Chị? Chử Đồng khó có thể tin nổi, nhìn Chử Nguyệt Tinh rồi quay sang nhìn Giản Trì Hoài.
Sắc mặt Giản Trì Hoài vô cùng khó coi, muốn rút cánh tay về nhưng Chử Nguyệt Tinh ôm rất chặt, giống như xem anh là của mình, chỉ cần buông lỏng tay là anh đi mất.
Lý Tịnh Hương nhìn thấy cảnh này, lật đậy chạy đến lôi cô ra: Tinh Tinh, đừng có hồ đồ, mau buông tay.
Mẹ, con đang rất tỉnh táo, mẹ đừng nói con hồ đồ, anh ấy là bạn trai con, tại sao con phải buông tay?
Chử Đồng không hiểu đã xảy ra chuyện gì, đứng nhìn một hồi lại cảm thấy sợ hãi. Giản Trì Hoài không kiên nhẫn đẩy tay Chử Nguyệt Tinh ra, nhưng chị cô lại làm ra vẻ lo lắng, vội ôm trở lại.
Mấy người giúp việc đứng ở bên cạnh nãy giờ chứng kiến toàn bộ sự việc cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Hai mắt Chử Đồng đỏ ửng, cô tiến lên: Chị, chị không nhận ra em sao?
Chử Nguyệt Tinh liếc nhìn cô, lắc lắc đầu: Tôi không quen cô.
Em không tin, ngày xưa tình cảm của chúng ta tốt như vậy...
Chử Nguyệt Tinh học bộ dáng của Chử Đồng, lắc lắc đầu: Nếu nói tình cảm rất tốt, vậy tại sao từ đó đến giờ tôi chưa từng thấy cô? Cô đừng gạt tôi.
Chử Đồng nghe nói như thế, ngẩn người nhìn Chử Nguyệt Tinh, Giản Trì Hoài lần nữa rút tay ra, giao phó đám người giúp việc: Đem cô ấy đi.
Chờ một chút! Chử Đồng tiến lên, kéo tay chị mình.
Không được đem chị ấy đến nơi khác, khó khăn lắm em mới được gặp chị, Giản Trì Hoài, anh để em được nói chuyện và gần với chị ấy nhiều hơn được hay không?
Tôi không đi, tôi không đi đâu hết. Chử Nguyệt Tinh bỗng trở nên kích động: Tôi muốn trở về phòng, đó là nhà của tôi, tôi không muốn đi đâu hết.
Lý Tịnh Hương thấy vậy, chạy đến cẩn thận kéo tay áo Giản Trì Hoài: Trì Hoài, mẹ xin con, chúng nó là hai chị em ruột khó khăn lắm mới được gặp mặt, sự tình bên trong, mẹ sẽ trực tiếp nói rõ ràng với Đồng Đồng, tốt xấu gì con hãy để hai chị em nó ở gần nhau được không?
Giản Trì Hoài liếc mắt nhìn Chử Đồng, anh xoay người ngồi trở lại sô pha, Chử Nguyệt Tinh nãy giờ không chịu đi, thấy anh ngồi cũng ngồi theo.
Chử Đồng cảm thấy bản thân mình lúc này thật dư thừa. Cô liếc nhìn Lý Tịnh Hương: Không phải mẹ nói muốn nói rõ ràng cho con nghe sao? Được rồi, bây giờ con muốn nghe đây.
Chuyện xảy ra đến mức này, có một số việc, kỳ thực cũng đã rõ ràng phần nào nên không cần giải thích nhiều. Lý Tịnh Hương đứng nhìn hai người con gái, bà che mặt khóc, bất luận đối với đứa con nào, bà cũng là nguời có lỗi.
---
Hai năm trước.
Khu bệnh viện nhân dân Tây Thành.
Chử Nguyệt Tinh vừa mới tiểu phẫu xong còn nằm trên giường bệnh, tinh thần rất tốt, dù sao cũng không phải bệnh nặng. Mẹ ở bên cạnh cùng cô: Em gái con nói buổi tối sẽ qua đây thăm con.
Không cần, mẹ bảo nó chạy tới chạy lui làm cái gì? Chử Nguyệt Tinh giơ cánh tay lên: Mẹ xem, không phải là con rất tốt sao? Ngày mai có thể xuống giường đi lại bình thường.
Để nó đến đây đi, hai chị em con tình cảm tốt, mẹ có ngăn cũng không ngăn được.
Chử Nguyệt Tinh cười khẽ: Vậy được rồi, vừa đúng lúc mẹ có thể đi nghỉ ngơi, có Đồng Đồng ở đây với con, mẹ yên tâm rồi.
