Hôn Nhân Bí Mật Tình Yêu Thầm Kín

Q.2 - Chương 68 - Tình Nhân Kiếp Trước Và Bà Xã Kiếp Này Đều Là Em

Trước Sau

break
Editor: Lữ

***

Khóe miệng Chử Đồng giật nhẹ, hoàn toàn không nghĩ đến Giản Trì Hoài sẽ hỏi như vậy, cô cúi đầu không nói, cảm thấy thực là mất mặt mà.

Ngược lại chủ nhiệm còn thành thành thật thật giải đáp vấn đề này: Việc này, đúng là không liên quan nhiều đến số lần, mấu chốt là phải vô cùng chuẩn xác, anh chị cũng có thể chuẩn bị chút giấy thử để kiểm tra thời kỳ rụng trứng.

Tóm lại một câu, bản thân chúng tôi không có vấn đề gì phải không?

Phải.

Giản Trì Hoài gật đầu, khẽ đẩy vai Chử Đồng: Đi.

Cô vội vã theo sát Giản Trì Hoài đi ra ngoài, hai người ra khỏi bệnh viện, Chử Đồng đứng trước mặt Giản Trì Hoài.

Bác sĩ cũng nói rồi, cơ thể chúng ta khỏe mạnh không có vấn đề, chuyện này dù sao cũng xong rồi đúng không?

Giản Trì Hoài kiệm lời, trực tiếp đi đến ngồi vào ghế lái, Chử Đồng đuổi đến xe, ánh mắt cô liếc vào kính chiếu hậu, để mặc cho bệnh viện từng chút một thu nhỏ lại nơi đáy mắt.

Chử Đồng nhìn đồng hồ: Trở về công ty nhá? Em còn cả đống việc đấy.

Một câu nói ra khỏi miệng, chậm chạp nhưng không thể chờ Giản Trì Hoài trả lời, Chử Đồng nghiêng mặt nhìn anh, trông thấy bộ dạng im lặng suy nghĩ của Giản Trì Hoài, một tay anh chống dưới cằm, cửa sổ xe mở rộng toàn bộ, cô sáp lại gọi anh một tiếng: Này, nghe thấy em nói không?

Giản Trì Hoài quét mắt về phía cô, sau đó quay đi nhìn chăm chú về nơi xa xăm nào đấy, Chử Đồng trông thấy, đây không phải rõ ràng là phớt lờ người khác sao?

Giản Trì Hoài, em cũng phối hợp với anh đi bệnh viện, anh cho em lý do anh không có phản ứng đi?

Anh đưa em về công ty, im lặng chút đi.

Bây giờ một câu anh cũng không buồn nói.

Chử Đồng thắt dây an toàn, cô lấy di động từ trong túi ra, sau đó gọi dặn dò chuyện công việc, Giản Trì Hoài nghe được vài câu, lỗ tai tựa như mọc đầy kén, anh mở nhạc trong xe lên, ngón tay ấn rồi giữ luôn nút, âm thanh tăng lên liên tục, cuối cùng hoàn toàn che lấp âm thanh của Chử Đồng.

Này, tôi nói cô nghe thấy không? Đúng, chính là cuộc phỏng vấn kia... a lô! Chử Đồng quay đầu nhìn anh: Em đang gọi điện thoại đấy.

Giản Trì Hoài chăm chú nhìn về phía trước, đường nét trên khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng cương nghị tựa như kiệt tác được chạm trổ từ núi băng, Chử Đồng thò tay tắt nhạc: Giận dỗi cái gì.

Người đàn ông lái xe thẳng đến cổng của Dịch Sưu, sau khi đậu xe khuôn mặt anh nhìn ra cửa sổ, Chử Đồng đẩy cửa xe bước xuống, vừa vặn có vài đồng nghiệp đi ngang qua, đều biết rõ quan hệ của Chử Đồng và Giản Trì Hoài, họ niềm nở bắt chuyện: Ông chủ, bà chủ.

Chử Đồng ngượng ngùng nở nụ cười, quay đầu nhìn Giản Trì Hoài một chút, người đàn ông đánh tay lái, một câu cũng không nói liền kiêu ngạo quay ngoắt đuôi xe rời khỏi. Chử Đồng há hốc mồm, chỉ có thể chỉ chỉ về hướng Giản Trì Hoài vừa đi, quay nhìn lại mấy người đồng nghiệp nói: Anh ấy bận việc.

