Chử Đồng cũng không hề cử động, dáng vẻ như không quan tâm tới bất cứ thứ gì, Giang Ý Duy vội vội vàng vàng cúi người xuống, cầm chiếc áo khoác ngoài lên muốn khoác cho Chử Đồng. Nhưng một góc chiếc áo bị Chử Đồng nắm chặt không buông ra, Giang Ý Duy có chút tức giận: Chử Đồng, cậu muốn mất mặt sao?
Rượu đã tràn qua ngực của cô, hình ảnh này trong mắt người khác, đương nhiên là không dễ nhìn, Giang Ý Duy khẽ động mấy cái, Chử Đồng vẫn không buông ra.
Sắc mặt Giản Trì Hoài càng lúc càng khó coi, không chỉ đơn giản là bị người khác nhìn thấy, mà chỉ một chút nữa là có thể bị lộ cả phần trước của cơ thể. Người đàn ông nhanh chóng bước đến, mạnh mẽ giật lấy chiếc áo trong tay cô ra, sau đó khoác lên từ đằng trước cho cô.
Vành mắt cô đong đầy nước mắt bỗng chảy xuống, không một tiếng động, đôi mắt long lanh đỏ bừng, dáng vẻ này, bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy cũng đau lòng.
Giang Ý Duy không còn kiên nhẫn nữa: Trần Lộ, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, tốt xấu gì cô cũng coi như là nghệ sĩ thuộc quyền quản lý của Dịch Sưu, rốt cuộc là cô làm mất mặt ai?
Trần Lộ vừa nhìn thấy nước mắt của Chử Đồng, bỗng chốc cảm thấy như bị ấn vào hồ sâu, mất đi dưỡng khí gần như ngất đi, cô ta nâng tay lên chỉ vào Chử Đồng, đôi môi lại run rẩy không nói nên lời.
Tứ ca, anh nói xem, chuyện này phải làm sao bây giờ? Giang Ý Duy tức giận trách móc, tốt xấu gì thì Chử Đồng cũng là vợ trước của Giản Trì Hoài, dù cho anh ta không che chở, cũng không thể để người khác bắt nạt một cách dễ dàng như vậy đi?
Hơn nữa, Chử Đồng cũng là do cô đưa đến, Trần Lộ có âm mưu gì?
Giản Trì Hoài không có tâm tư nghe những lời đàm tiếu của người khác, ánh mắt anh sâu thẳm nhìn Chử Đồng chằm chằm, cô cúi đầu, nước mắt chảy tới cằm, đọng ở đó, càng lộ vẻ yếu đuối của cô.
Trần Lộ cũng chảy nước mắt, Giang Ý Duy hừ lạnh: Cô cũng biết khóc? Có muốn tôi cũng hắt thử một ly rượu vào cô hay không?
Không phải như thế. Trần Lộ khó lòng thanh minh, khó khăn lắm mới cất tiếng được, cô ta xoay người, vén mái tóc của mình sang hai bên.
Tứ ca xem, trông em thành ra thế này là do Chử Đồng làm, chị ta có ý để em mất thể diện, là chị ta hại em trước.
Cô đừng bày trò. Giang Ý Duy tựa như một lá chắn che ở trước mặt Chử Đồng. Tôi thấy là cô không kiểm soát nổi hành động của mình? Lén lút làm chuyện nào đó, bị để lại chứng cứ, liền đổ cho Chử Đồng!
Tôi không có... Trần Lộ thất thanh thét chói tai, vì sao người khác không tin cô, rõ ràng là Chử Đồng vỗ vào cô hai cái, nhất định là lúc đó trên tay chị ta có thứ gì đó, nếu không sẽ không để lại dấu bàn tay đỏ hằn lên như thế.
Trong túi xách, trong túi xách của chị ta! Là thứ chị ta đập vào tôi.
Cô đừng pha trò nữa. Giang Ý Duy khẽ phẩy tay, vẻ mặt khinh thường.
