Hôn Nhân Bí Mật Tình Yêu Thầm Kín

Q.2 - Chương 69 - Cầu Hôn (1)

Trước Sau

break
Editor: Lữ

***

Cánh tay Chử Đồng bị Tần Tần ở bên cạnh chọc chọc: Cậu nhìn đi, Lâu Mộc Ngôn kìa.

Chử Đồng nhìn chằm chằm không rời mắt: Thấy rồi, tớ không phải kẻ mù.

Tư thế ông chủ dắt theo cô ta thật là thân mật nha.

Chử Đồng nói: Tớ cũng thấy được.

Tần Tần nhìn ra được vẻ mặt bối rối của cô, vì vậy liền dỗ dành: Đừng giận, chỉ là đi một cái qua thảm đỏ mà thôi, Giang Ý Duy và Lâu Mộc Ngôn là hai nữ nghệ sĩ kiếm tiền giỏi nhất, có loại vinh dự này cũng là bình thường.

Chử Đồng nhìn ba người bước lên trước sân khấu, tuy là buổi họp mặt thường niên trong nội bộ công ty, nhưng lại được làm giống như một buổi lễ trao giải thưởng điện ảnh.

Giản Trì Hoài nhận lấy bút từ tay nhân viên lễ tân, xoay người ký tên. Giang Ý Duy xoay người qua, khuôn mặt mang theo nụ cười, khóe miệng vẫn duy trì độ cong nói chuyện cùng Lâu Mộc Ngôn: Cô cũng thật có dũng khí dán sát lại như vậy, toàn bộ công ty từ trên xuống dưới đều biết Tứ ca là người đã có vợ.

Lúc này đây, thoáng chốc người Lâu Mộc Ngôn phảng phất như bị kim châm, không cam tâm, lại phải vô lực chấp nhận: Vậy phải như thế nào?

Hãy thức thời một chút, nên giữ đúng mực, đừng tưởng rằng tất cả mọi người đều là kẻ ngốc.

Có nhà báo ở bên dưới đang chụp ảnh, Lâu Mộc Ngôn tạo ra một dáng vẻ ưa nhìn nhất, lưng trần lộ ra không sót thứ gì, cô ta cười mới đẹp làm sao, nhưng miệng lại đang đáp lời Giang Ý Duy: Đừng nói tôi, cô có thể đi được tới đâu chứ? Cô không muốn bấu víu vào Tứ ca để leo lên cao à?

Cái đầu của anh ta cao lắm, tôi sợ ngã đến nỗi mặt mũi cũng không còn. Giang Ý Duy vừa nói xong lời này, cầm bút đi tới ký tên.

Nhất thời Chử Đồng cảm thấy bộ lễ phục size nhỏ này thít đến nỗi không thở nổi.

Ba người ký tên xong, lần lượt rời khỏi, Chử Đồng cũng xoay người bước đi. Họp thường niên bắt đầu, đồng nghiệp mỗi bộ phận đều ngồi tách biệt nhau, các minh tinh và quản lý cấp cao của Dịch Sưu thì ngồi cùng nhau ở bàn đầu phía trên.

Người chủ trì giới thiệu thành tích năm nay của Dịch Sưu, tác phẩm điện ảnh của Giang Ý Duy và Lâu Mộc Ngôn cũng được cắt xén xuất hiện cùng với những cánh hoa.

Chử Đồng ngồi bên cạnh tổng biên tập, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy Giản Trì Hoài và Lâu Mộc Ngôn. Lâu Mộc Ngôn liếc mắt cũng đã nhìn thấy cô, Lâu Mộc Ngôn dựa sát vào ghế, nhìn chăm chăm về sau thẳng hướng Chử Đồng.

Lâu Mộc Ngôn thật sự không hiểu, chỉ bằng điều kiện này của Chử Đồng, sao có thể được gả vào nhà họ Giản? Xem ra nhìn lại, cũng chỉ có khuôn mặt mà thôi, suy cho cùng ở Tây Thành cô cũng chưa từng nghe qua nhà họ Chử. Nhưng hai người đã kết hôn, Lâu Mộc Ngôn cũng biết chừng biết mực.

Bây giờ cô đang ở thời kỳ đỉnh cao, hình tượng một người đẹp đối với cô mà nói quá quan trọng. Huống hồ, tâm ý của Giản Trì Hoài, cô cũng từng thử thăm dò qua, Lâu Mộc Ngôn tuyệt đối không nên có chút lời nói và hành động đi quá giới hạn.