Xem ra Giản Trì Hoài bị đả kích không nhẹ nha.

Hết giờ làm, Chử Đồng đi đến chỗ Chử Nguyệt Tinh một chuyến, trong tay cô đeo theo túi lớn túi nhỏ, đi vào cổng biệt thự, Chử Đông nhấn chuông, nhưng cả buổi cũng không thấy người ra mở cửa. Cô chỉ có thể gọi cho chị gái một cuộc điện thoại, Chử Nguyệt Tinh xuống lầu, trông thấy người giúp việc đang ở nhà ăn, mà tiếng chuông cửa truyền đến rõ mồn một, trừ phi lỗ tai cô bị hỏng. Chử Nguyệt Tinh nhìn ra ngoài: Dì à, sao không ra mở cửa?

Người giúp việc kia đưa lưng về phía Chử Nguyệt Tinh, ban đầu cũng không chú ý tới cô đang đi xuống, nghe được câu hỏi, bà ta bị hù dọa không ít, vội quay người lại: Thiếu, thiếu phu nhân.

Em gái tôi đến đây, dì không nghe thấy chuông cửa à.

Người giúp việc biết rõ, nếu bà thoái thác rằng không nghe thấy, lý do này rất không thuyết phục: Không phải.

Vậy thì tại sao?

Là ý của ông Cố.

Cái gì? Chử Nguyệt Tinh không che được vẻ giật mình trên nét mặt: Thanh Hồi dặn dò với dì chuyện gì?

Ông Cố nói, thiếu phu nhân cô mới có thai, ba tháng đầu cần tịnh dưỡng, ông ấy biết tình cảm sâu nặng của chị em hai người, nhưng không hy vọng cô Chử đến đây nhiều để quấy rối, bảo tôi ngăn lại, ông Cố cũng là vì sức khỏe của cô. Người giúp việc dè dặt nói xong, sau đó mắt nhìn ra ngoài. Cô Chử còn ở bên ngoài, cô đi lại bất tiện, để tôi đi mở cửa.

Người giúp việc đi nhanh ra cửa biệt thự, Chử Đồng rảo mắt vào bên trong, người giúp việc vội vã cười xuề xòa: Cô Chử, ngại quá, ngại quá, tôi ở bên trong làm việc nên ra chậm.

Không sao. Chử Đồng xách cái túi trên mặt đất đi vào. Cô đến đây cũng không có việc gì quan trọng, chỉ là mang cho Chử Nguyệt Tinh chút đồ ăn, chị em hai người nói vài câu, Chử Đồng liền trở về.

Khi Cố Thanh Hồi trở về, trông thấy túi chất thành đống trên bàn trà: Ai tới à?

Người giúp việc cảm thấy bị kẹt chính giữa, trả lời khó khăn: Là cô Chử.

Chử Nguyệt Tinh đang ở trong phòng thì trông thấy Cố Thanh Hồi về, cô đang xuống lầu, nghe được cuộc đối thoại của hai người, cô dừng bước: Là em bảo Đồng Đồng đến.

Cố Thanh Hồi tiến đến đón cô: Hôm nay có ngoan ngoãn ngủ trưa không?

Có. Chử Nguyệt Tinh đặt bàn tay vào trong lòng bàn tay Cố Thanh Hồi. Thanh Hồi, anh không thích Đồng Đồng à?

Sao lại nói như vậy?

Người giúp việc đã bận bịu quay lại nhà bếp, Chử Nguyệt Tinh cũng không muốn nói là chính là bà ấy kể.

Chử Đồng nhấn chuông cửa nửa buổi, dì ấy cũng không mở cửa cho em ấy, khi ấy em ở trong phòng, em cũng biết là dì ấy không có khả năng không nghe thấy.

Cố Thanh Hồi để cô ngồi xuống sô pha: Sao anh có thể không thích cô ấy, chỉ là cơ thể em không khỏe, đứa con đầu tiên của chúng ta, anh xem nó như báu vật, anh muốn em yên tĩnh dưỡng thai.

Cơ thể của em, không có việc gì mà. Chử Nguyệt Tinh vỗ về mu bàn tay của Cố Thanh Hồi. Anh đừng quá lo lắng cho em.