Bác sĩ tiến vào kiểm tra, cô cười hiền lành, người đi phía sau là thực tập sinh, hình như họ Diệp, hai người đi tới trước giường bệnh, bác sĩ cầm mặt trên bệnh án lật ra xem: Hôm nay đã ăn uống gì chưa?
Vẫn chưa, do không biết có thể được ăn hay không.
Bệnh đã không còn gì, được ăn uống lại bình thường, nhưng chú ý nên ăn các món thanh đạm, mới có thể mau khôi phục. Bác sĩ cầm cây bút trong tay ghi chép, Diệp Như đứng bên cạnh xem bệnh án rồi quay lại nhìn cô, thấy bệnh án của Chử Nguyệt Tinh được khoanh tròn ngay chỗ nhóm máu, sau đó đem bệnh án gấp lại.
Lý Tịnh Hương lịch sự chào hai vị bác sĩ ra tới cửa mới quay lại ngồi bên cạnh giường bệnh con gái.
Bác sĩ Triệu quả là lương y như từ mẫu, phẫu thuật xong còn quay lại hỏi han ân cần.
Đúng vậy, là một bác sĩ tốt.
Đang nói chuyện, có người đẩy cửa phòng bệnh tiến vào, Đoàn Lại Hoằng đặt túi lớn túi nhỏ lên bàn, anh ta đi tới trước giường bệnh, Chử Nguyệt Tinh trên mặt đầy ý cười: Anh đã đến rồi.
Hôm nay có khỏe lên không? Đoàn Lại Hoằng đem hoa quả đặt trên tủ đầu giường, quay đầu sang chào hỏi Lý Tịnh Hương: Con chào bác gái.
Lý Tĩnh Hương gật đầu: Bác đi rửa hoa quả.
Để con làm cho. Đoàn Lại Hoằng vừa mới ngồi xuống, liền đứng dậy, cầm túi hoa quả đi rửa, đợi anh ta trở lại Chử Nguyệt Tinh mới nói: Buổi tối em gái em qua đây, nó còn chưa biết anh đâu, em cũng chưa từng nhắc tới anh, muốn cho bất ngờ...
Tối nay không được rồi, gần đây công ty đặc biệt nhiều việc, an chỉ bớt chút thời gian tới thăm em, khi khác anh sẽ gặp sau, xin lỗi em, Tinh Tinh...
Không có việc gì. Chử Nguyệt Tinh lắc lắc đầu: Anh vừa mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp. Em biết mà, sau này đi, còn nhiều cơ hội mà.
Đoàn Lại Hoằng trong lòng vui vẻ, người bạn gái này của anh, cái gì cũng tốt, hiểu lòng người, lại dịu dàng, chưa bao giờ kiếm chuyện gây sự với anh, nói chuyện luôn nhẹ nhàng.
Nửa tháng sau, Chử Nguyệt Tinh đã hoàn toàn có thể đi lại ăn uống tự nhiên, hôm nay, cô vừa mới ngồi trên bàn gần cửa sổ đọc sách, di động bên cạnh liền vang lên, cô không chút do dự nhấc máy: Xin hỏi ai ạ?
Tôi là nhân viên ở phòng nhân sự công ty khoa học kỹ thuật Hoa Nghệ, xin hỏi có phải cô là Chử Nguyệt Tinh đã từng nộp hồ sơ xin việc cho công ty chúng tôi?
Chử Nguyệt Tinh gật gật đầu: Đúng vậy.
Chúc mừng cô, cô được trúng tuyển, mời cô hai ngày này mau chóng đến kiểm tra sức khỏe, chỉ cần kiểm thông qua lập tức là có thể đi làm ngay.
Thật sao? Chử Nguyệt Tinh khó nén nổi sự vui mừng trong giọng nói: Tốt quá, cảm ơn chị.
Sáng sớm ngày mai chín giờ, mời cô đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, tôi giúp cô an bài, ngày mai có được không?
Không có vấn đề gì, mai tôi rảnh, cám ơn chị. Chử Nguyệt Tinh cúp điện thoại, tay ấn ngực, trái tim còn đang đập loạn nhịp, công ty Hoa Nghệ có phúc lợi rất tốt, một khi được trở thành nhân viên chính thức thì tương lai không cần phải lo lắng. Bệnh mới khỏi nhưng Chử Nguyệt Tinh cảm giác không có vấn đề gì lớn, sợ ba mẹ lo lắng cô chưa khôi phục hoàn toàn mà phải đi làm, ngày mai đi kiểm tra sức khỏe, Chử Nguyệt Tinh phải nói dối họ.
