Lý Tịnh Hương cũng bày tỏ suy nghĩ của mình, bà quan sát hai người con gái một chút, sau đó đi đến bên cạnh Giản Trì Hoài: Trì Hoài, bây giờ chuyện gì Tinh Tinh cũng không nhớ, con và Đồng Đồng cũng đã từng tốt đẹp, con cho Tình Tình về nhà đi có được không?
Khuôn mặt tuấn tú của Giản Trì Hoài kéo căng ra, mắt cũng không thèm nhìn về phía bà: Tôi thực sự đã đánh giá thấp các người, ban đầu đã đồng ý như vậy, lại có thể để các người âm thầm nuôi hy vọng như thế này.
Sắc mặt Lý Tịnh Hương có chút xấu hổ: Con đối xử tốt với Đồng Đồng, chúng ta đều thấy, thực sự...
Chử Đồng cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người họ: Con và chị đều tự mình lựa chọn rồi, mọi người có muốn nghe không?
Giản Trì Hoài biết cô muốn nói gì, sau một hồi chăm chú nhìn cô, không ngờ đến lại nói: Em có ý kiến gì, nói đi .
Em muốn đưa chị rời khỏi đây.
Lý Tịnh Hương đan chặt các ngón tay vào nhau, dè dặt nhìn Giản Trì Hoài trước mặt, giữa hai đầu lông mày tỉnh bơ của người đàn ông ngầm giấu diếm sự tức giận cùng chế nhạo: Rời khỏi đây?
Đúng vậy.
Không phải em nói muốn để chị mình tự lựa chọn hay sao? Giản Trì Hoài bắt chéo hai chân, nghiêng mặt nhìn Chử Nguyệt Tinh ngồi bên cạnh, đè thấp giọng nói, âm thanh ma mị: Họ muốn đưa em đi, chịu không?
Ánh mắt của Chử Đồng và Lý Tịnh Hương đồng thời nhìn về phía Chử Nguyệt Tinh, trong lòng Chử Đồng khẩn trương hồi hộp, bàn tay bấu chặt vào đầu gối: Chị, theo mọi người trở về...
Không ngờ, Chử Nguyệt Tinh lắc đầu cự tuyệt: Tôi không đi, tôi không muốn đi đâu hết, mọi người đừng khuyên nữa.
Chị.
Tinh Tinh. Lý Tịnh Hương cũng không nghĩ tới đáp án lại có thể như vậy: Con điên rồi đúng không? Nếu không phải bị nhốt ở nơi này, con sẽ tự sát sao? Con sẽ biến thành người thế này sao? Con từng nói với mẹ, muốn về nhà, con quên rồi sao?
Giản Trì Hoài trông thấy sắc mặt Chử Đồng ngày càng khó coi, anh lạnh lùng liếc xéo Lý Tịnh Hương: Được rồi! Ý muốn của cô ta, các người cũng nghe rồi chứ.
Chử Nguyệt Tinh thở dài, đứng dậy đi đến bên cạnh Lý Tịnh Hương, xem ra, cô ta cực kỳ tỉnh táo, đặt tay lên tay mẹ mình, nói: Mẹ, con quay về để làm gì? Con thực sự không hiểu, mọi người xung quanh đều nói con điên rồi, con thực sự không bị điên, chỉ là không nhớ ra một việc mà thôi. Bây giờ con cảm thấy ở đây rất tốt, con cũng đã quen rồi.
Nhưng mà...
Chử Đồng từ trên ghế sô pha đứng dậy, cô đi về phía Chử Nguyệt Tinh, sau đó đến ngồi trước mặt chị mình: Chị, vậy chị nhìn em xem, có nhớ ra không? Từ nhỏ chị chỉ có mình em là em gái, tình cảm cực kỳ tốt, là em gái chị thương yêu nhất, chị nhớ kỹ lại xem.
Ánh mắt Chử Nguyệt Tinh có phần rời rạc, nhìn người trước mặt: Cô là em gái tôi?
Vâng.
Tầm mắt Chử Nguyệt Tinh dời đến Giản Trì Hoài ở phía đối diện: Vậy quan hệ giữa cô và anh ấy là gì? Khi tôi xuống lầu, vì sao lại thấy anh ấy ôm cô?