Thực sự, nhất định là chị ta giấu ở trong túi xách, tôi nhớ ra rồi, trước khi chị ta đập vào tôi có cầm túi.... Tứ ca, anh phải tin em, thực mà!
Chử Đồng không lên tiếng, cô nâng tầm mắt nhìn thẳng vào
Trần Lộ, không chờ Giang Ý Duy lên tiếng lần nữa, cô cầm lấy túi xách trên bàn, sau khi mở ra liền dốc thẳng, trút toàn bộ đồ vật bên trong trên bàn, chiếc túi xách cầm tay vốn nhỏ nên không nhìn thấy thứ gì to cả.
Trần Lộ nhìn chằm chằm tiền cùng điện thoại di động ở trên bàn, khó có thể tin nổi.
Chị tiêu hủy, người phụ nữ này thật ác độc, tâm tư thật xấu xa!
Tâm tư người xấu là cô mới đúng chứ? Giang Ý Duy chú ý đây là nơi công cộng, nếu không đã mắng chửi từ lâu.
Giản Trì Hoài cầm lấy chiếc túi xách của Chử Đồng, đem tất cả đồ của cô nhét lại vào trong túi. Trần Lộ nhìn nhất cử nhất động của anh, bỗng nhiên không dám la lối nữa. Những lời cảnh cáo của Chử Đồng bỗng vang vọng ở trong tai cô ta, bỗng nhiên cô ta bắt đầu sợ hãi. Cô cảm thấy không phải là Chử Đồng nói không có lý. Trần Lộ đã nhìn ra, quả thực là Giản Trì Hoài rất quan tâm Chử Đồng.
Giản Trì Hoài thu đồ của Chử Đồng vào xong, ánh mắt rơi xuống trên mặt cô: Đi, về nhà.
Chử Đồng được chiếc áo khoác của anh che kín, một đôi mắt ửng hồng ngước lên nhìn anh: Tôi đi xe của Giang Ý Duy qua đây.
Tôi đưa em về. Người đàn ông đáp.
Chử Đồng lại lắc lắc đầu: Buổi dạ tiệc này rất quan trọng, còn chưa chính thức bắt đầu, anh ở lại đi, tự tôi có thể thuê xe.
Cô đứng lên, ánh mắt Giản Trì Hoài bỗng nhiên rơi xuống chân cô, đôi giày cao gót kia cũng không biết là ai chọn cho cô, cao chừng 10 cm, cánh tay người đàn ông nâng lên ôm hông của cô.
Có quan trọng hay không, tự tôi quyết đinh, tôi có quyền.
Trần Lộ đứng ở một bên, cô ta cuộn chặt tay lại, Giản Trì Hoài đứng dậy, cô ta đuổi theo, rốt cuộc không cam lòng.
Tứ ca, anh mà đi, em làm sao bây giờ?
Người đàn ông quay mặt lại, ánh mắt liếc qua cô ta một cái, cái nhìn kia lạnh lùng dị thường.
Em không có chân sao?
Giang Ý Duy cười lộ ra vẻ gian trá: Nếu tiểu thư Trần đây không để ý, tôi có thể cho tài xế của tôi tiện thể đưa cô về một đoạn đường, tất cả mọi người cùng chung một công ty mà, không cần khách khí.
Cánh tay Giản Trì Hoài vẫn đặt ở trên vai Chử Đồng, Trần Lộ liếc nhìn xung quanh, cô ta cố gắng né tránh những ánh mắt của người khác.
Tứ ca, anh xem em như vậy. . .
Tầm mắt người đàn ông nhìn thấy phần lưng cô ta, sau đó rời đi rất nhanh, anh ôm lấy Chử Đồng đi về phía trước, cô phải bước nhanh lắm mới theo kịp bước chân anh. Hai người xuyên qua đám người đi ra cửa chính, ra ngoài câu lạc bộ, gió lạnh ào ào thổi đến, Chử Đồng lạnh nên ôm chặt hai vai. Giản Trì Hoài gọi điện thoại, tài xế lái xe tới cửa rất nhanh, hai người lần lượt ngồi vào chỗ ngồi phía sau xe.