Cố Thanh Hồi cười cười, Chử Nguyệt Tinh cũng biết là do bản thân mình suy nghĩ nhiều, bọn họ đều là lần đầu tiên làm ba mẹ, tâm tình Cố Thanh Hồi cẩn thận như vậy, Chử Nguyệt Tinh cũng hiểu được.

Ăn cơm tối xong, hai người định đi lên lầu, Chử Nguyệt Tinh đi được hai bước, đột nhiên cảm thấy khó chịu: A, Thanh Hồi...

Sao vậy? Cố Thanh Hồi khẩn trương nắm chặt tay cô: Khó chịu chỗ nào?

Bụng em có chút đau.

Cố Thanh Hồi nghe vậy, sợ đến mức mặt trắng bệch, không nói hai lời ôm lấy cô đi ra ngoài, xe anh cũng không dám chạy quá nhanh, trực tiếp đi đến một bệnh viện bà mẹ và trẻ em tư nhân lớn nhất Tây Thành. Làm một loạt các kiểm tra, đều nói sức khỏe Chử Nguyệt Tinh suy nhược, việc mang thai đứa bé sẽ vất vả hơn, hiện giờ có dấu hiệu sinh non, bây giờ nhất định phải nằm viện để tránh sảy thai.

Chử Nguyệt Tinh khẩn trương ôm chặt bụng của mình: Hôm qua tôi đã kiểm tra, nói là không có chuyện gì mà.

Tình trạng cơ thể cô không giống người khác, khi mang thai sẽ có những nguy hiểm không có cách nào báo trước được, chỉ có điều cô yên tâm, yên tâm ở đây dưỡng thai...

Chử Nguyệt Tinh vừa nghe xong, tâm trạng có chút lo lắng: Tôi không thể dưỡng thai ở nhà sao?

Cô cần nằm viện, bên này chúng tôi có thiết bị y tế và bảo hộ tốt nhất, vì đứa bé, chỉ có thể làm khó cho cô thôi.

Cố Thanh Hồi cầm tay cô: Điều kiện chỗ này cũng không tồi, phòng đơn và TV, anh ở lại đây với em.

Chử Nguyệt Tinh thật không phải lo lắng vì buồn chán, cô muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn là nói ra: Phí nằm viện, có phải rất cao hay không?

Đây là bệnh viện tư nhân, nghe nói khu điều trị nội trú sánh với tiêu chuẩn của khách sạn năm sao.

Cố Thanh Hồi đặt tay lên vai cô: Nguyệt Tinh, những thứ này em không cần bận tâm, em chỉ cần tịnh dưỡng cho tốt, sinh hạ con của chúng ta là được rồi.

Cố Thanh Hồi lập tức thay Chử Nguyệt Tinh làm thủ tục nhập viện, một mình bác sĩ nói chuyện với anh ở ngoài hành lang: Anh xem, dùng thuốc loại nào?

Tự nhiên là tốt nhất, không có tác dụng phụ.

Bác sĩ gật đầu: Cái này cũng là tôi lo nghĩ cho anh, dù sao tình trạng cơ thể của cô ấy cũng không tốt.

Cố Thanh Hồi liếc nhìn đơn thuốc trong tay, anh đã dự chi khoảng mười vạn, việc an thai và sinh nở, cùng với việc ở cữ, nuôi dưỡng đứa nhỏ đúng là một con số không nhỏ.

Cố Thanh Hồi không cho phép bảo bối của mình giống như anh, anh nhất định cho con anh điều kiện và giáo dục tốt nhất. Nhưng mà, những thứ này cần một chỗ dựa về kinh tế vững chắc.

Chử Đồng về đến nhà, Giản Trì Hoài đã ăn xong cơm tối, cô tùy tiện ăn đối phó vài miếng rồi lên lầu, một tràng âm thanh trong di động truyền đến, Chử Đồng nhìn một chút, đúng là có tin tức của người liên lạc trước kia. Tinh thần cô chấn động mạnh, ngón tay gõ xuống vài chữ: Có phải tìm được thận phù hợp rồi không?