Nhưng mà cô và Chử Đồng, trước đây cũng xem như đôi bên từng có hận thù, ở Yên Hoa Châu Đầu cô đã bị cô ấy chơi một phen. Lâu Mộc Ngôn tâm cao khí ngạo, từ bé lại được gia đình chiều hư, cô tuyệt đối không nuốt trôi chuyện này.

Cô nhớ rõ lời của người đại diện, Giản Trì Hoài không thích có những mối quan hệ mờ ám cùng nữ nghệ sĩ dưới quyền. Lâu Mộc Ngôn cũng không dám, nhưng cô lấy tư cách là nghệ sĩ của Dịch Sưu, làm cho Chử Đồng trong lòng khó chịu, cũng được đấy nhỉ?

Lâu Mộc Ngôn trông thấy ánh mắt Chử Đồng nhìn về phía bên này, cô ta cố ý nghiêng qua, môi tiến sát đến bên tai người đàn ông, như đang nói gì đó.

Giang Ý Duy cười lạnh, nâng mắt nhìn vẻ mặt mất hứng của Chử Đồng, cô nháy mắt với Chử Đồng, dùng miệng ra hiệu: Đánh cô ta.

Chử Đồng chun mũi, Giang Ý Duy bật cười: Tớ giúp cậu.

Bởi vì khoảng cách quá xa, Chử Đồng cũng không thể thấy rõ khẩu hình môi của Giang Ý Duy muốn biểu đạt ý gì.

Giang Ý Duy nhìn xuống gầm bàn, sau đó chìa chân ra, trên chân của cô là một giày gót nhọn, cái gót vô cùng nhỏ và dài, giống như một cái khoan bén nhọn. Cô hơi dùng sức một chút, chợt nghe tiếng Lâu Mộc Ngôn kêu lên thảm thiết: Ai da, đau quá.

Giang Ý Duy lặng lẽ rút chân về: Sao vậy?

Có người đạp lên chân tôi!

Trên bàn còn mấy người khác, Giang Ý Duy quét mắt một vòng lướt qua mặt mọi người: Mấy người, ai giẫm lên chân của Lệ phi?

Lệ phi là một vai diễn trong phim mới của Lâu Mộc Ngôn, mấy người đối diện ngơ ngác nhìn nhau, liền vừa cười vừa trả lời: Thần thiếp không dám.

Giang Ý Duy trước đây từng chịu thiệt thòi vì Lâu Mộc Ngôn, cũng biết bối cảnh vững chắc của Lâu Mộc Ngôn, cho nên khôn ngoan không dám có động tác gì mạnh bạo, chỉ là thay đổi đề tài câu chuyện: Tứ ca, đêm nay là họp thường niên của Dịch Sưu, sao không cho Tứ tẩu ngồi ở đây vậy?

Giản Trì Hoài đáp lại một câu: Công ty có quy định của công ty.

Lâu Mộc Ngôn cười khẽ: Phải, Chử Đồng không phải nhà báo sao? Cô ấy nên ngồi bên kia.

Cô ấy chính là bà chủ mà. Khóe miệng Giang Ý Duy khẽ giương lên. Ý là, chúng ta còn phải hy vọng cô ấy thưởng cơm cho ăn đấy, nói không chừng cô ấy ở bên gối thỏ thẻ vài câu, sau này có thể không ngừng có vai diễn đấy, phải không nhỉ?

Giản Trì Hoài nở nụ cười hiếm thấy: Cho nên cô một năm hơn ba trăm ngày ở phim trường, chính là bởi Chử Đồng ở bên gối thỏ thẻ nhiều?

Giang Ý Duy cười: Vậy phải hỏi Tứ ca rồi, Tứ tẩu thỏ thẻ bên gối có tác dụng hay không thôi?

Đáy mắt người đàn ông thấm đẫm ý cười không che giấu được người khác, Lâu Mộc Ngôn nhìn thấy: Đối với Tứ ca, không cần phải sử dụng đến mối quan hệ tình cảm cá nhân, toàn bộ bằng thực lực của chính mình.

Người chủ trì nói xong lời cuối, nhân viên phục vụ bày từng món ăn lên, Chử Đồng tự mình rót rượu đỏ. Lâu Mộc Ngôn ở bàn bên kia dán chặt vào lỗ tai Giản Trì Hoài, Chử Đồng hất váy đứng dậy: Mọi người uống đi, tôi đi mời rượu.

Mọi người biết rõ thân phận của cô, cũng không cảm thấy quái lạ. Chử Đồng đi thẳng đến bàn đầu tiên, Giang Ý Duy vẫy tay với cô: Ly rượu đầu tiên này của cậu, chắc chắn không phải mời tớ rồi.

Cậu nói đúng đấy. Chử Đồng đi đến bên cạnh Giản Trì Hoài, đưa tay đặt lên vai người đàn ông. Người đàn ông nhìn qua, chưa nói gì cả, Chử Đồng nhìn hướng sang Lâu Mộc Ngôn bên cạnh Giản Trì Hoài khẽ nâng ly rượu: Cô Lâu, tôi mời cô.

Lâu Mộc Ngôn ngoài cười nhưng trong không cười cầm lấy ly rượu, ngón tay Chử Đồng đặt trên bả vai của Giản Trì Hoài vuốt nhẹ, động tác nhìn vào vô cùng thân mật: Tôi nghe Giản Trì Hoài nói qua, năm nay ngoại trừ Giang Ý Duy ra, giá trị thương mại của cô Lâu cũng xem như xếp bậc trên, chúc mừng.

Giá trị thương mại?

Sắc mặt Lâu Mộc Ngôn có phần thay đổi. Tôi là diễn viên, về phương diện này không hiểu lắm.

Giang Ý Duy ở bên cạnh hợp thời mở miệng: Nói cách khác, tớ là công cụ kiếm tiền cực kỳ hữu hiệu?

Đương nhiên năng lực kiếm tiền của cậu không thể xem thường rồi.

Cánh môi của Giang Ý Duy câu siết thành một vòng cung, nhìn Lâu Mộc Ngôn bên cạnh: Thỏa mãn đi, bây giờ trong mắt vợ chồng này, tiền mới là quan trọng nhất, tốt xấu gì cô cũng xem như có vài bộ phim, dựa vào những cái này, ít nhất cũng đủ cho cô ngồi bên cạnh Tứ ca rồi.

Sắc mặt của Lâu Mộc Ngôn kia, rõ là khó coi đến cực điểm, nhưng cô ta cũng biết điều nở nụ cười mỉm: Thật là nhờ có Tứ ca để mắt tới.

Chử Đồng không muốn lãng phí thời gian với cô ta, cô đưa mắt về phía Giang Ý Duy ra hiệu, ý muốn cô ấy phối hợp thật tốt. Giản Trì Hoài đem kẻ cầm đầu này thu vào trong mắt, sau đó vỗ nhẹ vào mu tay Chử Đồng: Đi, theo anh đi mời rượu.

Vâng. Sau khi Chử Đồng nói xong, xoay người rời khỏi.

Lâu Mộc Ngôn gắng gượng cười yếu ớt, không thể để người khác trông thấy bộ dạng chật vật không vui này của cô

Trong buổi tiệc, các nhân viên Dịch Sưu bắt đầu mời rượu nhau, Giang Ý Duy cũng đi mời rượu vài người quản lý cấp cao. Người đại diện của Lâu Mộc Ngôn dặn dò cô về phương diện xã giao trong các buổi tiệc không thể quá cứng nhắc, sau khi cô mời Giản Trì Hoài một ly rượu, đừng dậy đi vào trong đám người.

Chử Đồng và Tần Tần đang nói chuyện, vẻ mặt Tần Tần nhảy nhót: Phần thưởng của họp hằng năm đúng là không tệ, tớ thích Iphone 6S Plus, hy vọng là tớ có thể trúng được.

Cậu ngày thường vận may kém, tớ thấy khó...

Tần Tần vừa định nói tiếp gì đó, liền trông thấy Lâu Mộc Ngôn người thật đang đi đến cách đó không xa, cô ta đi đến bên cạnh Chử Đồng, mỉm cười mở miệng: Đây, tôi mời cô.

Tần Tần chỉ sang bên cạnh, liền rời đi trước, Chử Đồng khẽ cụng ly với Lâu Mộc Ngôn, môi cô ta nhấp rượu đỏ: Tin tức cô thừa nhận mối quan hệ kia, tôi xem rồi.

Đó là Giản Trì Hoài cho công ty tung ra đấy. Chử Đồng nhìn phía trước người phụ nữ: Hơn nữa quan hệ giữa tôi và Giản Trì Hoài, cô đã sớm biết, hẳn là không cảm thấy kỳ lạ chứ?

Chén rượu đỏ trong tay Lâu Mộc Ngôn xoay nhẹ.

Tôi đương nhiên không cảm thấy kỳ lạ, nhưng tôi lật lại tin tức trước kia, đừng nói đến hôn lễ của cô và Giản Trì Hoài, ngay cả cầu hôn cũng không có, tôi vẫn luôn cho rằng nhà họ Giản rất khó tiến vào, không nghĩ đến... ha ha ha. Xem ra tôi suy đoán chuyện này quá phức tạp rồi, Chử Đồng, à, không, Tứ tẩu, Tứ ca từng cầu hôn cô chưa?

Chử Đồng bị kẻ khác đâm trúng chỗ đau, trước nay cô chưa từng phát hiện ra lời nói có thể tổn thương sâu sắc như vậy, thoáng cái là có thể đánh người ta nát bươm: Cô cảm thấy suy đoán của cô có khả năng sao?

Luôn luôn đúng.

Vậy khi ấy sao cô không đoán ra Giản Trì Hoài là đàn ông đã có vợ?

Lâu Mộc Ngôn khẽ cắn cánh môi dưới: Đối với một phụ nữa mà nói, không có cầu hôn, không có lễ cưới, cô gả cho người đàn ông ấy là có ý đồ gì?

Chử Đồng hận không thể tát cho cô ta một phát, nhưng cô ép bản thân mình phải bình tĩnh: Tôi có giấy chứng nhận kết hôn, dù sao vẫn hơn một số người biết rõ đối phương đã kết hôn, còn mạnh mẽ tấn công đúng không?

Lâu Mộc Ngôn mím chặt môi, Chử Đồng liếc mắt nhìn cô ta: Cô Lâu con đường ngôi sao rộng mở, cần phải quý trọng đấy.

Chử Đồng là bà chủ của Dịch Sưu, Lâu Mộc Ngôn cũng không dám đắc tội, cô ta cười khẽ, tao nhã xoay ngươi rời khỏi.

Chử Đồng vẫn canh cánh trong lòng, Lâu Mộc Ngôn nói không sai, đừng nói là đính hôn và hôn lễ, đời này của cô, ngay cả một cái giống như cầu hôn cũng không có.

Họp thường niên tiến hành được phân nửa, bắt đầu đến phần rút thăm trúng thưởng, đối với nhân viên của Dịch Sưu mà nói, lực hấp dẫn của phần này so với việc ăn nhậu chơi bời lớn hơn nhiều. Mọi người ngồi ngay ngắn trước bàn tròn, tiền thưởng tăng từng bậc, 3888 bao lì xì đã tặng 28 cái, kế tiếp là giải tư, đó là 20 chiếc Iphone 6S Plus.

Tần Tần bắt đầu hồi hộp cầu nguyện: Con con con, rút trúng con, trúng con đi!

Người chủ trì từ trong hộp lấy ra một đống quả cầu, sau đó đọc ra những con số, số thứ hai mươi được ông ta lớn tiếng đọc lên: Số sáu mươi bảy.

Chử Đồng đang ăn, đột nhiên nhìn lại con số ở cổ tay mình, kia không phải chính là cô sao?

Tần Tần ở cách đó không xa cũng che mặt kêu lên: Táo (Apple) của tôi mà!

Chử Đồng kích động giơ tay lên: Tôi, của tôi!

Mười chín người còn lại tâm tình vô cùng kích động xúm lại trên bục nhận thưởng, Chử Đồng cũng kích động, tay cô máy móc, cô đứng lên, hoàn toàn không trông thấy người đàn ông ở bàn đầu đang nhấc tay lên.

Chử Đồng tiến lên trước bục, vừa định bước lên, chợt nghe người chủ trì cao giọng cười nói: Ái chà, hóa ra người lấy được phần thưởng thứ hai mươi, chính là bà chủ Dịch Sưu của chúng ta!

Chử Đồng nghĩ, người này xem ra cũng có mắt, người chủ trì lại nói tiếp: Ông chủ hiểu được mọi người vất vả cả năm, rút thăm trúng thưởng cũng không dễ dàng gì, cho nên hễ là quản lý cấp cao của Dịch Sưu, rút trúng phần thưởng nhất định phải nhường lại, bà chủ của chúng ta càng không thể là ngoại lệ được, cho nên một số cuối cùng này, tôi phải rút lại lần nữa.

Cái gì? Chử Đồng ngẩn người, nhìn lại phía Giản Trì Hoài, là ai quy định vậy?

Người chủ trì bỏ tay vào thùng rút thưởng sờ loạn xạ, sau khi lấy ra một quả cầu rồi đọc ra một con số: Mười ba!

Chử Đồng nghe được Tần Tần hét lên: Tôi, là tôi, aa, tôi trúng rồi.

Tần Tần vui vẻ chuẩn bị tiến lên bục, khi đi qua cạnh Chử Đồng, cô ấy nhìn cô nhấp nháy đôi mắt: Cám ơn bà chủ, được hưởng lợi từ cậu rồi.

Chử Đồng buộc lòng phải trở lại chỗ ngồi, nhìn người khác nhận thưởng.

Người chủ trì chọn một người đại diện phát biểu cảm nghĩ, sau khi Tần Tần được bổ sung vào, cô ấy đương nhiên được chọn. Bình thường cô tham gia cũng khá khá lễ trao giải, Tần Tần chính là đi đến quen: Cám ơn Dịch Sưu TV, cám ơn tổng biên tập, cám ơn CCTV...

Sau khi một loạt người đi xuống, tiếp tục rút thưởng, trông thấy phần thưởng hạng nhất sắp xuất hiện, người chủ trì bỏ tất cả quả cầu lúc trước vào bên trong thùng rút thưởng.

Nói không chừng hôm nay lại có người lần thứ hai nhận được phần thưởng đấy, bây giờ toàn bộ chỉ có thể dựa vào vận khí của mọi người.

Trên màn hình phía sau người chủ trì, xuất hiện hình ảnh một chiếc Audi A4 màu đen, đường nét tuyệt mỹ, giải thưởng họp thường niên này thật lớn, thật hào nhoáng nha, không ít người nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm.

Người chủ trì làm bầu không khí nóng lên, sau khi lấy ra một quả cầu liền giấu sau lưng: Mọi người có muốn không?

Dưới sân khấu một tràng âm thanh quyết liệt vang lên: Muốn!

Chử Đồng nghĩ thầm, cô dù sao cũng chỉ có thể góp vui, cho dù rút không trúng cũng vui vẻ. Người chủ trì đưa quả cầu ra trước mặt, sau đó đọc ra một con số: Sáu...

Mọi người dưới sân khâu nín thở, người chủ trì kéo dài âm cuối: Sáu mươi...

Âm cuối vẫn còn đang ngân ra, sáu mươi cũng không vui vẻ gì, người chủ trì ngâm nga mãi, lúc này mới khoái chí nói ra: Số sáu mươi bảy, chúc mừng, một chiếc Audi A4.

Khụ... Chử Đồng bị lời kia làm cho sặc, đây đúng là đùa cợt cô mà? Bình thường sao cô không phát hiện ra số mình lại đỏ như vậy nhỉ? Cả rừng ánh mắt hai bên trái phải bắn sang đây, Chử Đồng giơ tay lên, cô nghĩ thầm, đây là một chiếc Audi đấy, không phải điện thoại di động, phù sa không chảy ruộng ngoài, Giản Trì Hoài sẽ không tuyệt tình như vậy chứ?

Ánh mắt cô nhìn về phía bàn bên kia, liền trông thấy Giang Ý Duy và Giản Trì Hoài dường như đang nói gì đó, sau đó đột nhiên nghe thấy tiếng Giang Ý Duy nhỏ nhẹ vang lên, mang theo vẻ vui sướng: Ông chủ nói, tiếp tục, cái này không tính.

Đây chính là cái xe hơn mười vạn đấy! Chử Đồng tiếc muốn chết.

Giang Ý Duy khẽ nhún đầu vai, chỉ chỉ người đàn ông bên cạnh, ý tứ chính là, có thể xem như nợ, mời tìm anh ấy.

Người chủ trì lại rút thưởng, Chử Đồng rầu rĩ ngồi lại chỗ cũ, tổng biên tập ở bên cười trộm: Vận khí của cô thật là tốt nha.

Đối với cô một người chưa từng được rút trúng thôi. Chử Đồng ảo não không thôi. Di động không tính, nhưng mà kia là một chiếc xe đấy, chính là Audi đấy.

Đúng thật. Tổng biên tập lắc đầu: Chỉ là, cô có thể để ông chủ mua cho cô mà.

Người chủ trì lại lấy ra một con số, sau đó lớn tiếng đọc lên: Sáu mươi tám!

Chử Đồng nhìn tổng biên tập ở bên cạnh, lại nhìn vào cổ tay cô ấy, trông thấy đối phương không hề có phản ứng, lấy khuỷu tay huých huých cô ấy: Này, cô trúng rồi, Audi A4.

Tổng biên tập cả kinh, vội vàng nhìn số của mình, cô ấy từ từ đứng lên: Xin hỏi số bao nhiêu? Có thể lặp lại lần nữa không?

Sáu mươi tám!

Aaa.....là tôi! Vẻ mặt tổng biên tập kích động, gần như nói năng lộn xộn: Tôi, là tôi.

Chử Đồng trông thấy cô ấy nhanh chóng đẩy ghế ra tiến lên bục, có thể không hưng phấn sao?

Nói nếu như cô có thể nhận thưởng, có phải sẽ đem mười tám đời tổ tiên của Giản Trì Hoài ra cám ơn một lượt không?

Sau một hồi, tổng biên tập cẩn thận từng li từng tí cầm chìa khóa xe đi xuống dưới, từng nhóm đồng nghiệp bên cạnh vây lại xem. Quá sướng, phải khao!

Phải, một chiếc xe thế này, tôi tích cóp vài năm cũng không mua nổi.

Chử Đồng nhìn cái chìa khóa mới tinh kia, còn không quên giúp chồng mình lấy lòng người khác: Sang năm, mọi người làm việc tốt, cũng sẽ có cơ hội thôi.

Người chủ trì trên sân khấu dõng dạc nói một tràng, sau đó tiếp tục đưa ra các thứ khác: Đây, là giải thưởng đặc biệt của năm nay, có ai muốn không?

Chử Đồng nhìn nhìn, chính là một cái máy bay điều khiển từ xa mà thôi, cô dời mắt đi tán gẫu cùng người bên cạnh, người chủ trì giao điều khiển vào tay người khác: Đợi nó đáp xuống trước mặt người nào, nó liền thuộc về người đó được không?

Được!

Máy bay điều khiển từ xa chậm rãi bay lên, trên đó còn treo một cái túi nhỏ. Máy bay vòng vèo về phía trước, có người duỗi ra định với theo, nó liền bay cao thêm một chút, Giản Trì Hoài ngẩng đầu nhìn, trông thấy máy bay kia hướng về phía trước mặt Chử Đồng bay tới.

Chử Đồng đang cùng tổng biên tập nói chuyện, đột nhiên nghe thấy trên đầu mình có âm thanh, cô ngẩng lên, trông thấy cái máy bay điều khiển từ xa kia đang lơ lửng giữa không trung, cô xua tay: Tránh ra.

Máy bay điều khiển từ xa trên đỉnh đầu của cô xoay vòng, âm thanh kia cực kỳ chói tai. Mấu chốt là nó thu hút mọi ánh mắt của người trong hội trường đổ dồn về đây.

Chử Đồng nhìn nói: Đi tìm chủ nhân của mày đi, đêm nay tao không thể nhận thưởng, nghe rõ rồi chứ?

Máy bay điều khiển từ xa kia từ từ đáp xuống, cho đến khi ngang với tầm mắt của Chử Đồng, cô cũng không thèm đưa tay ra.

Sẽ không phải tôi ba lần bốc trúng, lại ba lần đều về tay không chứ?

Người chủ trì nói qua micro: Cái này không tính, bay đến tay ai, nó chính là của người đó.

Chử Đồng đối với giải thưởng này, thực không thấy vui vẻ gì, máy bay điều khiển từ xa này, nhiều nhất cũng chỉ mấy trăm đồng, hơn nữa cô cũng không phải con nít, không thích!

Cô vươn tay ra, máy bay vững vàng rơi xuống trong lòng cô, lúc này Chử Đồng mới chú ý tới mặt sau của nó vẫn còn treo một cái túi nho nhỏ.

~Hết chương 69

~
break
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc