Lá gan của Trần Lộ không lớn như vậy, cô ta nhíu mày, mãi không nói lời nào, tay Ngải Nhân đặt trên mặt mình, vừa muốn gãi, nhưng lại không dám gãi: Lộ Lộ, nếu tớ có cơ hội giống như cậu, tớ chắc chắn sẽ không bỏ qua. Người đàn ông này không đáng tin, cậu cho rằng ai cũng sẽ lăng xê cậu? Đến lúc đó cậu cũng chỉ là diễn viên hạng ba hạng bốn mà thôi, chuyện ngày đó Giang Ý Duy làm với cậu, cậu quên rồi sao?
Trần Lộ lắc đầu không ngừng, cái loại cảm giác khó chịu nghet thở trong nước khiến cô về sau đều từ trong mộng bừng tỉnh dậy: Đương nhiên không quên được.
Vậy thì phải vượt qua cô ta, từ đó về sau, dẫm nát cô ta dưới lòng bàn chân, Lộ Lộ, lẽ nào cậu vốn không phải như vậy sao? Cậu còn trẻ so với cô ta, dáng vẻ cũng xinh đẹp, quan trọng là, hiện tại có người chống lưng.
Trần Lộ dao động một chút nói: Vậy cậu nói, tớ làm gì bây giờ?
Theo như tớ nói, trước tiên biết rõ ràng chuyện Tứ ca bên kia, chỉ cần Tứ ca vui lòng, cái gì mà Giang Ý Duy, cái gì mà Chử Đồng, còn không mặc cho cậu mân mê chơi đùa?'
Vẻ đắc ý trên mặt Trần Lộ nổi rõ: Cậu nói phải, nhưng tớ sợ Tứ ca không cho tớ cơ hội đó.
Cái này phải xem cậu nắm bắt như thế nào, chỉ có điều cậu không được phạm lỗi ngớ ngẩn, đừng làm cái loại chuyện bỏ thuốc hèn hạ, cũng chỉ khiến đàn ông cảm thấy phản cảm, cậu chỉ cần chờ đợi bên cạnh Tứ ca, nhất định có cơ hội, đàn ông sợ nhất cái gì cậu biết không?
Trần Lộ lắc đầu, Ngải Nhân ngoài cười trong không cười nói: Là phụ nữ dịu dàng như nước, không tin cậu thử xem, không ai có thể chống đỡ được.
Trần Lộ đem lời nói của Ngải Nhân ghi sâu trong lòng, trong chuyện tình cảm, cô phải nghe thêm ý kiến của Ngải Nhân mới được.
---
Lúc Chử Đồng ở bên ngoài chạy tin, đột nhiên nhận được điện thoại của Giản Trì Hoài, trong lòng có chút vui vẻ: A lô?
Đang bận sao?
Hơi hơi. Chử Đồng ngồi vào chiếc ghế dựa bên cạnh: Còn anh?
Tôi vừa hết tiết dạy.
Trong điện thoại, có tiếng ồn ào huyên náo trên sân trường lọt vào tai Chử Đồng, dường như Giản Trì Hoài đã vào trong phòng, sự yên tĩnh đột ngột khiến Chử Đồng có chút không thích ứng: Em có thời gian không?
Nghe vài chữ này, trong lòng Chử Đồng lại hồi hộp: Anh có chuyện gì?
Lần trước chúng ta có nói...
Anh lại nhắc đến chuyện ly hôn, Chử Đồng phản ứng rất nhanh, ngắt lời người đàn ông: Giản Trì Hoài, anh đối với Trần Lộ kia, đúng là động lòng rồi?
Sao lại nói như vậy? Người đàn ông bỏ sách giáo khoa trong tay xuống, dựa vào bàn.
Đương nhiên Chử Đồng không tùy tiện suy đoán, tuy là Trần Lộ và Giản Trì Hoài không tính là sớm chiều bên nhau, nhưng thời gian hai người bọn họ ở cùng một chỗ, nhiều hơn cô và anh.
Nếu anh chỉ là muốn che giấu cái gì, không nên thúc giục tôi như vậy, càng không cần lúc nào cũng dẫn theo Trần Lộ bên cạnh.
