Giản Trì Hoài sắc mặt lạnh đi, Đoàn Lại Hoằng? Sao hắn ta vẫn còn ở Tây Thành?
Mẹ, rốt cuộc chuyện này là sao? Sao bố lại đâm bị thương Đoàn Lại Hoằng chứ?
Lý Tịnh Hương nức nở, nói cũng không rõ ràng: Mẹ cũng không biết... Lần này phải làm sao đây?
Bây giờ bố đang ở đâu? Giản Trì Hoài hỏi.
Sau khi Đoàn Lại Hoằng bị thương, hàng xóm xung quanh nhà hắn đã lập tức báo cảnh sát, bây giờ bố con bị đưa đi rồi. Lý Tịnh Hương gạt nước mắt: Còn không biết Đoàn Lại Hoằng ra sao rồi. Nếu như bị đâm chết, vậy thì... vậy thì...
Mẹ, đừng suy nghĩ lung tung. Chử Đồng ngắt lời Lý Tịnh Hương. Thật ra đây cũng là điều cô đang lo lắng, chỉ có điều Chử Đồng không dám nghĩ tiếp, cô sợ vô cùng.
Chử Đồng, em đưa mẹ vào nhà nghỉ ngơi trước đi. Anh ra ngoài một chuyến. Giản Trì Hoài quay đầu thay giày, chuẩn bị ra ngoài. Chử Đồng gọi anh lại: Anh đi đâu?
Anh tới bệnh viện trước, tìm hiểu xem Đoàn Lại Hoằng ra sao rồi. Phía bố, anh cử người sắp xếp. Giản Trì Hoài vừa nói vừa rảo bước đi ra ngoài.
Chử Đồng thấy Lý Tịnh Hương dựa vào mình, cơ thể yếu ớt, sắc mặt trắng bệch, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã khuỵu vậy. Cô dìu bà vào trong phòng khách: Mẹ, chuyện giữa Đoàn Lại Hoằng và chị con ít nhiều cũng được biết. Nhưng đã gần hai năm trôi qua rồi, sao bố bỗng dưng lại đâm hắn ta bị thương chứ?
Nếu như phẫn uất khó chịu trong lòng thì ban đầu lúc Chử Nguyệt Tinh và Đoàn Lại Hoằng chia tay đã phải ra tay rồi. Với cả, Đoàn Lại Hoằng rốt cuộc đã làm gì chị?
Gần đây bố con vẫn luôn mơ thấy Tinh Tinh, mơ thấy nó sống ở bên đó rất không ổn, bị người ta đuổi đánh, tiền giấy đốt qua chẳng lấy được đồng nào. Người ta có nhà cao cửa rộng để ở, chị con thì sao?
Chử Đồng nắm chặt tay mẹ: Mẹ, chỉ là mơ thôi mà.
Lúc chị con bị bệnh nặng, nếu không phải vì Đoàn Lại Hoằng rút tay bỏ đi... Đồng Đồng, con không biết gã đàn ông đó tuyệt tình cỡ nào đâu! Lý Tịnh Hương nói rồi lại chợt nghẹn ngào: Hắn ta dường như không màng tới tình cảm. Về sau ngay cả trị bệnh, chị con cũng muốn từ bỏ, nếu không có chúng ta kiên trì... Nhưng như vậy thì được gì chứ, nó vẫn ra đi.
Mẹ, hắn ta vô nhân tính là chuyện của hắn ta, nhưng bố... Chử Đồng thay đổi suy nghĩ, xoay bả vai Lý Tịnh Hương lại: Lần trước con và Giản Trì Hoài tới chỗ bố mẹ nhưng cửa hàng hoa quả đã đóng cửa, bố lại không có nhà, có phải bố đi tìm Đoàn Lại Hoằng không?
Lý Tịnh Hương gật đầu: Mấy hôm đó, bố con đều nghe ngóng tin tức của Đoàn Lại Hoằng.
Mẹ, sao mẹ không nói sớm cho con biết! Chuyện này Chử Đồng hoàn toàn không ngờ tới: Bố làm vậy là phạm pháp.
Lý Tịnh Hương ôm mặt khóc. Cô con gái này của bà từ nhỏ đã vô cùng chính nghĩa. Bây giờ, có rất nhiều chuyện họ không dám nói với cô. Chử Đồng nhìn thấy bà như vậy, cũng ra sức an ủi: Đừng khóc nữa, bây giờ việc đã rơi xuống đầu rồi, chỉ còn cách giải quyết thôi.
Bệnh viện Thị Lập.
Đoàn Lại Hoằng đã được đưa vào phòng bệnh. Xét về thể lực, Chử Cát Bằng vốn không phải đối thủ của Đoàn Lại Hoằng, nhát dao này cũng may không đâm vào vị trí trọng yếu. Suy nghĩ tới thực lực kinh tế của hắn, Đoàn Lại Hoằng được sắp xếp vào một phòng bệnh hỗn tạp có ba người. Trước tiên Giản Trì Hoài sai người đổi cho hắn sang phòng VIP. Sau khi yên ổn rồi, anh mới đẩy cửa đi vào.
Đoàn Lại Hoằng nằm trên giường bệnh, thuốc tê còn chưa hết. Cả người vì mất máu quá nhiều mà chìm hẳn xuống giường. Con ngươi hắn đảo đảo, khi nhìn thấy Giản Trì Hoài thì trên gương mặt không có quá nhiều sửng sốt: Tứ ca, đã lâu không gặp.
Giản Trì Hoài đứng ở cuối giường, đứng từ trên cao nhìn hắn: Nhát dao này chưa đâm chết cậu, mạng lớn thật.
Tinh Tinh cũng đã chết gần hai năm rồi, vì sao chứ? Đoàn Lại Hoằng cũng không hiểu vì sao Chử Cát Bằng vẫn còn muốn đâm hắn ta vào lúc này.
Dĩ nhiên vì cậu bạc tình bạc nghĩa.
Đoàn Lại Hoằng ngước mắt lên nhìn Giản Trì Hoài. Giờ này hắn ta bần cùng khốn khó, chẳng còn gì phải sợ nữa: Tứ ca, năm xưa tại em ham tiền, chính em đã giao Tinh Tinh cho anh. Nhưng về sau cô ấy bị bệnh nặng lìa đời, đó cũng là điều em không ngờ, những chuyện này đâu thể đổ cả lên người em.
Giản Trì Hoài cười khẩy: Chuyện này chỉ là phòng vệ chính đáng mà thôi. Cùng lắm là vượt quá phòng vệ chính đáng.
Phòng vệ chính đáng? Đoàn Lại Hoằng vênh mặt lên nhìn anh: Tứ ca, anh đùa gì vậy? Chính ông ta đâm thẳng một nhát dao vào em. Ông ta thật sự định giết chết em, đây là giết người!
Đoàn Lại Hoằng, năm xưa cậu dựa vào một Chử Nguyệt Tinh đạt được bao nhiêu lợi ích, đâu phải cậu không biết?
Người đàn ông lấy hết dũng khí, định một lần nữa tranh giành gì đó cho bản thân mình: Đó chỉ là một lần giao dịch tiền trao cháo múc mà thôi. Nếu không phải anh nhìn trúng Tinh Tinh từ trước, nếu không phải vì anh muốn độc chiếm cô ấy, liệu có chuyện phía sau hay không?
Giản Trì Hoài không phủ nhận: Thế nên, tiền hàng sòng phẳng cũng là quy định lập ra năm đó.
Nhưng bây giờ đã khác, em suýt nữa mất mạng. Nhát dao này không thể phí phạm được. Em biết, ông ta bây giờ là bố vợ anh, anh nhất định sẽ giúp ông ta. Tứ ca, em chỉ cần một cơ hội để làm lại cuộc đời, anh cũng nên biết rõ em có khả năng...
Giản Trì Hoài vượt qua đuôi giường, từng bước, từng bước lại gần hắn ta. Đoàn Lại Hoằng nổi da gà, nhưng việc đã tới nước này, hắn chỉ còn cách lấy tinh thần. Giản Trì Hoài lật tung chăn của hắn ra, thanh âm mang theo chút lạnh tự nhiên: Giản Trì Hoài tôi ghét nhất là hai loại người, một là tham lam vô độ, hai là ra điều kiện với tôi mà không biết tự lượng sức mình, cậu lại chiếm cả hai!
Anh nhìn thấy vết thương của Đoàn Lại Hoằng ở phía dưới ngực một chút, được quấn băng trắng. Đoàn Lại Hoằng nghĩ đến việc người đàn ông này trước đây từng dùng đầu lọc làm hắn bị bỏng, nếu anh ta nhất thời nổi hứng, xé rách vết thương của hắn ra thì phải làm sao? Đoàn Lại Hoằng kéo chăn lên: Tứ... Tứ ca... Em xin anh...
Tôi sẽ sắp xếp người cho cậu chuyển viện. Từ nay về sau, không được bước vào Tây Thành nửa bước. Giản Trì Hoài khẽ cười, xoay mặt đi: Nếu như cậu cảm thấy lần sau mình vẫn cao số như thế này thì cứ ở lại đây.
Nhưng trên người em không có giấy tờ...
Giản Trì Hoài nhìn hắn ta với vẻ khinh bỉ: Tôi sẽ sai người lo liệu cho cậu phí sinh hoạt một năm, coi như là tiền bồi thường. Sau này còn để tôi phát hiện cậu lởn vởn ở Tây Thành thì tôi sẽ đánh gãy chân cậu. Lúc nói những lời này, ngữ khí của anh không chút thay đổi, nhưng lại xen lẫn một sự uy hiếp nhằm vào Đoàn Lại Hoằng. Anh không cam lòng nhưng tạm thời đành nuốt cục tức này xuống.
Tối đó, Chử Cát Bằng đã được thả ra, Chử Đồng và Giản Trì Hoài đợi ngoài cửa của cục cảnh sát, nhìn thấy có người đưa ông ra. Bộ quần áo trên người ông vẫn còn dính máu. Chử Đồng rảo bước tới trước: Bố!
Nét mặt Chử Cát Bằng khựng lại giây lát, ngẩng đầu lên nhìn cô: Tinh Tinh.
Bố, bố đừng dọa con. Chử Đồng sốt sắng: Con là Đồng Đồng, bố nhìn lại xem!
Chử Cát Bằng tỉ mỉ quan sát gương mặt cô, lát sau mới nói: Sao con lại tới đây?
Con tới đón bố về, con và mẹ sắp hết hồn tới nơi rồi. Chử Đồng dìu Chử Cát Bằng tới bên xe. Chử Cát Bằng ngồi vào ghế sau: Bố đã đâm người ta, phải bị tuyên án mới đúng. sao lại được thả ra?
Bố, họ nói bố phòng vệ chính đáng. Chử Đồng gấp gáp muốn giải tỏa khúc mắc trong lòng: Vì sao bố phải đi chém Đoàn Lại Hoằng? Phòng vệ chính đáng... lẽ nào hắn muốn đối phó với bố? Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?
Chử Đồng. Giản Trì Hoài ngồi trên ghế lái khởi động xe: Để bố nghỉ ngơi một lát đi, cục cảnh sát không phải nơi cho người ở đâu. Anh đã nghe ngóng đại khái, là bố có tranh cãi với Đoàn Lại Hoằng trước, sau đó hai người đánh lộn. Đoàn Lại Hoằng tiện tay vớ lấy một cái lưỡi liềm nhà hàng xóm để trên lan can. Trong lúc bố và hắn giằng co, ngược lại đã đả thương hắn.
Nghe tới đây, trái tim treo lơ lửng của Chử Đồng coi như hạ xuống được quá nửa: Bố, có thật là như vậy không?
Chử Cát Bằng nhìn người đàn ông ngồi trên ghế lái, thẫn thờ gật đầu. Chử Đồng dè dặt nhìn ông: Sao bố lại đụng phải Đoàn Lại Hoằng? Chuyện của chị đã qua lâu như vậy rồi, bố...
Nó hại con gái tao, nó hại con gái tao... Chử Cát Bằng dựa đầu vào cửa sổ, không ngừng lặp đi lặp lại câu nói này. Chử Đồng khẽ thở dài, không nghĩ gì khác nữa. Gặp phải loại đàn ông cặn bã như Đoàn Lại Hoằng chẳng phải chính là bị hại ư?
Đón Chử Cát Bằng về Bán Đảo Hào Môn, Lý Tịnh Hương nhìn thấy chồng, kích động suýt ngất lịm. Chử Đồng đưa Chử Cát Bằng đi tắm rửa trước rồi tìm quần áo của Giản Trì Hoài cho ông.
Cả nhà ngồi quanh bàn ăn. Lúc này đêm đã về khuya, quần áo của Giản Trì Hoài rõ ràng hơi lớn so với Chử Cát Bằng. Chử Đồng cầm đũa lên trước: Ăn cơm thôi, đói bụng cả rồi.
Lý Tịnh Hương đánh mắt nhìn chồng, gắp cho ông một ít thức ăn: Ông ăn đi.
Giản Trì Hoài ngẩng đầu lên, ánh mắt hướng về phía Chử Cát Bằng từ xa: Đoàn Lại Hoằng không có gì đáng ngại, sau này trước khi làm chuyện gì bố nên suy tính trước hậu quả.
Chử Cắt Bằng nghe thấy Đoàn Lại Hoằng không sao, có chút oán hận dấy lên trong khoảnh khắc, mà giây phút ấy vừa hay bị Chử Đồng bắt gặp. Giản Trì Hoài một tay đặt trước bàn, ánh mắt sa sầm lại, cánh tay chống rất thẳng. Anh nhìn chằm chằm Chử Cát Bằng, nét mặt không cảm xúc: Hắn ta cũng đồng ý với cách nói phòng vệ chính đáng, nói là lúc đó quá kích động, sau này nghĩ lại cũng hối hận, dù sao thì bố cũng là bố của Chử Nguyệt Tinh.
Biểu cảm trên gương mặt Chử Cát Bằng rất quái lạ, Lý Tịnh Hương khẽ đá chân ông dưới gầm bàn: Cát Bằng à, bỏ đi. Tinh Tinh giờ cũng không còn nữa, năm xưa hai đứa chúng nó cũng chưa cưới xin gì. Nó muốn bỏ mặc chúng ta cũng có cách gì.
Ăn cơm tối xong, hai người đưa vợ chồng họ Chử về nhà. Trên đường quay về Bán Đảo Hào Môn, Chử Đồng bất chợt thở dài: Em thật không biết nếu bố không phải phòng vệ chính đáng, em sẽ phải làm sao nữa?
Lẽ nào em còn muốn vạch trần? Giản Trì Hoài hỏi ngược lại.
Chử Đồng khoác tay Giản Trì Hoài: Em biết anh có cách, cho dù là phòng vệ chính đáng thì rốt cuộc bố em cũng đã đâm người ta bị thương. Đổi lại là người khác, hôm nay nhất định không thể ra ngoài được.
Giản Trì Hoài lái xe, nhìn về phía cô: Thế nên, khi xưa em lấy thân đính ước là sáng suốt.
Chử Đồng có tâm sự, cô cười thờ ơ: Đúng rồi, Đoàn Lại Hoằng nằm ở bệnh viện nào vậy?
Làm gì? Giản Trì Hoài xoay vô lăng: Em còn định tới thăm hắn ta chắc?
Thì anh cứ nói với em đi, hắn nằm ở bệnh viện nào?
Giản Trì Hoài không giấu giếm cô: Bệnh viện Thị Lập.
Sáng sớm ngày hôm sau, Chử Đồng lái xe tới bệnh viện Thị Lập rồi tới quầy lễ tân bộ phận nhập viện hỏi thăm người vừa vào viện: Chào chị, chị kiểm tra giúp tôi bệnh nhân Đoàn Lại Hoằng hôm qua bị đâm giờ đang nằm ở phòng nào ạ?
Vâng, chị đợi một lát. Cô y tá bắt đầu kiểm tra, một lát sau nói: Xin lỗi chị, anh ấy đã chuyển viện rồi ạ.
Chuyển viện ạ? Chử Đồng chống hai tay lên bàn lễ tân: Nhưng hôm qua vừa đưa tới mà?
Đây là ý của anh ấy, chúng tôi không thể ép buộc ạ.
Vậy chị có biết anh ấy chuyển qua viện nào không ạ?
Việc này thì chúng tôi không rõ ạ.
Oh, vậy được rồi, cảm ơn chị. Chử Đồng đứng dậy rời đi. Cô nắm chặt túi xách trong tay. Vết thương của Đoàn Lại Hoằng còn chưa lành, nhưng cho dù không có gì nghiêm trọng thì vì sao phải chuyển viện? Hắn ta đang trốn tránh ai?
Trên đường về, đi ngang qua đại học thành phố. Chử Đồng ngó vào trong vườn trường. Cô xuống xe, đi qua phòng bảo vệ rồi vào trong. Lúc này vẫn là buổi sáng, chuông báo vào lớp còn chưa vang lên, Chử Đồng ngồi khoanh chân trên sân thể dục. Có những chiếc lá ngô đồng to bằng lòng bàn tay, phủ lên thảm cỏ. Đôi ba sinh viên thức dậy muộn, vội vã chạy ra khỏi căng tin, trong tay vẫn còn cầm phần quà sáng mới mua. Chử Đồng khẽ mỉm cười, cuộc sống học đường vẫn luôn giản đơn và bình yên như vậy, khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Giản Trì Hoài đi từ văn phòng tầng hai ra ngoài, vô thức liếc thấy một cái bóng. Anh nhìn kỹ lại. Cô vợ này của anh, đóng giả sinh viên riết thành nghiện rồi. Trong tay anh cầm hai cuốn giáo trình, bước từng bước xuống dưới, đi xuyên qua sân bóng rổ. Bóng Giản Trì Hoài cao lớn đứng phía sau Chử Đồng. Cô không hề nhận ra, khuỷu tay chống lên đầu gối. Giản Trì Hoài cầm sách gõ vào đầu cô: Em là học sinh lớp nào?
Chử Đồng ngầm hiểu, mỉm cười, xoa xoa đầu: Dạ thưa thầy Giản, em tốt nghiệp rồi.
Thế vì sao em lại trà trộn vào đây? Giản Trì Hoài ngồi xuống nhìn cô.
Chử Đồng nhìn thẳng vào mắt anh: Rất đơn giản, em nói với bảo vệ rằng em là vợ của thầy giáo Giản, thế là họ cho em qua.
Giản Trì Hoài gõ nhè nhẹ cuốn sách vào lòng bàn tay: Sao lại nghĩ tới chuyện vào đây?
Chử Đồng mím môi, gương mặt nhỏ hơi hất lên, đón lấy ánh nắng ban mai: Giản Trì Hoài, em mà sinh muốn mấy năm thì hay nhỉ? Như vậy em nhất định sẽ thi vào đại học thành phố, nhất định sẽ chọn môn của anh, nhất định sẽ làm học sinh của anh.
Em ngốc rồi à? Thế lỡ như anh cũng đã lấy vợ rồi thì sao?
Chử Đồng mỉm cười, ngây ngô nhìn anh: Ý của anh là, kết hôn với em rất tuyệt, phải không?
Em bị đả kích gì rồi? Giản Trì Hoài giơ tay hướng về phía trán cô. Chử Đồng lập tức giữ chặt tay anh lại: Giản Trì Hoài, em thật sự hiểu vì sao anh lại làm giáo viên rồi.
Cho dù anh đứng ở vị trí cao nhất của giới giải trí, có quyền nắm bắt vận mệnh của cả một đám người nhưng ở lâu trong cái thế giới ấy rồi, khó tránh khỏi trái tim bị hun đen bởi lợi ích, đánh mất chính mình, nhưng trường học thì khác. Chử Đồng cũng không thể không khâm phục anh, có thể bước đi trong hai ngành hoàn toàn khác nhau, vẫn có thể rút lui một cách nhanh gọn vào lúc cần rút lui, quả thật là điêu luyện.
Giản Trì Hoài nhìn giờ: Anh còn có tiết, học cùng anh không?
Em không đi đâu, em ngồi một lúc rồi về. Chử Đồng ôm chặt đầu gối, khẽ giục: Anh đi đi.
Vậy thì đợi anh, trưa cùng ăn cơm.
Chử Đồng nhìn thấy người đàn ông đứng dậy. Gương mặt anh tuấn tú, hôm nay mặc một chiếc quần bò bình dị, tuy rằng giá cả thì vẫn đắt đỏ nhưng nhãn hiệu được khâu khiêm tốn ở bên cạnh, không giống một số thương hiệu, chỉ muốn viết đầy tên mình lên quần áo. Giản Trì Hoài một tay đút túi quần, tay kia cầm giáo trình, chiếc sơ mi trắng nằm bên trong lớp áo len mỏng rộng rãi đơn giản, cả người anh trông thoải mái, gọn gàng.
Nụ cười nơi khóe môi Chử Đồng càng thêm đậm. Dường như cô càng ngày càng hâm mê ánh nắng trên người Giản Trì Hoài. Còn bản thân cô cũng có thể cảm nhận được mình càng ngày càng lún sâu vào vực sâu mang tên Giản Trì Hoài.
Chử Đồng quả nhiên ngồi trên sân thể dục hơn quá nửa buổi sáng. Khoảng mười rưỡi, Giản Trì Hoài dạy xong đi tới, Chử Đồng đang nằm trên cỏ, nhắm mắt nghỉ ngơi. Anh kéo cô dậy: Sao lại ngủ ở đây?
Em nằm một lúc thôi.
Đợi anh, anh đưa em đi ăn cơm.
Chử Đồng giữ tay anh lại: Còn chưa tới 11 giờ mà, có phải sớm quá không?
Không sớm, lát nữa căng tin lại chen chúc người. Giản Trì Hoài kéo cô dậy. Anh về văn phòng trước rồi đưa Chử Đồng tới căng tin.
Các thầy cô có chỗ ngồi riêng. Giản Trì Hoài gọi hai phần cơm với không ít thức ăn, còn gọi cả mấy đĩa riêng. Chử Đồng bưng bát nhỏ lên, ngẩng đầu nhìn thấy mấy nữ sinh ở gần đó đang chỉ chỉ trỏ trỏ về phía này. Giờ này người ăn cơm rất ít, các nam sinh học xong hay đi đánh bóng, cũng có những nữ sinh đói bụng sớm mới tới nhà ăn báo danh trước.
Giản Trì Hoài ngước mắt lên: Sao thế?
Em đoán là lát nữa em sẽ nổi tiếng khắp trường. Chử Đồng gắp một cọng rau bỏ vào bát.
Nổi tiếng cũng là chuyện tốt. Giản Trì Hoài nói xong, quay đầu lại nhìn. Hai nữ sinh kia vội vàng cúi xuống, chỉ muốn vùi luôn cả mặt vào bát cơm cho rồi. Chử Đồng không nhịn được cười: Giản Trì Hoài, bình thường anh phải nghiêm khắc đến mức nào? Anh xem anh dọa họ kìa.
Anh mà không có tác phong của mình, với tướng mạo này, dấm chua của bao nhiêu nữ sinh thế kia, em ăn không hết.
Chử Đồng suýt nữa phun cơm ra. Giản Trì Hoài đẩy thức ăn bên cạnh mình cho cô: Chiều nay anh còn tiết.
Em biết. Chử Đồng đón lấy không ngại ngần: Chiều nay em cũng có việc.
Ngoài cửa lớn, có hai nữ sinh khoác tay đi vào, nhìn thấy cô gái ngồi đối diện Giản Trì Hoài thì nhất thời sửng sốt, một trong số đó kéo bạn mình đi lên: Thầy Giản, đây là bạn gái của thầy ạ?
Giản Trì Hoài đánh mắt về phía Chử Đồng: Các em thấy sao?
Nhất định là thế rồi, sư mẫu thật là trẻ, lại còn xinh đẹp thế này!
Giản Trì Hoài lấy đũa gẩy cơm trong bát: Đừng làm như tôi già hơn cô ấy lắm vậy.
Nữ sinh ôm miệng cười: Thầy Giản, chúng em nào dám. Hai người họ nói mấy câu rồi đi về phía cửa mua thức ăn: Tình tứ công khai, ngược đãi thân phận FA!
Ăn cơm xong, Chử Đồng rời khỏi trường học. Chiều nay cũng không có việc gì, cô định tới chỗ Diệp Như một chuyến. Xe vừa lái đi chưa được bao xa, cô chợt nghĩ tới không biết bệnh nhân lấy thận đó sao rồi. Lúc này nhất định là đã ra viện. Chử Đồng định tới xem sao.
Cô mua một hộp sữa và một giỏ hoa quả trong siêu thị rồi lái xe tới tiểu khu ấy. Xách đồ đi vào trong nhưng cô nhìn thấy trên con đường dựng mấy tấm lều bạt, không thấy dán chữ hỉ thì chỉ còn một khả năng khác. Tim Chử Đồng chợt đập thịch một tiếng, cô rảo bước qua đó, nhìn thấy không ít hàng xóm vây quanh: Xin hỏi, ở đây xảy ra chuyện gì vậy ạ?
Chết người rồi.
Chử Đồng ngẩng đầu, nhìn vào trong khu nhà ấy. Cô xách đồ đi vào, tới trước cửa nhà cô Tống, nghe thấy bên trong có tiếng khóc thảm thiết vọng ra. Chử Đồng đặt mấy đồ trong tay bên ngoài. Sau một lúc do dự, cô bèn đi vào trong.
Ngay giữa phòng khách đặt một chiếc quan tài, cô Tống cả người mặc đồ trắng quỳ trên nền đất gào khóc. Chử Đồng đứng sững tại chỗ, nhìn thấy một chàng trai mới ngoài hai mươi bò rạp bên cạnh quan tài: Bố, vì sao bố bỏ mẹ con con mà đi? Bố bảo mẹ và con sau này phải sống thế nào?
Bên cạnh cậu ta còn có một đôi vợ chồng tuổi đã cao, có lẽ là bố mẹ của người chết. Chử Đồng lùi về phía sau, không ngờ lại đi nhanh như vậy. Nếu không bị lấy thận, sao có thể ra đi nhanh như vậy chứ? Nhưng việc đã đến nước này, vốn chẳng trách được ai cả. Ban đầu chính chồng cô Tống tự ra khỏi bệnh viện, ngay cả cô ấy cũng không biết, lấy ba vạn ít ỏi đổi lấy việc cắt đi một quả thận. Cơ thể của chú ấy chắc chắn chịu không nổi, ra đi nhanh hơn cũng không có gì lạ.
Mình ơi, mình ơi... Giọng cô Tống ngập đầy bi thương. Chử Đồng ngẩng đầu lên nhìn mấy cây nến được thắp trên bàn thờ, nến trắng, ở giữa có một bức ảnh đen trắng.
Đi ra khỏi tiểu khu, Chử Đồng quay về xe, bật đài to hẳn lên, không muốn để bản thân cảm thấy mình đang ở trong một khung cảnh quá yên ắng. Chồng cô Tống nhất định đã tiếp xúc với người nào đó, nếu không với sức lực của một mình chú ấy sao có thể nói cắt thận là cắt thận?
Chử Đồng lái xe quay về Bán Đảo Hào Môn. Cô mở máy tính ra, trước mắt mỗi năm ở Trung Quốc có khoảng 30 vạn người đang đợi cấy ghép nội tạng, nhưng những nội tạng cấy ghép thành công chỉ vào khoảng một vạn. Có rất nhiều người chưa đợi được quả thận cứu mạng mình đã bị thần Chết gọi tên rồi.
Chử Đồng ngồi trước máy tính, rất lâu không thể bình tĩnh lại. Một lát sau, cô lấy hết dũng khí, mở QQ ra, sau đó tìm kiếm nhóm chat, nhập vào chữ 'thận'.
Điều khiến cô sửng sốt là cô những tưởng đề cập tới từ ngữ nhạy cảm này sẽ chẳng có thu hoạch gì, không ngờ bên dưới hiện lên hàng trăm kết quả có liên quan.
Đổi thận, tập đoàn bán thận, liên minh các bạn trẻ về thận... Hàng loạt cái tên đập vào mắt đều khiến cô cảm thấy hoảng hốt. Có những kết quả gửi thẳng tới trung gian. Lòng bàn tay Chử Đồng túa đầy mồ hôi, cả người như rơi xuống vách băng.
Có những chuyện rắc rối phức tạp mà thật sự muốn đi sâu tìm hiểu chỉ có một cách duy nhất là điều tra ngầm.
Chử Đồng click chuột. Trước tiên còn chút do dự, từ tận đáy lòng cô bài xích những tổ chức ẩn giấu trong thế giới đen tối này, nhưng không đi sâu, không đả kích thì những chuyện như ngày hôm nay sẽ càng ngày càng nhiều hơn. Đã có bao nhiêu người sau khi bị bắt cóc bị thẳng thừng lấy mất thận?
Nghĩ tới điều này, Chử Đồng gia nhập nhóm, thông tin kiểm chứng, viết hai chữ 'mua thận'. Chẳng mấy chốc có một âm báo vang lên, hiển thị cô đã được vào nhóm...
~Hết chương 4
~*Bạn nào biết edit, thích Hôn nhân có thể liên hệ với tớ để làm chung cho xong nhanh nhé, hoặc bạn nào có khả năng nhận luôn cả truyện cũng liên hệ với tớ :)