Chử Đồng ngồi trên ghế sô pha cầm điện thoại nói chuyện, vì cung thấp hơn cầu nên khi nghe cô nói muốn bán thận, bọn họ lập tức liên hệ.
Giản Trì Hoài mở cửa hướng cô đi tới, vì quá tập trung nên cô không phát hiện anh tới gần cho đến khi anh ngồi vào bên cạnh, lúc này cô mới ngước mắt lên nhìn, lật đật thoát ra khỏi QQ nhưng không kịp.
Anh nghiêng đầu: Em đang xem gì vậy?
Nói xong, Giản Trì Hoài vươn tay, Chử Đồng nắm chặt di động nhưng sức của cô làm sao bì được với anh, Giản Trì Hoài cầm điện thoại rồi liếc nhìn cô một cái. Chử Đồng ngẩng đầu thấy Tô Khanh Minh từ bên ngoài bước vào, anh ta nhìn cô nhún nhún vai tỏ vẻ vô tội rồi trốn sau lưng Đông Tử.
Chuyện này là sao? Giản Trì Hoài mở lên xem, cười như không cười: Anh còn không biết, Giản phu nhân nghèo đến mức phải bán thận để mua Ip6.
Anh còn chọc em, anh biết là em cố tình nói dối mà.
Giản Trì Hoài nghiêm mặt, nét cười biến mất: Em lấy thân phận người muốn bán thận nói chuyện với bọn người này? Em muốn làm gì?
Chử Đồng lắc đầu: Em muốn tìm hiểu rõ chân tướng, rồi viết một chuyên đề về thực trạng xã hội này.
Có phải em còn có ý định xông vào hang cọc điều tra? Lấy tin tức một mình? Rồi sau đó bị bọn họ lừa cắt đi một quả thận?
Chử Đồng thấy anh tức giận, nào dám nói thật: Em không có ngu ngốc đến vậy, đương nhiên em hiểu rõ, chỉ là trước đây vài ngày, em đi bệnh viện phỏng vấn một trường hợp bệnh nhân tự dưng mất tích, người nhà náo loạn cả lên yêu cầu bệnh viện trả người. Sau đó điều tra ra là có người đón đi, bán một thận, khi quay về nhà sống được mấy ngày thì mất. Em muốn tìm hiểu rõ những người này rốt cuộc là thần thánh nơi nào mà ngang nhiên làm chuyện trái pháp luật? Rốt cuộc thì bọn họ là ai mà có thể dể dàng mang thận của người ta đi cắt?
Giản Trì Hoài trả lại di động cho cô. Im lặng không nói gì, ngón tay gõ nhẹ trên mu bàn tay mấy cái, qua hồi lâu, sự náo nhiệt trong phòng bao vì hai người bọn họ làm cho biến mất, Giản Trì Hoài nghiêng đầu nhìn cô lần nữa: Nói như em, hành vi này là trời đất khó dung tha?
Đó là phạm pháp. Cô hùng hồn tuyên bố.
Đó là do em chưa tiếp xúc nhiều ở ngoài xã hội, mỗi người đều có hai quả thận, mà lại có một người có nhu cầu cấp bách cần thay thận, nếu không có họ chỉ còn con đường chết, một bên thận đổi được hai mạng người, có gì không thể chứ, hơn nữa đây là tự nguyện, có sự đồng ý của hai bên.
Chử Đồng cầm điện thoại bỏ vào túi xách: Được rồi em không điều tra nữa. Do ngồi ở đây quá nhàm chán, rảnh rỗi em mới lên mạng nói chuyện với bọn họ.
Nếu để anh biết em tiếp tục làm loại tin tức mang tính chất nguy hiểm thế này, anh sẽ điều em sang chuyên mục khác.
Chử Đồng giơ hai tay lên: Em hứa, em đảm bảo như vậy còn không được sao?
Một khi Boss lớn không vui, đưa cô sang làm tạp vụ bưng trà rót nước nữa thì quá thảm.
Chơi vui vẻ đến nữa đêm, tiệc tan ai về nhà nấy, Đông Tử được hai người đẹp một trái một phải dìu đi. Tô Khanh Minh khôn khéo lúc uống biết chừa ình một con đường nên đến thời điểm này anh ta vẫn còn có thể tự đi được.