Giản Trì Hoài nghe được sự giận dữ trong lời nói của Chử Đồng, anh vẫn thản nhiên như trước: Tôi cần cô ấy, cô ấy lại phối hợp, trong mắt em cũng xem là thật, đừng nói đến người ngoài càng hơn như vậy. Chử Đồng, tôi muốn chính là hiệu quả như vậy.
Giản Trì Hoài, anh rốt cuộc câu nào là thật câu nào là giả?
Thế nào? Người đàn ông hỏi lại: Tôi giống như là đang gạt em sao?
Tôi hoàn toàn không hiểu, anh không sợ chính mình sa lầy vào à?
Cho dù thực sự sa lầy vào, tôi cũng không tổn hại gì, đúng không? Giản Trì Hoài kéo ghế làm việc ngồi vào: Chử Đồng, nếu Trần Lộ có thể thành tâm tiếp nhận tôi như vậy, tôi cũng sẵn lòng chung sống cùng cô ấy, chỉ cần cô ấy tốt với tôi, tôi liền dịu dàng với cô ấy, cho dù không yêu, nhưng tôi có thể cho cô ấy thứ tốt nhất.
Chử Đồng nghe xong, cảm thấy toàn thân rét run.
Giản Trì Hoài, rõ ràng trước đây anh không nói như vậy.
Nếu tôi không thể đối tốt với cô ấy, như vậy... đối với cô ấy thật không công bằng. Chân dài của Giản Trì Hoài nhấc lên, tay trái đặt trên đầu gối: Chử Đồng, có lẽ, chúng ta đúng là không thích hợp ở cùng một chỗ.
Giản Trì Hoài, anh đã động lòng với cô ta rồi, đúng không?
Người đàn ông không trả lời, trong khoảng thời gian chờ đợi, Chử Đồng nhận hết sự dày vò, lòng giống như bị ném trong chảo dầu nóng hổi.
Anh nói đi chứ.
Đúng, cô không bình tĩnh, hoàn toàn không giữ được bình tĩnh, cô cảm thấy cô gần như phát điên rồi, trong điện thoại truyền tới tiếng thở dài khe khẽ của người đàn ông: Chử Đồng, đừng như vậy.
Tôi thế nào? Chử Đồng mang theo sự hung hăng gây hấn: Giản Trì Hoài, nếu một ngày nào đó tôi và cô ta xảy ra mâu thuẫn, hoặc có thể tôi bị cô ta hại, anh giúp ai?
Còn phải hỏi sao? Giọng nói người đàn ông không chút do dự: Nếu không phải em, ngày đó ở bể bơi, tôi sẽ để Trần Lộ nhấn ngược Giang Ý Duy xuống nước.
Trong lòng Chử Đồng có chút dễ chịu thoáng qua, nhưng vẫn buồn phiền không thôi, Giản Trì Hoài ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hai người cũng không biết nói thêm gì, sau một lúc lâu, vẫn là Giản Trì Hoài mở miệng trước: Nếu sớm muộn gì cũng phải đi bước này, vậy thì, bước sớm một chút trái lại là giải thoát.
Giản Trì Hoài, anh có thể nói cho tôi biết suy nghĩ thực sự trong đầu anh không?
Em cho rằng, tôi động lòng với cô ấy, cho nên muốn ly hôn với em phải không?
Bàn tay Chử Đồng bưng trán: Tôi không biết.
Người đàn ông trầm mặc, không lâu sau, hỏi cô một câu: Kết quả này, cho tới nay đều là em mong muốn, tôi vì cái gì đồng ý, vì cái gì thúc giục em ly hôn, quan trọng không? Chẳng lẽ miệng tôi không mở ra, là có thể tiếp tục lừa mình dối người? Chử Đồng, không rời bỏ cuộc hôn nhân này, em cũng không vượt qua được cánh cửa của mình, mà cho đến bây giờ, tôi cũng không còn lý do để không ly hôn.
Chử Đồng yên lặng, không biết tiếp lời thế nào, Giản Trì Hoài cũng không muốn ép buộc cô: Tôi vẫn chờ điện thoại của em, dù sao tôi và Trần Lộ cũng cần có thời gian giải thích, chờ sau khi em xác định có thể bước qua, gọi điện lại cho tôi.
Nếu các người đã làm theo yêu cầu, còn cần giải thích sao? Chử Đồng buột miệng nói ra, cô biết rõ bản thân mình có chút gây sự vô lý, nhưng trong lòng chính là không đè giọng nói xuống được.