Câu hỏi này khiến Chử Đồng á khẩu, từng đợt xót xa ùa về, đến bước đường này, cô cũng không dám thừa nhận chồng mình trước mặt chị gái, sắc mặt căng ra, Lý Tịnh Hương không ngừng ra hiệu với cô, nhắc cô không được kích động Chử Nguyệt Tinh.
Nhưng cách đó không xa, Giản Trì Hoài thì trái lại, anh không hề quan tâm: Tôi với em gái của cô đúng là quan hệ vợ chồng.
Vợ chồng? Chử Nguyệt Tinh nhíu chặt hàng lông mày, hết nhìn Chử Đồng lại nhìn Giản Trì Hoài, đầu óc mơ hồ nhớ ra, nhìn từng chuyện từng chuyện một cách chậm chạp.
À, đúng rồi, vừa nãy anh nói cái gì mà hai chọn một, còn nói em hiến thận cho em gái anh, nếu đã như vậy, làm sao có thể lấy em được chứ.
Lý Tịnh Hương nghe thấy thế, vội vàng lên tiếng quát lớn: Tinh Tinh, con nói bậy bạ cái gì vậy?
Bị mẹ mình quát như vậy, Chử Nguyệt Tinh bị dọa không ít, bộ dạng lúng túng.
Hai chân Chử Đồng mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất, đúng vậy, tất cả những khổ sở mà chị gái phải chịu, cơ thể không khỏe mạnh, cộng thêm hai năm giam cầm, để đổi lấy gì cơ chứ? Còn cuộc sống hạnh phúc của cô ở đây, thì dựa vào cái gì đây?
Giản Trì Hoài đứng dậy đi tới bên cạnh Chử Đồng, anh ngồi xuống, đưa tay đỡ cô lên. Chử Nguyệt Tinh nhìn hai người bọn họ, đầu óc đau đến nỗi không thể kiểm soát được, bàn tay gắt gao nắm chặt, buông ra rồi lại nắm chặt.
Không thể như thế được, không phải anh đã nói anh sẽ không lấy người khác sao? Bất luận em thế nào, anh cũng sẽ lấy em.
Ánh mắt Giản Trì Hoài hung ác nham hiểm, quét mắt một cái về phía Chử Nguyệt Tinh đầy cảnh báo: Cô câm miệng cho tôi, lên lầu đi.
Chử Nguyệt Tinh ngồi yên một chỗ, Lý Tịnh Hương lên tiếng vỗ về: Được rồi được rồi, Tinh Tinh, tỉnh lại tỉnh lại, con là người sai, đi thôi, mẹ dẫn con lên lầu.
Con không đi, con muốn ngồi ở đây.
Lý Tịnh Hương không còn cách nào khác, chỉ có thể hù dọa cô: Nếu con còn không chịu lên lầu, mẹ sẽ đưa con đi, đến một nơi không ai nhìn thấy con nữa.
Mẹ! Chử Đồng đưa bàn tay nắm chặt tay Chử Nguyệt Tinh: Chị đã thế này, rốt cuộc mẹ đang làm gì vậy?
Chử Nguyệt Tinh yên lặng không hề náo loạn nữa, cô đẩy bàn tay Chử Đồng ra, nhìn về phía mẹ mình: Bây giờ con đau đầu, con muốn đi ngủ, còn nữa, con không muốn rời khỏi đây, mẹ dẫn con ra ngoài nhất định là muốn hại con, con không đi.
Lý Tịnh Hương đỡ Chử Nguyệt Tinh đứng dậy, sau đó chậm rãi đi về hướng cầu thang. Chử Đồng chăm chú nhìn bóng lưng của chị gái, quả thực, đã hai năm rồi, thế nhưng một chút cũng chưa từng thay đổi, ngay cả dáng đi vẫn giống như trước, nhưng chị lại nói cái gì mà không nhận ra cô, vì sao không nhận ra cô?
Cô không tin, cũng không có cách nào thuyết phục bản thân mình tin điều này.
Chử Đồng dựa đầu vào sô pha, Giản Trì Hoài ôm lấy bả vai cô, cô đẩy anh ra, sau đó giương tầm mắt liếc xéo về phía anh: Có một lần em trông thấy tin nhắn trong điện thoại của anh, nói rằng cô ta tự sát, là nói chị em đúng không?
Ừm.
Những giọt lệ từ trong hốc mắt Chử Đồng trào ra, cô đẩy mạnh vào ngực anh, người đàn ông bất ngờ không kịp phòng bị, lui về sau một bước.