Mà chưa gì lại bắt kiểm tra sức khỏe, không giống như trong tưởng tượng của cô nhưng Chử Nguyệt Tinh cũng không suy nghĩ gì nhiều.
---
Nhà họ Giản.
Chiếc rèm trong căn phòng trên lầu hai hé mở, giọng nói của người đàn ông vang lên: Cô bé lọ lem gặp được hoàng tử, cô mang giày thủy tinh vào, từ nay về sau cùng hoàng tử hạnh phúc suốt đời...
Cô gái trẻ trên giường bật cười, bộ dáng trầm tư suy nghĩ nhưng nhìn qua vô cùng yếu ớt: Anh hai, mấy câu chuyện cổ tích này đến phần cuối, đều có kết thúc như nhau, đều lặp lại những lời anh vừa nói.
Người đàn ông có chút bất đắc dĩ, gập cuốn sách trong tay lại: Anh không biết, sách viết như vậy.
Giản Lệ Đề tựa đầu lên chiếc gối trắng muốt, cả người gầy giống như chỉ còn lại xương, mỗi khi Giản Trì Hoài nhìn thấy em gái như vậy trong lòng cảm thấy đau xót.
Giản Lệ Đề nghiêng đầu nhìn anh: Anh hai, chuyện cổ tích quả nhiên đều là gạt người.
Vì sao?
Bởi vì cho dù công chúa trúng độc, nhưng chỉ cần được hoàng tử hôn, lập tức có thể tỉnh lại. Công chúa cũng không sinh bệnh, cũng sẽ không chết...
Ánh mắt Giản Trì Hoài buồn rầu, từ lúc Giản Lệ Đề bị bệnh đến nay, các bệnh viện cũng đành bó tay, phải chờ một quả thận khỏe mạnh biết bao khó khăn, việc này không phải chỉ cần có tiền là có thể giải quyết được.
Mà Giản Lệ Đề đã lửa sém lông mày , nước tới chân rồi .
Giản Trì Hoài nhìn em gái, ánh mắt tràn đầy thương yêu, cho dù còn hơi thở cuối cùng anh cũng phải cứu sống Lệ Đề.
Bọn họ đã cùng nhau đi xét nghiệm hết người trong nhà, nhưng thận của Giản Trì Hoài cùng Giản Thiên Thừa không hợp với cô Tưởng Thục Linh vì sinh Giản Lệ Đề rất vất vả sớm đã tiều tụy, cũng không thể hiến cho.
Di động trong túi vang lên âm báo biểu hiện có người gọi, Giản Trì Hoài lấy điện thoại ra, liếc nhìn tên hiển thị sau đó đứng dậy ra ngoài ban công. Xác định Giản Lệ Đề không nghe thấy, lúc này anh mới tiếp cuộc gọi: Sao rồi? Tô Khanh Minh.
Tứ ca, hợp rồi! Thanh âm kích động bên kia dường như muốn xuyên thấu màng nhĩ Giản Trì Hoài. Giản Trì Hoài bỗng trở lên lo lắng: Cậu nói cụ thể một chút, cái gì hợp với...?
Đương nhiên là phù hợp nhất với thận của Lệ Đề, tớ đã tìm được!
Giản Trì Hoài nhất thời nói không nên lời, tay trái nắm thành quyền, chỉ nghe được giọng nói của Tô Khanh Minh từ đầu dây bên kia truyền đến: Tớ giao ột nhóm người đi tìm, nhóm người này đã tìm ra, chỉ có cô ta cùng Lệ Đề hợp nhau, mọi chỉ tiêu đều ăn khớp, Tứ ca, cơ hội này chúng ta phải phải nắm chắc.
Đối phương là ai?
Gia đình bình thường, tên là Chử Nguyệt Tinh, tư liệu cụ thể tớ sẽ chuyển đến cho cậu ngay.
Tốt lắm. Cúp điện thoại, Giản Trì Hoài nhìn phía xa xa, anh có thể nhìn thấy phảng phất ánh nắng xua tan cơn giông. Xoay người trở lại phòng Giản Lệ Đề, đến cạnh mép giường ngồi xuống: Lệ Đề, em phải sống, anh hai đã tìm được rồi, có thể cứu mạng em rồi.
Thật sao? Giản Lệ Đề vui vẻ, Giản Trì Hoài vỗ vỗ đầu của cô: Tin anh đi, mọi chuyện để anh lo.
---
Mà phía Chử Nguyệt Tinh, sau khi về nhà thì tâm tình trở lên lo lắng, cô vừa mới nhận được cuộc điện thoại thần bí. Đối phương nói có chuyện quan trọng gặp mặt nói chuyện, có liên quan tới công việc. Tính tình Chử Nguyệt Tinh khá đơn giản, nhưng cô cũng biết, loại gặp mặt này không quan minh chính đại, cho nên nhất quyết cự tuyệt.
Trong khoảng thời gian này cô tiếp tục tìm việc, lúc rảnh cô đi đến công ty của Đoàn Lại Hoằng phụ giúp. Công ty mới thành lập, muốn mọi việc đi theo đúng quỹ đạo còn khá gian nan. Chử Nguyệt Tinh thấy nhân viên đi phát tờ rơi, cô cũng cầm một túi đi theo.
Trên đường lớn, muôn hình muôn vẻ người người qua lại, Chử Nguyệt Tinh quá nhập tâm nên cô không nhìn thấy trước mặt có một người đàn ông tiến tới, cho đến khi đối phương đi tới trước mặt, cô đưa tới một tờ, đối phương lễ phép nhận lấy.
Cô chính là cô Chử, cấp trên chúng tôi muốn gặp cô.
Nét mặt Chử Nguyệt Tinh lộ vẻ đề phòng: Tôi hình như không biết cấp trên của các anh.
Nhưng anh ấy biết cô, cần gặp cô có chút việc. Người đàn ông giơ tờ rơi lên đọc, anh ta cũng nhận ra là Chử Nguyệt Tinh lo sợ.
Ở quán cà phê trước mặt thì sao? Ven đường lớn, bên ngoài nhiều người lui tới cô không cần quá lo lắng.
Mặc kệ có phải thật vậy hay không, Chử Nguyệt Tinh nghĩ đến Đoàn Lại Hoằng gần đây phải chạy tới chạy lui lo cho công ty, cô muốn thử xem, nói không chừng đây là một cơ hội giúp anh?
Chử Nguyệt Tinh theo kia người tới quán cà phê, xa xa nhìn thấy có một người đàn ông trẻ tuổi dựa vào ghế, thấy cô qua đây, anh đứng dậy vươn tay ra: Xin chào cô, tôi là Tô Khanh Minh.
Chử Nguyệt Tinh ngồi vào ghế đối diện: Anh nói, anh tìm tôi có chút việc?
Anh liếc nhìn thấy tay cô đang cầm tờ rơi: Cô Chử, tôi sẽ không quanh co với cô, chúng ta đi thẳng vào vấn đề chính, trong nhà tôi có một cô em gái nhưng bệnh rất nặng, có lẽ sắp không trụ nổi nữa rồi.
Chử Nguyệt Tinh trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu, đợi Tô Khanh Minh nói tiếp: Em ấy cần một quả thận khỏe mạnh. Mà thận của cô Chử hoàn toàn tương thích, hy vọng cô Chử có thể cứu người nhà ta tôi một mạng.
Anh nói cái gì? Chử Nguyệt Tinh tưởng mình nghe lầm: Anh muốn một quả thận của tôi?
Đúng, chỉ cần cô Chử đồng ý, sau khi chuyện thành công, đừng nói công ty của bạn trai cô, người nhà của cô, bao gồm chính cô, tôi cũng sẽ đem hết toàn lực an bài thật tốt...
Không thể nào... Chử Nguyệt Tinh cắt ngang lời của anh ta: Loại sự tình này quá hoang đường, sao có thể.
Cô Chử, tôi hi vọng cô có thể suy nghĩ thật kỹ, cô nhẫn tâm nhìn bạn trai cô đứng nhìn khó khăn mà bỏ mặc sao?
Chử Nguyệt Tinh đứng dậy, cà phê trong tay một ngụm cũng không động.
Đừng nói nữa, tự chúng tôi sẽ cố gắng, đây không phải việc anh phải bận tâm, cảm ơn!
Nói xong, liền xoay người rời đi. Đi ra khỏi quán cà phê, Chử Nguyệt Tinh đi thẳng về công ty, hi vọng lớn nhất của cô chính là cùng Đoàn Lại Hoằng sống vui vẻ ngày qua ngày cho đến cuối đời, chờ công ty của anh ổn định bọn họ sẽ kết hôn, cô cần một cở thể hoàn hảo, cùng Đoàn Lại Hoằng sinh một đứa con khỏe mạnh. Chử Nguyệt Tinh chưa từng ôm mộng lớn quá nhiều, chỉ cần một gia đình nhỏ ấm cúng mà thôi.
---
Nhưng mà, chuyện phát sinh tiếp theo lại nằm ngoài dự liệu của Chử Nguyệt Tinh, Đoàn Lại Hoằng mất tích. Công ty mất đi người tâm phúc, tận mắt thấy mọi người chống đỡ không nổi sắp phá sản, người nhà họ Đoàn sau mấy hôm lo lắng đã bạc gần trắng đầu, Chử Nguyệt Tinh cũng không liên lạc được với anh ta.
Cuối cùng, một bạn thân của anh vô ý tiết lộ hành tung của Đoàn Lại Hằng, Chử Nguyệt Tinh vội vàng chạy đến, lúc này đến bệnh viện liền nhìn thấy anh đang nằm trên giường bệnh.
Chử Nguyệt Tinh hoàn toàn sụp đổ, khóc rống lên: Tại sao anh muốn gạt tất cả mọi người? Anh bị làm sao vậy?
Đoàn Lại Hoằng suy yếu nói không nên lời, vị bác sĩ chủ trị tiến lại nói rõ sự tình, lúc này Chử Nguyệt Tinh mới biết xảy ra chuyện gì.
Anh ta mắc bệnh nặng, lại không chịu nói với người nhà, bệnh đã vô phương cứu chữa, chỉ nằm chờ chết. Chử Nguyệt Tinh nghe nói như thế, không thể chịu được, bác sĩ nói muốn cứu mạng anh chỉ có một biện pháp, chính là tìm được một quả thận tương xứng, Chử Nguyệt Tinh gạt Đoàn Lại Hoằng cùng gọi cha mẹ anh tới, nhận được tin bọn họ liền đến bệnh viện, ba người cùng đi làm các xét nghiệm lâm sàng.
Cuối cùng cũng có kết quả, chỉ có một mình Chử Nguyệt Tinh có thận tương thích với anh. Đoàn Lại Hoằng không chịu phẫu thuật, anh ta càng như vậy, Chử Nguyệt Tinh trong lòng càng khó chịu, nếu như ngay cả người yêu của mình cũng không sống được, cô còn muốn một cơ thể khỏe mạnh để làm gì chứ?
Lúc đó Chử Nguyệt Tinh chỉ lo đến mạng sống của anh ta, không suy nghĩ được gì khác, cô biết, một khi nói cho cha mẹ mình chuyện này, chắc chắn bọn họ sẽ không đồng ý, tuy nói thân thể là cha mẹ cho nhưng vì người yêu của cô, đừng nói là một quả thận, mà những thứ khác cô cũng nguyện ý.
Bệnh viện nhanh chóng sắp xếp tiến hành phẫu thuật. Chử Nguyệt Tinh nằm trên bàn mổ, nhắm mắt lại cũng không nghĩ tới, vì sao mà lại đúng lúc như vậy, thời gian trước có người nói muốn một quả thận của cô, quay đi quay lại hơn nửa tháng, Đoàn Lại Hoằng liền sinh bệnh?
Vì sao phẫu thuật của cô lại tiến hành một cách thuận lợi, không cần gia đình kí tên?
Vì sao, vì sao...
Một chuỗi vấn đề dài, Chử Nguyệt Tinh cũng không nghĩ tới, bởi vì cho tới bây giờ cô cũng không có suy nghĩ Đoàn Lại Hoằng lừa cô, khả năng này, thật sự không tồn tại.
Chuyện y học cô càng không hiểu, khi phát hiện Đoàn Lại Hoằng bị bệnh cô toàn tâm toàn ý lo cho anh ta, bác sĩ kêu cái gì cô làm cái đó nhưng mọi chuyện đâu đơn giản đến vậy. Hóa ra, phía sau còn có một đôi tay đã sắp xếp mọi chuyện êm đẹp.
Phẫu thuật xong, Đoàn Lại Hoằng nằm trên giường bệnh, thuốc tê vừa hết, mở mắt ra nhìn thấy người đứng bên giường, khoa khăn mở miệng: Tứ ca.
Giản Trì Hoài xoay người, anh đứng trước cửa sổ ngược nắng, cho nên Đoàn Lại Hoằng không thể nhìn rõ biểu hiện trên gương mặt anh.
Cậu đã tỉnh.
Đoàn Lại Hoằng có chút mệt mỏi, Giản Trì Hoài nhìn thấy anh ta như vậy, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chế nhạo.
Cậu thật giỏi diễn trò.
Tôi chỉ là tìm cách làm cô ấy tình nguyện đưa ra một quả thận...
Vậy nên cậu thông đồng với bác sĩ nói cậu cần một quả thận?
Giản Trì Hoài đứng trước giường của Đoàn Lại Hoằng, chỉ tay lên tủ đầu giường, tấm chi phiếu được đè dưới ly nước.
Tôi định nhờ cậu thuyết phục cô ấy, không ngờ, cậu có thể trực tiếp dùng chiêu này.
Tôi hiểu tính tình Tinh Tinh, chỉ có tôi bị bệnh, cô mới tự nguyện đưa ra không cần điều kiện gì.
Giản Trì Hoài khoanh hai tay trước ngực, trong mắt ý giễu cợt ngày càng rõ: Số tiền kia, đủ cho cậu gây dựng sự nghiệp, chỉ có điều, tốt nhất là cậu hãy quên cách cậu đạt được số tiền kia.
Tôi muốn hỏi, Tứ ca muốn thận của Tinh Tinh là cho ai?
Giản Trì Hoài liếc nhìn, giọng nói mang theo sự tức giận: Việc này không liên quan tới cậu, tốt nhất là từ giờ tôi không được nghe chuyện này được nhắc lại, khôn ngoan như cậu tất nhiên hiểu lời tôi nói.
Tôi hiểu. Đoàn Lại Hoằng cầm lấy tờ chi phiếu, sự vui mừng lộ rõ trên nét mặt, đem nó nhét vào túi trên ngực, lại vỗ vỗ.
Có số tiền này, nhất định tôi sẽ phát triển công ty, sau đó cưới Tinh Tinh, lo cho cô ấy cả đời.
Giản Trì Hoài nhếch miệng cười chế nhạo càng lúc rõ ràng, anh không nói gì nữa, nhấc chân rời khỏi phòng bệnh.
Bên ngoài, Tô Khanh Minh dựa vào tường đến xuất thần, nhìn thấy Giản Trì Hoài đi ra, liền đứng dậy tiến lên: Cậu không để tớ ra mặt bàn bạc, cậu không nên lộ diện là tốt nhất.
Cô gái kia tốt xấu gì cũng cho Lệ Đề một quả thận coi như ột cái mạng, không cần thiết phải trốn tránh.
Nhưng sau này sẽ mang lại phiền phức cho cậu! Tô Khanh Minh gãi đầu: Cậu không sợ tên xảo trá như Đoàn Lại Hoằng sau này mang thêm rắc rối? Còn thêm nhà họ Chử nữa chứ?
Sợ cái gì? Giản Trì Hoài nhàn nhạt nhếch mép, thờ ơ mở miệng: Đoàn Lại Hoằng sẽ vĩnh viễn không biết, người Chử Nguyệt Tinh cứu là em gái tớ, còn về phần nhà họ Chử, phiền phức một chút cũng là chuyện tốt, ít nhất có thể nhắc nhở tớ, Lệ Đề được cứu không phải là chuyện dễ. Huống hồ, thứ mà nhà họ Chử đã cho nhà họ Giản là một mạng sống.
Giản Trì Hoài nhìn Tô Khanh Minh, cậu ta quanh năm ở nước ngoài, loại việc này không nên dính vào, loại người như Đoàn Lại Hoằng vì có được chút tiền kia mà không từ thủ đoạn với cả người phụ nữ của mình, biết đối phương là ai, hắn mới không dám đụng vào. Mà điểm này, Giản Trì Hoài là người thích hợp nhất, Tô Khanh Minh sao? Quá yếu so với anh.
---
Chử Nguyệt Tinh nằm ở phòng bệnh dưới lầu, dù sao cũng là chuyện lớn cha mẹ của cô nên biết, sau khi phẫu thuật xong Giản Trì Hoài cho người mang cha mẹ của cô tới.
Đối mặt Đoàn Lại Hoằng bên kia cảm thấy dễ dàng hơn so với gia đình Chử Nguyệt Tinh bên này. Đẩy cửa phòng bệnh đi vào, đi qua một gian rộng, đẩy thêm một lần cửa, mới nhìn thấy cả ba mẹ Chử Nguyệt Tinh đang ngồi bên cạnh.
Chử Cát Bằng cùng Lý Tịnh Hương lau lau nước mắt, không rõ đã xảy ra chuyện gì vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đi vào. Chử Cát Bằng đứng lên, ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc: Cậu, cậu là ai?
Giản Trì Hoài lướt nhìn người đang nằm trên giường bệnh, Chử Nguyệt Tinh còn chưa tỉnh, ngủ rất an tường, anh tiến lên, thâm tâm cảm thấy có chút không đành lòng, cô bé này vì yêu mà hy sinh tất cả, nhưng anh ta lại lựa chọn phương thức thấp kém nhất để bán cô.
Một quả thận của cô ấy, không phải là hiến cho Đoàn Lại Hoằng, mà là cho em gái tôi.
Cái gì? Hai vợ chồng nhà họ Chử quá sợ hãi: Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Chờ sau khi cô ấy tỉnh lại, hai người muốn nói cho cô ấy biết hay không, hai người toàn quyền quyết định. Tôi cũng không muốn gạt hai người, Đoàn Lại Hoằng lừa cô ấy, nói hắn bệnh suy thận nặng, cần một quả thận, nhưng người cần thận chính là em gái tôi...
Lý Tịnh Hương hoàn toàn bối rối, ánh mắt khó tin nhìn về phía con gái của mình, trên mặt biểu tình là sự đau lòng.
Tại sao có thể như vậy? Không có khả năng, không thể nào!
Chử Cát Bằng thì bình tĩnh hơn: Các người đã lấy đi một quả thận của con gái tôi, còn mục đích gì khác? Nếu không, tại sao cậu không tiếp tục lừa gạt chúng tôi, coi như một quả thận của con gái tôi là cho Đoàn Lại Hoằng!
Giản Trì Hoài biết sự việc đã đến mức này đương nhiên là không giấu được nữa, nếu để Đoàn Lại Hoằng cùng Chử Nguyệt Tinh ở bên nhau, sau này hắn thay lòng đổi dạ, tới đó tất cả oán hận chẳng phải là đều phải hướng về phía nhà họ Giản hay sao?
Đây là tai họa ngầm, tốt nhất nên dọn dẹp sạch sẽ.
Tôi sẽ tìm một một chỗ yên tĩnh, cho cô ấy tĩnh dưỡng thân thể, hơn nữa, tôi hi vọng cô ấy sẽ vĩnh viễn không xuất hiện ở trước mặt người khác nữa.
Lý Tịnh Hương cùng Chử Cát Bằng đưa mắt nhìn nhau, dường như nghe không hiểu: Cậu, cậu có ý gì?
Từ nay về sau, coi như Chử Nguyệt Tinh đã mất.
Cậu mơ đi! Chử Cát Bằng kích động hét lên: Dựa vào cái gì đem con gái của tôi hại thành như vậy, còn muốn nó biến mất khỏi cuộc đời này? Cậu định xin lỗi bằng cách này?
Tôi không có xin lỗi, tôi đã đưa cho Đoàn Lại Hoằng tấm chi phiếu đổi lấy quả thận đó, vì vậy cũng có thể xem như là không nợ nần gì, tôi đã biết tình hình kinh tế nhà họ Chử, hơn nữa, cũng không phải là tôi giam giữ cô ấy, chỉ là tìm nơi yên tĩnh cho cô ấy ở đó mà thôi.
Chử Cát Bằng đi tới trước mặt Giản Trì Hoài, quan sát anh từ trên xuống dưới: Như thế mà còn không gọi là giam giữ? Con gái tôi đã chịu khổ từ nhỏ, tôi sẽ không nhân nhượng để các người bắt nạt nó thêm nữa, tôi sẽ tìm cái tên khốn Đoàn Lại Hoằng kia tính sổ! Đương nhiên, tôi cũng không bỏ qua cho cậu, các cậu tưởng mang tiền bổi thường là xong hả!
Giản Trì Hoài sớm biết chuyện sẽ như vậy, anh nhìn thẳng vào mắt Chử Cát Bằng: Tùy ông, ông muốn làm lớn chuyên xôn xao dư luận, chuyện con gái của ông thân thể không lành lặn ai cũng sẽ biết, sau khi tỉnh lại cô ấy biết sự thật, khẳng định sẽ chịu không nổi, Đoàn Lại Hoằng đã sớm dự đoán mọi việc nên hắn ta mới dám làm như vậy. Bây giờ việc đã đến nước này, cho dù trả về cho cô ấy cũng là việc không thể, chẳng thà nhận một ít bồi thường hơn là chịu khổ suốt đời.
Cuộc nói chuyện này kết thúc trong bầu không khí ảm đạm. Ông bà Chử mặc dù tức giận nhưng bọn họ đều là người bình thường, làm sao đấu lại với nhà họ Giản, bọn họ ra cửa phát hiện Giản Trì Hoài phái người đứng canh ở cửa, ngay cả bác sĩ đến khám cũng phải tiến hành lục soát.
Khi Chử Nguyệt Tinh tỉnh lại, eo đau đến nghẹt thở, nhìn thấy Lý Tịnh Hương gục đầu bên giường, ba thì tại đứng cách đó không xa gương mặt đau khổ, cô biết chuyện này không giấu giếm được: Mẹ, ba.
Hai người nghe thấy động tĩnh, đều đi tới: Tinh Tinh.
Xin lỗi, con không muốn nói ra, đừng trách con, trên người con đau quá. Chử Nguyệt Tinh nhẹ giọng: Lại Hoằng sao rồi? Phẫu thuật có thuận lợi không?
Hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau rồi quay sang nhìn con gái ánh mắt tràn ngập chờ mong, chỉ có thể cắn răng gật đầu. Chử Nguyệt Tinh không hay biết gì: Ba mẹ, hai người yên tâm đi, Lại Hoằng nói, chờ chúng con khôi phục xong sẽ kết hôn.
Lý Tịnh Hương khóc đến đỏ cả mắt, tính cách Chử Cát Bằng mặc dù nóng nảy, nhưng chứng kiến cảnh này rốt cuộc cũng không đành lòng đem nói hết ra.
---
Nhà họ Giản.
Giản Trì Hoài không thay đổi suy nghĩ, Giản Lệ Đề phẫu thuật rất thuận lợi, thân thích gần xa đều không biết con gái út nhà họ Giản xảy ra chuyện gì. Chử Nguyệt Tinh ầm ĩ muốn gặp Đoàn Lại Hoằng, nhưng cửa phòng bệnh cũng không mở ra được. Ngược lại, đột nhiên Đoàn Lại Hoằng không có tin tức của Chử Nguyệt Tinh, vẫn đang tìm cô, thậm chí còn đến trước cửa nhà họ Chử, lúc đó Chử Cát Bằng thật muốn cho anh ta một dao.
Là đích thân anh ta đem Chử Nguyệt Tinh bán đi, bây giờ còn nói muốn chăm sóc cho cô, ai có thể nghĩ sau này sẽ thế nào?
Nhưng anh ta hiểu tính Tinh Tinh, nói không chừng Đoàn Lại Hoằng đến khóc lóc quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, là con ông có thể tha thứ, loại đàn ông như vậy, có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, nếu như lần sau còn có người ra giá uốn mua quả thận còn lại, liệu có phải cũng đồng ý bán không?
Nếu như chúng ta không chịu, tương lai sau này cũng không được bảo đảm chi bằng tôi đến nhà họ Giản đưa ra điều kiện, nếu như Giản Trì Hoài đáp ứng, tương lai, nếu như hắn có thể thích Đồng Đồng, Tinh Tinh cũng không bị giam giữ một đời. Chờ thêm mấy năm, năn nỉ một chút, lúc đó chuyện này đã lặng xuống rồi, nói không chừng...
---
Chử Đồng nắm chặt hai tay, cúi thấp đầu, nước mắt rơi đầy mặt, cô nghe Lý Tịnh Hương nói xong, hỏi: Điều kiện đưa ra với Giản Trì Hoài chính là cưới con?
Lý Tịnh Hương cắn chặt răng, cô liếc nhìn Giản Trì Hoài, ánh mắt đầy phức tạp, đan xen quá nhiều cảm xúc, cổ họng nghẹn ngào.
Lúc trước, ba mẹ em đến tìm anh, nói điều kiện Chử Nguyệt Tinh vĩnh viễn biến mất, một là anh cưới em, hai là anh cưới cô ấy.
Chử Đồng nâng tầm mắt lên, ngơ ngẩn chống lại tầm mắt của Giản Trì Hoài: Sau đó thì sao?
Giản Trì Hoài cảm thấy nên nói rõ ràng, trái tim Chử Đồng như bị xé rách, đau, rất đau đớn.
Sau đó, một người khỏe mạnh, cùng một người không khỏe mạnh, không cần cân nhắc nhiều cũng biết là nên chọn ai?
Chử Nguyệt Tinh nhất định phải đi nơi khác, Giản Trì Hoài cũng không thể cưới một người phụ nữ đã cho em gái mình một quả thận, lúc trước hai chọn một, anh thực sự không chút do dự.
Chử Đồng cảm thấy buồn cười, rồi đau đớn đến cực điểm, nhưng đáng thương nhất là Chử Nguyệt Tinh, bị Đoàn Lại Hoằng lừa bán mất đi một quả thận, lại vì em gái mình, bị chính cha mẹ mình bán đi thêm một lần nữa.