Bờ môi Lý Tịnh Hương run lập cập, ngẩng đầu lên, dè dặt nhìn người đàn ông, không dám nói thêm một câu nào. Chử Cát Bằng cúi gằm, ngồi dưới sofa, hai tay đan vào nhau. Giản Trì Hoài quét mắt nhìn hai người họ: Chuyện này không cần phải nói nữa. Tôi gọi hai người một tiếng bố mẹ cũng vì tôi đã lấy Chử Đồng làm vợ. Còn về yêu cầu của các người, đừng hòng!
Bả vai Lý Tịnh Hương run lên. Bà vốn dĩ còn ôm một chút hy vọng nhỏ nhoi, không ngờ Giản Trì Hoài lại từ chối kiên quyết như vậy. Lý Tịnh Hương bặm môi, hai vợ chồng họ không dám ho he tiếng nào. Giản Trì Hoài cất bước đi: Sau này còn có chuyện này nữa thì đừng có tìm tôi. Chử Nguyệt Tinh đã chết rồi, tro cốt của cô ta được an táng trong nghĩa trang Tây Xuân. Các người đừng có suy nghĩ viển vông, còn bắt tôi nhúng tay vào, tôi có thể đòi một người từ tay thần Chết trở về sao? Tình hình hiện tại của cô ta đương nhiên là chết rồi!
Chử Cát Bằng cắn chặt răng, trong ánh mắt có một nỗi bi thương trào ra. Giản Trì Hoài thu ánh mắt lại, không nói thêm một chữ, quay người bỏ đi.
Trở về nhà, đèn trong phòng ăn ở Bán Đảo Hào Môn vẫn còn sáng, mờ mờ ảo ảo hắt ra từ ô cửa sổ sát sàn. Người đàn ông thay giày rồi đi vào, Chử Đồng rửa một đĩa nho vừa to vừa tím từ trong bếp đi ra: Anh về rồi à, có phúc được ăn đây, em vừa mới rửa xong.
Giản Trì Hoài bước lên, Chử Đồng tiện tay nhặt một quả bỏ vào miệng anh: Nếm thử xem, có chua không?
Em không ăn à? Giản Trì Hoài lập tức cắn ăn: Ngọt.
Chử Đồng hài lòng gật đầu, lúc ấy mới cầm một quả lên bỏ vào miệng mình: Không gạt em, quả nhiên là rất ngọt.
Hóa ra em coi anh là vật thí nghiệm à? Giản Trì Hoài để lộ sắc mặt bất mãn, vân vê bả vai Chử Đồng. Cô đương nhiên không thừa nhận: Đâu có, chính là vừa đúng lúc thôi mà. Xem em tốt với anh bao nhiêu, quả đầu tiên đã dành cho anh.
Ừ, em rất tốt với anh.
Rốt cuộc anh đi đâu thế? Chử Đồng kéo cánh tay Giản Trì Hoài: Lúc đi thấy anh có vẻ gấp gáp.
Một người bạn xảy ra chút chuyện. Giản Trì Hoài nhìn giờ: Không còn sớm nữa, ăn hoa quả xong thì lên gác, nhưng trước khi ngủ phải vận động.
Không phải chứ? Hai mắt Chử Đồng tròn xoe bằng quả nho: Còn làm? Lúc trước ở phòng làm việc chẳng phải đó làm cái đó rồi sao?
Giản Trì Hoài nhìn sâu vào mắt cô, sau đó giơ tay búng nhẹ lên trán cô: Nghĩ đi đâu vậy, anh bảo em tập thể dục trong phòng thể hình, nếu không chắc chắn sẽ béo mập lên.
Chử Đồng đỏ mặt: Ăn hoa quả không béo được.
Thật sự không phải cô nghĩ lệch lạc, mỗi lần Giản Trì Hoài nói vận động, rõ ràng là đều có hàm ý sâu xa.