Chử Đồng đi tới bên cạnh: Lão Tô, sao anh lại đi tố cáo người khác?
Tô Minh Khanh cười cười: Quá khen, quá khen.
Giản Trì Hoài kéo Chử Đồng lại mở cho anh ta con đường thoát thân.
---
Giang Ý Duy mới quay xong một bộ phim, tự thưởng cho bản thân vài ngày nghỉ, cô đi đến phòng bệnh đông y của bác sĩ Diệp gửi ít trái cây, vừa khéo Diệp Như cũng ở đây, hai người liền tiện thể rủ thêm Chử Đồng cùng ra ngoài. Nếu để Giang Ý Duy chọn chỗ nhất định sẽ chọn những nơi xa hoa vì những quán bình thường cô rất sợ đám chó săn tùy tiện ra vào, ngồi cạnh cửa sổ hướng ra ngoài nhìn được bao quát.
Theo kinh nghiệm của tớ, chiếc xe số đuôi 235 phía trước bên trong nhất định có 'chó săn'.
Diệp Như bật cười: Chẳng lẽ mũi cậu thính như mũi chó à?
Giang Giang là nữ hoàng giải trí thì tớ đây chính là nữ hoàng của đám 'chó săn'.
Mặc dù cái danh hiệu có vẻ khó nghe một chút nhưng cũng coi có thần thái vương giả.
Giang Ý Duy phì cười: Hai cậu thôi đi.
À Giang Giang, bộ phim tiếp theo của cậu sẽ được chiếu trên giờ vàng của truyền hình cáp. Tớ có dự cảm, cuối năm nay một mình cậu sẽ ẵm hết các giải thưởng.
Tớ mong những lời nói của cậu thành sự thật.
Giang Ý Duy nhấp một ngụm cà phê, Chử Đồng ngồi bên cạnh, cất tiếng: Dạo gần đây Lâu Mộc Ngôn thế nào?
Cùng một trường quay nhưng rất ít khi gặp gỡ.
Chử Đồng gật đầu, Giang Ý Duy đẩy cái dĩa nhỏ về phía cô: Cậu thì sao? Chuyển qua mảng xã hội có cực không?
Rất tốt.
Chử Đồng chưa kịp nuốt xuống nước vừa uống, vội vàng xoay qua hướng Diệp Như: Đúng rồi, Diệp Như, cậu biết không? Chồng của dì Tống đã qua đời, trước khi qua đời còn bán mất một bên thận.
Diệp Như giật mình trợn to mắt: Thân thể ông ấy yếu như vậy lại còn đi bán thận?
Đúng vậy, chiếc xe đón ông ta trước cửa bệnh viện, đoán chừng là do bọn buôn nội tạng thu xếp, nhưng tớ vẫn không nghĩ ra chồng của dì Tống làm cách nào liên lạc được với bọn họ?
Chắc là tham gia mấy diễn đàn buôn bán nội tạng trên QQ.
Diệp Như cầm miếng bánh nhỏ nhẹ nhàng đưa vào miệng.
Chử Đồng không yên lòng thỉnh thoảng lại liếc ra ngoài cửa sổ, Giang Ý Duy quay ra trừng mắt với cô: Cậu đừng nói với tớ, cậu muốn tham gia điều tra vụ này, quá nguy hiểm không được.
Cô còn chưa mang toàn bộ kế hoạch nói ra đã bị Giản Trì Hoài cùng Giang Ý Duy đồng loạt phản đối, Diệp Như vất vả mang thức ăn nuốt vào bụng, quay sang cô chỉ chỉ: Cậu ngàn vạn lần đừng có ý định như vậy. Bọn chúng đều là những người coi trọng đồng tiền, đừng để đến lúc bị người ta hại mới tỉnh ra.
Tớ sẽ nói với Tứ Ca điều cậu về lại mảng giải trí, ít ra phóng viên giải trí vẫn nhẹ nhàng hơn so với mảng xã hội.
Đừng, tớ rất vất vả mới chuyển qua được bên đây.
Đầu óc cậu thật bảo thủ.
Giang Ý Duy dựa vào ghế ngồi, Diệp Như vẫn còn khuyên cô:
Đồng Đồng, tớ nói cậu nghe, bên ngoài xã hội nhiều tin tức đến nỗi mỗi ngày đều không đăng hết. Cậu vất vả bám vào tổ chức đó làm gì?