Chử Đồng đưa chiếc âu phục cho anh, Giản Trì Hoài cầm ở trong tay, liếc nhìn: Không sợ mất thể diện?
Cô quay đầu không nói lời nào, Giản Trì Hoài dặn người tài xế ngồi phía trước: Sau khi đưa chúng tôi về, anh lại đi một chuyến, lấy bộ lễ phục qua đây cho Trần Lộ.
Vâng.
Chử Đồng dùng tay vỗ vỗ vào cửa sổ xe: Sang bên Thượng thì dừng đi, tự tôi về nhà là được.
Em ồn ào cái gì?
Chử Đồng quay mặt ra hướng ngoài cửa sổ: Ai náo loạn với anh?
Người đàn ông vươn tay, ngón tay kìm chặt cằm Chử Đồng bắt cô quay mặt ra.
Toàn mùi giấm, trong xe của tôi đều là vị chua đậm đặc.
Chử Đồng hất tay Giản Trì Hoài ra: Buông ra, ai ăn giấm chứ?
Tự em nói mà? Hai ngón tay Giản Trì Hoài giữ chặt.
Đưa quần áo cho cô ấy cũng là bình thường, chẳng lẽ để cô ấy với hai dấu tay ở lại đó?
Hai tay Chử Đồng nắm lấy bàn tay Giản Trì Hoài, dùng sức đẩy nó ra. Anh không cần đưa tôi về, tôi hoàn toàn có thể tự về một mình.
Đừng làm rộn, chúng ta nói chuyện. Giản Trì Hoài ngồi sát Chử Đồng hơn một chút, đầu cô nhích tới nhích lui, chính xác là không muốn đối mặt Giản Trì Hoài, người đàn ông có chút ảo não: Còn như vậy, tôi liền hôn em, chỉ có như vậy em mới có thể ngồi yên có phải không?
Chử Đồng mím chặt môi, chỉ vào bàn tay Giản Trì Hoài lại giữ chặt cằm cô một lần nữa. Anh làm như vậy tôi rất khó chịu, anh buông ra trước đi đã.
Giản Trì Hoài nghe lời buông tay, Chử Đồng sờ sờ cằm của mình, người đàn ông khoanh hai tay ở trước ngực.
Nếu như bình thường, Trần Lộ hắt một chén rượu vào em, em có thể xông lên đánh một trận tơi bời với cô ấy hay không?
Có chứ, đương nhiên rồi. Nhưng Chử Đồng lại nhíu mày, tỏ vẻ không hiểu: Anh có ý gì?
Tại sao lại để mặc người ta bắt nạt?
Chử Đồng cụp mắt xuống, nhìn vết bẩn trước ngực mình chằm chằm.
Giản Trì Hoài, không phải là tôi để mặc cô ta bắt nạt, mà là không có khả năng đánh trả. Trước đây, tôi ỷ có anh nâng đỡ, sau này thì sao? Anh đứng ở phía sau Trần Lộ, bữa tiệc tối nay lại là Giang Ý Duy đưa tôi đi, tôi đắc tội Trần Lộ, như vậy cũng là để cho cô ấy đắc tội, cho dù tôi có thể làm vậy rồi đi, nhưng tôi cũng không thể để anh đổ hết lên đầu Giang Ý Duy chứ?
Giản Trì Hoài không hỏi chuyện hai dấu tay kia, anh cũng không quan tâm: Cho nên không đánh trả, em cũng bỏ qua?
Tài xế liếc nhìn Chử Đồng từ trong kính chiếu hậu, vừa lúc Chử Đồng ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt người tài xế tràn ngập thương hại, hai tay cô đan vào nhau.
Giản Trì Hoài, chẳng lẽ bộ dạng này của tôi, khiến cho anh cảm thấy không quen sao?
Đúng là không quen.
Chử Đồng lại quay đầu ra hướng ngoài cửa sổ: Sau này, cho dù những người phụ nữ bên cạnh anh là ai, tốt nhất đừng để cho họ biết mối quan hệ của chúng ta, nếu không, tôi sẽ vĩnh viễn trở thành cái gai trong mắt họ.
Bàn tay Giản Trì Hoài phủ lên mu bàn tay Chử Đồng, cô vội vàng rụt tay lại, người đàn ông thấy vậy, nhanh tay chộp vào lòng bàn tay, sau đó nắm thật chặt.
Chử Đồng cúi mắt xuống nhìn, cô nâng cánh tay muốn hất tay anh ra, Giản Trì Hoài thuận thế đưa cánh tay choàng qua vai cô, nghiêng người qua che miệng cô lại.
Chử Đồng không ngờ anh hành động nhanh như vậy, lưng cô áp vào cửa xe, bắt đầu giãy giụa, cô không thể lui được nữa. Giản Trì Hoài được đà lấn tới, chỉ tiếc là không thể áp được cả người ở trên người cô. Anh vừa nặng, lại vừa khỏe, giống như một tảng đá vậy, may mà Chử Đồng phản ứng nhanh, cô ra sức cắn chặt răng không chịu buông ra. Giản Trì Hoài vươn tay, hai ngón tay nắm dưới cằm cô dùng sức, cô đau đến nỗi chỉ có thể mở miệng, như vậy liền cho Giản Trì Hoài thừa cơ mà vào.
Nụ hôn triền miên gắt gao, hô hấp của Chử Đồng trở nên gấp gáp, người đàn ông giữ chặt hai tay cô, cô bị ép phải ngẩng đầu, trong miệng phát ra tiếng kêu mơ hồ.
Tài xế ở phía trước liếc qua, sau đó trấn tĩnh lại, giả vờ hoàn toàn không nhìn thấy, tiếp tục lái xe.
Chử Đồng muốn cắn anh, nhưng căn bản là cô không có cơ hội, bàn tay Giản Trì Hoài vuốt ve từ bả vai cô tới xương quai xanh, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa, sau đó lưu luyến mãi ở cổ cô không buông. Chử Đồng bị anh trêu đùa kiểu vậy cảm giác như toàn thân sắp bốc cháy, nhất thời không thở nổi.
Hai tay cô khua lung tung, Giản Trì Hoài cắn môi cô, cuối cùng Chử Đồng cũng có thể được giải thoát một chút, giọng nói của cô có chút mơ hồ: Giản Trì Hoài, anh buông ra!
Tôi để em yên tĩnh, nhưng em không nghe, tôi là người nói chuyện luôn giữ lời, cho nên phải thực hiện tôi đã nói.
Toàn lời xằng bậy, Chử Đồng hất hai tay mình đang đặt trên đùi anh lên, ngón tay tựa như chạm qua thứ gì đó, cô giống như bị điện giật, nhưng loại cảm giác này lại không rõ ràng lắm, dù sao cũng không phải là chạm hẳn đến. Cô thấy Giản Trì Hoài buông cô ra, lui sang một bên, vẻ mặt xanh mét.
Chử Đồng vô thức đưa mắt nhìn xuống hướng đũng quần anh, nhưng động tác của người đàn ông lại nhanh hơn cô, anh kéo chiếc áo khoác phủ lên người.
Chử Đồng, em thôi đi!
Chử Đồng đỏ mặt: Không phải, tôi cảm thấy anh. . .
Câm miệng! Giọng nói của Giản Trì Hoài lạnh lùng, cắt ngang lời nói tiếp theo của cô.
Chử Đồng sờ sờ ngón út của mình, vừa rồi hẳn là cô thực sự đụng tới nơi đó của anh, nhưng mà cảm giác. . . Vẫn có. Vậy nói rõ lên điều gì? Anh khỏi bệnh rồi? Hay là cô ảo giác?
Quan trọng là anh đã lấy áo khoác che rồi nên không thể nhìn thấy rõ ràng, ánh mắt Giản Trì Hoài đối diện cô, thấy tầm mắt của cô còn rơi vào chỗ mẫn cảm kia, anh lập tức quát: Dừng xe!
Tài xế nghe vậy, vội vàng cho xe dừng ở ven đường, Giản Trì Hoài nghiêng đầu nhìn Chử Đồng: Em cảm thấy cái gì?
Chử Đồng giật giật ngón tay của mình, Giản Trì Hoài bỗng nhiên kéo mạnh tay cô lại. Muốn kiểm tra phải không? Nào, cho em cơ hội này.
Anh kéo cánh tay của cô tới trước bụng, còn muốn ấn xuống, Chử Đồng vội vàng giãy giụa. Giản Trì Hoài, anh điên rồi.
Nếu như em kiểm tra là không phải, có nghĩ tới cảm nhận của tôi hay không?
Đúng vậy, nếu như không giống như cô nghĩ, chẳng phải là vung muối vào vết thương của Giản Trì Hoài sao?
Chử Đồng rút tay về, vừa rồi, nhất định là ngón tay của đụng phải chỗ cứng rắn khác, cô không nên có biểu hiện như vậy.
Giản Trì Hoài chỉ vào cô: Xuống xe đi.
Chử Đồng không nói lời nào, đưa tay mở cửa xe định bước xuống. Giản Trì Hoài liếc thấy vết bẩn trước ngực cô, anh nghiêng người, lại đóng cửa xe lại: Lái xe.
Tài xế thấy vậy nhưng không thể trách cứ, dù sao nhiệm vụ chính của anh ta chỉ là lái xe, dừng xe, mở cửa xe.
Bầu không khí nhất thời trở nên khó xử, Chử Đồng ngồi dựa vào cửa xe, vẻ mặt Giản Trì Hoài thì đầy u ám. Tài xế đi ngang qua khu nội thành sầm uất, biết bọn họ rời đi nhất định là chưa ăn cơm tối.
Giản tiên sinh, có muốn dừng lại ăn một chút gì hay không?
Giản Trì Hoài nhắm hai mắt lại: Không cần, cứ lái xe đi.
Vâng.
Chử Đồng cũng bắt chước dáng vẻ của anh, nhắm lại hai mắt.
Tài xế đưa Chử Đồng về nhà trước, xe vừa dừng, tài xế vòng qua mở cửa xe cho cô, cô nói tiếng cảm ơn, muốn đi không quay đầu lại.
Chờ một chút. Giản Trì Hoài ở trong xe gọi cô, Chử Đồng dừng bước chân, cũng không ngoảnh lại: Sao vậy?
Không có tiếng đáp lại, cho tới khi một chiếc áo khoác choàng qua vai, tài xế đóng cửa xe, Chử Đồng chỉnh lại chiếc áo, vừa xoay người, đã thấy chiếc xe của Giản Trì Hoài rời đi.
---
Trong câu lạc bộ, người xem náo nhiệt từ từ tản đi, Trần Lộ ngồi ở trong ghế sô pha không dám đứng lên. Giang Ý Duy đi qua, dùng gót giầy cao gót đá đá vào mắt cá chân của cô ta.
Nhường một chút, chó khôn không cản đường.
Trần Lộ ngẩng đầu, ánh mắt hung dữ nhìn cô chằm chằm, Giang Ý Duy nhẹ giọng cười: Làm sao? Cô có bản lĩnh gọi Tứ ca đi.
Các người đừng khinh người quá đáng.
Ai khinh người quá đáng?
Ánh mắt Giang Ý Duy cũng chuyển sang vẻ tàn nhẫn: Đã sớm đã cảnh cáo cô đừng có chạm vào Chử Đồng, quan hệ trước kia của bọn họ, cô biết rõ ràng sao? Không biết gì mà cứ động vào, cô thiếu não à?
Trần Lộ cắn chặt răng không nói, trải qua vừa một màn kia, càng làm Giang Ý Duy biết rõ Giản Trì Hoài không cần Trần Lộ.
Chuyện ngày hôm nay, tôi sẽ nhớ kỹ, cô hắt rượu lên bạn tôi.
Hoặc là cô có thể bảo đảm cô sẽ vĩnh viễn được Giản Trì Hoài che chở, hoặc là, cô cứ hy vọng tương lai cô có thể thành công hơn tôi, nếu không, nhất định là tôi sẽ để cô chờ xem.
Trần Lộ cúi thấp đầu, Giang Ý Duy vượt qua cô ta đi về phía trước, một bộ dáng hung ác trong nháy mắt chuyển thành tươi cười vui vẻ, cô cầm chén rượu, đi đi lại lại trong đám đông.
Uống mấy chén rượu, Giang Ý Duy tranh thủ thời gian đi tới bên kia khu nghỉ ngơi, cô vẫn không yên tâm về Chử Đồng, gọi điện thoại qua.
Bên kia nghe máy rất nhanh: Alo?
Chử Đồng, cậu không sao chứ?
Chử Đồng vừa mới về nhà tắm qua, trên đầu vẫn ướt, đang ngồi ở sô pha, cô mở miệng ậm ừ: Không có việc gì.
Giang Ý Duy nghe âm thanh này có gì đó không đúng.
Cậu đang làm gì vậy?
Ăn mỳ ăn liền chứ đâu, đói chết mất, đi đến một nơi như vậy mà đến cả cơm cũng không được ăn, miếng ăn tới miệng rồi mà còn để mất.
Giang Ý Duy khó có thể tin nổi, dựa lưng vào ghế sô pha, hỏi: Không nhầm chứ, cậu vẫn còn có thể ăn nổi thứ đó?
Vì sao không ăn được? Chử Đồng ôm lấy cái bát, uống hai húp canh, cực kỳ thỏa mãn: A, thật thoải mái.
Tứ ca không dẫn cậu đi ăn sao?
Không có, tớ muốn về ngay, nào có tâm tư đi ăn cơm tối với anh ta.
Cũng đúng... Giang Ý Duy hiểu rõ cảm nhận của Chử Đồng.
Bị Trần Lộ kia hắt chén rượu, còn bị cô ta đổ oan trước mặt mọi người như vậy, nếu đổi lại là tớ, tớ cũng không nuốt nổi.
Cô ta không đổ oan cho tớ. Chử Đồng lười biếng, ôm điều khiển từ xa nằm dài trên sô pha.
Giang Ý Duy a lên một tiếng: Cái gì mà không đổ oan cho cậu?
Hai dấu tay đỏ thẫm trên người cô ta đúng là do tớ làm. Chử Đồng thờ ơ đổi kênh: Thế nào, coi được không?
Hứ! Lại có thể là cậu. Giang Ý Duy không dám lớn tiếng, chỉ có thể thấp giọng nói, hai tay cô che chiếc di động lại, sợ bị người khác nghe thấy.
Chử Đồng, cậu thật là, diễn giỏi quá, lừa cả tớ.
Được rồi được rồi, cũng không phải chuyện gì to tát. Hiện tại tớ đã ăn uống no đủ, cậu đừng lo lắng nha.
Chử Đồng, cậu, cậu, cậu.....
Đến lúc này rồi mà Giang Ý Duy vẫn không thể hoàn toàn tiêu hóa nổi thông tin đó, cô nhìn ra xa, thấy Trần Lộ núp ở một góc, dùng điện thoại di động nói chuyện cùng người nào đó.
Lần sau có chuyện tốt như vậy nữa, phải nói sớm cho tớ biết, có tớ diễn cùng, khẳng định là vở kịch của cậu càng hay.
Thôi đi, nào có khoa trương như vậy. Chử Đồng nhìn lên màn hình TV.
Cậu bận thì thôi nhé, hôm khác lại tán gẫu.
Ừ. Giang Ý Duy cúp điện thoại, bỗng cảm thấy tâm tình thật tốt, ngẩng đầu nhìn lại, đừng xem thường nha.
---
Tài xế đưa Giản Trì Hoài về Bán Đảo Hào Môn xong, lại đi lấy bộ lễ phục đem tới cho Trần Lộ. Mới đầu Trần Lộ đã cảm thấy tủi thân ghê gớm, thấy Giản Trì Hoài còn nhớ mình, vẻ lo lắng đã tan đi hơn phân nửa.
Sau khi tiệc tối kết thúc, Trần Lộ ra về, tài xế chờ cô ta ở bên ngoài, cô ta càng tỏ ra vui vẻ, đi tới bên cạnh xe, tài xế mở cửa xe cho cô ta. Trần Lộ tràn đầy hy vọng liếc nhìn chỗ ngồi phía sau xe, lại không thấy Giản Trì Hoài.
Giản tiên sinh nói, để tôi đưa cô về nhà.
Trần Lộ vẫn vui mừng ngồi xuống, tài xế phát động động cơ, Trần Lộ mở miệng hỏi: Giản tiên sinh hiện đang ở đâu?
Ở nhà.
Tôi muốn gặp anh ấy, anh đưa tôi đi đi.
Cô Trần, xin lỗi, Giản tiên sinh ở tại Bán Đảo Hào Môn.
Trần Lộ không hiểu rõ ý tứ của anh ta: Vâng, Bán Đảo Hào Môn, sao vậy?
Đó là nhà của Giản tiên sinh, anh ấy sẽ không tùy ý để người khác tới.
Trần Lộ nghe thấy lời này, có chút không vui: Tôi cũng thuộc dạng người khác sao?
Giản tiên sinh làm việc rất có nguyên tắc, anh ấy để tôi tới đây đón cô, nhưng chưa bao giờ đề cập qua, có thể đưa cô tới Bán Đảo Hào Môn.
Trần Lộ không khỏi tức giận, cô ta cố gắng hạ giọng: Vậy Chử Đồng thì sao? Trước kia chị ta đã từng tới chưa?
Từ trước cô ấy vẫn sống tại Bán Đảo Hào Môn. Tài xế trả lời không giấu giếm chút nào.
Bàn tay Trần Lộ đặt ở trên ghế bỗng nhiên cuộn chặt, tài xế liếc nhìn kính chiếu hậu: Cô Trần, tôi đưa cô về nhà?
Cô ta không trả lời, ánh mắt quay ra hướng ngoài cửa sổ, tài xế coi như là cô ta đồng ý.
Ngày hôm sau, Trần Lộ gọi điện thoại Giản Trì Hoài, nói là lập tức phải về đoàn làm phim, muốn gặp mặt. Giản Trì Hoài chọn một nơi yên tĩnh, lúc Trần Lộ tới nơi, Giản Trì Hoài đã gọi một bàn bữa sáng, đủ một menu, cũng có đủ các loại bánh ngọt.
Trần Lộ không kiềm chế được vui mừng, Giản Trì Hoài ý bảo
cô ta ngồi xuống: Ăn sáng xong, anh để tài xế đưa em tới đoàn làm phim.
Cảm ơn Tứ ca.
Giản Trì Hoài cầm chiếc đũa lên, hai tay Trần Lộ chống má, nhìn khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông chằm chằm, mở miệng nói: Tứ ca, may mà tối hôm qua anh cho người đưa lễ phục qua đây, sau đó còn có phóng viên phỏng vấn cùng chụp ảnh chung, nếu không, thật sự em không biết nên làm gì.
Em là nghệ sĩ của Dịch Sưu, em mất thể diện, còn không phải là làm mất mặt Dịch Sưu? Giọng nói của Giản Trì Hoài hờ hững, thấy Trần Lộ không động đũa, anh chỉ chỉ vào thức ăn trước mặt. Không hợp khẩu vị?
Không, không phải. Trần Lộ kẹp một miếng bánh ngọt đưa vào trong miệng, có mấy lời, cô còn đang nghĩ phải nói như thế nào.
Điện thoại của Giản Trì Hoài đặt trên bàn, anh tập trung ăn, Trần Lộ rất sợ anh ăn xong liền đi ngay.
Tứ ca.
Ừ? Người đàn ông hơi nhíu mi nhìn cô.
Chuyện tối qua, em xin anh hãy tin em. Em sẽ không gây chuyện với người khác, hơn nữa đó là nơi công cộng, Tứ ca. . .
Chuyện này không cần giải thích. Giản Trì Hoài đưa tay với khăn khẽ lau khóe miệng. Anh tin em.
Thực sao? Trong mắt Trần Lộ lộ vẻ giật mình, cô vội vàng nói tiếp: Tứ ca, em thấp thỏm một buổi tối.
Không cần phải vậy. Giản Trì Hoài cầm lấy di động, ngón tay lướt trên màn hình hai cái. Ăn đi, đừng làm mất thời gian.
Tứ ca, anh đã tin em, tại sao tối hôm qua lại như vậy?
Anh cũng không ngẩng đầu lên: Không phải là anh đã để tài xế mang lễ phục tới cho em sao?
Vậy anh cũng nên biết, đó là Chử Đồng hãm hại em.
Sắc mặt Giản Trì Hoài không chút thay đổi nhìn thẳng vào Trần Lộ: Em có chứng cứ?
Thực sự, anh tin em đi, lúc đó chị ta dẫn em tới toilet, còn dùng từ ngữ khiêu khích, em hoàn toàn không ngờ tâm địa chị ta lại xấu xa như vậy. Trần Lộ vội vã muốn giải thích rõ cùng Giản Trì Hoài: Tứ ca, anh đừng để chị ta lừa. . .
Trần Lộ... Lời nói của Giản Trì Hoài mang theo vẻ không kiên nhẫn nữa: Lúc trước anh chọn em, những lời đã nói với em, còn nhớ sao?
Trần Lộ thấy thần sắc anh nghiêm túc, không khỏi lo lắng.
Nhớ.
Tốt lắm, em lặp lại lần nữa.
Anh nói, anh sẽ cho em cơ hội đóng phim, em phải ngoan ngoãn ở bên anh, không gây sự.
Nửa câu đầu, anh tự đánh giá là anh đã làm được, như vậy nửa câu sau thì sao? Trần Lộ, em làm được thế nào?
Trần Lộ nghe vậy, biết Giản Trì Hoài đang nói chuyện tối ngày hôm qua, cô sốt ruột giải thích: Tứ ca, em không gây sự, là Chử Đồng trước. . .
Cô ấy trước, thì sao nào? Cô ấy trước, là em có thể hắt đầy rượu lên người cô ấy trước mặt nhiều người như vậy?
Bàn tay Trần Lộ đang nắm chiếc đũa không khỏi run rẩy.
Tứ ca, lúc đó anh không có ở đó, anh không biết, chị ta nói rất nhiều lời khó nghe.
Cô ấy nói, thì em nghe, cô ấy đánh vào mặt em sao? Nếu không động chạm vào đâu, sao không để cho cô ấy nói chán thì thôi?
Trần Lộ càng nghe càng thấy trái tim băng giá, cô lắc đầu, ánh mắt tràn ngập tủi thân.
Tứ ca, nếu như chị ta chỉ nói thôi thì cũng chẳng sao, nhưng để em mất mặt trước mặt mọi người, anh tin em đi, chuyện kia cũng là chị ta làm.
Nói chuyện với em, nghe không hiểu có phải không?
Giản Trì Hoài cảm thấy, chỉ số thông minh của bọn họ quả thực không cùng một kênh.
Anh chưa nói không tin em, nhưng em thì sao? Em không để cô ấy nói sướng thì thôi, lại còn hắt đầy rượu lên người cô ấy. Vậy lúc em làm chuyện này, không muốn anh sẽ đau lòng vì cô ấy, em cũng không suy nghĩ cho anh, vì sao còn muốn anh suy nghĩ cho em?