Bên kia, một loạt chữ rất nhanh được gửi đến: Cung cấp bộ phận không thành vấn đề, chúng tôi đang liên lạc nhiều nơi, chỉ là tin đồn gần đây rất dữ dội, về phía giá cả cần phải tăng lên.

Tiền không thành vấn đề, chỉ cần cứu được mạng con gái tôi, bao nhiêu tiền tôi cũng bằng lòng đưa ra.

Giữ liên lạc, một khi xác định có thận thích hợp, sẽ thông báo ngay cho cô.

Chử Đồng đáp lại một chữ: Được.

Giản Trì Hoài từ ban công tiến tới, Chử Đồng cũng không xác định được là anh đã khôi phục lại bình thường hay chưa, cô không hề lại gần. Sau khi xốc mền lên cô nằm thẳng lên giường, nếu không thèm để ý người khác, vậy thì chiến tranh lạnh.

Giản Trì Hoài cũng lên giường, hai người tựa lưng vào đầu giường bằng da thật, Chử Đồng gạt gạt điện thoại tra tư liệu. Giản Trì Hoài lại cầm sách lật giở, hai người im lặng không nói gì. Sau một lúc lâu, đột nhiên Giản Trì Hoài đặt sách lên tủ đầu giường, sau khi vén chăn lên anh trở mình một cái nằm đè lên trên người Chử Đồng.

Giản Trì Hoài, bác sĩ nói, có con và số lần không liên quan, vả lại nếu muốn tinh trùng tốt hơn, anh làm như vậy sẽ làm giảm sút chất lượng đấy.

Hai tay người đàn ông vén áo của cô lên. Lần này của anh không liên quan đến đứa bé, chỉ do nhu cầu sinh lý của anh.

Chử Đồng đè bàn tay to lớn của anh lại. Vẫn còn buồn bực phải không?

Giản Trì Hoài nhìn cô. Nhìn ra được?

Anh xem em là kẻ mù à? Chử Đồng đẩy tay anh ra, sau đó hai tay kéo nhanh vạt áo xuống. Loại chuyện này, ai cũng không sai, đúng không?

Người đàn ông nhìn thật sâu vào đôi mắt của Chử Đồng, hai tay anh nâng khuôn mặt của cô lên. Chuyện gì, anh cũng có thói quen duy trì cảm giác ưu việt, cái này đương nhiên không phải vấn đề lỗi của ai, nhưng rốt cuộc anh không nghĩ ra là tại vì sao?

Anh ngu như bò hay sao, toàn để tâm những chuyện đâu đâu?

Em cho anh chui vào một cái, anh sẽ không nghĩ nữa.

Chử Đồng vỗ thật mạnh vào ngực anh. Anh có thể đứng đắn một chút không?

Giản Trì Hoài cúi đầu, dùng mũi cọ cọ chóp mũi Chử Đồng. Cần phải khen ngợi sự ăn ý của em với anh một chút, những tâm tư này của anh, thật ra em đều hiểu.

Anh nói xem anh, so đo với người khác làm gì, chỉ là may mắn thôi, không ai lấy thứ này để đánh giá anh được hay không, đúng không? Chử Đồng cứ như vậy an ủi anh: Hơn nữa, về phương diện khả năng kia của anh, không phải có em làm chứng cho anh à?

Giản Trì Hoài nghe vậy, khóe mày không ngừng nhướn lên, anh cười, cắn cắn lấy bả vai Chử Đồng.

Bỏ qua cái chuyện tính thời gian rụng trứng của ông ta đi, chúng ta dùng cách thức của chúng ta, cách ngày một lần, anh cũng không tin là không được.

Hả? Chử Đồng sợ hãi kêu lên: Như vậy không phải em rước thêm phiền phức à, tần suất này sẽ chết người đấy!

Anh có chừng có mực, không làm chết em đâu.

Chử Đồng học theo bộ dạng của anh, dùng miệng cắn cắn bả vai anh: Thật khó nói chuyện với anh.

Ngón tay người đàn ông rơi xuống thắt lưng của cô, đầu ngón tay khẽ cù, Chử Đồng bật cười khanh khách: Không được, em sợ ngứa.

Anh chọc chọc cô vài cái, cô liền giãy giụa xin tha: Không được, bỏ tay ra, được rồi, em không nói không nói nữa...