Người đàn ông cười khẽ: Theo yêu cầu cũng phải hiểu rõ, dù sao cũng phải chung sống.
Giản Trì Hoài!
Hửm?
Tôi cúp máy.
Ừ.
Chử Đồng siết chặt di động, nhưng từ đầu đến cuối cũng không đủ sức kéo nó ra khỏi tai, bên tai chỉ có tiếng hít thở như có như không của anh truyền đến, Chử Đồng thiếu kiên nhẫn: Tôi không thích Trần Lộ.
Giản Trì Hoài đè nặng ý cười: Tôi không cần em thích.
Anh... Chử Đồng bỏ tay xuống, hung hăng ngắt cuộc nói chuyện.
Giản Trì Hoài đặt điện thoại trên bàn, nụ cười trên khóe miệng càng lúc càng lan tràn, sau đó lắc đầu. Chử Đồng ngồi trên chiếc ghế dài ven đường, ánh nắng mùa đông thôi mà cũng chiếu gay gắt trên đỉnh đầu làm nơi thái dương chảy ra một lớp mồ hôi, cô không muốn anh và Trần Lộ ở cùng một chỗ, lại càng không muốn bọn họ kết hôn.
Nếu cô cương quyết quay đầu đi, cô làm sao lại không phụ hai năm kia của chị gái? Nói thẳng ra, là cô tự trừng phạt mình. Cô cảm thấy một bước này đi thật khó khăn, trơ mắt nhìn anh cùng người khác ân ái, cô không làm được, muốn cô quay lại, cô càng không làm được.
Chóp mũi Chử Đồng thấm mồ hôi, tầm mắt có chút mơ hồ, cô lau đi, sau đó đứng dậy.
Giang Ý Duy từ phim trường trở về, bộ dạng phong trần mệt mỏi, cô gấp như vậy, căn bản là không có thời gian nghỉ ngơi, còn phải chụp ảnh chuẩn bị quay quảng cáo. Nhận được điện thoại của Chử Đồng, họ hẹn gặp nhau trong phòng nghỉ ở chỗ chụp ảnh. Khi Chử Đồng đi đến, Giang Ý Duy cũng vừa mới đến.
Cậu làm gì thế? Vội gặp mình như vậy?
Chử Đồng cũng không giấu cô, đi thẳng vào vấn đề: Cậu có cách nào để tớ gặp Trần Lộ không?
Cậu gặp cô ta làm gì? Vẻ mặt Giang Ý Duy đầy ngờ vực.
Tốt nhất là gặp ở nơi công khai, tớ chỉ muốn gặp cô ta, nói một câu mà thôi.
Giang Ý Duy híp con ngươi lại, tỉ mỉ quan sát Chử Đồng: Cậu đừng gạt tớ, tớ đối với cậu vẫn còn vô cùng hiểu... Đáy mắt cô sáng ngời: Chử Đồng, không phải cậu muốn chủ động ra trận đấy chứ?
Cậu cũng đừng khoa trương như vậy. Chử Đồng ngắm ngía di động trong lòng bàn tay: Tớ nghĩ, cậu và Trần Lộ là diễn viên, cơ hội gặp mặt nhiều hơn so với tớ, cho nên mới đến tìm cậu.
Cậu thật đúng là, chỉ là tớ thấy người như vậy có muốn tránh mà không được, cậu thì ngược lại, tự rước lấy phiền phức à? Xem người ta ân ái cũng vui nhỉ?
Cậu đừng quan tâm chuyện này, cậu giúp tớ sắp xếp là được rồi.
Ngón tay Chử Đồng đặt trên bàn khẽ chuyển động, đột nhiên Giang Ý Duy cười cười: Cậu cảm thấy Trần Lộ này luôn muốn đối mặt với hai chúng ta, được xem là thông minh không?
Vậy cậu cảm thấy thế nào? Chử Đồng hỏi ngược lại.
Miễn là Tứ ca không lẫn lộn, cô ta chỉ là thằng hề nhảy nhót thôi, mù quáng.
Chử Đồng cười cười, Giang Ý Duy dường như hoàn toàn hiểu được ý tứ của Chử Đồng, cô vỗ bàn, trên mặt tươi cười phấn khởi: Chuyện này tớ lo hết, cậu chờ đi!