Chử Đồng nhất thời kích động, hô hấp trở nên khó khăn nên không nói nên lời.
Giản Trì Hoài sau khi đứng vững, từ trên cao nhìn xuống cô: Đoàn Lại Hoằng kết hôn, bởi về gia thế nhà gái không tầm thường, chị em trong lúc theo dõi truyền hình mới biết được tin hôn lễ đang cử hành. Đương nhiên là cô ta không tin, bởi vì trước đây, lý do thoái thác của ba mẹ em cùng chị em là, sau khi Đoàn Lại Hoằng ghép thận thì xuất hiện hiện tượng thải ghép, nhưng vì chi phí điều trị quá lớn, cũng không thể tiếp tục việc trị liệu một cách tốt nhất. Thế nhưng thời sự đưa tin sự thực không phải như vậy, cơ thể Đoàn Lại Hoằng khỏe mạnh, vả lại còn lập tức lấy người khác, cô ấy biết rằng mọi người đã lừa gạt mình, chạy đến hiện trường xem rốt cục thế nào, khi người của anh tìm được cô ấy, tinh thần cô ấy cũng không còn ổn định nữa.
Chử Đồng tê liệt ngồi dưới đất, cả người không còn chút sức lực, giọng nói nhỏ tới mức dường như chỉ có cô nghe thấy: Vậy chị em, chẳng lẽ không nghi ngờ gì sao? Trong bốn bức tường, là nơi tốt để chị em bồi dưỡng thân thể? Hơn nữa, năm đó còn nói chị em bị bệnh nan y, em cũng đi đến khắp các bệnh viện, bọn họ đều nói như vậy, vì sao phải cùng các người khổ sở diễn ra màn kịch như vậy chứ?
Giản Trì Hoại lại tiến lên một bước, chứng kiến bộ dạng đau lòng như chết đi của Chử Đồng, mỗi một tiếng nỉ non của cô đều khiến anh đau xót, gắt gao siết chặt lấy tim anh, những khó chịu bực bội của cô, anh cho rằng mình không hề bị lay động, thế nhưng nhìn cô đau khổ thành ra như vậy, cái loại tê tâm liệt phế này Giản Trì Hoài cũng không còn cách nào trốn tránh. Anh đưa tay nắm lấy vai Chử Đồng, trong lòng bàn tay truyền đến từng đợt run rẩy, khiến anh thương tiếc không thôi.
Chử Đồng...
Anh đừng chạm vào em. Bàn tay Chử Đồng che nửa bên mặt, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ hung ác cùng căm phẫn: Anh mau nói tiếp, nói hết cho em.
Vẫn là câu nói kia, vài ngày sau khi chị em tỉnh dậy, biết được tin Đoàn Lại Hoằng bắt đầu xuất hiện sự thải ghép, đêm đến hầu như không thể ngủ, ba mẹ em nói Đoàn gia đào không ra tiền thuốc men, chỉ có thể lần nữa chờ chết. Lòng cô ấy như lửa đốt. Về sau... có người xuất hiện, nói rằng trước đây từng phải lòng chị em, nhưng chị em không để ý tới hắn. Muốn cứu Đoàn Lại Hoằng cũng không có gì ghê gớm, nhưng cả đời này cô ấy không được gặp lại hắn, hơn nữa nhất định làm khiến mọi người tin rằng cô ấy đã chết, hắn muốn cô ấy cả đời. Lúc ấy chị em chỉ có hai sự lựa chọn, hoặc là trơ mắt nhìn Đoàn Lại Hoằng chết, hoặc là, vứt bỏ tự do của chính mình .
Nhiều thứ kinh sợ được nhét vào đầu Chử Đồng, cô cảm thấy, bản thân mình căn bản không kịp phản ứng: Người này, thực ra có phải là cái bẫy không?
Đúng vậy, nhưng chị em không lo được nhiều như vậy, cô ấy đã hiến đi một quả thận, không thể trơ mắt nhìn Đoàn Lại Hoằng chết.
Các người.... Chử Đồng cảm thấy yết hầu dâng lên một mùi vị tanh nồng: Mà chị em, sao lại có thể tin vào việc này, một người rõ ràng đang sống tốt đẹp, lại có thể bị các người lừa dối, biến thành một người chết !