Hai tay Giản Trì Hoài siết lấy thắt lưng của cô, hai tay Chử Đồng ôm lấy cổ của anh.

Giản Trì Hoài, thừa dịp trước khi có con, chúng ta hãy cùng nhau hưởng thụ thế giới hai người đi. Em còn chưa hưởng thụ đủ nữa. Sau này nếu sinh một đứa con gái, mang tình nhân nhỏ kiếp trước của anh đến, không chừng anh còn lạnh nhạt với em luôn ấy chứ.

Sẽ không đâu. Người đàn ông vẫn nói chuyện vô cùng nghiêm túc. Tình nhân kiếp trước và bà xã kiếp này của anh đều là em, sẽ không có ai tranh giành tình cảm với em.

Chử Đồng hé miệng cười yếu ớt: Ai dám tranh giành tình cảm với em, em liền đánh người ấy, kể cả con gái cũng không được.

Không được dạy dỗ bằng roi đòn, anh không cho phép. Giản Trì Hoài đáp lời cô.

Chử Đồng thích nhìn bộ dạng nghiêm túc này của anh, cô còn cố tình trêu anh: Em càng muốn đánh đấy, không nghe lời thì phải nghiêm khắc dùng roi mà đánh, đặc biệt là con gái, nó định quấn quít anh bám dính lấy anh, em liền ẵm nó đi, cho nó ngủ với bảo mẫu luôn.

Không được. Giản Trì Hoài nghĩ đến con gái sau này, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng cùng với cái miệng bi ba bi bô kia, ánh mắt cũng không khỏi dịu dàng hẳn ra.

Con bé phải ngủ với anh.

Anh nói thật hay giả đấy? Chử Đồng bất mãn lên tiếng.

Thật, con bé có thể ngủ bên trái...

Ai yo... Chử Đồng khó tin nhìn anh. Phải anh không vậy? Bình thường nói bản thân nhu cầu sinh lý dồi dào, anh còn có thể để con ngủ bên cạnh?

Đương nhiên, vừa vặn động tác có biên độ đủ lớn, có thể đưa nôi cho nó luôn.

...

---

Chử Đồng biết được tin Chử Nguyệt Tinh nhập viện, cũng là thông qua Lý Tịnh Hương, cô vô cùng lo lắng chạy đến bệnh viện, ba mẹ đều đã ở trong phòng bệnh.

Chử Đồng nhìn Chử Nguyệt Tinh, sắc mặt chị xem như cũng không tệ. Chị, sao chị nhập viện không báo cho em biết?

Thanh Hồi cầm điện thoại di động của chị đi rồi, nói là phụ nữ có thai không nên tiếp xúc.

Chử Đồng gật đầu, biết Chử Nguyệt Tinh phải ở đây để dưỡng thai, vấn đề hẳn là không quá lớn, cô cũng an tâm. Rời khỏi bệnh viện, khi ra ngoài vừa vặn đụng phải Cố Thanh Hồi đang tới, Chử Đồng gọi anh: Anh rể.

Cố Thanh Hồi gật nhẹ đầu với cô: Em đã đến rồi.

Anh rể, em hỏi thăm được, phí chữa bệnh ở đây đúng là không nhỏ, em và Giản Trì Hoài cũng đã bàn qua, tiền này để bọn em trả.

Cố Thanh Hồi mặt không chút cảm xúc: Không cần đâu, anh đã tạm ứng viện phí rồi, cám ơn.

Chử Đồng chờ đợi nhưng lại nhận được đáp án này, ý cười vụt tắt: Anh rể, em đã sớm xem anh là người nhà, như vậy, nếu có chuyện gì thì anh cứ dứt khoát nói ra đi.

Em muốn nói chuyện gì? Cố Thanh Hồi từ trên cao nhìn về phía cô.

Anh rể, có phải anh rất không thích em không?

Thần sắc Cố Thanh Hồi cũng không thay đổi: Sao lại hỏi như vậy?

Chuyện chị em nằm viện lớn như vậy, anh duy chỉ không nói cho em biết, còn khi em đến biệt thự, rõ ràng là người giúp việc ở bên trong cũng không mở cửa cho em, em muốn biết tại sao.

