Sáng sớm, bác sĩ bắt đầu kiểm tra phòng, bên trong phòng có chín bệnh nhân tình hình sức khỏe không được tốt, những bệnh nhân được đưa vào ở đây đa phần là những bệnh nặng nằm chờ chết, bản thân mắc phải căn bệnh nan y vô phương cứu chữa, chỉ còn cách nằm ở đây, nhờ vào thuốc mới có thể giảm đi được nỗi đau về thể xác.
Diệp Như đang lật xem bệnh án, vốn dĩ ở đây cũng không có nhiều bác sĩ, hơn nữa, bình thường cô làm việc rất nghiêm túc chăm chỉ, trong hai năm qua, đã có thể một mình độc lập làm việc.
Trên giường bệnh, một thanh niên trẻ tuổi đang đau đớn rên rỉ, cậu ta mới hai mươi tuổi đầu, hai năm trước mắc bệnh ung thư não, bởi vì không thể tiến hành phẫu thuật nên bệnh tình kéo dài đến tận bây giờ, càng không có phương pháp điều trị.
Đã uống thuốc giảm đau rồi sao? Diệp Như mặc áo blouse dài, vừa hỏi vừa nhìn sang người nhà bên cạnh.
Đó là bạn gái của cậu thanh niên đó, một cô gái cao gầy. Nghe nói hai người là bắt đầu đi làm thì quen nhau. Hai năm qua, người nhà cậu thanh niên này đã tiêu tốn toàn bộ số tiền để dành, trong nhà còn một cậu con trai nhỏ nữa, hai vợ chồng họ không thể lúc nào cũng ở lại đây, cho nên cô bạn gái vào trông nom.
Uống rồi ạ. Cô bạn gái khẽ nức nở: Nhưng hình như không có tác dụng, vẫn đau.
Diệp Như ngẩng đầu nhìn vào mắt cô gái, có mấy lời không đành lòng nói ra, cùng lắm cậu ấy chỉ có thể chống chọi được mấy tháng nữa thôi.
Uống trước đi.
Cô bạn gái đứng lên: Bác sĩ ơi, van xin cô chữa khỏi bệnh cho anh ấy đi, tôi đã đi làm, nếu dùng cả đời để kiếm tiền trả nợ tôi cũng chấp nhận.
Cậu thanh niên nghe thấy những lời này, đưa tay kéo bạn gái: Lữ Lâm, đừng như vậy, nếu như thật sự có thể chữa khỏi, bác sĩ sẽ từ bỏ sao?
Cô gái tên là Lữ Lâm lại ngồi vào ghế, nhoài người nằm trên mép giường, nước mắt đã sớm khô cạn, nhưng khi nhìn thấy người yêu phải chịu đau đớn dằn vặt như vậy, làm sao cô có thể yên lòng đây?
Diệp Như lại đi ra ngoài, mặc dù cô đồng cảm một cách sâu sắc, nhưng cô chỉ là bác sĩ, cô còn có trách nhiệm của mình.
Cũng không lâu sau, có một bệnh nhân bước vào trong phòng bệnh, mặc trang phục bệnh nhân rộng thùng thình, còn đội mũ nữa, cô đi vào chỗ chiếc giường bên trong cùng, lật chăn lên. Cậu thanh niên an ủi bạn gái: Đừng khóc, anh không đau, thực sự không đau.
Một người phụ nữ trẻ vốn nằm trên giường bệnh bên cạnh đứng dậy, nói với người đội mũ vừa nãy đi vào: Cậu đã tới, tớ đi đây.
Đi đi. Chử Đồng nói.
Những bệnh viện nhỏ này có rất nhiều sơ hở có thể lợi dụng, kiểm tra phòng cũng không nghiêm ngặt, bình thường đều là y tá chạy tới chạy lui, ví dụ như Diệp Như kiểm tra phòng như vừa nãy cũng không phải ngày nào cũng có. Chử Đồng đã chui vào đây đến chừng mấy ngày. Hơn nữa cô nghe được từ một người quét rác, trước đây cũng có người bệnh bỗng nhiên bỏ đi, bởi vì bà ấy đã từng nói chuyện với người bệnh kia cho nên rất ấn tượng. Sau đó liền nhìn thấy người nhà của người đó vội vội vàng vàng thu dọn đồ đạc, thậm chí còn không thông báo cho cả bác sĩ biết, ngay cả thầy thuốc cũng không kinh động đến, dùng từ chạy trối chết để hình dung cũng không quá đáng.
Như vậy, nhất định là trong bệnh viện này cất giấu bí mật gì đó. Mà quan hệ của cô cùng Diệp Như rất tốt, không thể để cho Diệp Như biết, chưa nói tới chuyện lộ ra dấu vết, Diệp Như mà biết chuyện cô vẫn còn điều tra vụ buôn bán nội tạng, khẳng định là sẽ nói cho Giang Ý Duy biết ngay lập tức, đến lúc đó, nhất định là Giản Trì Hoài cũng biết.
Chử Đồng đứng dậy, vỗ vỗ vai Lữ Lâm: Đừng khóc, để cậu ấy nhìn thấy cô như vậy, cậu ấy sẽ không chịu nổi. Cô còn chưa ăn sáng đâu, đi ăn một chút gì đi.
Tôi nuốt không trôi.
Cậu thanh niên kéo tay cô: Đi mua một ít cháo bí đỏ đi, bỗng nhiên anh rất muốn ăn.
Lữ Lâm nghe nói như thế, ánh mắt trở nên sáng ngời, cô gật gật đầu, cầm túi xách đi ra khỏi phòng bệnh. Chử Đồng đứng ở đó, phần lớn thời gian cô đều ra ngoài, bệnh nhân trong mỗi phòng bệnh lộn xộn, nhìn thấy y tá liền trốn, chỉ có điều y tá ở đây tới cũng vội vã mà đi cũng vội vã, làm sao có thời giờ nhớ được gương mặt này của cô.
Nhất định cậu phải cố gắng mạnh mẽ kiên cường lên, nếu không, cậu bảo Lữ Lâm phải làm sao bây giờ?
Cậu thanh niên đó thực sự là gầy như que củi, gân xanh chằng chịt trên mu bàn tay. Cô ấy yêu tôi mà chưa có được ngày nào vui vẻ, đi làm được đồng nào đều góp cả vào cho tôi, đã sớm tiêu hết, kiếp này có thể gặp được cô ấy, là chuyện hạnh phúc lớn nhất của tôi.
Chử Đồng không khỏi xúc động: Lữ Lâm là một cô gái tốt.
Tôi muốn cầu hôn cô ấy. Cậu thanh niên bỗng nhiên quay đầu nhìn cô.
Chử Đồng sợ run lên: Cầu hôn?
Cậu thanh niên khẽ nhếch miệng nở một nụ cười đầy chua xót: Phải, tôi không muốn cô ấy phải như vậy, nhưng tôi cũng không thể quá ích kỷ, tôi chỉ là muốn tặng cho cô ấy một chiếc nhẫn kim cương, tôi không thể cưới được cô ấy, nhưng ngày cuối cùng cô ấy có thể ở bên cạnh tôi, tôi cũng thấy mãn nguyện.
Hai tay Chử Đồng buông thõng hai bên, ánh mắt cậu thanh niên ngây dại nhìn trần nhà một lát: Cô nói, trên người tôi còn có thứ gì là đáng giá? Là có thể bán?
Chử Đồng không khỏi kinh ngạc: Cậu chớ có suy nghĩ lung tung!
Tôi thật sự có ý niệm như vậy, tôi nằm ở đây chỉ là chờ chết.
Chẳng lẽ cậu muốn nhìn thấy lúc cô ấy tiễn cậu đi, không những chứng kiến đau đớn khổ sở của cậu, còn phải nhìn thấy một thân thể không hoàn chỉnh của cậu sao? Chử Đồng có chút kích động, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của cậu thanh niên đó, hai vai lại mềm nhũn ra.
Cậu thanh niên giơ cánh tay lên che khuất tầm mắt, cho tới khi Lữ Lâm trở về, tự nhiên đề tài này cũng kết thúc.
Chập tối, Diệp Như đã tan việc, Chử Đồng mặc quần áo bệnh nhân đi ra ngoài, mãi cho đến khi lên xe, cô mới thay bộ quần áo đó ra, mặc quần áo của mình.
Trở lại Bán Đảo Hào Môn, nếu Giản Trì Hoài không có xã giao thì nhất định là còn về nhà sớm hơn cả cô. Chử Đồng lên lầu, trong phòng ngủ chính, điều hòa nhiệt độ vừa phải, bên trong gian phòng đã ấm áp lại thoải mái. Giản Trì Hoài từ ngoài ban công đi vào, ôm lấy Chử Đồng từ phía sau, anh hôn lên gương mặt của cô, bỗng nhiên ghét bỏ đẩy ra.
Trên người em có mùi gì vậy?
Mùi gì cơ? Cô giả vờ như không biết.
Giản Trì Hoài quan sát cô một lượt: Em đã đi đâu?
Chử Đồng giơ cánh tay lên, ngửi ngửi, lại nắm tóc đưa lên cánh mũi ngửi: Không có gì mà, không ngửi thấy gì.
Như là mùi nước khử trùng trong bệnh viện. Giản Trì Hoài đưa tay bịt mũi: Em chạy tin tức, đã chạy đi đâu vậy?
Hứ, lỗ mũi thính như mũi chó. Chử Đồng suy nghĩ ra một lý do: Không có gì, đi ngang qua chỗ Diệp Như, em liền vào đó đi vòng vòng một lát, làm gì mà nghiêm trọng như anh nói.
Hừ, em coi bệnh viện là siêu thị, vào đó đi dạo sao?
Chử Đồng xua xua tay trước mặt anh: Anh ngửi đi, còn có sao? Còn có sao?
Giản Trì Hoài cầm lấy cánh tay của cô: Tắm đi! Đây gần như là câu cửa miệng của anh vậy.
Lại hai ngày nữa trôi qua, Chử Đồng đứng ở bên ngoài bệnh viện nhìn đồng hồ, lúc này đã qua thời gian kiểm tra phòng nên có thể đi vào. Cô kéo áo khoác kín mít, mới đi được vài bước, một chiếc xe lao qua trước mặt cô sau đó dừng ở bên ngoài bệnh viện. Chử Đồng sợ đến nỗi đứng ở đó một lát không động đậy, tới lúc có phản ứng, lúc này mới nhíu mày nói: Đi nhanh như vậy, chạy đi đầu thai à!
Đó là một chiếc xe nhỏ màu đen, trên cửa sổ xe dán màng che nên không nhìn rõ cảnh tượng bên trong. Chử Đồng đi vào trong, đi tới cửa lớn bệnh viện, cô vô thức quay đầu lại, hình như nhìn thấy có người mở cửa xe đi xuống. Chử Đồng cùng không quan tâm lắm, cô nhanh chóng bước vào khu phòng bệnh. Vừa đi vào, liền nghe thấy một giọng nói, Lữ Lâm lo lắng đi lại trong phòng, bên ngoài hầu như đã tìm hết rồi. Thân thể anh ấy yếu như vậy sao còn có thể đi đâu được chứ? Rốt cuộc là đi đâu?
Làm sao vậy? Chử Đồng tiến lên, nhìn thấy trên giường bệnh bên cạnh không có một ai, cũng giật mình.
Bạn trai tôi bỗng nhiên mất tích, vừa rồi tôi ra ngoài mua đồ ăn, trong nháy mắt lại không thấy người đâu, chị xem, quần áo bệnh nhân gấp gọn đặt ở trên giường, liệu anh ấy có thể nghĩ quẩn trong lòng hay không, đi... Lữ Lâm cố gắng dừng lại, không dám nói tiếp nữa.
Chử Đồng bỗng nhiên xoay người lao ra bên ngoài, xuyên qua hành lang, đi tới bên ngoài phòng khám bệnh, nhìn từ xa, chiếc xe đỗ ở cổng kia đã biến mất. Chử Đồng siết chặt hai tay, trong lòng có cảm giác không nói nên lời, chuyện này phát sinh ngay trước mặt cô, ngay tầm mắt của cô! Tại sao có thể như vậy? Cô hối hận không chịu nổi, cúi người xuống thở hổn hển, sau một lúc lâu mới đứng thẳng người dậy, cô không hi vọng trực giác của cô sẽ chính xác. Chử Đồng xoay người trở lại bên trong phòng bệnh, nhìn thấy Lữ Lâm ngồi yên ở bên giường, cầm trong tay một tờ giấy, cô đi lên phía trước, đặt tay lên bả vai cô gái trẻ: Chúng ta lại đi tìm đi.
Không cần đâu. Lữ Lâm đem tờ giấy trong tay đưa cho Chử Đồng: Anh ấy bảo tôi về nhà đợi.
Chử Đồng nhận lấy tờ giấy kia xem, trên đó viết cậu ta muốn đi ra ngoài mấy ngày, dặn Lữ Lâm làm tốt thủ tục xuất viện rồi trở về phòng trọ của hai người họ chờ, đến lúc đó cậu ta sẽ cho cô ấy một niềm vui bất ngờ.
Mà Chử Đồng biết, niềm vui bất ngờ đó là gì. Cô có cảm giác đôi chân của mình mềm oặt giống như không thể đứng vững nổi, hai lòng bàn tay toàn là mồ hôi. Chuyện như vậy, ngang nhiên xảy ra ở ngay trong bệnh viện? Buôn bán nội tạng, lại có thể xảy ra trong chính bệnh viện có trách nhiệm là cứu người? Chử Đồng thực sự không hiểu, toàn thân đều run rẩy, mấy ngày trước, cậu ta còn nói với cô chuyện này, nhưng sao lúc đó cô không chú ý tới chứ?
Bởi vì cô cảm thấy đây không phải là chuyện dễ dàng, ai có thể nghĩ đến rằng nó có thể phát sinh bất ngờ làm người khác không kịp đề phòng như vậy? Dù cho báo cảnh sát, cũng sẽ giống như lần trước, trên camera ghi hình, người bệnh là tự mình đi ra khỏi bệnh viện, mà chiếc xe tới bệnh viện đón người kia có thể là xe thuê bên ngoài nên chắc chắn sẽ không điều tra ra được chủ xe thực sự. Chử Đồng thấy Lữ Lâm đứng lên liền hỏi: Cô làm gì vậy?
Thu dọn đồ đạc, về nhà.
Cô... Không đợi sao?
Viền mắt Lữ Lâm đỏ bừng, vừa lau nước mắt vừa nói: Tôi về nhà đợi, trước đó anh ấy cũng đã nói không muốn ở trong bệnh viện, kỳ thực như vậy, còn không bằng ở nhà. Tôi tự kết hợp dùng một chút thuốc giảm đau, đó là nhà của chúng tôi, cũng không phải nhìn giường bệnh bên cạnh có người rời đi rồi lại có người mới tới điều trị.
Chử Đồng đứng lên, yên lặng giúp cô ấy thu dọn đồ.
Tôi đưa cô về.
Không, không cần, tôi đi xe buýt là được rồi.
Chử Đồng kéo túi xách của cô ấy: Nghe tôi đi, tôi đưa cô về.
Được rồi, cám ơn cô.
Chử Đồng lái xe đưa Lữ Lâm về căn phòng trọ đó, một gian phòng rất đơn giản, là một gara, mở cửa đi vào, bên trong đặt một chiếc giường, cho dù không gian rất nhỏ, lại được thu dọn rất sạch sẽ, vừa nhìn liền biết trong nhà có người phụ nữ khéo tay.
Lữ Lâm nói cảm ơn một lần nữa, Chử Đồng đem đồ của cô gái đặt ở đó: Mấy ngày nữa tôi sẽ tới thăm cô.
Rốt cuộc là cô làm nghề gì? Cũng không giống bệnh nhân.
Chử Đồng nhẹ nhàng thở dài: Cô chỉ cần biết rằng, tôi không phải là người xấu thì tốt rồi.
Mấy ngày kế tiếp, Chử Đồng tới cùng Lữ Lâm chờ cậu thanh niên kia trở về, cho đến một buổi tối, Lữ Lâm nhận được một cuộc điện thoại. Cô vội vã nói mấy câu, sau đó đứng dậy đẩy chiếc xe đẩy đặt ở góc tường ra ngoài. Chử Đồng thấy tình trạng đó, vội vàng đuổi theo, mới hơn sáu giờ mà bên ngoài lại đen kịt một mảnh, đi tới ngõ, lúc này mới có đèn sáng, xa xa nhìn thấy có bóng người dựa vào cột điện.
Lữ Lâm đi tới rất nhanh, hai người tới gần, không ngoài dự liệu, người nọ chính là bạn trai của Lữ Lâm. Các cô hợp lực nâng cậu ta vào trong xe đẩy, sau đó đẩy trở về nhà. Sau khi kéo cửa lại, Lữ Lâm để cho cậu ta nằm trên giường, cậu thanh niên ngồi ở mép giường, run rẩy lấy ra một hộp nhung từ trong túi.
Chử Đồng vừa nhìn thấy, lập tức giật mình, Lữ Lâm run rẩy đưa tay nhận lấy chiếc hộp, mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh. Cô mở to hai mắt: Đây là ở đâu mà có?
Ngốc, đương nhiên là mua.
Tầm mắt Chử Đồng rơi xuống trên người cậu ta: Cậu, thực sự đã bán nội tạng của mình?
Cái gì? Lữ Lâm ở bên cạnh khó có thể tin nổi mở to hai mắt: Cái gì mà bán nội tạng?
Cậu thanh niên im lặng một lát không nói gì, cậu ta không thể quỳ đành phải nâng cằm cô gái lên. Lâm Lâm, em yêu anh mà chưa có lấy một ngày vui vẻ, chiếc nhẫn kim cương này là thứ duy nhất anh có thể tặng cho em, em lấy anh nhé! Mặc dù anh không thể cưới em thực sự, anh chỉ có thể cho em một lễ vật cầu hôn như vậy thôi.
Lữ Lâm lắc đầu: Anh thực sự bán nội tạng, sau đó mua cho em chiếc nhẫn kim cương này sao?
Không có. Cậu thanh niên phủ nhận.
Không có? Vậy anh lấy tiền ở đâu ra? Lữ Lâm bỗng nhiên vứt chiếc nhẫn xuống giường, cô tiến lên, nhấc vạt áo của cậu ta lên.
Chử Đồng nhìn thấy một vết thương ở dưới eo câu ta mà giật mình, rất đau và sâu, như là một con rết. Lữ Lâm kêu lên sợ hãi lui về phía sau, nước mắt cũng không nhịn được nữa rơi xuống.
Cậu thanh niên mệt mỏi nằm trên giường, cười khẽ: Có gì mà khóc chứ? Anh cảm thấy đây là chuyện tốt, dù sao sớm muộn gì cũng chết, còn có thể cứu người, hơn nữa còn có hơn một vạn tệ, còn có thể giải quyết hậu sự của mình.
Anh nói bậy bạ cái gì đó!
Chử Đồng cũng cảm thấy khó chịu trong lòng, cô tiến lên vài bước: Rốt cuộc là ai liên hệ với cậu? Trong bệnh viện có người của bọn họ, có phải hay không?
Không có. Cậu thanh niên kiên quyết phủ nhận: Nếu muốn tiếp xúc được rất dễ, có QQ...
Ngay cả điện thoại cậu cũng không có, sao có thể liên lạc được với bọn họ? Lữ Lâm cũng không chịu tin, Chử Đồng lại nói tiếp: Hơn nữa, cậu vừa đi là liền phẫu thuật, ngay cả thời gian để chờ các kết quả cũng không có, cậu giải thích thế nào đây? Chẳng lẽ không đúng là trong bệnh viện có người, đã chuẩn bị xong tất cả từ trước?
Cậu thanh niên không nói lời nào, chỉ là lắc đầu, cậu ta mệt mỏi rã rời nhắm mắt lại, xem ra là có hỏi thế nào cũng không chịu nói. Lữ Lâm ngồi ở bên cạnh không nhịn được khóc nức nở, Chử Đồng vỗ vỗ bả vai của cô ấy: Việc đã đến nước này, vẫn là sức khỏe cậu ta quan trọng, đừng khóc.
Tại sao lại như vậy? Vì sao?
Bác sĩ chữa chính của cậu ta là ai?
Lữ Lâm nhẹ giọng khóc: Bác sĩ Diệp.
Cậu thanh niên bỗng nhiên mở mắt ra nói: Không liên tới bác sĩ Diệp, là chính tôi tìm người, tất cả cũng là tôi cam tâm tình nguyện.
Trên đường trở về, một mình Chử Đồng đi ở trên đường nhỏ, hai tay cô đút vào trong túi áo. Cô đã có thể xác định, trăm phần trăm là trong bệnh viện cất giấu một bí mật khủng khiếp, bác sĩ, mua thận, hai từ này liên hệ chặt chẽ tới nhau. Cô rít một hơi lạnh, thậm chí không dám nghĩ thêm nữa, càng không dám liên tưởng tới bản thân.
Ngày hôm sau, bệnh viện nhân dân Tây Thành lại tiếp nhận một bệnh nhân, Chử Đồng cũng không tới bệnh viện. Nửa tháng cố gắng tìm hiểu, cuối cùng tình hình cũng có tiến triển đột phá.
Phòng làm việc của bác sĩ, Diệp Như đang vừa viết vừa nói: Bệnh của bà, bệnh viện cũng không có cách nào khác, nếu may mắn thì có thể thể sống thêm được một năm.
Người phụ nữ trung niên nhìn quyển lịch để trên bàn chằm chằm: Nhưng gia đình tôi đã không còn đủ tiền nữa. Bác sĩ Diệp, tôi có xem trên tivi, không phải là có thể hiến di thể sao? Làm như vậy cũng được tiền phải không?
Hiến tặng di thể, đó là không ràng buộc. Diệp Như ngẩng đầu nhìn bà: Hiếm có người có ý nghĩ như vậy, rất tốt.
Nhưng tôi rất cần tiền, dù sao cũng phải chết, thà để người thân có thể bớt lo lắng về tiền còn hơn.
Không được. Diệp Như phản đối: Trong bệnh viện cấm chuyện này.
Bác sĩ Diệp, cô giúp tôi hỏi các bác sĩ khác đi, lại nói, chỉ lấy đi một quả thận cũng không chết được, còn có thể cứu người, hơn nữa là tôi tự nguyện.
Không được. Diệp Như mất kiên nhẫn gấp quyển sách lại.
Nếu bà còn muốn như vậy, tôi sẽ để người nhà bà vào đây nói chuyện.
Người phụ nữ trung niên không có cách nào khác đành phải đứng lên, chiếc di động của Diệp Như đặt trên bàn vang lên, cô cầm lên liếc nhìn, vuốt màn hình khóa, lại mở một lần khóa nữa mới nhìn thấy nội dung bên trong. Nhóm máu, kết quả kiểm tra HLA* toàn bộ đều tương xứng, như vậy nói cách khác, chỉ cần phẫu thuật, khả năng là chín mươi chín phần trăm sẽ thành công.
*HLA - Human Leucocyte Antigen - Kháng nguyên bạch cầu người.
Bệnh nhân đã đi tới cửa, xem ra Chử Đồng làm cô thăm dò sai người rồi...
Chờ một chút... Phía sau, Diệp Như bỗng nhiên lên tiếng nói: Bà thật sự có ý nghĩ như vậy?
Người phụ nữ trung niên xoay người: Đúng vậy.
Tôi sẽ hỏi giúp bà, còn có, nhất định là không thể cho bất cứ ai biết chuyện này, ngay cả người thân cũng không thể nói, ngộ nhỡ náo loạn đến bệnh viện, cái được không đủ bù đắp cái mất, đây là phạm pháp, đến lúc đó, chẳng khác nào bà mất trắng thận của mình.
Người phụ nữ trung niên nghe thấy vậy, tự nhiên sợ đến nỗi không dám nói gì thêm. Bà xoay người đi ra ngoài. Bên trong phòng làm việc cũng không được tính là lớn chỉ còn lại có một mình Diệp Như, cô mở ngăn kéo, lấy một cuốn tạp chí từ bên trong ra, một chiếc túi xách nhãn hiệu LV với thiết kế mới nhất, chỉ là giá hơi cao. Diệp Như biết, trong bệnh viện nhiều lần gặp chuyện không may, khẳng định là không tốt, nhưng trong lòng lại thấy có chút may mắn, dù sao trong một bệnh viện nhỏ như vậy, chỉ cần bệnh nhân không làm khó, ai sẽ đến quản lý chứ?
Cô đặt lại cuốn tạp chí vào ngăn kéo, trong lòng luôn có cảm giác không yên, hơn nữa trước đó y tá cũng đã nói qua với cô, trong một phòng bệnh có điều gì đó rất kỳ quặc, giống như trên một giường bệnh có hai bệnh nhân.
Diệp Như suy nghĩ một chút, liền đứng dậy đi hỏi rõ ràng.
Tối đó, Chử Đồng ngồi ở trong sô pha mà tâm trí không tập trung, Giản Trì Hoài vừa về tới nhà liền nhận một cuộc điện thoại: Ai vậy?
Có vẻ như đầu dây bên kia nói gì đó, ánh mắt Giản Trì Hoài hiện lên tia nghi hoặc: Diệp...
Chử Đồng vểnh tai, Giản Trì Hoài không nói ra từ tiếp theo, cô đưa mắt liêc nhìn anh, đối với người gọi điện thoại tới mà anh không biết, anh luôn ngắt máy ngay, vì sao lần này lại nghe cuộc gọi đó?
Cũng không lâu sau, Giản Trì Hoài cầm chiếc áo khoác vắt trên sô pha lên.
Anh đi ra ngoài một chút, em cứ ăn cơm tối đi.
Anh đi đâu?
Cùng một người bạn, có chút việc. Nói xong, người đã bước đi ra ngoài.
Bên tai Chử Đồng luôn luôn vang vọng cái chữ Diệp kia, những người bọn họ có quen, cũng chỉ có Diệp Như mà thôi. Chử Đồng cầm chiếc túi xách bên cạnh lên đi theo. Bây giờ cô đã có kinh nghiệm nên không dám theo sát quá, may mà Giản Trì Hoài cũng không đề phòng nên bị cô theo tới tận chỗ hẹn ăn cơm.
Đẩy cánh cửa phòng bao đi vào, Diệp Như đã ngồi ở bên trong, nhìn thấy anh tiến vào, cung kính đứng lên, nói: Anh Giản.
Mặc dù là hẹn ăn cơm cùng nhau nhưng Giản Trì Hoài cũng không có ấn tượng gì với cô, sau khi nhìn thấy gương mặt này mới xác định là đã từng gặp.
Xin chào.
Hai người cùng nhau ngồi xuống ghế, sau khi chọn xong đồ ăn, Giản Trì Hoài liền đi thẳng vào vấn đề: Cô Diệp gọi tôi ra đây có chuyện gì không?
Anh Giản, Đồng Đồng vẫn đang làm một chút chuyện nguy hiểm, ngài biết không?
Vậy sao, chuyện gì vậy?
Hai tay Diệp Như đặt ở trên bàn ăn: Cô ấy lẻn vào bệnh viện chúng tôi, đã điều tra ra một chút chuyện, nhờ có Ý Duy nên tôi mới biết ngài là ông chủ của cô ấy. Nếu cô ấy chẳng còn thiếu thứ gì thì hà tất phải mạo hiểm chứ? Tôi là bạn của cô ấy nên tôi rất lo lắng.
Nét mặt Giản Trì Hoài vẫn tỏ ra lạnh lùng, Diệp Như không nhìn thấy chút thay đổi nào trên khuôn mặt anh. Được, ý tốt của cô, tôi xin nhận.
Chử Đồng đi tới cửa phòng, áp tai vào cánh cửa, từ ngày làm phóng viên tới nay, muốn xác định người nào đi vào phòng nào cũng không phải việc khó.
Diệp Như lấy ra một tờ giấy từ trong túi xách: Đồng Đồng nói chị cô ấy chết vì lâm bệnh nặng, nhưng có chuyện, có lẽ mấy người cũng không biết.
Giản Trì Hoài bưng chén trà lên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía cô. Chuyện gì vậy?
Nói chung, ngài hãy mau để cô ấy dừng lại, nếu không, càng lún càng sâu, tôi sợ sẽ có ngày, có một sự thật cô ấy sẽ không chấp nhận nổi.
Đầu ngón tay Giản Trì Hoài khẽ miết vòng quanh miệng chén, bỗng nhiên có một tiếng gõ cửa truyền tới. Khi Diệp Như nhìn thấy người đi vào là ai, sợ hãi đến nỗi sắc mặt trở nên trắng bệch: Đồng Đồng, sao cô lại ở đây?
Chử Đồng đi vào, trong ánh mắt có chút đau thương, cô thật tâm coi Diệp Như là bạn tốt, có một số việc, cô cũng thật sự không dám đối mặt. Cô đứng ở bên cạnh Giản Trì Hoài, ánh mắt nghiêm nghị nhìn người phụ nữ trước mắt chằm chằm: Diệp Như, cô thực sự tốt với tôi, hay là sợ tôi đã phát hiện ra những chuyện cô làm?
Diệp Như che giấu nét hoang mang trên gương mặt: Đồng Đồng, cô có ý gì?
Chồng của dì Tống, bạn trai Lữ Lâm, đều là cô sắp xếp đưa đi? Sau khi trở về, một quả thận của bọn họ liền biến mất không chút tung tích, Diệp Như, tôi thật không ngờ cô lại làm những chuyện như thế!
Cô nói bậy bạ gì đó? Diệp Như đứng lên.
Hai ngày trước có dì Thôi tới, cô quen sao? Dì ấy là tôi tìm tới bệnh viện, Diệp Như, cô không cần giấu giếm nữa, chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể để cảnh sát điều tra mới có thể đòi lại được công bằng.
Cảnh sát? Hai tay Diệp Như vịn vào mép bàn, cô ngồi xuống, đối diện là Giản Trì Hoài sắc mặt lạnh lùng, một câu cũng chưa nói.
Tại sao cô phải làm như vậy? Đây là điều Chử Đồng suy nghĩ mãi không ra.
Cô có công việc ổn định, còn cảm thấy hạnh phúc với chuyện cứu người, nếu không phải là cô, khả năng là bây giờ Giang Giang vẫn còn phải ngồi trên xe lăn, thế nhưng...
Đồng Đồng. Diệp Như ngắt lời cô: Cô cho rằng đó là chuyện xấu sao? Một người đổi lấy mạng sống của hai người, chẳng lẽ không đúng với lương tâm của bác sĩ sao? Chẳng lẽ cố gắng nhìn những bệnh nhân bị nhiễm trùng đường tiểu từ từ chết đi, lúc này mới gọi bảo vệ pháp luật sao?
Giản Trì Hoài nghe nói, cũng ngẩng đầu nhìn sang Chử Đồng.
Cô cuộn chặt tay lại: Chuyện cho tới bây giờ, cô còn muốn khăng khăng một mực như vậy ?
Diệp Như khẽ cười, đem một bản sao bệnh án đẩy hướng Chử Đồng, cô chỉ lên một dấu khoanh tròn trên mục chỉ nhóm máu: Đồng Đồng, cô tận mắt thấy, đây là của chị cô, hai năm trước chị cô cũng bị người ta theo dõi, ký hiệu này nói lên điều gì, tôi nghĩ cô cũng có thể đoán được, đó là bởi vì người có nhu cầu thay thận kia cùng nhóm máu với cô ấy, tất cả chỉ số đều tương xứng. Chử Đồng, chị của cô cũng bán đi mất một quả thận!