Được rồi, được rồi.
Chử Đồng cầm bánh lên, chia ra làm hai nhét vào miệng của Giang Ý Duy và Diệp Như: Tớ chẳng qua là tò mò, nên hỏi chút thôi, các cậu làm gì khẩn trương vậy.
Cô dời đi chú ý, ánh mắt rơi vào túi của Diệp Như đặt trên ghế:
A, cái túi này đẹp quá giống hàng hiệu, giá trị chắc không rẻ đâu.
Giang Ý Duy nhìn sang: Prada, hơn ba vạn.
Diệp Như, cậu thật là giàu nha.
Chử Đồng kêu lên, mở to mắt nhìn: Một cái túi hơn ba vạn, cậu thật dám đầu tư?
Diệp Như đưa tay sờ vào cái túi: Hai người thôi đi, một người là diễn viên nổi tiếng, một người gả cho gia đình hào môn, tớ làm gì có cửa so với hai cậu.
Thôi đi. Giang Ý Duy nhin không được mở miệng cười: Đừng than nghèo kể khổ ở đây, trong tủ của tớ có rất nhiều túi xách chỉ dùng qua một vài lần. Nếu hai cậu thích hôm nào tới chọn đi.
Diệp Như ngại ngùng, Chử Đồng thì cướp lời ngay: Cảm ơn bà chủ khen thưởng.
Cô chỉ nói cho vui, chứ bản thân suốt ngày lăn lộn ngoài đường săn tin thì dùng đến mấy cái túi sang trọng đó làm gì?
Dùng bữa xong cả ba người ai về nhà nấy.
Giang Ý Duy lái xe về nhà, đây là một tòa nhà khác của cô, diện tích không lớn lắm, tầm tám mươi mét vuông, phần lớn đều để không, lúc nào tâm trạng không tốt cô mới đên đây. Dưới gương mặt trang điểm tinh xảo là một tâm tình cô đơn. Cô mở cửa đi vào, liếc nhìn bốn phía theo phản xạ, trên vách tưởng màu trắng dán nhiều tấm thiếp. Cô thay dép đi trong nhà, cảm thấy không khí có chút quái dị, chợt ngẩng đầu lên thấy có một người đàn ông đang đứng bên ngoài ban công.
Giang Ý Duy giật mình, nhưng nhìn kĩ lại, bóng dáng người đàn ông hết sức quen thuộc. Lúc nãy mở cửa đi vào, khóa đều bình thường không có dấu hiệu cạy mở, lúc này cô mới nhớ Ân Thiếu Trình có chìa khóa căn nhà này.
Cô không tiến lên mà bước vào phòng khác ngồi xuống ghế salon, cô nhìn chằm chằm bóng lưng anh một hồi lâu.
Người đàn ông hai tay chống lên lan can, dường như tâm tư đang trôi về phía xa, một lát sau anh xoay người bước vào trong. Giang Ý Duy bỗng thấy căng thẳng, ngồi ở đó, tâm lý phòng bị sẵn sàng chiến đấu, Ân Thiếu Trình bước nhanh đến bên cô, không nói lời nào, đột nhiên níu chặt cổ tay của cô lôi đi.
Anh làm gì? Buông tay tôi ra.
Giang Ý Duy liều mạng giãy dụa, Ân Thiếu Trình nắm chặt bả vai lôi cô ra ngoài.
Ân Thiếu Trình, nếu anh còn như vậy tôi sẽ báo cảnh sát.
Em báo đi, nếu em không sợ tôi cũng không có gì phải lo lắng.
Ân Thiếu Trình nhanh tay kéo cô tới cửa, mở cửa lôi cô ra ngoài, Giang Ý Duy không dám giằng co sợ gây chú ý của người khác, cô cố gắng vùng ra, hạ thấp giọng: Buông tôi ra.
Em không cần lo lắng, tôi sẽ không làm gì em, chỉ muốn đưa em đến một nơi.
Giang Ý Duy theo anh đến hầm giữ xe rồi bị anh nhét vào ghế phụ. Chiếc xe thể thao màu vàng kim phóng như bay, lao trên đường giống như tia chớp. Giang Ý Duy nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt chuyển thành sự hoang vu, đến khi anh dừng xe, cô lúc này mới ngẩng đầu.