Khóe miệng Cố Thanh Hồi khẽ nhướn lên, cái nhìn xa cách, rõ ràng không muốn nói thêm điều gì: Chử Đồng, em nghĩ nhiều rồi, chuyện mở cửa anh không hề biết, chưa để chị em gọi điện, là ý của chị em, cô ấy sợ mọi người lo lắng.

Thật vậy không?

Cố Thanh Hồi trả lời: Đương nhiên rồi.

Chử Đồng cười cười, ra vẻ thoải mái: Được rồi, do em suy nghĩ nhiều.

Nhá nhem tối, người bên trong phòng bệnh đều đi hết. Chử Nguyệt Tinh vừa tiêm xong, đang nằm nghiêng, Cố Thanh Hồi dùng bông gòn chẹn vào vết kim tiêm, một mũi kim này tiêm rất chậm, lại vô cùng đau nhức, Cố Thanh Hồi đợi sau khi cô nằm thẳng thớm, xoa xoa đầu cô: Muốn ăn chút gì không?

Em muốn ăn cháo.

Em ngủ đi, anh đi mua.

Chử Nguyệt Tinh ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Cố Thanh Hồi trở ra bệnh viện, lái ô tô rời khỏi đó.

---

Biệt thự tọa lạc tại nơi nào đó ở ngoại thành.

Một chiếc xe hiện đại màu đen dựng trước cổng, sau đó một thân hình cao lớn của người đàn ông đi ra, hẳn là chủ nhân của biệt thự này, sau khi nhấn vào khóa vân tay, anh ta đi đến cửa, một tiếng dài hai tiếng ngắn, sau tiếng gõ cửa thứ ba có người ra mở.

Người đàn ông nâng bước đi vào trong, ánh nhìn bén nhọn có thần, ngọn đèn u ám trong phòng, nhưng đôi con ngươi của người đàn ông lộ ra sự hung ác tựa như sói, xem ra ở đây người này vô cùng quen thuộc.

Một người phụ nữ trẻ tiến đến: Bên kia lại thúc giục, hy vọng có thể mau chóng tìm được.

Người đàn ông nhận lấy tư liệu rồi quét mắt qua: Đã kiểm tra đối chiếu qua thông tin chưa?

Rồi, ở bệnh viện quả thật có một bệnh nhân như vậy, mười sáu tuổi, bị nhiễm trùng đường tiểu, hoàn cảnh gia đình sung túc, một trăm năm mươi vạn là giá bọn họ đưa ra.

Mắt người đàn ông dán chặt bức ảnh chụp trên bệnh án. Gần đây bị nhà báo và cảnh sát kìm kẹp gay gắt, nhất định phải cẩn thận, thà rằng bỏ đi một đơn hàng, cũng không thể để bản thân bị nguy hiểm.

Tư liệu này là thật, anh cứ yên tâm, đi theo anh nhiều năm như vậy, tôi biết phải cẩn thận.

Ngón tay người đàn ông vuốt nhẹ vài cái trên bệnh án. Đợi sau khi tìm được thận thích hợp, gửi tin đi, đẩy giá lên hai mươi phần trăm nữa.

Vâng. Người phụ nữ nhìn vào mắt anh. Thật ra, anh không cần phải đích thân đến đây, tôi biết anh gần đây rất bận.

Bận cũng không thể chểnh mảng chuyện này, trên đầu chúng ta treo sẵn một cây đao, nếu không có chút phòng bị nào thì lúc nó rơi xuống, tất cả chúng ta đều chết. Người đàn ông lên lầu, chỉ lưu lại mươi phút liền rời đi.

Khi ra khỏi biệt thự, bên ngoài trời đổ mưa, hơn nữa còn rất lớn, ngay cả ô anh ta cũng không mang theo, tây trang và áo khoác lập tức ướt hết.

---

Bệnh viện.

Cố Thanh Hồi cầm gói cháo đi vào, Chử Nguyệt Tinh mới vừa tỉnh ngủ, đang định mở TV, trông thấy người đàn ông đang vào, cô chau mày: Ở ngoài đang mưa hả?

Ừm, rất lớn.

Anh cũng thật là, không mang ô sao?

Cố Thanh Hồi đặt đồ lên tủ đầu giường, Chử Nguyệt Tinh sờ sờ vai anh: Anh nhìn xem, quần áo ướt cả rồi.

Không sao. Ánh mắt Cố Thanh Hồi mềm dịu, đỡ cô ngồi lên xong. Đây, trước tiên ăn cháo đã.

Chử Nguyệt Tinh phải dưỡng thai, chuyện hôn lễ đương nhiên cũng bị trì hoãn, ít nhất cũng phải qua năm mới cử hành được.

---

Chớp mắt, đã cuối năm, Dịch Sưu lại tổ chức tất niên hoành tráng đúng kỳ hạn. Nghe đâu, lần này không chỉ riêng nhân viên trong công ty, còn có nghệ sỹ của Dịch Sưu tham dự.

Chử Đồng đang đứng trước gương thử quần áo.

Dùng sức, dùng sức chứ, Giản Trì Hoài, sức lực bình thường anh dùng chạy đi đâu cả rồi?

Giản Trì Hoài nào dám dùng thêm sức, anh nhìn chằm chằm thắt lưng Chử Đồng.

Còn thắt nữa, em thành xà tinh luôn đấy.

Xà tinh nhìn mới đẹp, đến lúc đó những ngôi sao kia đi tới, vóc dáng mỗi người đều cao gầy nhỏ nhắn, em không thể thua kém được.

Giản Trì Hoài giúp cô kéo khóa lên, Chử Đồng thở sâu: Không sai, nhìn đẹp rồi đấy.

Chử Đồng nhìn xuyên qua gương đến khuôn mặt của Giản Trì Hoài. Nghe đâu họp thường niên lần này, còn có mấy giải thưởng lớn, hy vọng vận khí của em có thể đỏ một chút.

Em là bà chủ, chọn ngẫu nhiên cũng có phần của em.

Em ở bộ phận xã hội, đến lúc đó anh còn phải lên sân khấu phát biểu đúng không? Nhưng nghìn vạn lần anh đừng nhắc đến em đấy.

Giản Trì Hoài khoác áo vào, nói: Em là công thần của công ty à? Còn muốn anh nêu tên biểu dương em?

Họp thường niên hôm nay, các nhóm cô gái ăn mặc điểm trang lộng lẫy, Tần Tần trà trộn vào bộ phận xã hội, hưng phấn lôi kéo cánh tay Chử Đồng nói: Giang Ý Duy cũng tới đấy.

Tớ biết.

Tần Tần vỗ vỗ miệng mình: Quên mất bây giờ cậu là bà chủ.

Chử Đồng đứng trên giày cao gót nhìn về phía xa, vẻ mặt Tần Tần nhảy nhún: Ước gì được lại gần gần nhìn mấy ngôi sao ấy một chút, cậu biết không? Cái cô Lâu Mộc Ngôn trước đây ấy, bây giờ nổi tiếng vô cùng, cô ta cũng tới đấy.

Còn muốn đến tận thảm đỏ à?

Đúng, người trong bộ phận giải trí cũng hào hứng, bu lại xem rồi đấy.

Chử Đồng chặn lại giữ chặt cổ tay Tần Tần. Đi, chúng ta cũng đi.

Không được, cậu là người ở bộ phận xã hội mà.

Cậu quên à, tớ là bà chủ, có chỗ nào tớ không thể đi chứ?

Chử Đồng lôi cổ tay Tần Tần tiến vào bên trong, bầu không khí bên ngoài được đẩy lên cao, hẳn là có một minh tinh nào đó đang lên sân khấu đi?

Chử Đồng nhón mũi chân, liền trông thấy thân hình cao cao cực kỳ nổi bật của Giản Trì Hoài, chỉ là tay của Giản Trì Hoài mỗi bên lại khoác một cô. Chử Đồng chăm chú nhìn kỹ lại, một bên là Giang Ý Duy, người kia lại là Lâu Mộc Ngôn.

Giang Ý Duy mỉm cười nhẹ nhàng, vẫy tay chào hỏi người bên cạnh, Lâu Mộc Ngôn cũng vậy, ở giữa người đàn ông phong độ hiên ngang, bộ dạng tựa như đang hưởng thụ hạnh phúc. Lâu Mộc Ngôn nép sát vào anh, Giang Ý Duy sau khi rút tay về liếc mắt nhìn cô ta, ánh mắt đụng nhau, gần như tóe ra lửa lách tách.

~Hết chương 68

~
break
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc