vào tính cách của Trì Hoài, dù cho như vậy, nó cũng không đồng ý để chị con đi đâu...
Chử Đồng nghe vậy liền ngồi dựng lên, vì sao tất cả mọi người đều không tin lời cô nói?
Bọn họ đều cho rằng tin tức này là do cô viết, Chử Đồng không quan tâm đến Lý Tịnh Hương còn đang lải nhải, cô đi vào trong phòng nhỏ.
Bên trong có cái máy vi tính để bàn kiểu cũ cũng được lắp mạng, chỉ là ba mẹ không sử dụng cho nên nối mạng có hai tháng thì ngắt đi. Chử Đồng thử tìm tín hiệu wifi xung quanh, trông thấy một tín hiệu cần nhập mật mã, cô nhập vào tám số 0, lại có thể kết nối được, chỉ là có hơi chậm chạp, nhưng vẫn có thể lên mạng được.
Cô chăm chú nhìn bài báo, không có bất cứ hình ảnh nào, nhưng đối với chuyện này nắm rõ ngọn ngành, trong bài báo còn đề cập đến nhà họ Giản ép mua ép bán, nói rằng quả thận này của Giản Lệ Đề là do cướp đoạt được mà có, nhưng hoàn toàn không nhắc đến nhà họ Chử, càng không nói đến Chử Nguyệt Tinh.
Chử Đồng cảm thấy kỳ quái, nếu chỉ có như vậy, nhà họ Giản chỉ cần giở chút thủ đoạn là có thể che đậy quá khứ trước đây, rốt cuộc đối phương có mục đích gì?
Nếu dứt khoát phơi bày ra thì chị cô chắc chắn cũng sẽ bị liên lụy đến, những người môi giới bộ phận thân thể ắt sẽ bị bắt không tha, từng bước từng bước xóa sổ, nhà họ Giản sẽ không để bí mật này phơi bày trước thiên hạ.
Chử Đồng tựa lưng vào ghế, cô cho rằng tin tức đúng là do mình viết, chỉ là có người cố tình lợi dụng truyền lên mạng. Nhưng nếu tinh ý nhìn lại, chỉ là vừa hay trùng hợp thế thôi. Người kia cũng biết chuyện của chị gái cô, đối phương làm như vậy, rốt cuộc là có mục đích gì?
Hẳn là cũng như cô, muốn đổi lấy tự do chị gái?
---
Giản Trì Hoài rời khỏi nhà họ Giản, suốt dọc đường lái xe cũng không gọi điện, chuyện của Lệ Đề cũng không phải không thể cứu vãn. Suy cho cùng, đối phương cũng không có bằng chứng, cho dù có biết rõ chuyện này của nhà họ Giản, nhưng chắc chắn những chuyện khác cũng không thể biết được.
Chiếc xe tiến vào Bán Đảo Hào Môn, sau khi Giản Trì Hoài xuống xe đi vào trong phòng khách, trông thấy người giúp việc thì thuận miệng hỏi: Cô ấy đâu?
Thiếu phu nhân chưa trở về.
Giản Trì Hoài nhìn xung quanh, sau đó đi về phía sô pha ngồi. Trong đầu lúc này rất tỉnh táo, càng là tỉnh táo thì càng dễ nghĩ đến những chuyện lung tung. Ngày hôm nay anh và Chử Đồng đi đến bước này, đúng là chưa kịp chuẩn bị, anh có kiên trì của anh, mà cô cũng có lập trường của cô.
Giản Trì Hoài xoay xoay chiếc nhẫn kết hôn trên ngón áp út, nơi có mạch đập nối liền tới trái tim hơi hơi nảy lên, anh tháo chiếc nhẫn ra, các khớp ngón tay nắm chặt lại một chỗ, rồi lại đeo vào, cứ lặp đi lặp lại như thế vài lần, vẻ mặt người đàn ông nặng nề nhìn vào một nơi nào đó.
Anh cảm thấy bản thân mình cũng có chút khó hiểu, tại sao anh lại không có đủ dũng khí để tháo chiếc nhẫn này ra?
Đối với cuộc hôn nhân ràng buộc này, từ lúc nào lại trở nên quan trọng đối với anh như vậy?
Muốn anh buông tay, muốn anh ly hôn, tuyệt đối không thể nào.
Chưa nói đến quy tắc của nhà họ Giản, chỉ dựa vào anh mà nói, từ trước đến nay anh vui vẻ thế nào, mà vui vẻ của anh, chính là giữ lại Chử Đồng. Cho dù hai người cấu xé lẫn nhau, đấu đá lẫn nhau không ngừng nghỉ, anh cũng không sợ!
---
Chử Đồng tựa đầu vào giường, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Lý Tịnh Hương đẩy cửa đi vào: Chử Đồng, con có điện thoại.
Ai tìm con vậy ạ?
Trì Hoài.
Chử Đồng ngồi yên không nhúc nhích, Lý Tịnh Hương có chút sốt ruột: Trì Hoài nói, muốn cùng con nói chuyện của Tinh Tinh.
Chử Đồng bật người dậy đứng lên ngay tức khắc, cô đi tới phòng khách, cầm lấy ống nghe: Alô?
Không phải em muốn anh thả chị gái em sao?
Chử Đồng căng thẳng, bàn tay nắm chặt ống nghe: Anh đồng ý rồi?
Em có nghĩ đến nếu thả chị em ra sẽ có hậu quả như thế nào không?
Chử Đồng cho rằng Giản Trì Hoài đang nói đến chuyện Giản Lệ Đề.
Anh yên tâm, cả gia đình em sẽ không đề cập đến hai chữ 'Lệ Đề', sẽ không liên lụy đến em ấy.
Em nghĩ sai rồi. Giọng nói người đàn ông vang lên lạnh lùng: Một khi giao ước này bị phá vỡ, tất cả mọi chuyện xảy ra sau đó sẽ thay đổi hoàn toàn, nhà họ Giản đã cho gia đình em tất cả, cũng có thể thu hồi lại, bao gồm cả nhà cửa, cửa hàng, ngay cả cuộc hôn nhân của chúng ta, em cho rằng có đáng không?