Giản Trì Hoài buông tay, anh nhìn Chử Đồng không chớp mắt. Chử Đồng đứng thẳng người: Anh có biết hiện tại anh hôn em, em có cảm giác gì không?
Người đàn ông khẽ liếm khóe môi: Cảm giác gì?
Dối trá, lừa gạt, buồn nôn.
Buồn nôn? Giản Trì Hoài cười khẩy nhắc lại từ ấy, Chử Đồng cũng học theo nụ cười của anh: Đúng.
Tầm mắt người đàn ông đông cứng lại trên gương mặt Chử Đồng, đưa bàn tay nắm lấy cằm cô, Chử Đồng muốn giãy dụa, nhưng anh lại càng ra sức siết chặt.
Chử Đồng, nếu anh thực sự để chị gái em đi, em sẽ thế nào? Sẽ tiếp tục ở lại Bán Đảo Hào Môn sao?
Cô không thèm suy nghĩ, lắc đầu: Sẽ không.
Người đàn ông sau khi nghe thấy vậy liền buông tay: Em đã quên khoảng thời gian qua sao?
Đúng vậy.
Giản Trì Hoài buông thõng hai tay xuống bên mình, Chử Đồng trông thấy anh sắp đi, vội nói: Em cho anh biết, nếu như anh không để chị em đi, tự bản thân em sẽ có cách.
Được, vậy em cứ thử xem. Giản Trì Hoài nói xong, bước đi cũng không quay đầu lại.
Sáng sớm hôm sau, Chử Đồng đứng trên ban công trông thấy ô tô của Giản Trì Hoài rời đi, nhìn chiếc xe cùng người đàn ông từ từ rời xa, tầm mắt cô tuy rộng, nhưng lại không có mục tiêu, trong lòng một cõi hoang vu, vì cô cảm thấy có vài thứ đã càng lúc càng rời xa mình.
---
Nhà họ Giản.
Tưởng Linh Thục thức dậy tương đối sớm, sau khi rửa mặt chải đầu trang điểm kỹ lưỡng thì xuống lầu, không ngờ lại trông thấy con trai mình đang ngồi trên sô pha, bà bước tới: Trì Hoài, sao con lại đến đây?
Ngủ không được, qua đây xem. Giản Trì Hoài ngay cả lông mày cũng không di chuyển, vẻ mặt bình tĩnh.
Giản Thiên Thừa thay trang phục võ thuật xong cũng đi xuống lầu, ban đầu muốn đi đánh quyền, sau khi trông thấy bóng dáng con trai cũng tranh thủ đi tới.
Giản Trì Hoài ngẩng đầu, lên tiếng gọi: Ba.
Mới sáng sớm đã quay về đây, có phải có chuyện gì rồi không?
Giản Trì Hoài đan hai tay vào nhau, đặt trên đầu gối, cố gắng hết sức tỏ thái độ bình thản: Chử Đồng đã biết chuyện chị cô ấy không chết, cũng biết nguyên nhân con lấy cô ấy.
Cái gì? Tưởng Linh Thục giật mình hốt hoảng: Tại sao nó biết được?
Mẹ đừng quan tâm làm sao cô ấy biết được, bây giờ cô ấy một lòng muốn đem chị gái trở về nhà, chuyện của Lệ Đề, con sợ cũng có ngày không giấu được.
Sao có thể như vậy? Tưởng Linh Thục kích động nhướng mày: Nhưng mà ban đầu không nói như vậy, chẳng lẽ tình cảm vợ chồng các con nhiều năm cũng vô ích? Nhà họ Chử này đúng thật chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn!
Bà tức giận không thôi, Giản Thiên Thừa nhìn con trai ở trước mặt.
Trì Hoài, trong lòng con có tính toán gì không?
Hiện tại, trạng thái tinh thần của Chử Nguyệt Tinh không được tốt, những chuyện xảy đến với mình sớm đã quên, trong khoảng thời gian này, con sẽ thu xếp ổn thỏa cho cô ta, chờ Lệ Đề qua cửa ải hôn nhân này sẽ tính tiếp.
Tưởng Linh Thục nhìn vẻ mặt ung dung của Giản Trì Hoài, bà hơi nhíu mày: Trì Hoài, có thực là con sẽ không để cô ta đi chứ?
Mẹ, cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, có một số việc sớm muộn gì chúng ta cũng phải đối mặt.
Huyệt thái dương của Giản Trì Hoài khẽ nổi gân xanh, nghĩ đến vẻ mặt cuồng loạn của Chử Đồng, nghĩ đến khi cô nhìn anh trong mắt tràn ngập sự tuyệt vọng, mày kiếm của anh nhíu chặt lại, bàn tay đỡ lấy trán.
Trì Hoài, chuyện này khi ấy con đã tự mình khéo léo an bài, ta và mẹ con cũng đã từng nói qua, con đối với Lệ Đề thương yêu, cũng vượt xa cả ta và mẹ con, có một số việc chỉ cần con quyết định là đủ.
Tưởng Linh Thục muốn nói rồi lại thôi, nếu thực sự muốn như vậy, đứa con này của họ sẽ làm thế nào với đoạn hôn nhân kia?
Ngón tay Giản Trì Hoài đặt trên đầu gối khẽ gõ, anh và Chử Đồng, chung quy phải có người chịu thỏa hiệp trước, liệu anh lùi một bước thì Chử Đồng mới chấp nhận hay không?
---
Khu Tây Thành
Chử Nguyệt Tinh cầm quyển sách ngồi trên ban công, cô chán nản, người giúp việc đi đến đặt một chén nước hoa quả vào tay cô: Ăn đi.
Chử Nguyệt Tinh cũng không ngẩng đầu lên: Tôi không muốn ăn.
Người không muốn ăn là chúng tôi mới phải chứ? Cô Chử, lần sau cô có thể đừng hại người như vậy được hay không, đã để cho cha mẹ và cô em gái của cô tới náo loạn xém chút hại chúng tôi mất đi bát cơm đã đành, cô lại còn trộm đồ của tôi nữa, thật sự đã xem thường cô rồi.
Chử Nguyệt Tinh khẽ cau mày, nhưng dựa theo tính khí của cô, cũng không nổi nóng: Tôi không có trộm.
Ông chủ nói, không đồng ý cho cô dùng điện thoại di động, điện thoại tôi luôn mang trong người, hôm nay ông chủ đã nói hết với tôi, cô còn muốn ngụy biện?
Thái độ của người giúp việc cứng rắn, Chử Nguyệt Tinh bị giam giữ trong thời gian dài, họ đối với cô thế nào, Giản Trì Hoài không bao giờ hỏi, hơn nữa Chử Nguyệt Tinh cũng chưa bao giờ nói lại, dần dà, cũng trở thành thói quen.
Chử Nguyệt Tinh thở dài, không muốn tăng thêm phiền muộn: Được rồi, từ nay về sau tôi sẽ nhớ kỹ.
Cô Chử, vấn đề không phải cô nhớ hay không nhớ, nếu như lại có lần sau, cô có thể cam đoan trao đổi với người giúp việc như chúng tôi, chúng tôi hiểu rõ cô như vậy, sẽ đối xử tốt với cô?
Được. Cô nhẹ nhàng đáp, tầm mắt chuyển vào trong sân, trông thấy một chiếc xe đang đi vào, tâm trạng Chử Nguyệt Tinh nới lỏng: Cô đi trước chuẩn bị cơm chiều, bác sĩ Cố đến rồi.
Người giúp việc nhìn một chút, xoay người trở về.
Không lâu sau, một người đàn ông trẻ tuổi lên lầu, Chử Nguyệt Tinh đứng dậy trở lại phòng ngủ, cô nhìn người đàn ông đặt gói đồ trong tay xuống, đối phương có vóc người cao ráo, phong thái hơn người, một đôi mắt tinh anh ẩn giấu dưới đôi mắt kính.
Chử Nguyệt Tinh túm chặt áo khoác trên vai: Hôm nay anh đến muộn.
Cố Thanh Hồi giơ đồng hồ lên xem: Muộn năm phút.
Trước giờ anh chưa từng đến muộn.
Cố Thanh Hồi cười khẽ: Nhất định em cứ phải tích cực như vậy.
Sau đó Chử Nguyệt Tinh cười rộ lên, cô ngồi phía sô pha.
Tôi muốn rời khỏi đây, một phút cũng không muốn đợi.
Có thể nhìn ra, có cần tôi đưa cô đi không?
Chử Nguyệt Tinh đối điện với ánh mắt của anh, lắc đầu: Như vậy, đối với cả anh và tôi đều không tốt, tôi còn có người nhà.
Người đàn ông ngồi vào vị trí đối diện với cô: Trong lòng cô đã bắt đầu tiếp nhận bọn họ rồi sao?
Đó không phải điều anh dạy tôi sao? Tôi cũng là người, cũng có người thân, cuộc sống của tôi như một vòng luẩn quẩn tìm về quá khứ, chỉ có tôi mới có thể tìm về chính bản thân mình.
Ngón tay Chử Nguyệt tinh vuốt ve vết sẹo trên cổ tay: Bác sĩ Cố, anh chuyên trị liệu tâm lý cho người khác, nếu tự bản thân mình mắc bệnh thì phải làm sao bây giờ?
Cố Thanh Hồi ngẩn ra, không nghĩ tới cô lại nói như vậy, anh thất thanh cười khẽ: Tôi sẽ không cho phép tâm lý mình bị bệnh, tôi sẽ tự bản thân mình điều chỉnh.
Thật tốt. Khuôn mặt Chử Nguyệt Tinh giãn ra: Tôi rất ngưỡng mộ anh.
Hai ngày này, giấc ngủ của cô thế nào?
Không tốt chút nào. Cô thành thật trả lời: Tôi ngủ không yên, đầu thì nhức, ngực thì đau, tôi rất không thích nơi này.
Cố Thanh Hồi nghe vậy, đứng dậy, đi vòng ra phía sau Chử Nguyệt Tinh, hai tay đặt trên huyệt thái dương của cô khẽ ấn, Chử Nguyệt Tinh dựa ra sau, đầu gối lên thành ghế, mùi mộc hương từ tay áo người đàn ông như một loại thuốc an thần khiến người ta cảm thấy được vỗ về, Chử Nguyệt Tinh nhắm hai mắt, dường như đi vào cõi mộng.
Khuôn mặt thanh tú do thời gian dài không ra nắng nên da dẻ giống như trứng gà bóc, chỉ là càng thêm tái nhợt hơn, khoảng thời gian cô điên cuồng nhất, khiến Cố Thanh Hồi cảm thấy đúng là một loại tuyệt vọng.
Cô chưa từng làm chuyện gì đặc biệt khác người, càng không giống một bệnh nhân tâm thần có thể làm tổn thương người khác hoặc tự làm hại chính mình, hoặc là có lúc cô vô cùng yên lặng, hoặc là có khi cô nói chuyện không ngừng. Mỗi một lần như vậy, cô đều quên đi rất nhiều chuyện, chỉ nhớ mỗi việc cô không bị điên.
Sau một hồi, Chử Nguyệt Tinh mở mắt ra, tươi cười dịu dàng: Cám ơn.
Cố Thanh Hồi vẫn chưa thu lại động tác.
Đợi tôi cho cô thêm một chút tinh dầu, để cô ngủ một giấc thật ngon.
Tôi không ngủ được.
Có thể ngủ ngay bây giờ.
Bác sĩ Cố...
Cô gọi tên tôi là được rồi, tôi không được tính là bác sĩ.
Chử Nguyệt Tinh khăng khăng: Bác sĩ tâm lý cũng là bác sĩ.
Đó là do bọn họ nói vậy, đối với nghề này, bản thân tôi tự có định nghĩa.
Định nghĩa thế nào?
Là một đám người thích giao lưu. Cố Thanh Hồi hạ mi mắt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trong một khoảng cách rất gần.
Cô thừa nhận mình là bệnh nhân sao?
Môi Chử Nguyệt Tinh khẽ mấp máy: Tôi không có bệnh.
Đây được gọi là cô nhất thời mất phương hướng, quên mất chính mình là ai, tôi sẽ giúp cô tìm lại. Cố Thanh Hồi nhìn cổ tay cô, vết sẹo rất rõ ràng, một cô gái như thế này, rốt cuộc là có bao nhiêu quyết tâm mới có thể cắt cổ tay mình như thế?
Chử Nguyệt Tinh nhắm hai mắt, kỳ thực Cố Thanh Hồi cũng được xem như là người gần gũi cô nhất, bình thường ba mẹ không thể đến thăm cô, ngoại trừ Giản Trì Hoài thỉnh thoảng có việc ra thì cũng không ghé qua, chỉ có người đàn ông này, thời điểm trong lòng cô khó chịu đến cực điểm, đều dựa vào Cố Thanh Hồi giúp cô.
---
Dịch Sưu
Chử Đồng ngồi yên trước máy tính, đồng nghiệp đều đã tan ca, nửa giờ sau những người tăng ca cũng lần lượt ra về.
Chử Đồng nhìn dòng chữ hiện trên màn hình đến mức xuất thần, những chữ này cô đã sớm soạn thảo ra, phía dưới còn có hình ảnh chị gái cô cùng bệnh án năm đó. Hai tay Chử Đồng ôm đầu, trong tư tưởng dường như có hai kẻ tiểu nhân đang đánh nhau, cô chỉ có thể nghĩ đến duy nhất một cách, muốn đấu với Giản Trì Hoài, dường như chỉ còn cách này.
Một khi chuyện này được công khai, danh tiếng của nhà họ Giản trong mắt mọi người ắt hẳn sẽ giảm sút, cô có thể lợi dụng sức mạnh của truyền thông, bắt buộc Giản Trì Hoài thả chị gái cô ra.
Nhưng hậu quả sẽ như thế nào?
Chử Đồng hết sức đau khổ, hai tay nắm tóc vò mạnh, cô nghĩ đến Giản Lệ Đề vô tội, suy cho cùng em ấy cũng không biết nguồn gốc của quả thận. Chử Đồng còn nhớ đến vết sẹo dữ tợn trên thắt lưng kia, cô gái nhỏ này cũng chịu đựng đủ rồi. Nếu như chuyện này bị bại lộ, cuộc sống của em ấy sẽ phát sinh những biến cố to lớn. Hơn nữa, em ấy đã gọi cô một tiếng chị dâu , hoàn toàn xem cô như người trong nhà, không bao giờ nghi kỵ và thiếu tôn trọng cô.
Chử Đồng vô cùng mâu thuẫn, giống như đang đứng ở ngã tư đường, phía trước là ngõ cụt, bên trái bên phải đều là ngõ cụt, cứ như vậy lùi về phía sau sao?
Không thể nghi ngờ, cũng là đường cùng.
Chử Đồng nhoài người trên mặt bàn, trong lỗ tai toàn là tiếng ong ong, mơ hồ nghe được giọng nói của Chử Nguyệt Tinh, nói rằng chị muốn về nhà.
Chử Đồng đứng thẳng dậy, tay để trên chuột, việc đưa tin bài báo này hiển nhiên là không thể thông qua Dịch Sưu, vì khi tin tức được đưa lên sẽ bị người khác loại bỏ.
Cô liên lạc với trang web của bạn mình, muốn gửi tập tin đến cho bên kia. Ngón tay Chử Đồng trượt trượt trên chuột, nhưng từ đầu đến cuối cũng không đủ can đảm bấm xuống dưới.
Trong lòng lo lắng bất an, tựa như kiến bò trên chảo nóng , cảm giác giày vò này tăng lên trong tiếng lách cách của bàn phím. Chử Đồng cắn ngón trỏ, da thịt đau đớn cũng không thể kéo lý trí cô trở về. Cô nhắm chặt mắt, dường như có hai sức mạnh đang đeo bám cô rất chặt không buông tha, cô không muốn bản thân mình sụp đổ, ngón tay có chút không khống chế được, cô đóng tập tin lại, sau đó tắt máy tính rời đi.
---
Trở lại Bán Đảo Hào Môn, sau khi thay giày ở cửa đi vào trong, người giúp việc nghe được tiếng động đem bật bóng đèn thủy tinh châu Âu lên: Thiếu phu nhân, cô đã về rồi.
Chử Đồng có chút không quen với việc bất ngờ có ánh sáng, cô nhìn người trước mặt: Các người còn đang làm gì vậy?
Ông chủ có dặn, nói rằng khi cô trở về chắc cũng đã muộn, nên chuẩn bị thật tốt bữa ăn khuya cho cô.
Chử Đồng mệt mỏi phất tay: Tôi không muốn ăn, cô không cần phải làm nữa, mau trở về nghỉ ngơi đi.
Có cần tôi chuẩn bị cho cô chút nước hoa quả không?
Chử Đồng miễn cưỡng nở một nụ cười: Thực sự không cần đâu, cô đi nghỉ đi.
Vâng.
Chử Đồng đem túi đặt trên bàn ăn, cũng không lên lầu, cô đi thẳng đến sô pha trong phòng khách, thời tiết càng ngày càng lạnh, vừa rồi khi lái xe mở cửa sổ, giờ chân tay đều lạnh ngắt. Cô cũng không muốn tắm rửa, chỉ cảm thấy buồn ngủ, nếu được ngủ một giấc là tốt nhất.
Giản Trì Hoài ngồi trong phòng ngủ, đợi rất lâu cũng không thấy Chử Đồng đi lên, anh đứng dậy đi ra ngoài, trông thấy một bóng đen nhỏ trong phòng khách. Giản Trì Hoài mở một cái đèn nhỏ, người giúp việc đã rời khỏi đó, hiển nhiên cũng chưa chuẩn bị thứ gì cho cô ăn khuya.
Giản Trì Hoài khẽ bước đến bên cạnh sô pha, trông thấy Chử Đồng nằm co quắp ở bên trong, hai tay ôm chặt trước ngực. Cô không muốn lên lầu, không muốn đối mặt với anh, chỉ là rất mệt mỏi, mà ngôi nhà này dường như đã không còn là nhà của cô, cô tìm đại một cái sô pha cũng có thể nằm xuống?
Giản Trì Hoài cầm tấm thảm đắp cho cô, sau đó xoay người đi lên lầu.
Chử Đồng vẫn chưa ngủ say, sau khi Giản Trì Hoài rời khỏi, cô vẫn nhắm chặt hai mắt, chuyện đã đến nước này, cô không thể là người sụp đổ trước, nên ăn thì phải ăn, nên ngủ thì phải ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Chử Đồng thức dậy rất sớm, khi Giản Trì Hoài còn chưa xuống lầu, cô đã rời đi.
Ở bên ngoài lượn lờ hơn nửa tiếng đồng hồ, lúc này mới vào một tiệm mỳ, sau khi ăn sáng mới đến công ty đi làm. Cô làm tất cả việc trên, giống như một cái xác không hồn.
Ngồi trước máy tính chỉnh lý tài liệu, sau một đêm ngủ không ngon giấc, Chử Đồng đau đầu như muốn nứt ra, bỗng nhiên trước mặt truyền đến tiếng bàn tán: Mọi người xem tin Độc Gia tung này, hóa ra tiểu công chúa của nhà họ Giản từng thay thận à.
Chử Đồng bỗng thấy giật mình, mở mắt ra, cô trông thấy các đồng nghiệp đều đi đến trước mặt: Nhà họ Giản này bình thường chẳng có tin gì công khai với bên ngoài, rốt cuộc có bao nhiêu của cải cũng không ai biết, nhưng quả thực rất có tiếng tăm tại Tây Thành...
Thay thận? Cô xem, đứa con gái của nhà họ Giản này cũng xinh đẹp, thật quá đáng tiếc đi!
Có điều chỉ có một quả thận mà thôi...
Cô thì biết cái gì? Vì sao lại thay thận, cũng không phải vì không khỏe mạnh sao?
Tay Chử Đồng run lên, muốn xem tìm xem tin tức mới nhưng lại không cẩn thận làm đổ ly nước, cô vội vàng đứng dậy, cầm khăn tay lau đi. Điện thoại trên bàn không ngừng vang lên, trong nháy mắt cô cảm thấy lo sợ, một dự cảm bất an kéo tới. Chử Đồng hít một hơi thật sâu, nhấc điện thoại: Alô?
Em đến phòng làm việc của anh ngay lập tức! Rõ ràng là giọng nói của Giản Trì Hoài, anh trực tiếp gọi đến điện thoại của Chử Đồng.
Cô bỏ ống nghe xuống rồi xoay người đi ra ngoài, đầu óc trống rỗng, vô thức bước vào thang máy rồi đi lên tầng. Trước cửa phòng làm việc, thư ký trông thấy cô đến, không lời nào với cô mà đẩy cửa phòng làm việc cho cô đi vào.
Chử Đồng bước lên tấm thảm mềm mại trên sàn nhà, trong phút chốc cô cảm thấy dường như vừa đặt chân lên bông vải, thiếu chút nữa ngã về phía trước.
Giản Trì Hoài ngồi gần tấm bình phong trước cửa sổ sát đất, anh mặc một bộ âu phục đen, phong thái vô cùng lạnh lùng.
Chử Đồng không nghĩ được nhiều như vậy, cô bước nhanh đến: Lệ Đề...
Giản Trì Hoài ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cô: Hóa ra cách mà em nói, lại có thể là việc này sao?
Không phải! Chử Đồng nghẹn ngào phản bác: Tin tức của Lệ Đề, không phải do em tung ra.
Hai tay Giản Trì Hoài đang đặt bên cạnh máy vi tính, ngón tay thon dài lộ ra, sau lưng anh là cửa sổ đã đóng lại, bên ngoài, ánh sáng rực rỡ dốc sức muốn len lỏi vào không gian to lớn này, tuy nhiên không thể tránh được, từng tia sáng vàng óng vụn vặt bị phân cắt rải rác thành từng mảnh sáng điểm trên đầu vai người đàn ông.
Không phải do em? Anh nhướng cao đôi mày nghiêm nghị vì động tác này càng thêm lộ rõ: Vậy em nói xem, ngoài em ra còn ai có thể làm chuyện này? Còn ai vào đây có thể biết rõ ràng chuyện này như vậy?
Em không biết, nhưng mà không phải em!
Đối với Giản Trì Hoài, cô không thể bình tĩnh bằng anh.
Người đàn ông liếc qua bên cạnh, lấy ra một tệp tài liệu sau đó ném mạnh về phía Chử Đồng. Những trang A4 được kẹp cùng một chỗ cũng không nhiều, đập vào trong ngực cô kỳ thực cũng không có bao nhiêu trọng lượng, chỉ là nó dường như biến thành một con dao bén nhọn, cắt vào cô khiến toàn thân cô đều đau nhức, thương tích đầy mình.
Chử Đồng nhặt lên một tờ, trông thấy nội dung bên trong, cô mím chặt môi, dường như cô đang suy nghĩ phải giải thích như thế nào, cô nâng tầm mắt nhìn về phía Giản Trì Hoài.
Em loại bỏ, thực sự đã loại bỏ nó rồi!
Phần tài liệu này, là anh mới lấy từ trong máy tính của em ra.
Đúng. Chử Đồng không hề phủ nhận: Đây là bài báo em đã viết trong mấy đêm liền nhưng nhiều lần do dự mãi, em thực sự không phát tin tức này ra, em đã loại bỏ nó. Không tin, anh có thể kiểm tra hòm thư, em chưa từng gửi cho bất kỳ người nào.
Đúng, nhưng em cũng có thể dùng cái máy tính khác để gửi tin tức. Ngón tay Giản Trì Hoài đặt trên bàn khẽ gõ gõ.
Chử Đồng, trước đây anh đã từng hỏi em, người nhà của anh có phải người nhà của em không, hóa ra trong mắt em, em ấy chẳng là gì cả.
Chử Đồng nghe câu ấy, đương nhiên là không thể bình tĩnh được nữa.
Vậy chị gái của em, chị gái của em được xem là cái gì chứ?
Vậy nên em chọn cách thức này đúng không? Chẳng lẽ em không sợ 'lưỡng bại câu thương'* sao?
(*Cả hai cùng bị thua thiệt)
Thái độ Giản Trì Hoài rất dọa người, sắc mặt Chử Đồng thay đổi liên tục: Em vẫn nói lại câu cũ, em không làm.
Hai tay người đàn ông nắm lại, ngả người về phía sau, Chử Đồng cảm thấy mỗi một lần hô hấp đều mang theo đau đớn.
Anh không tin em, anh nghĩ rằng em sẽ không tiếc bất cứ thứ gì để làm tổn thương Lệ Đề, đúng không?
Nếu để em gái của anh cùng chị gái của em cùng một chỗ, thì ai quan trọng hơn?
Vẻ mặt Giản Trì Hoài mệt mỏi, không có hứng thú tranh cãi cùng cô, hiện tại anh đang bị công kích nặng nề, một khi tin tức được phát tán ra ngoài, chỉ có thể cố hết sức cứu vãn chứ không có cách nào thu hồi tất cả.
Người đàn ông trông thấy khuôn mặt tái nhợt của cô, cười gằn lên từng tiếng: Em nói xem, ai quan trọng hơn?
Anh việc gì phải ép em phải tìm cho ra một đáp án chứ?
Chử Đồng, có một số hậu quả em sẽ không gánh nổi. Giản Trì Hoài đứng lên, khép máy vi tính lại.
Anh vì Lệ Đề có thể nhốt chị em hai năm, anh cũng có thể để cho em gánh lấy hậu quả này, nhốt chị em lại cả đời, vả lại, anh có thể cam đoan với em rằng, suốt đời mọi người cũng đừng mơ tưởng gặp lại cô ấy.
Chử Đồng nghe vậy, dường như bị bức đến phát điên, cô tiến lên gần như ôm trọn cái bàn làm việc.
Em nói chuyện này không liên quan đến em, anh dựa vào cái gì mà đối xử với em như vậy?
Di động của Giản Trì Hoài đặt trên bàn vang lên, từ khoảng cách gần Chử Đồng quét mắt qua là có thể trông thấy, người gọi đến là Tưởng Linh Thục, xem ra sự việc này đối với nhà họ Giản là chưa kịp đề phòng đã bị ném ột quả bom.
Mặc dù không đến mức thương vong trầm trọng, nhưng cũng là 'gà chó không yên', ai ai cũng phải kinh sợ.
Giản Trì Hoài không nghe điện thoại, anh đứng quay lưng về phía Chử Đồng, bầu không khí trở nên nặng nề và đáng sợ.
Chử Đồng nảy sinh ra một loại ảo giác, người đàn ông này, không chừng chỉ cần cô nói sai một câu là anh có thể xoay người bóp chết cô ngay lập tức.
Hai tay Chử Đồng buông thõng, một lúc lâu sau, di động trên bàn lại vang lên, Giản Trì Hoài xoay người trở lại trước bàn, sau đó bắt máy không chút do dự, anh gần như không lên tiếng, chỉ im lặng lắng nghe, sau một lúc, Chử Đồng thấy anh lại đặt di động lên bàn.
Cô không đủ sức giải thích nhiều, chỉ theo dõi hành động của anh. Giản Trì Hoài trở về chỗ ngồi của mình, sắc mặt yên lặng, thái độ đằng đằng sát khí. Chử Đồng lui về phía sau một bước, đột nhiên trông thấy Giản Trì Hoài đứng lên, cô cũng không biết vì sao mình lại muốn bỏ chạy, chỉ là dựa vào bản năng. Người đàn ông trước mặt như biến thành mãnh thú, tựa hồ đang dương nanh múa vuốt muốn xé nát cô ra. Suy cho cùng bước chân của cô cũng không thể so với anh, Giản Trì Hoài giơ tay nắm lấy bả vai cô.
Không phải là em muốn gặp chị mình sao? Anh đưa em đi.
Chử Đồng xoay đầu lại nhìn anh: Anh buông em ra trước đã, đau quá.
Ngón tay thon dài của anh giống như một cái rễ cây sắc nhọn, quấn chặt đâm xuyên qua bả vai của cô. Giản Trì Hoài không nới lỏng tay, nắm lấy vai của cô lôi ra ngoài, ra đến cửa, hai người một trước một sau đi tới. Chử Đồng gần như phải chạy mới có thể đuổi kịp anh, Chử Đồng không dám để bản thân mình rơi lại phía sau, chỉ sợ Giản Trì Hoài sẽ thực sự làm như lời anh nói, anh giấu Chử Nguyệt Tinh để người khác có tìm cũng không được.
Đi đến tầng hầm để ô tô, Chử Đồng ngồi vào bên cạnh anh, còn chưa kịp thắt dây an toàn, Giản Trì Hoài đã bắt đầu khởi động xe. Chiếc xe lao như bay ra khỏi đó, khi lên đường dốc cũng không hề giảm tốc độ, Chử Đồng nắm chặt cánh cửa bên cạnh: Giản Trì Hoài!
Bắt đầu chạy vào nội thành, tốc độ xe cũng chẳng hề giảm, sau khi liếc qua một cái, Chử Đồng trông thấy cây kim đỏ trên mặt đồng hồ không ngừng nhảy 150, 160 và vẫn đang liên tục tăng lên. Khắp lòng bàn tay của Chử Đồng đều là mồ hôi, biển quảng cáo hai bên đường nhanh chóng bị bỏ lại phía sau, ngay cả biểu cảm trên khuôn mặt cũng không trông thấy rõ.
Chử Đồng hô hấp khó khăn, cánh tay bấu chặt vào cửa, Giản Trì Hoài không ngừng thay đổi làn đường, vô lăng khẽ chuyển động, bởi vì tốc độ quá nhanh, cảm giác như cả người bị quăng đi quật lại, sau lưng Chử Đồng đã toát ra một lớp mồ hôi lạnh, nhưng lại bướng bỉnh cắn chặt môi không nói lời nào.
Một hồi giai điệu xua tan bầu không khí ngột ngạt bên trong xe, Giản Trì Hoài không thèm nhìn qua, trực tiếp ấn xuống, trong xe truyền đến tiếng khóc của người con gái, nức nở, ủy khuất vô cùng. Chử Đồng trông thấy bàn tay đang đặt lên vô lăng của Giản Trì Hoài khẽ siết lại, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay, giọng nói kéo căng ra: Lệ Đề.
Giản Lệ Đề khóc nấc nói không nên lời, khóc đến co rúm người lại, trước đây Giản Trì Hoài cũng chưa từng trông thấy em gái mình như thế, ngón tay cáu kỉnh bực dọc gỡ dây an toàn ra: Đừng khóc nữa.
Anh... Giản Lệ Đề chỉ nói được một từ, sau đó, tiếng khóc càng thêm thê lương, sắc mặt Giản Trì Hoài căng cứng, đôi mắt như bị ngâm chìm trong băng tuyết, anh tháo tai nghe xuống, hung hăng đập bể đồng hồ cây số trước mặt.
Những mảnh vụn văng ra vừa vặn sượt qua mu bàn tay Chử Đồng, cô đau đến nỗi nắm chặt tay lại, khi buông ra thì trông thấy một đường xanh xanh đọng lại.
Anh đạp chân ga, chiếc xe lại vọt lên như tên đã rời khỏi cung. Chử Đồng nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh sắc bên ngoài đã sớm lẫn lộn mơ hồ, trông không rõ biển báo giao thông. Mãi cho đến khi xe dừng lại, lúc này Chử Đồng mới thở ra một hơi. Cô bình tĩnh nhìn về phía trước, cảnh vật hiện ra trong mắt, cũng không phải biệt thư hay khu dân cư, rõ ràng là một nghĩa trang.
Sắc mặt Chử Đồng tái mét, không hiểu vì sao Giản Trì Hoài lại dẫn cô đến nơi này. Khi cô bừng tỉnh, thì cửa xe bên cạnh đã mở ra, cánh tay Chử Đồng bị anh túm lấy lôi ra ngoài. Hai người một trước một sau đi vào trong.
Nghĩa trang này, chính là nơi từng 'chôn cất' Chử Nguyệt Tinh, cơ thể Chử Đồng đè xuống: Em không vào!
Giản Trì Hoài ôm lấy vòng eo của cô kéo vào, nơi đây anh cũng không hề quen thuộc, chỉ mơ hồ biết được phương hướng, dẫu sao cũng không thường đến đây.
Chử Đồng bướng bỉnh không đi vì trong đó có một ngôi mộ giả kia.
Giản Trì Hoài, anh dẫn em đến đây làm cái gì? Chị em chưa chết!
Em dựa vào cái gì nói chị mình chưa chết?
Anh... Chử Đồng cắn chặt răng, hàm răng và vào nhau lập cập: Chị em đã chết hay chưa, anh là người rõ nhất, có cần em đào phần mộ kia lên ọi người nhìn không?
Rõ ràng cô trông thấy nụ cười quỷ dị của Giản Trì Hoài, hai tay anh cuốn lấy thắt lưng cô, Chử Đồng như hận không thể ôm lấy bia mộ bên cạnh. Giản Trì Hoài trông thấy vậy, dứt khoát vác cô lên trên vai, sau đó đi nhanh về phía trước.
Liếc nhìn lại, trông thấy bia mộ của Chử Nguyệt Tinh cũng làm rất tốt, ba năm rồi người đàn ông cũng chưa từng quay lại nơi này. Giản Trì Hoài bước đi, đi hơn mươi bước, Giản Trì Hoài buông Chử Đồng xuống, cô giương mắt nhìn lại, trông thấy có vài người đang đào bới phần mộ.
Chử Đồng kinh hãi: Các người đang làm gì vậy?
Giản Trì Hoài nắm chặt cổ tay cô, đem kéo cô lại trước mặt mình.
Không phải em nói, đây là một ngôi mộ rỗng sao?
Giản Trì Hoài, rốt cuộc anh muốn thế nào?
Hừ, em mở to mắt nhìn xem! Giản Trì Hoài ôm lấy cô bước lên, trong đó có một người đàn ông trung niên đang khom lưng, không bao lâu sau, ông ta bê một hũ tro cốt đi ra.
Giản Trì Hoài đưa một ngón tay lên chỉ: Em nhìn đi, đây là tro cốt của chị em.
Không! Chử Đồng điên cuồng hét lên: Giản Trì Hoài, chị gái em chưa chết!
Người đàn ông lạnh lùng nở nụ cười nhạt: Đã đến bước này, anh đã giúp nhà họ Chử thu xếp ổn thỏa, bây giờ tro cốt cũng có ở đây, em còn muốn nói cái gì?