Trong chuyện này, đã có người trù tính cả cô, cũng có người thân của cô, hết thảy mọi thứ trong bệnh án khi đó, đưa đến trước mắt Chử Đồng hoàn mỹ trở thành một căn bệnh nan y, không tính từ nào có thể dùng để hình dung được việc này, sợ rằng cũng chỉ có nhà họ Giản mới có khả năng một tay che trời đến tận lúc này?
Cô gục đầu gối lên cánh tay đang đặt trên sô pha, Giản Trì Hoài ngồi bên cạnh cô, một lát sau, Chử Đồng miễn cưỡng chống đỡ thân mình đứng lên: Đến bây giờ, anh còn không chịu để chị em đi sao?
Chử Đồng, quả thận này của Lệ Đề, có được theo cách không quang minh chính đại, em cũng biết chuyện này thế nào cũng có ngày bại lộ, chuyện này đối với nó có ý nghĩa gì sao?
Anh đối với chị em như vậy, cuối cùng có ý nghĩa sao? Chử Đồng khàn giọng chất vấn lại: Có phải anh đã quá ích kỷ hay không? Đúng, Lệ Đề là em gái anh, còn chị ấy, cũng là chị gái em.
Giản Trì Hoài nhìn cô chằm chằm không lên tiếng, nếu là trước đây, anh cũng xem thường không thèm phản bác lại, cái nhìn mang theo sự châm biếm, nói rằng chị cô trả giá tự do cả một đời đều đã tính toán cả?
Chẳng phải là chủ ý của anh hay sao?
Mà cái giá, chính là một cuộc hôn nhân, cưới một người mà trước giờ chưa từng gặp qua, chẳng phải anh đã từng chuẩn bị rất tốt sao?
Chính tại bữa tiệc đã nói, nhưng hiện giờ anh không thể nói, bởi vì như vậy không khác nào xát muối vào vết thương của Chử Đồng, anh không đành lòng.
Bàn tay buông thõng của Chử Đồng nắm chặt lại: Giản Trì Hoài, anh nói một quả thận của chị em cùng nửa đời sau của chị ấy, đối lấy cuộc hôn nhân của chúng ta, chi bằng, chúng ta hoán đổi lại như trước kia được không?
Người đàn ông nghe vậy, mí mắt khẽ nảy một cái, đáy mắt ngưng tụ hơi lạnh thấu xương không hề che giấu, mang theo một cổ u ám khiếp người tiến về phía Chử Đồng: Ý của em là gì?
Quả thận của chị em, cũng không thể có lại, chúng ta ly hôn đi, sau đó trả tự do cho chị em.
Môi Giản Trì Hoài mím chặt thành một đường thẳng, anh vốn không phải loại người dịu dàng, thường ngày ung dung nhàn nhã, đó là do anh che giấu tốt, bây giờ nghe được những lời này của Chử Đồng, ngũ quan như được điêu khắc tỉ mỉ có chút động đậy, sườn mặt kéo căng, toàn thân tỏa ra khí lạnh chết người, khóe miệng khẽ hạ xuống một vẻ u ám: Em nói, muốn ly hôn với anh?
Ngược lại, lúc này Chử Đồng đã dần tỉnh táo, cô lấy tay quệt đi giọt nước mắt: Vậy anh cho rằng, chúng ta còn có thể tiếp tục? Giản Trì Hoài, trước mắt chúng ta bây giờ, chẳng phải chỉ có con đường này hay sao?
Hóa ra em đối với cuộc hôn nhân này, em so với anh vẫn muốn chơi đùa, vẫn thấy không chân thực.
Từng chữ lọt vào tai Chử Đồng, cô cắn chặt răng không nói lời nào, Giản Trì Hoài đứng lên, tiến từng bước một: Em cũng đừng quên quy định của nhà họ Giản.
Quy định là của gia đình anh, không liên quan gì đến em! Em không muốn vì giữ thể diện cho anh mà tiếp tục cùng anh đóng kịch nữa, em không muốn!
Ầm... Một âm thanh vỡ vụn truyền đến tai, Chử Đồng khép chặt mi mắt lại, cơ thể cô đờ ra, hai bàn tay càng gắt gao nắm chặt.
Giản Trì Hoài ngồi trên sô pha, trên mặt đất là một đống cực kỳ hỗn độn, bộ tách trà mới bị anh hung hăng gạt phăng xuống đất, đập xuống nền nhà lạnh lẽo, từng mảnh sứ vỡ vụn như những tinh thạch nhỏ bé đang lăn vòng không ngừng.