Đây chính là nghĩa trang.
Ân Thiếu Trình xuống xe, sau đó cầm lấy cổ tay cô lôi đi.
Nơi này là nghĩa trang tư nhân, mỗi ngôi mộ cách nhau rất xa, Ân Thiếu Trình lôi cô đi tiếp đến trước một ngôi mộ, Giang Ý Duy thấy phía trước xây đài tiểu dương, phía sau là bia mộ, cô tiến lên phía trước thấy được rõ ràng chữ khắc trên bia.
Ba chữ Ân Thiếu Trình khắc rất lớn, cho nên đập vào mắt đàu tiên, sau đó chính giữa bia mộ là hai chữ:
Bảo Bối.
Giang Ý Duy lắc đầu, lui về phía sau, không nghĩ rằng anh đang đứng sau lưng, bước đó giẫm lên chân anh. Anh ôm thắt lưng cô đẩy mạnh: Chính là con em, em sợ cái gì?
Trái tim của Giang Ý Duy như bị một bàn tay hung hăng nắm chặt, đầm đìa máu tươi, toàn thân đâu đến mức không thể kêu lên được, ngôi mộ này được dọn dẹp rất sạch sẽ, trên đất còn được bày mấy món đồ chơi, xe tải, búp bê của trẻ con, tất cả đều mới mua.
Cô đưa hai tay che mắt lại: Tôi không muốn nhìn, không!
Tại sao lại không muốn nhìn, là bởi vì em không biết con lớn lên trông sẽ ra sao đúng không? Em sợ con của em sẽ gọi em dưới mồ hay sao? Hay là sợ nó sẽ suốt ngày đi theo em?
Tâm trạng Ân Thiếu Trình cực kì kích động: Giang Ý Duy, tại sao trước kia tôi lại không biết lòng dạ em sắt đá đến vậy, ngay cả đứa con của mình mà em cũng có thể vứt bỏ, để được đi đóng phim, trở thành diễn viên quan trọng đến như vậy sao?
Đúng, rất quan trọng. Giang Ý Duy hét lên, ánh mắt nhìn anh chằm chằm: Ngoại trừ con đường này, tôi còn có con đường nào khác để đi sao? Ân Thiếu Trình, anh có gia đình của anh. tại sao vẫn còn luyến tiếc một thai nhi chưa thành hình như vậy? Chỉ cần anh ngoắc ngoắc tay một cái, có biết bao nhiêu người nguyện sinh con vì anh?
Hai tay anh bóp bả vai cô: Giang Ý Duy, em giết con của tôi, em thản nhiên giết chết con của tôi, lòng tôi tràn ngập hy vọng chờ nó chào đời? Còn em thì sao?
Anh muốn chào đón nó sao?
Giang Ý Duy cười lạnh: Nghênh đón đứa con ngoài giá thú? Hay là đợi tôi nằm trên giường bệnh vừa sinh xong liền cho người đến cướp đi? Để bà Ân tương lai nhận làm con chăm sóc?
Ân Thiếu Trình hướng về cô, tựa trán vào cô, cổ họng khẽ khàn khàn: Trước kia tôi chưa từng nghĩ mình sẽ có con, việc có một đứa bé ý nghĩa thế nào với tôi? Tôi thường nằm mơ thấy nó, nó giang hai tay ôm lấy tôi, đi tới bên cạnh tôi, Giang Ý Duy...
Anh nghiến răng nghiến lợi, đem cô đẩy đi, Giang Ý Duy đứng không vững, lảo đảo thiếu chút nữa đụng vào bia mộ, cô quay đầu lại chứng kiến được gương mặt dữ tợn của anh, viền mắt đỏ ngầu.
Tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho em.
Anh không có tư cách nói tôi như vậy. Giang Ý Duy tức giận hét lên: Mất đi đứa con, tôi còn đau lòng hơn nhiều so với anh.
Ân Thiếu Trình lui về phía sau vài bước, không đành lòng nhìn về phía bia mộ, anh xoay người, bóng dáng biến mất trong tầm mắt rất nhanh.
Giang Ý Duy đứng trước mộ, mắt liếc nhìn cái tên, cô không dám nhìn tiếp, chẳng qua là cúi thấp đầu, không khóc nổi nữa. Cô hạ thấp người cầm lên món đồ chơi, khẽ vuốt mấy cái, một mộ phần không tên, cũng đã mang lòng cô chôn vùi vào theo.
Cô biết, bất kể sau này cô có con hay không? Đây cũng sẽ là một bóng ma khảm sâu vào lòng cô.
---
Hai ngày nay người quản lý liên tục tìm cách liên lạc với Chử Đồng, đối với cô mà nói, chuyện không nắm chắc thì cô cũng không dại gì mà đâm đầu vào làm.
Nếu giữ liên lạc rồi nảy sinh nguy hiểm thì biết làm thế nào?
Dạo này Lý Tịnh Hương bị đau dạ dày, trong lúc nói chuyện Chử Đồng vô tình nói cho Diệp Như biết, cô tìm chuyên gia quen biết trong bệnh viện xin mấy túi thuốc bắc, muốn đưa cho Chử Đồng, Chử Đồng lại đang ở nhà nên kêu cô qua nhà.
Hàng bán trái cây đã mở trở lại, nhưng đôi vợ chồng già vẫn buồn rầu. Chử Đồng mua mấy túi thức ăn xách lên nhà. Giản Trì Hoài gọi điện hỏi cô đang ở đâu, cô nói ở nhà, thế là anh ngang nhiên bảo cô chuẩn bị cả bữa tối cho anh.
Giản Trì Hoài, có phải là càng ngày càng bám lấy em như vậy không?
Lúc Diệp Như tới, Chử Đồng đã chuẩn bị xong cơm tối, nghe thấy tiếng chuông nên cô bước ra mở cửa. Diệp Như đưa mấy thang thuốc cho cô, trên túi có in tên bệnh viện nơi cô ấy làm việc.
Chử Đồng mời cô vào nhà: Cám ơn cậu, bắt cậu phải tới tận đây.
Có gì đâu mà khách sáo với tớ như vậy? Diệp Như để đồ xuống rồi bước vào trong: Cậu làm món gì mà thơm vậy?
Tay nghề bí mật của tớ đấy, ở lại tớ mời cậu ăn. Chử Đồng đưa cô vào phòng khách: Cậu ngồi xem tivi đợi tớ một chút.
Diệp Như thấy trên đầu tivi bày mấy khung hình, cô tiến lại cúi đầu nhìn: Đồng Đồng, đây là ai?
Chử Đồng đi tới bên cạnh, cuối xuống nhìn người trong bức ảnh: Đây là chị tớ.
Cậu còn có chị nữa sao? Sao tớ không bao giờ thấy cậu nhắc đến?
Thần sắc Chử Đồng ảm đạm, cô trả lời: Chị tớ đã qua đời.
Á... Diệp Như giật mình: Tớ không biết, thật xin lỗi.
Không sao đâu. Chử Đồng khẽ nhếch khóe miệng.
Diệp Như nhìn kĩ lại cô gái trong bức ảnh, có cảm giác quen quen, như là trước đây đã từng gặp rồi. Cô cầm chắc khung ảnh nhìn kĩ lại một lần nữa rồi mở miệng: Thật đáng tiếc, còn trẻ như vậy, chị của cậu tên gì?
Chử Nguyệt Tinh.
Diệp Như mang khung ảnh trả về chỗ cũ, rồi cầm lên cái khác: Đây là ba mẹ cậu?
Ừm.
Trong lúc hai người nói chuyện, Lý Tịnh Hương và Chử Cát Bằng từ cửa hàng trở về. Không bao lâu sau, Giản Trì Hoài cũng tới. Người một nhà cùng ăn cơm tối, Lý Tịnh Hương mang chén dĩa để vào trong bồn rửa chén, thấy trong tủ có mấy gói thuốc bắc, bà lấy ra nhìn: Đồng Đồng, đây là cái gì?
Thuốc Diệp Như mang đến mẹ ạ.
Lý Tịnh Hương thấy tên bệnh viện trên túi, hai tay bà run lên, nhìn kĩ lại, xác nhận bà không nhìn nhầm: Cô bạn của con là bác sĩ ở bệnh viện nhân dân khu mở rộng Tây Thành à?
Đúng vậy, giỏi không mẹ.
Trong lòng Lý Tịnh Hương đầy suy nghĩ, bà cất túi lại sau đó xoay người bước ra ngoài.
Bọn họ ngồi chơi một lát sau đó lần lượt ra về.
Trở lại Bán Đảo Hào Môn, Chử Đồng cầm điện thoại né tránh Giản Trì Hoài, anh biết ý đồ của cô, liền đưa tay giữ lấy rồi kéo cô về trước người mình: Cầm điện thoại suốt như vậy sẽ có cơm ăn?
Vậy em làm gì bây giờ?
Giản Trì Hoài nới lỏng tay: Đi tắm.
Ý đồ của anh rất rõ ràng, Chử Đồng xoay người đi tắm, sau khi tắm xong quấn áo choàng tắm ra ngoài ngồi ở đầu giường.
Cho tới khi Giản Trì Hoài tắm xong đi ra, thấy cô ngoan ngoãn ngồi đó, mọi thứ đều chuẩn bị tốt.
Bao cao su, khăn giấy, thùng rác cũng được kéo đến đầu giường, Chử Đồng đung đưa bắp chân, mang dáng vẻ sẵn sàng chờ đợi, anh đi tới, chống hai tay bên người cô: Chờ đến nỗi không chịu nổi?
Em phục vụ chu đáo, ông chủ, cho xin chút tiền boa.
Nét mặt Giản Trì Hoài nhuốm ý cười: Cái này phải xem cách phục vụ của em có làm ông chủ anh đây thật sự hài lòng hay không đã.
Ngài yên tâm, em đây rất thành thạo, ngài muốn em phục vụ thế nào? Em đều có thể thỏa mãn ngài.
Giản Trì Hoài đẩy mạnh vào bả vai cô, Chử Đồng ngã về phía sau, anh lại nhấc chân cô lên, vén chiếc khăn tắm bao quanh người cô ra. Chử Đồng phát ra âm thanh sợ hãi, rồi lại làm ra dáng vẻ bình tĩnh: Ông chủ, thì ra ngài thích kiểu mạnh mẽ như thế này? Sao ngài không nói sớm?
Giản Trì Hoài lấn người chuẩn bị tiến lên, chưa kịp làm gì đã bị Chử Đồng bất ngờ đẩy ngã xuống giường lớn. Anh không kịp phòng bị, Chử Đồng đứng dậy leo lên người anh. Giản Trì Hoài mặc chiếc áo choàng tắm, trước ngực rộng mở, Chử Đồng kéo mạnh chiếc áo làm cho bả vai anh lộ ra ngoài: Ông chủ, cách phục vụ này thế nào?
Giản Trì Hoài dở khóc dở cười, bị một cô gái trêu thành thế này...
Anh nắm chặt tay cô: Được, còn kiểu rụt rè quyến rũ thì sao?
Thì ra ông chủ thích kiểu quyến rũ.
Cô cầm lấy áo choàng tắm choàng lại lên người mình, đem tóc xõa ra, làm thành dáng vẻ phong tình vạn chủng , Giản Trì Hoài không nhịn được cười: Em cắn cắn môi nữa như vậy càng giống hơn.
Cô ngoan ngoãn làm theo không phát hiện ra ánh mắt anh lúc này như mắt sói.
Giản Trì Hoài đột nhiên đứng dậy, bàn tay dán lên thắt lưng cô, đè vào trong ngực rồi hung hăn hôn lên. Chử Đồng bị anh áp trở lại giường lớn, có một người vợ như vậy, cuộc sống hôn nhân sẽ không bao giờ nhàm chán.
Chử Đồng rút ra được chút khoảng cách, thở dốc hỏi: Anh hài lòng chưa?
Hài lòng. Giản Trì Hoài vẫn còn đang hôn cô.
Vậy tiền boa đâu?
Chử Đồng xòe bàn tay ra, Giản Trì Hoài làm gì còn tâm tình chơi với cô, anh tiện tay sờ mò trên đầu giường, cầm thứ gì đó thả vào tay cô, ánh mắt liếc qua, lại là bao cao su.
Cái này em không dùng được.
Vậy em mang vào giúp anh.
Giản Trì Hoài bắt cổ tay cô, Chử Đồng giãy dụa mấy cái, Giản Trì hoài dứt khoát cầm chặt tay: Không muốn mang? Mẹ lại thúc giục muốn ôm cháu trai, anh thấy cũng không có gì khó khăn.