Chỉ cần Giang Ý Duy muốn, chút ít cơ hội không phải cào một cái là ra một bó to hay sao?
Chử Đồng đi theo bên cạnh Giang Ý Duy, giày cao gót dưới chân rất không nghe lời, Giang Ý Duy từ trên cao liếc nhìn cô một cái: Trời ạ.
Tớ lại không giống cậu, người phát minh ra giày cao gót này, chắc chắn không phải phụ nữ.
Giang Ý Duy phong thái yểu điệu thướt tha, vén váy dài rộng thùng thình đi vào cửa, cô giao thiệp mời ra, sau đó chỉ chỉ vào Chử Đồng bên cạnh: Đây là người đại diện của tôi.
Đối phương làm một động tác xin mời, Chử Đồng nắm chặt túi xách trong tay, đêm nay có một buổi tiệc từ thiện, là ngôi sao, ai cũng mong muốn được lên trang bìa. Trần Lộ mới xuất hiện, người đại diện của cô nhất định sẽ sắp xếp cô ta đến đây.
Giang Ý Duy bước vào bên trong hậu trường, có người đon đả bước đến, cũng có người phục vụ điển trai buộc một đóa hoa khác nhau lên cổ tay cho Chử Đồng và Giang Ý Duy.
Giang Ý Duy chỉ về phía cách đó không xa: Cậu tới bên kia nghỉ ngơi trước, chuẩn bị chút đồ ăn, tớ cùng mấy người quen chào hỏi một chút.
Được. Chử Đồng đi thẳng về phía trước, bộ lễ phục màu nhạt làn váy trải rộng trên sô pha, trên chân lộ ra một đôi giày cao gót màu, tóc là Giang Ý Duy nhờ nhà tạo mẫu làm, tạo thành những lọn tóc xoăn lớn tự nhiên buông thả sau người. Trang điểm thanh tân mà tự nhiên, da cô vốn rất đẹp, môi được quét son màu cam, khi ấy nhà tạo mẫu đã nói, điều kiện như vậy, không làm ngôi sao thật đáng tiếc. Chử Đồng nghĩ anh ta chỉ nói xã giao, đương nhiên sẽ không tin là thật.
Trong môi trường như này, Giang Ý Duy đã quen từ lâu, sớm quên mất Chử Đồng ở phía sau, trong khu nghỉ ngơi chỉ có một mình Chử Đồng.
Lúc Trần Lộ vào, dẫn tới một hồi xôn xao, Chử Đồng ngẩng đầu nhìn, trông thấy cô ta tự nhiên khoác cánh tay Giản Trì Hoài, bởi vì có anh hộ tống, khiến cho mọi người vây xem cũng phải.
Chử Đồng nắm chặt túi xách trong tay, trông thấy Trần Lộ cùng những người đó chào hỏi. Ở nơi lớn như thế này, Giản Trì Hoài đích thân dẫn theo cô ta, chẳng lẽ anh còn có thể lừa mình dối người nói, anh không có chút nào động lòng với Trần Lộ?
Cô ngồi tại chỗ, chỉ thấy Trần Lộ dựa vào cạnh Giản Trì Hoài, bọn họ nghiễm nhiên trở thành một đôi kim đồng ngọc nữ, bên cạnh có người nịnh nọt nói Trần Lộ xinh đẹp, còn nói Trần Lộ có phúc.
Khóe miệng Giản Trì Hoài khẽ nhếch lên, dường như rất hưởng thụ, sau khi mang theo Trần Lộ đi một vòng, Giản Trì Hoài có một số việc, phải chào hỏi cùng mấy người trưởng bối.
Trần Lộ ngoan ngoãn buông tay: Được, em đến khu nghỉ ngơi chờ anh.
Giản Trì Hoài rời đi, Trần Lộ cầm chén rượu xoay người đi về khi nghỉ ngơi. Vừa rồi cô trông thấy khu vực nghỉ ngơi chỉ có một người, nhưng khi đến gần mới phát hiện người đó lại có thể là Chử Đồng.
Sao chị lại ở đây?
Chử Đồng ngẩng đầu liếc nhìn cô ta: Vì sao tôi không thể ở đây?
Chị chẳng qua chỉ là một nhà báo mà thôi.
Trần Lộ nói chuyện cũng không hề khách sáo, Chử Đồng nhìn tứ phía, bên cạnh đều là người qua lại, cô đứng dậy, liếc xéo Trần Lộ, ánh mắt gần như chứa đựng sự khinh thường: Còn cô, cô cho rằng cô là ai?
Nói rõ một chút, có ý gì?
Chử Đồng cầm lấy túi xách trên bàn lên.
Cô mỗi ngày đều diễn trò yêu thương cùng Giản Trì Hoài, cô có nghĩ tới, thế nào cũng có ngày bị bẽ mặt hay không?
Cô đi qua trước mặt Trần Lộ, nở một nụ cười nhạt, Trần Lộ trông thấy cô đi phía trước, cô ta đuổi theo: Rốt cuộc là chị có ý gì, mau nói cho rõ ràng!
Chử Đồng lạnh lùng bỏ lại một câu: Cô không nghĩ tới, Giản Trì Hoài đã kết hôn, sau đó cô chính là một kẻ thứ ba?
Cô nói xong, đi nhanh về phía trước, làm sao Trần Lộ có thể hẳ được cơn giận, cô ta đi giày cao gót nhưng bước nhanh đuổi theo.
Không được đi, chị nói mau, lời này của chị có ý gì?
Chử Đồng dẫn Trần Lộ đến thẳng toilet, cô đứng trước gương, đổ nước rửa tay không ngừng xoa. Trần Lộ xanh cả mặt, khuôn mặt trang điểm khéo léo không che giấu được vẻ sợ hãi của cô ta: Chử Đồng, là chị cố ý chọc giận tôi, muốn tôi phát rồ trong sự kiện diễn ra công khai như này đúng không? Chị tính toán cũng thật tỉ mỉ, tôi nói cho chị biết, tôi sẽ không mắc mưu đâu.
Chử Đồng đưa tay xuống vòi rửa, cô cũng không ngẩng đầu lên, trong bụng cười thầm, nếu đã không mắc mưu, đi theo cô đến đây làm gì?
Trần Lộ, mọi người đều là phụ nữ, giác quan thứ sáu của phụ nữ từ trước đến nay là chuẩn nhất, tôi chỉ hỏi cô một câu, ngày đó ở bể bơi là tôi đẩy cô xuống, lúc ấy Giản Trì Hoài cũng trông thấy, anh ấy có làm gì tôi không? Còn có, khi tôi với cô cùng cần sự giúp đỡ, anh ấy kéo ai lên trước?
Trần Lộ nghẹn họng không trả lời được, vốn luôn canh cánh trong lòng đối với chuyện này, ngoài mặt cô ta cũng không nén được giận, không khỏi hừ lạnh, nói: Lúc ấy Tứ ca không thấy, kéo chị lên trước chỉ vì chị ở phía trước che mất tôi.
Chử Đồng chưa từng nghe qua chuyện cười nào như vậy, cô không nhịn được phì cười: Cô có tinh thần lừa mình dối người như vậy, tốt lắm, tôi bái phục cô.
Chị nói chuyện đừng đen không đen trắng không trắng như vậy. Trần Lộ chỉ vào Chử Đồng: Đem chuyện vừa rồi nói rõ ràng, cái gì mà kẻ thứ ba?
Cô biết tình trạng hôn nhân của Giản Trì Hoài không?
Trần Lộ cắn răng: Chẳng lẽ chị biết? Nực cười!
Đương nhiên là tôi biết. Chử Đồng lấy tay mân mê tóc dài.
Cô tồn tại, không phải là để kích động tôi hay sao? Giản Trì Hoài nói, chỉ cần tôi đồng ý trở lại bên cạnh anh ấy, anh ấy lập tức có thể một cước đá cô đi, à, tiền của cô đương nhiên không thể thiếu. Cho nên tôi khuyên cô, bình thường đừng quá kiêu ngạo, cáo mượn oai hùm cũng có mức độ, ngày nào đó bị đánh đến lộ nguyên hình, những người cô đã từng đắc tội, mỗi người chỉ cần một ngón tay cũng có thể bóp chết cô.
Trần Lộ nghe xong lời của cô, đôi môi đã run rẩy, hai tay Chử Đồng chống bàn, chăm chú nhìn chính mình ở trong gương. Cô thừa nhận, bản thân cô có chút hèn mọn, cô không bước nổi bước kia, cô liền bức Giản Trì Hoài bước chân về.
Cô biết, sự tồn tại của Trần Lộ cũng không phải để kích động cô, Giản Trì Hoài cũng đã sớm nói rõ ràng với cô. Chử Đồng không nghĩ nữa, cô không tiếp tục được, cho dù Giản Trì Hoài nói không có tình cảm thật, cô cũng không chấp nhận được.
Là chị tự mình đa tình. Trần Lộ ép buộc bản thân bình tĩnh: Tứ ca đối với tôi thế nào, tôi rất rõ, chị tính toán cái gi? Cùng lắm là muốn trèo cao mà thôi, ai dà, trước kia tôi còn tưởng chị không xấu.
Cô cảm thấy cô rõ ràng nhất, tôi đây cũng không khuyên cô. Ngón tay Chử Đồng xoa nhẹ cánh môi. Có điều, sớm hay muộn gì cũng có ngày tôi trở về, lúc đó, cô nhớ nhường chỗ cho tôi là được.
Dựa vào cái gì! Trần Lộ hoàn toàn bị những lời này chọc giận, Tôi thấy cô là lòng không đạt được đến điên mơ tưởng viễn vông.
Chú ý lời nói và việc làm của cô. Chử Đồng đứng thẳng dậy, cầm lấy túi bên cạnh, hình như đang tìm cái gì đó: Lựa chọn người nào, đó là Giản Trì Hoài quyết định, anh ấy đối tốt với cô, nhưng thế thì sao, chơi đùa thế thôi, không cần cho là thật, hơn nữa... Chử Đồng tiến lại gần khuôn mặt gần như dán vào Trần Lộ: Anh chạm vào cô?
Sắc mặt Trần Lộ một mảng trắng bệch: Cô...
Đừng hỏi vì sao tôi biết, đó là anh ấy hứa với tôi, đời này ngoại trừ tôi, sẽ không chạm vào người phụ nữ khác, thế nào? Tôi chính là chắc chắn như vậy.
Cô, cô nói bậy. hay tay Trần Lộ rất nhanh thõng xuống: Chúng tôi từng có.
Đi thôi, cô nói có thì có, nhìn sắc mặt của cô tôi biết, nhu cầu không được thỏa mãn. Tay Chử Đồng vỗ sau lưng Trần Lộ, sau đó tay lại hạ xuống, lại đụng phải người cô ta, Trần Lộ lập tức bổ nhào về phía trước, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, cô ta sửng sốt quay đầu trừng mắt nhìn Chử Đồng: Cô cái con người này sao lại như vậy? Thật nham hiểm!
Chử Đồng nhíu mày cười: Tôi liền nham hiểm, cô ăn tôi à? hai tay cô đặt sau lưng, khóe miệng từ đầu đến cuối đều giương lên, Trần Lộ bị kích động khủng khiếp, nhưng nghĩ đến Ngải Nhân đã từng nói, càng là thời điểm này, cô càng phải nhẫn nhịn.
Cô không chọc giận được tôi đâu, bây giờ người bên cạnh Tứ ca là tôi, cô muốn quay trở về phải không? Vậy phải xem cô có số hay không. Trần Lộ nói xong, xoay người đi ra ngoài, hai tay Chử Đồng từ đằng sau lấy ra, lòng bàn tay xoa nước rửa, bắt đầu nghiêm túc rửa tay thật.
Trần Lộ trở lại trong hội trường, cảm thấy phổi tức muốn nổ ra, cô cầm ly rượu hung hăng đổ vào trong bụng, lúc này, cô nhất định phải bình tĩnh, Chử Đồng rất nhanh cũng trở lại, vẫn là đi đến khu nghỉ ngơi, cô bưng ly rượu trên bàn, hướng về phía Trần Lộ làm cử chỉ nâng ly.
Trần Lộ lạnh mặt, bên cạnh có người đi qua, ánh mắt kỳ lạ nhìn cô ta, dường như muốn nói lại thôi, Trần Lộ vội vàng cúi cầu nhìn một chút, nhưng không phát hiện khác thường, càng lúc càng có nhiều người nhìn cô, thậm chí còn có người chỉ trỏ, khuôn mặt Trần Lộ nóng lên, đưa tay sờ sờ tóc, sờ đến mặt, chẳng lẽ là hoa tai của cô? Tay cô từ trong túi lấy ra một cái gương trang điểm, tốt mà, không quá xinh đẹp tinh xảo.
Cô miễn cưỡng gượng cười, vẫn còn nhiều người khác nhìn như vậy, dường như có người nhìn không đượ, đối phương tiến lên trước: Sau lưng cô thế nào lại có dấu tay?
Dấu tay? Vẻ mặt Trần Lộ khó hiểu.
Người nọ tiến sát tai cô ta: Sau lưng cô và mông đều có, đây là hội trường lớn, phải chú ý hình tượng.
Trần Lộ nghe vậy, như bị sét đánh, cô ta xoay qua, cũng không thể thấy rõ, cô ta hận không thể dùng hai tay che mông, lần này cô ta còn mặc một bộ lễ phục màu nhạt, cứ như vậy, người khác nhất định sẽ cho rằng vừa rồi cô ta làm chuyện gì đó mờ ám đi, cô ta vừa thẹn vừa giận, ánh mắt chống lại Chử Đồng.
Chử Đồng đang ăn bánh ngọt, khóe miệng nhếch lên một đường cong ngọt ngào, nước mắt Trần Lộ nhanh chóng ứ ra. Bên cạnh có người bàn tán: Có lầm hay không, muốn làm càn cũng đến buổi tiệc từ thiện làm, ở đây thế nào không có nhà báo? In lên báo để làm trò cười mất.
Đúng vậy, không biết xấu hổ, còn để cho người khác sờ mó như thế...
Trần Lộ thẹn quá hóa giận, cô ta bước nhanh đến, Chử Đồng đặt bánh ngọt trong tay xuống, Trần Lộ tới trước mặt cô rồi, cô ta chỉ tay: Vì sao cô hại tôi như vậy?
Chử Đồng lắc đầu: Tôi không hiểu cô đang nói cái gì?
Cô có thù hận gì với tôi? Không nên khiến tôi mất thể diện như vậy? Trần Lộ chỉ vào phía sau mình: Tôi khi nãy chỉ gặp qua cô, nhưng không nghĩ cô sẽ như thế này...
Cô lúc này, chính là mau chóng quay trở về đổi lại quần áo đi, buổi tiệc này rất quan trọng, cô muốn sau này bị xếp vào danh sách đen hay sao?
Sắc mặt Trần Lộ liên tục thay đổi, cô ta rất nhanh nắm chặt tay: Cô hại tôi thành ra như vậy, cũng muốn toàn thân trở ra à? Cô nghĩ cũng đừng nghĩ! cô ta khom thắt lưng, bất thình lình lấy ly rượu trên bàn hắt về phía Chử Đồng, cô có chuẩn bị tâm lý, nhưng cô không tránh đi, rượu lạnh từ cần cổ cô lan tràn ra, Chử Đồng nghe được giọng nói của Giang Ý Duy từ xa truyền đến: Chử Đông!
Cô lau cũng không lâu, chỉ mím cánh môi, Giang Ý Duy bước nhanh lại, nét lạnh lùng trên mặt: Trần Lộ, cô làm cái gì?
Rượu đỏ men theo cổ áo của cô lan ra, cô ngồi ở kia, cả người lộ ra vẻ vô cùng nhếch nhác, không ít người đi lại vây xem, Giang Ý Duy tức giận đến khuôn mặt tươi cười cũng vặn thành một vẻ khó coi: Trần Lộ!
Chử Đồng đúng lúc giữ tay cô, ra hiệu cho cô đừng tức giận, một chuỗi tiếng bước chân tiến lại gần, dẫn đầu là Giản Trì Hoài đi vào trong trung tâm đám người, vành mắt Trần Lộ ửng hồng: Tứ ca!
Xảy ra chuyện gì? Giản Trì Hoài không thèm liếc mắt nhìn cô ta, ánh mắt lại dán chặt cần cổ Chử Đồng.
Tứ ca, cô ta hại em! ngón tay Trần Lộ chỉ Chử Đồng, Giản Trì Hoài nhìn xung quanh, người xem náo nhiệt nhiều như vậy, anh không nói hai lời cởi áo khoác, Trần Lộ nhích lại gần bên cạnh anh, người đàn ông lại đi thẳng lên, đem áo khoác ném vào trong lòng Chử Đồng: Khoác vào!