Mấy ngày trôi qua, Chử Đồng nhận được điện thoại của thân nhân người mất tích đó, nói là người kia đã quay trở về, hơn nữa đã tới nhà, nói rằng lần trước chỉ là hiểu lầm, không cần tiếp tục theo đuổi nguồn tin này nữa. Chử Đồng cất công tới bệnh viện một chuyến, Diệp Như dẫn cô vào trong phòng làm việc: Người nhà đã làm thủ tục xuất viện cho ông ta, còn hỏi bệnh viện, chính ông ta tự đi ra ngoài.
Thế thôi sao?
Chẳng phải chỉ thế thôi sao? Diệp Như khẽ nhún vai, rồi lại thở dài: Cô chưa từng ở trong bệnh viện, tôi thì quen quá rồi. Gia đình này còn tử tế đấy, có những bệnh nhân bỏ đi tới nay vẫn chưa có tin tức, cứ vài ba hôm người nhà lại tới làm ầm ĩ lên, nói là đòi bồi thường.
Vậy thông thường những tình huống như vậy, cuối cùng giải quyết bằng cách nào?
Lần lữa thôi. Bệnh viện chắc chắn không chịu trách nhiệm. Bệnh nhân vào đây, trách nhiệm của chúng tôi là xem bệnh ọi người, lẽ nào còn phải canh chừng 24/24? Diệp Như uống một ngụm nước, giơ tay lên xem giờ: Số khổ, lát nữa lại phải đi khám bệnh.
Vậy tôi đi trước. Tôi vẫn muốn tới nhà bệnh nhân đó xem sao.
Diệp Như ngồi xuống ghế: Có gì hay ho mà tới chứ. Dù sao họ cũng đã về nhà rồi, cũng chẳng còn tin gì đáng chú ý.
Cũng phải là lời giải thích phía sau chứ. Vợ của bệnh nhân lần trước có dẫn tôi tới nhà một lần, tôi biết đường, tôi đi nhé. Chử Đồng nói xong bèn rời đi.
Một mình cô đi đến tiểu khu lúc trước từng tới. Vì là một khu nhà cổ nên khi vào không cần gác cổng. Chử Đồng đi thẳng tới nhà bệnh nhân, bấm chuông cửa. Lập tức bên trong vọng ra tiếng nói: Ai đó?
Kèm theo đó là động tác mở cửa. Chử Đồng mỉm cười: Cô Tống, nghe nói chồng cô đã quay về rồi phải không? Cháu tới xem sao.
Người phụ nữ trung niên vừa nhìn đã nhận ra Chử Đồng, sắc mặt rõ ràng có chút thiếu tự nhiên. Bà ta đặt tay lên cánh cửa, dường như không hề có ý để Chử Đồng vào nhà: À à, chào cô. Đúng là về rồi, chúng tôi cũng tới đồn cảnh sát rồi, đã để cô phải nhọc lòng, thật là ngại quá.
Vậy bây giờ tình hình của chú ấy ra sao? Có tiện cho cháu vào một lát không?
Người phụ nữ đứng chặn trước cửa, nhìn vào bên trong: Sức khỏe vẫn vậy thôi, cần được yên tĩnh nghỉ ngơi. Cô đừng vào quấy rầy ông ấy nữa. Chúng tôi cũng không ở mãi trong viện được, thế nên xuất viện luôn.
Nghe tới đây, Chử Đồng cũng không tiện kiên trì: Vậy được, sau này có bất kỳ việc gì cần giúp đỡ, cô có thể gọi điện thoại lại cho cháu.
Vâng, vâng. Người phụ nữ nói xong, sốt sắng đóng cửa lại. Chử Đồng lùi về sau, đầu mày nhíu chặt, cứ cảm thấy có điều gì không ổn. Đi ra khỏi tòa nhà, đúng lúc có một bà cô đi chợ về. Chử Đồng chặn bà cô lại: Thưa cô, thật ngại quá, có thể hỏi thăm cô chút chuyện không ạ?
Sao thế cô gái?
Chử Đồng chỉ tay vào bên trong: Chồng cô Tống lúc trước mắc bệnh hiểm nghèo giờ đã quay về nhà chưa ạ?
Á? Tôi không nghe nói. Bà cô ngó đầu vào trong: Cô ấy đúng là số khổ, còn một cậu con trai đang học đại học nữa, nhưng ông nhà lại... À, đúng rồi, chắc là chưa ra viện đâu. Hôm nay tôi vẫn còn thấy cô ấy cầm thau rửa mặt với dép lê đi ra ngoài, chắc là tới ở cùng trong viện.
Chử Đồng khẽ gật đầu: Vâng, cảm ơn cô.
Cô đi ra khỏi tiểu khu, sau khi ngồi lên xe cũng không rời đi ngay. Khoảng hơn nửa tiếng trôi qua, cô nhìn thấy cô Tống lái xe đạp điện từ trong đi ra. Chử Đồng vội vàng khởi động xe, đuổi theo, đi được khoảng mười phút thì tới một viện vệ sinh, Chử Đồng nhìn thấy cô Tống dừng xe, đi vào trong.
Chử Đồng một mạch bám theo. Điều kiện và trang thiết bị ở đây còn chẳng bằng cả bệnh viện lúc trước. Chử Đồng đi qua đại sảnh của phòng khám, nhìn thấy người tới đây đa phần là người già. Khi đi qua thang máy, nền đá hoa dưới chân cô đã nứt cả ra. Tới khu phòng bệnh ở tầng hai, Chử Đồng theo tới trước cửa, nhìn thấy cô Tống đi vào trong. Một gian phòng bệnh có bốn người ở, chồng cô Tống ở bên trong cùng. Cô ấy lật rèm đi vào, Chử Đồng nhìn thấy có bóng người hiện ra trên giường bệnh.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, sau đó quay người đi tìm bác sỹ của khoa này. Chử Đồng đẩy cánh cửa phòng làm việc ra. Vì số người chữa trị khá ít nên các bác sỹ bên trong đang bò rạp ra bàn mà ngủ. Chử Đồng bước tới: Xin lỗi.
Vị bác sỹ đột ngột ngẩng đầu lên, khó chịu đeo kính vào: Đau chỗ nào?
Thật ngại quá, tôi muốn hỏi bệnh nhân ở giường số 32 mắc phải bệnh gì ạ?
Bác sỹ đưa mắt nhìn cô: Cô là gì của ông ấy?
Người thân.
Vị bác sỹ bực dọc xua tay: Đây là chuyện riêng tư của bệnh nhân, chúng tôi không tiện tiết lộ.
Chử Đồng nghe xong, thẳng thừng kéo ghế ngồi xuống. Biểu cảm của cô thay đổi rất nhanh, làm ra nét mặt đầy bi thương: Bác sỹ, ông nói cho tôi biết đi, người nhà ai cũng giấu giếm tôi, bảo tôi cố gắng học hành, nhưng tôi làm gì còn tâm trạng cơ chứ...
Bác sỹ nâng kính lên, thấy Chử Đồng sốt sắng, nét mặt cũng chân thành bèn lật giở cuốn sổ bên cạnh: Giường số 32... À, mới chuyển tới được hai hôm, vừa làm phẫu thuật cắt bỏ thận.
Gì cơ, cắt bỏ thận? Chử Đồng cảm thấy khó tin: Sức khỏe của ông ấy yếu như vậy, sao còn làm loại phẫu thuật đó?
Trên bệnh án viết rằng một bên thận hoại tử, bắt buộc phải cắt bỏ.
Chử Đồng càng lúc càng không hiểu. Bệnh nhân kia tự đi ra khỏi bệnh viện, bị một chiếc xe thùng đón đi. Vậy phẫu thuật của ông ấy do bệnh viện nào thực hiện? Bác sỹ, có thể cho tôi xem qua bệnh án không?
Cái này thì không được. Vị bác sỹ cầm tách trà trên bàn lên: Nếu bệnh án đã viết thì tức là có căn cứ. Người nhà nói không muốn khám ở bệnh viện tốt, thế nên ở vài ngày rồi chuyển tới đây.
Vậy bây giờ tình hình của ông ấy ra sao?
Phẫu thuật cắt bỏ thì nằm vài hôm là có thể xuống giường thôi, đâu phải cấy ghép thận, cô yên tâm đi. Bác sỹ thật sự coi Chử Đồng là người thân, còn nói lời động viên.
Cô cảm ơn một tiếng rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc. Trở về khu phòng bệnh, cô đứng trước cửa ngó qua ngó lại. Chiếc rèm của phòng cô Tống chưa từng được lật lên lần nữa. Chử Đồng quay đầu rời đi, chẳng bao lâu sau đã xách về một giỏ hoa quả. Chử Đồng không hề do dự, cất bước đi vào trong. Giây phút cô nhấc tấm rèm lên, cô Tống ngẩng đầu, nhìn thấy cô cực kỳ sửng sốt: Cô... Sao cô lại ở đây?
Người đàn ông trung niên nằm trên giường bệnh dáng người gầy gò, như da bọc lấy xương vậy, cả con mắt chìm sâu vào bên trong: Cô ấy là?
Chử Đồng đi tới, đặt giỏ hoa quả lên tủ đầu giường: Cô Tống, ban nãy cháu qua phòng làm việc của bệnh viện, có vài chuyện cũng đã hỏi đại khái. Cô yên tâm, hai người không muốn người khác biết thì bài báo cũng chấm dứt ở đây. Chỉ có điều cháu nghĩ không ra, sức khỏe của chú kém như vậy rồi, vì sao còn cắt bỏ thận?
Cô Tống sắc mặt tái nhợt, ngồi im trên ghế không nhúc nhích. Lúc này người đàn ông sốt sắng lên tiếng: Không liên quan tới bà ấy. Vợ và người nhà tôi đều không biết, là tự tôi làm.
Nhưng theo như cháu được biết, thận của chú vốn không có vấn đề gì. Chử Đồng cúi xuống, hạ thấp giọng: Vì sao vậy ạ?
Tới lúc này rồi cũng không có gì phải giấu giếm nữa. Người đàn ông hơi mấp máy môi: Để tôi được khám bệnh, gia đình đã nợ một khoản tiền. Tôi là người sắp chết, không thể hại họ thêm nữa. Con tôi sắp học lên cao học, bây giờ trên người tôi cũng chỉ có vài thứ ấy là đáng tiền mà thôi.
Chử Đồng nghe tới đây, hai mắt trợn tròn: Chú... Chú nói là bán thận?
Đúng vậy, tôi không ăn trộm cũng không ăn cướp...
Nhưng làm vậy là phạm pháp!
Tâm trạng của người đàn ông cũng có phần kích động: Tôi có phạm pháp gì nghiêm trọng đâu? Tôi nhận được ba vạn, đó là tiền học phí của con trai tôi, tôi không làm chuyện xấu!
Cô Tống thấy vậy, đứng dậy kéo tay Chử Đồng: Đừng nói nữa, đây là chuyện của gia đình chúng tôi. Hôm đó quả thật không nên gọi phóng viên tới. Cô đi đi, ra ngoài đi, sau này đừng dây vào chuyện gia đình tôi.
Chử Đồng bị đẩy ra ngoài. Cô quay đầu lại nhìn, tấm rèm đó lại bị kéo lên. Đây là một chuyện rất tàn khốc, việc cuối cùng mà một người cha có thể làm khi còn sống trên cõi đời này lại là bán nội tạng của mình để dành tiền đóng học phí cho con học cao học.
Trên đường trở về, Chử Đồng nỗi lòng phức tạp, ngang qua tiểu khu của bố mẹ, nhìn thấy cửa hàng hoa quả đóng cửa, Chử Đồng kinh ngạc, vội lái xe đi vào. Cô đỗ lại ở lối lên tòa nhà, vừa hay nhìn thấy hàng xóm đi xuống, Chử Đồng bèn chào hỏi.
Đối phương tươi cười gật đầu: Chử Đồng, lâu lắm rồi không về đấy nhỉ?
Vâng, gần đây cũng bận rộn quá ạ. Chử Đồng vừa nói vừa đi vào trong.
Người hàng xóm quay đầu lại: Về điểm này cô phải thật lòng khen chồng cháu. Mấy hôm trước lúc cậu ta tới cũng đã muộn lắm rồi, cô còn đang bụng bảo dạ sao không thấy cháu tới?
Chồng cháu? Chử Đồng dừng bước: Cô chắc chứ ạ?
Dĩ nhiên, muốn bảo cô khen chồng cháu điển trai thì cứ nói, cô không nhìn nhầm đâu.
Cô còn nhớ là hôm nào không?
Mới mấy hôm trước thôi, hình như là thứ hai thì phải.
Chử Đồng nghi hoặc đi vào trong, rồi bước chân lại đột ngột khựng lại. Thứ hai? Đó chẳng phải là ngày Giản Trì Hoài nói bạn anh có chuyện, vội vàng đưa cô về Bán Đảo Hào Môn đó ư? Sao anh lại tới đây?
Tới trước cửa nhà, Chử Đồng rút chìa khóa ra, mở cửa đi vào. Vẫn còn chưa tới tối, trong nhà đáng nhẽ phải sáng sủa, nhưng cửa sổ lại được kéo kín rèm. Lúc cánh cửa bị đẩy mạnh ra, Lý Tịnh Hương từ trong đi ra: Cát Bằng...
Mẹ! Chử Đồng nhìn thấy dáng vẻ của Lý Tịnh Hương, có chút sửng sốt: Có phải mẹ ốm không?
Lý Tịnh Hương mặc áo ngủ, hai mắt sưng húp, đầu tóc bù xù không thể tả, cả người lờ đờ không chút tinh thần. Chử Đồng rảo bước đi tới: Mẹ, con xin lỗi, dạo này qua bộ phận mới con bận quá, lâu rồi không về thăm mẹ. Có chuyện gì vậy ạ? Mẹ bệnh à?
Mẹ không sao, chỉ là gần đây hay đau dạ dày.
Thế bố đâu ạ?
Lý Tịnh Hương ánh mắt né tránh, xoa xoa mặt: Ông ấy ra ngoài có việc rồi.
Chử Đồng dìu mẹ ngồi xuống sofa: Nhìn sắc mặt mẹ kìa. Lát nữa con đi mua ít đồ ăn, tối nay làm thêm mấy món ngon ẹ.
Lý Tịnh Hương đờ đẫn ngồi dưới sofa. Chử Đồng ngồi cùng một lát rồi xuống nhà đi chợ. Cô gọi điện cho Giản Trì Hoài, anh cũng đang trên đường về nhà: Có chuyện gì thế?
Tối nay em không về ăn cơm đâu, em đang ở chỗ mẹ.
Giản Trì Hoài hơi cụp mắt xuống: Sao lại tới chỗ bố mẹ?
Lâu lắm em không qua rồi, với cả trông mẹ sức khỏe không tốt. Bà nói là đau dạ dày. Mà thôi, không nói nữa, em đi chợ đây.
Anh cũng qua đó ăn cơm. Giản Trì Hoài nói.
Á? Chử Đồng đi vào trong chợ, xung quanh lập tức trở nên ồn ào: Vậy được, anh qua đây đi.
Chử Đồng mua thức ăn xong quay về dưới sân nhà, xe của Giản Trì Hoài cũng vừa tới. Người đàn ông nhìn thấy cô xách túi ni lông trong tay: Sớm biết vậy anh kêu người gói đồ mang tới.
Hôm nay em muốn trổ tài bếp núc, anh đừng có đả kích em. Chử Đồng xách thức ăn lên gác. Lúc mở cửa ra, Lý Tịnh Hương quay đầu lại nhưng không ngờ lại thấy Giản Trì Hoài, bà lập tức đứng dậy: Trì... Trì Hoài đến đấy à?
Mẹ. Giản Trì Hoài khẽ chào.
Anh ngồi nói chuyện với mẹ một lát đi, em nấu cơm. Chử Đồng nói xong, quay người đi vào bếp. Lý Tịnh Hương xoa xoa đầu: Mẹ... Mẹ đi thay bộ quần áo.
Chử Đồng đang thái rau trong bếp, chốc chốc lại quay đầu lại. Giản Trì Hoài cầm cuốn tạp chí lên đọc. Lý Tịnh Hương thay đồ xong, đi ra: Trì Hoài, con uống nước không?
Mẹ, không cần đâu. Mẹ ngồi đi.
Chử Đồng bất giác mỉm cười. Cô còn mua hải sản nhưng làm cái này không rành lắm. Cô cầu cứu từ trong bếp: Giản Trì Hoài, cái này làm kiểu gì?
Người đàn ông đứng dậy đi tới: Em không biết làm, mua bừa về làm gì chứ?
Chẳng phải anh thích ăn sao? Chử Đồng buộc tóc lên sau gáy: Được rồi, được rồi, an ra ngoài đi. Các bước phía sau em biết rồi.
Giản Trì Hoài quay trở lại phòng khách. Lý Tịnh Hương nhìn theo bóng lưng con gái, Giản Trì Hoài lại nhặt tạp chí lên, khẽ gõ gõ: Bà nhìn đi, con gái bà bây giờ hạnh phúc biết bao?
Lý Tịnh Hương gật đầu, ánh mắt có phần an ủi: Phải, rất hạnh phúc.
Thế nên, lẽ nào ngay cả hạnh phúc của đứa con gái còn lại này, bà cũng muốn phá vỡ? Ánh mắt Giản Trì Hoài hơi lạnh, đánh mắt về phía Lý Tịnh Hương. Bà cụp mắt xuống, Chử Đồng túi bụi trong bếp, chốc chốc lại lên tiếng: Mẹ, hết đường rồi ạ? Còn không ạ?
Mẹ, mẹ để cái xẻng rán chỗ nào?
Mẹ, nước tương bữa trước con mua đâu ạ?
Lý Tịnh Hương hốc mắt ươn ướt. Cô con gái nhỏ của bà giờ được sống hạnh phúc như vậy, bà nên thỏa mãn, hơn nữa bà cũng nhận ra Chử Đồng đã thật sự có tình cảm với Giản Trì Hoài. Vậy đó chẳng phải là chuyện tốt đẹp ư? Cuộc hôn nhân này giống như một hợp đồng bảo hiểm với số tiền khổng lồ, bảo hiểm trọn đời.
Chử Đồng khó khăn lắm mới làm xong thức ăn rồi bê lên. Cô nhìn giờ: Mẹ, sao bố vẫn chưa về vậy?
Con gọi điện cho bố con đi.
Chử Đồng cầm di động, ấn vào số của Chử Cát Bằng, nói với ông rằng mình và Giản Trì Hoài đang tới nhà. Chử Cát Bằng ừ một tiếng, nói sẽ về ngay. Đợi không bao lâu thì quả nhiên Chử Cát Bằng đã trở về, mấy người quây quần ngồi xuống bàn ăn. Chử Đồng nhìn sắc mặt của bố: Bố, trong nhà xảy ra chuyện gì phải không?
Đâu có, sao con lại hỏi vậy?
Vậy mẹ và bố... Hơn nữa, cửa hàng hoa quả cũng đóng cửa.
Tay Lý Tịnh Hương không còn sức nhưng vẫn nắm chặt chiếc đũa: Khoảng thời gian này bố con cũng mệt rã rời, rồi dạ dày của mẹ lại khó chịu, không giúp được gì nên mẹ bảo bố con nghỉ luôn một thời gian.
Chử Đồng gắp miếng thịt kho tàu vào bát mẹ: Bình thường mẹ đừng lao lực quá, lúc nào nên nghỉ thì cứ nghỉ. Cô thu đũa lại, nhìn người đàn ông bên cạnh: Giản Trì Hoài, mấy hôm trước anh có tới đây sao? Vì sao không gọi em đi cùng?
Giản Trì Hoài nhìn thẳng vào mắt cô, Chử Đồng hơi nhướng mày: Chính là cái ngày anh nói nhà bạn có chuyện, vội vàng đi đó.
Lý Tịnh Hương cướp lời: Nói năng lung tung gì vậy, Trì Hoài tới đây khi nào?
Chử Đồng nhíu mày: Ban nãy con gặp hàng xóm, cô ấy nói với con như vậy.
Họ chắc chắn là nhìn nhầm rồi, mẹ và bố con ngày nào cũng bận rộn ở cửa hàng tới khuya. Trì Hoài tới, có lần nào lại không đi cùng con?
Chử Đồng cũng cảm thấy lời của hàng xóm rất kỳ lạ. Với tính cách của Giản Trì Hoài sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến đây, để tìm ngượng ngập ư?
Ăn tối xong, Chử Đồng còn chưa nỡ về, cô khoác tay Lý Tịnh Hương: Mẹ, tối con ngủ với mẹ nhé, không về nữa. Cô liếc nhìn người đàn ông ngồi đối diện, thấy anh nheo mắt như có ý cảnh cáo, Chử Đồng không nhịn được, phì cười: Được không? Mẹ, lâu lắm con không ngủ với mẹ rồi.
Giản Trì Hoài giơ tay lên xem giờ: Không còn sớm nữa, chúng ta nên về thôi.
Lý Tịnh Hương đẩy con gái: Về đi, lớn bằng từng này rồi. Con ngủ với mẹ thật, mẹ cũng chẳng ngủ nổi.
Chử Đồng đứng dậy, Giản Trì Hoài tiến lên kéo tay cô: Bố mẹ, vậy bọn con về đây. Hai người đi xuống nhà, Chử Đồng định lái xe thì Giản Trì Hoài nắm lấy cổ tay cô kéo tới bên cạnh xe mình. Chử Đồng chỉ vào vị trí xe bên cạnh: Em đi xe của em tới.
Ngày mai anh bảo tài xế qua lấy giúp em.
Vì sao chứ?
Giản Trì Hoài mở cửa ghế lái phụ ra, nhét cô vào trong: Không vì sao cả, anh muốn ngồi cùng một xe với em.
Trên đường về nhà, Chử Đồng mở cửa xe ra, gió đêm se lạnh phả vào mặt: Giản Trì Hoài, anh cảm thấy có phải bố mẹ có chuyện gì giấu em không?
Chuyện gì? Giản Trì Hoài hỏi ngược lại.
Chính vì không biết nên em mới hỏi anh mà. Chử Đồng khẽ cắn môi: Tóm lại là, không thể diễn tả được cảm giác.
Từ sáng tới tối nghĩ nhăng nghĩ cuội. Người đàn ông khởi động xe, chiếc nhẫn trên ngón tay lấp lánh trong khoảng không gian chật hẹp. Lúc này Chử Đồng mới nhìn thấy, cô lập tức bắt lấy tay anh: Anh đeo lên từ lúc nào vậy?
Thích đeo thì đeo.
Chử Đồng không giấu được ý cười nơi khóe miệng, trong lòng vô cùng ngọt ngào. Cô dựa đầu vào vai Giản Trì Hoài: Vậy có phải em cũng được đeo nhẫn cưới lên không?
Nhẫn cưới vốn dĩ mua tặng cho em, đeo hay không là tự do của em. Giản Trì Hoài nói rồi chợt cười. Lúc kết hôn, nhẫn cưới có lẽ là thứ họ chọn đại khái nhất. Giản Trì Hoài chỉ xem bản mẫu rồi tiện tay chỉ bừa một cái, mặc kệ giá cả đắt đỏ, chưa từng hỏi xem Chử Đồng có thích hay không. Sau khi kết hôn, chiếc nhẫn chưa từng được đeo lên ấy được Giản Trì Hoài để trong ngăn kéo. Chử Đồng thấy anh không đeo nên cũng tháo xuống, sau đó nhét thẳng vào một góc nào đó.
Cô giơ lòng bàn tay lên. Giản Trì Hoài liếc nhìn tay cô, vừa thon vừa dài. Anh còn nhớ nhẫn của cô là cỡ nhỏ nhất, lúc thết đãi hai bên gia đình Chử Đồng từng đeo. Người đàn ông kéo tay cô lại, đan tay mình vào tay cô. Cô nhắm mặt lại, cười khẽ. Cô nghĩ, ông trời vẫn ưu ái cô, khi cô mất đi chị gái, lúc đối mặt với khó khăn, ông trời đã ban cho cô người đàn ông này.
Trở về Bán Đảo Hào Môn, Chử Đồng sốt sắng chạy lên gác. Cô tìm chiếc nhẫn cưới của mình ra, đặt vào tay Giản Trì Hoài: Đeo giúp em đi.
Anh nâng tay cô lên, đẩy chiếc nhẫn vào ngón áp út từng chút, từng chút. Chử Đồng mím môi cười, không ngừng ngắm nghía tay mình: Đẹp lắm. Giản Trì Hoài vòng tay qua ôm chặt eo cô. Chử Đồng để anh giơ cao tay mình lên, lòng bàn tay hai người áp vào nhau, chiếc nhẫn kim cương không thể không lấp lánh dưới ánh đèn màu mật. Cô nhón chân lên, hôn lên môi người đàn ông.
Cô nghĩ, hạnh phúc chỉ là thế này thôi, phải không? Nếu như... Nếu như Giản Trì Hoài yêu cô, vậy thì cuộc đời cô gần như hoàn hảo rồi.
Hai hôm nay, Chử Đồng không quên gọi điện về nhà, Lý Tịnh Hương nói không sao rồi, bảo cô đừng lo lắng. Chử Đồng bận rộn công việc, nên không cũng về nhà.
Ngày thứ tư này, Giản Trì Hoài đón cô cùng về nhà. Vừa vào phòng khách không lâu, người giúp việc bèn nói Lý Tịnh Hương đã tới. Chử Đồng vui mừng, đi ra ngoài, từ xa đã nhìn thấy Lý Tịnh Hương chạy bước nhỏ vào trong. Tim cô chợt run lên, nụ cười trên gương mặt còn chưa kịp thu lại: Mẹ...
Đồng Đồng, mau, Trì Hoài có nhà không?
Giản Trì Hoài cũng từ trong nhà đi ra: Mẹ.
Hai đứa nhất định phải nghĩ cách, bố con đâm người ta!
Gì cơ! Chử Đồng như bị ai dội một gáo nước lạnh, bỗng chốc run lên cầm cập: Sao lại như vậy? Bố đã đâm ai?
Đoàn Lại Hoằng!
Chử Đồng sốt ruột, lòng bàn tay túa đầy mồ hôi. Cô đánh mắt về phía Giản Trì Hoài, nói cũng không còn rõ ràng nữa...