Hả?
Chử Đồng buông tay, sau đó nâng mặt anh lên: Giản Trì Hoài, anh muốn có con thật ư?
Không lẽ em không muốn làm mẹ?
Vấn đề này, trước giờ không đề cập qua. Giản Trì Hoài bấm eo cô: Rốt cuộc hôm nay anh cũng có thể không mang bao mà tắm.
Cảm giác được anh có lực, trước mặt anh bao giờ cô cũng trở nên khờ khạo đi vài phần, sự thông minh bị anh vùi đi đâu mất.
Mặc áo mưa tắm, anh bị khùng à? Định làm trò cười?
Chử Đồng liếc qua thấy trên đó là bao cao su, cô chợt hiểu vấn đề, sắc mặt nhanh chóng chuyển sang hồng, thẹn thùng che mặt: Đồ lưu manh.
Giản Trì Hoài hôn lên cổ cô, trêu ghẹo cô, môi mỏng dán vào bên tai: Bà chủ, anh phục vụ em có vừa lòng không?
Chử Đồng nhếch khóe miệng, cố ý công kích anh: Có lòng nhưng không đủ lực.
Giản Trì Hoài nhíu mày: Em xác định như vậy?
Xác định ngàn vạn lần.
Giản Trì Hoài đưa hai tay ôm lấy hông cô, đem cô nâng lên cao...
Chử Đồng cảm thấy sau lưng mình bị bẻ cong thành một vòng cung, đau tới mức sắp chết, cô há miệng cắn bả vai anh. Cô thừa nhận có mấy lời cô nói sai rồi, nhưng một cây đuốc đã được thắp lên, lại cháy rừng rực như thế, nhất thời rất khó dập tắt.
Một hồi sau, Chử Đồng cả người mềm nhũn nằm trên giường, vùi đầu vào gối, nức nở: Anh thật ác độc.
Giản Trì Hoài nằm đè lên lưng cô: Vì em nói anh không đủ lực, nên em muốn chứng minh em thấy anh đủ lực hay chưa?
Bàn tay anh xuyên qua mái tóc dài của cô, Chử Đồng lười biếng đem tóc của mình giật về: Không cần anh đụng vào.
Mới vừa rồi, người nào nhiệt tình phối hợp như vậy?
Chử Đồng nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía anh: Anh còn nói...
Giản Trì Hoài ôm chặt cô nằm trên giường lớn, một hồi lâu sau, điện thoại di động vang lên, anh nhanh tay với lấy. Mở ra nhìn là tên người quản lý đó, Giản Trì Hoài mở lịch sử cuộc trò chuyện, thấy cô nghe lời an phận, chỉ nói nhảm với đối phương, chứ không có ý định đi vào hang ổ .
---
Diệp Như về đến nhà, cô đi vào phòng ngủ, từ dưới giường lôi ra một cái rương da, có một số việc đã nghi ngờ là phải xác định, nếu không cô sẽ không ăn ngon ngủ yên, mở cái rương, mang quần áo đặt phía trên ra, phía dưới cất dấu cả chục bộ hồ sơ bệnh án.
Nhưng những thứ này đều là bản sao, Diệp Như cảm thấy cái tên Chử Nguyệt Tinh kia rất quen, ít nhất không phải là người chưa từng tiếp xúc qua. Khoanh chân ngồi dưới đất, đem mấy hồ sơ bệnh án đầu dẹp qua một bên, nhưng hồ sơ này đều được ghi chú kỹ càng, Diệp Như lật xuống xưới, cho đến khi một cái tên xuất hiện.
Chử Nguyệt Tinh.
Chính là cô ấy, Diệp Như lấy hồ sơ ra, nhìn kĩ thời gian, khi đó cô chỉ là thực tập sinh đi theo phó khoa, đưa mắt nhìn xuống, thấy phần nhóm máu trên hồ sơ bệnh án được tô lên kí hiệu đặc biệt.
Người này chính là chị gái của Chử Đồng.
Diệp Như coi lại bản sao hồ sơ bệnh án, không phải bệnh nặng gì, mà Chử Đồng lại nói đã qua đời, sinh mạng một người, còn trẻ như vậy làm sao nói qua đời được?