Em cho rằng sống cùng anh là đang diễn kịch? Em diễn đến mệt chết đi phải không?
Chử Đồng không thuận theo lời anh nói, khi kích động, những lời hai bên nói ra khó tránh khỏi không cho người khác đường lui, cô không muốn nói ra những lời xúc phạm trong lúc này: Giản Trì Hoài, em cầu xin anh, cho em đưa chị gái đi, có được không?
Em cũng nghe rồi đấy, cô ấy không muốn rời khỏi đây, Chử Đồng, bây giờ không phải là lúc truy cứu ai đúng ai sai, mà trong hoàn cảnh như thế này, em để cô ấy tự do, tự do như vậy có đúng là thứ cô ấy muốn không?
Trong lòng Chử Đồng nổi nên một hồi lạnh giá, đã nói đến nước này mà Giản Trì Hoài vẫn không chịu nhượng bộ, cô cảm thấy quá mệt mỏi: Em lên lầu nói chuyện cùng chị được không?
Cô xoay người, lại trông thấy Giang Ý Duy bị người làm ngăn ở cửa, bộ dạng sốt ruột hoang mang, Chử Đồng bước nhanh đến, Giang Ý Duy trông thấy cô thì kiễng ngón chân lên: Đồng Đồng, cậu không sao chứ?
Chử Đồng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, lắc đầu: Giang Giang, trước mắt tớ không thể về cùng cậu rồi, cậu lái xe về cẩn thận.
Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Giang Ý Duy lo lắng muốn hỏi rõ tình hình hiện tại: Cậu thực sự không sao chứ?
Không có gì đâu. Chử Đồng vội vàng ra hiệu cho Giang Ý Duy rời khỏi đây, nếu như liên lụy đến cả Giang Ý Duy thì mọi chuyện chỉ càng thêm phiền phức. Giang Ý Duy trông thấy cô như vậy, cũng không dám tiếp tục hỏi nhiều, đành quay trở về căn biệt thự thuê của mình.
Chử Đồng liếc một cái về phía Giản Trì Hoài, cô đi đến lầu hai, tiếng bước chân càng lúc càng nhẹ, khi đến trước cửa, nghe được bên trong có tiếng nói vọng ra.
Tinh Tinh, con xem xem, em gái con cũng tới rồi, chúng ta đều vì con, theo chúng ta trở về đi?
Trở về, về đâu?
Aida, con sao lại hồ đồ thế này, đương nhiên là quay về nhà của chúng ta. Lý Tịnh Hương thay cô thu dọn đồ.
Chử Nguyệt Tinh không nói một lời nào, cô ngồi ở mép giường, duy trì dáng vẻ im lặng, Chử Đồng trốn ở ngoài cửa, hướng mặt nhìn vào trong, thực sự, người con gái trước mặt cùng trong trí nhớ của cô giống nhau như đúc.
Lý Tịnh Hương đi qua nắm chặt tay con gái: Tinh Tinh, đây là cơ hội tốt nhất, trước đây chẳng phải con ầm ĩ, nói nguyện vọng duy nhất chính là rời khỏi cái lồng giam này hay sao, bây giờ, vừa vặn em gái con phát hiện ra, chúng ta cố gắng nói tốt với Giản Trì Hoài một tiếng, ba mẹ có lỗi với con, chúng ta cùng nhau về nhà có được không?
Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con đau đầu lắm. Chử Nguyệt Tinh đứng đậy đi đến ngồi trước cửa sổ: Còn có, mẹ nói xem anh ấy với em gái con mới là một đôi đúng không? Những cây hoa tường vi kia thì sao? Đó là anh ấy trồng cho con.
Tinh Tinh, đừng hồ đồ nữa, con đừng có nghĩ như vậy...
Mẹ, chính mẹ mới hồ đồ. Chử Nguyệt Tinh lấy hai tay che khuôn mặt, chiếc bàn học màu trắng sữa đối diện với cửa sổ, từ chỗ này, khi cửa sổ mở ra, vừa vặn có thể trông thấy trong khoảng sân nhỏ có một bụi tường vi đang nở rộ.
Chẳng phải mẹ và ba đã từng nói sao? Có một người yêu mến con, đó là lý do mà con muốn ở lại đây cả đời.
Trí nhớ Chử Nguyệt Tinh hoàn toàn hỗn loạn, những chuyện phát sinh hai năm trước cùng hai năm này, ghép nối lại cùng một chỗ, người đàn ông kia rõ ràng không tồn tại, nhưng cô lại tưởng thật. Yết hầu Chử Đồng di chuyển khẽ lên xuống, trong mắt tràn ngập đau xót, mà Chử Nguyệt Tinh lại coi Giản Trì Hoài là người đàn ông ấy.
Mẹ, đúng là ban đầu trong lòng con khó chịu, nhưng bây giờ không phải rất tốt sao? Nếu anh ấy đã yêu mến con, muốn con sống cả đời ở đây, không muốn người khác trông thấy con, con rất sẵn lòng, chỉ cần mẹ và ba thỉnh thoảng đến đây thăm con.
Lý Tịnh Hương muốn giải thích cùng con gái: Tinh Tinh, cậu ta không phải người kia...
Thế nhưng, Chử Nguyệt Tinh không nghe theo, cô buông tay trái xuống, ngón tay phải vuốt ve vết sẹo trên cổ tay: Trí nhớ của con đúng là không được như trước, nhưng có rất nhiều chuyện, con không thể quên được.
Con bị thương đến như vậy, con không nhớ rõ sao?
Chử Nguyệt Tinh lắc đầu: Mẹ nói con tự tử, con nghĩ không ra, con rất vui vẻ, vì sao phải tự tử?
Lý Tịnh Hương ngồi bên mép giường, ánh sáng ấm áp bên ngoài, xuyên qua một lớp vải thưa như ẩn như hiện rọi lên gương mặt Chử Nguyệt Tinh, bởi vì thời gian dài không ra khỏi cửa, nước da trắng của Chử Nguyệt Tinh dường như trong suốt: Con chỉ nhớ, khi con tỉnh lại, anh ấy đang ở bên cạnh con.
Vậy rốt cuộc con có nhớ được, khi con tỉnh lại sau tự tử, liều mạng muốn rời khỏi đây không?
Chử Đồng lấy tay che miệng, nghĩ đến chị gái khi tuyệt vọng, nghĩ đến khi chị bất lực đối với sự ngăn cấm của người làm.
Khi ấy, bản thân mình đang làm gì?
Cô cùng Giản Trì Hoài từng bước đến gần nhau, cảm thấy thỏa mãn khi được nghe người khác gọi mình là Tứ tẩu, cô chìm đắm tại một nơi vốn dĩ không thuộc về mình.
Cô trông thấy Chử Nguyệt Tinh lắc đầu.
Không nhớ rõ, con chỉ nhớ rõ, vết thương này rất đau, thậm chí con không nhớ nổi bản thân mình vì sao lại cắt một dao này, vô cùng đau đớn. Không đáng, thật giống như cổ tay bị chặt đứt rời. Cho đến một ngày, cho đến một ngày, con đi đến bên cửa sổ, trông thấy một xe tải chở đầy cây tường vi, các công nhân đem những cây hoa khác dọn sạch, sau đó trồng xung quanh nhà cùng hàng rào. Khi ấy trên cây có không ít nụ, từng phiến từng phiến hoa nở ra, con còn cho rằng, hẳn là một loại cây khó sống đi? Con đứng xa xa chỗ này, nhìn thấy bóng dáng cao lớn của anh ấy ở trong sân. Mẹ, mẹ biết không? Chính tại cái bồn hoa kia, con thấy từng cánh từng cánh hoa rơi xuống, bị gió thổi qua, tất cả cánh hoa đều tản ra bay đến chân anh ấy, vương lên trên người, hương vị xuyên qua cửa sổ truyền vào trong phòng. Con vẫn không thể quên được bóng dáng kia, tuy rằng anh ấy chưa từng quay đầu lại, nhưng khoảnh khắc anh ấy đứng trong sân động lòng người như vậy, con không tài nào quên được.
Cánh tay Chử Đồng vô lực dựa vào khung cửa, cô biết rõ, một người đàn ông xuất sắc như Giản Trì Hoài, đối với bất kỳ người phụ nữ nào cũng là một cạm bẫy, chỉ cần anh có bất cứ cử chỉ vô tình nào thôi cũng đủ làm cho họ không thể thoát ra mà không mang vết thương trên người.
Lý Tịnh Hương nghe vậy, toàn thân trở nên nôn nóng: Không đúng, không đúng, không nên như thế này.
Chử Nguyệt Tinh nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếp tục nói: Về sau, những cây hoa này chết không ít, lại có người làm mang một số cây mới đến, trước trước sau sau ba lần, mới lộng lẫy như ngày hôm nay. Mẹ, không đúng? Chỗ nào không đúng? Thời gian khó khăn nhất của con là khi, anh ấy ngồi trong phòng, đọc sách cả đêm...
Lý Tịnh Hương không biết phải khuyên giải con gái như thế nào, nhìn quang cảnh xung quanh lúc này mới chú ý tới đứa con gái nhỏ đang đứng trước cửa, Lý Tịnh Hương cực kỳ sợ hãi, vội vàng đứng dậy đi đến che miệng Chử Nguyệt Tinh lại.
Tinh Tinh à, con đừng nói hươu nói vượn nữa được không? Con muốn chúng ta phải sống sao đây?
Chử Đồng đi vào trong hai bước: Mẹ, mẹ đừng như vậy.
Lý Tịnh Hương buông Chử Nguyệt Tinh ra, Chử Nguyệt Tinh hít mạnh một hơi, quay đầu lại thấy Chử Đồng, cũng chỉ là liếc qua.
Chử Đồng đi tới bên cạnh cô: Chị!
Chử Nguyệt Tinh khẽ nhếch khóe miệng: Các người đều nói tôi là chị cô, tôi thực sự là chị gái cô chứ.
Chị chính là chị gái của em. Chử Đồng khăng khăng lặp lại.
Trông thấy miệng chị mình cong lên, Chử Đồng không khỏi nở nụ cười, vẻ mặt này của chị cô hiểu rất rõ, trước đây khi cô làm nũng, chị gái không còn cách nào khác, cuối cùng cũng cười như thế này cho qua.
Chử Đồng đến bên cạnh cô, cùng cô nói chuyện như trước đây, Chử Nguyệt Tinh nghe chưa được một lúc đã nói đau đầu, bưng đầu không muốn nghe thêm nữa.
Đến giữa trưa, người giúp việc lên lầu mời họ xuống, thái độ đúng là thay đổi ba trăm sáu mươi độ, rất cung kính, cùng với người khi nãy như hai người khác nhau vậy.
Chử Đồng có thêm khí thế, cũng không thể bỏ mặc chuyện của hai người, cô cùng mẹ dẫn theo Chử Nguyệt Tinh xuống lầu.
Giản Trì Hoài cũng không có mặt ở đó, Lý Tịnh Hương ngồi trước bàn ăn, nhìn xung quanh: Ông chủ của các người đâu?
Ông chủ đang ở trong phòng.
Lý Tịnh Hương ra hiệu cho Chử Đồng: Con lên trên đi, mời nó xuống đây.
Mẹ, anh ấy để chúng ta ở lại ăn cơm, có phải mẹ vẫn còn muốn cám ơn anh ấy hay không?
Các con dù sao cũng là vợ chồng... Lý Tịnh Hương hạ thấp giọng: Những ngày tháng sau này chẳng lẽ có thể không gặp mặt?
Chử Đồng nắm chặt chiếc đũa trong tay, vốn dĩ cô nuốt không trôi, nhưng lại cố gắng nhét cơm vào trong miệng, trong mắt ba mẹ cô, đến tột cùng là có khó khăn gì?
E rằng, không có gì cả.
Mẹ và ba, ngay cả con cũng muốn giấu sao?
Lý Tịnh Hương hạ mí mắt: Dựa vào tính của con, nếu như không giấu diếm con như vậy, con sẽ bằng lòng gả đến nhà họ Giản sao?
Gả con vào nhà họ Giản, rốt cuộc, đối với chúng ta có điều gì tốt? Mọi người muốn moi của bọn họ một số tiền lớn, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa cũng xài không hết!
Chử Đồng, mọi người đây là muốn tốt cho con.
Chử Đồng nghe câu này đã hai năm rồi, cô đẩy ghế ra đứng dậy: Con no rồi.
Trở lại lầu hai, đi đến căn phòng của chị, Chử Đồng đẩy cửa đi vào. Bên trong bài trí rất ấm áp, vừa nãy cô cũng không nhìn kỹ, cô đi đến giá sách trước mặt, trông thấy phía trên bày đủ loại sách, còn có mấy quyển lịch ngày.
Chử Đồng cầm lấy một quyển trong đó, đó là lịch năm ngoái, từng tháng từng ngày, đều vạch mực đen, hẳn là đang nhắc nhở cuộc sống của chị mình có bao nhiêu là khổ sở đi?
Chử Đồng cầm lấy một quyển khác, bất ngờ trông thấy một ngày được đánh dấu trọng điểm, bên cạnh còn có một chữ nhỏ, Đồng Đồng tốt nghiệp.
Lòng cô lần nữa trùng xuống như bị ai đánh trúng, ngón tay dời xuống, thấy được một biểu tượng khóc, bên cạnh viết: Tôi muốn về nhà.
Cô đem quyển lịch đặt lại trên giá sách, nước mắt, làm thế nào cũng không ngăn lại được, cô rất khó tưởng tượng ra, chị đã vượt qua hai năm ở đây như thế nào.
Không được gặp người thân, ngay cả lễ tết cũng đón cùng người làm, không ai bầu bạn với chị ấy.
Mà Chử Đồng ở đâu?
Nhớ đến thời gian khi cô chạy đến mộ của chị, lại không nghĩ rằng những lời cô nói kia, một chữ chị cũng không nghe được.
Không lâu sau, Lý Tịnh Hương và Chử Nguyệt Tinh cũng lên lầu, Chử Nguyệt Tinh có thói quen nghỉ trưa, Lý Tịnh Hương thay cô đắp chăn lại, Chử Nguyệt Tinh nhìn xung quanh: Anh ấy đâu?
Chử Đồng đang ở đây, Lý Tịnh Hương sợ nhất là nghe thấy loại nói mê sảng này, bà thở dài thành tiếng: Nhắm mắt lại, ngủ đi.
Mẹ, anh ấy lại đi rồi à?
Ừm.
Không đúng, mẹ gạt con, vừa rồi rõ ràng nghe thấy nói anh ấy đang ở trong phòng.
Lý Tịnh Hương thấy Chử Đồng đang đứng ở cửa không nhúc nhích, hai tay đè giữ vai con gái lớn: Thức dậy là có thể gặp, ngủ đi.
Chử Nguyệt Tinh ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Lý Tịnh Hương trông chừng ở bên cạnh, cô rất nhanh liền yên tĩnh ngủ.
Chử Đồng bước tới trước giường: Mẹ, con đến giúp đỡ chị.
Vành mắt Lý Tịnh Hương ẩm ướt: Đồng Đồng, bây giờ nhất định là con rất hận ba mẹ?
Chử Đồng ngơ ngác nhìn Chử Nguyệt Tinh đang nằm trên giường, chị ngủ không yên, hai tay thò vào trong chăn, xốc lên một góc, Lý Tịnh Hương còn chưa kịp ngăn cản, Chử Đồng đã nhanh hơn đem vạt áo Chử Nguyệt Tinh vén lên. Ngay thắt lưng là một vết sẹo dữ tợn dọa người, dài một đường, nhìn thấy mà đau lòng. Chử Đồng như bị sét đánh, rút mạnh tay về, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn cảm thấy lạnh lẽo rùng mình, cô đứng dậy lui nhanh ra ngoài.
Lý Tịnh Hương nhìn cô: Chử Đồng, con đừng như thế, có một số việc đã xảy ra rồi...
Cô xoay người đi ra ngoài, lúc này cô không muốn nghe Lý Tịnh Hương nói bất cứ điều gì cả.
Vị trí của căn biệt thự này, có thể nói rằng vô cùng kín đáo, kín không một kẽ hở, chỉ là khung cảnh xung quanh quá mức tĩnh mịch, ngoại trừ tự mình ra ngoài, cơ bản không có phương tiện giao thông nào đi ngang qua, đó chính là lý do vì sao mà Chử Nguyệt Tinh dù hao tổn hết tâm trí mới trốn thoát được một lần.
Cô bước từng bước về phía trước, đi đến cầu thang, nghe thấy tiếng bước chân đi xuống, Chử Đồng ngẩng đầu lên, toàn bộ thân ảnh của người đàn ông đập vào trong tầm mắt của cô, khóe miệng Chử Đồng khẽ cong lên thành một đường cong châm biếm: Giản Trì Hoài, em nên gọi anh là chồng, hay là anh rể đây?
Cô biết cô đang chọc giận anh, đang vô lý vô cớ, nhưng sao cô dám nói một cách chắc chắn là mình có thể hoàn toàn nắm giữ được tâm tư của Giản Trì Hoài?