Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 44 - Chương 43

Trước Sau

break
Lưu Liên danh tiếng đại chấn, khi hắn theo Tần Cửu đi ra ngoài, đường đã bị lấp kín, dòng người như thủy triều dâng lên, hắn bị chen chúc đến nửa bước cũng khó đi ở trong đám người.

Cũng có công tử nhà giàu háo sắc nọ, không biết trời cao đất dày, chen ở trước mặt hắn, nhỏ giọng nói: Nhìn tiểu tử này da mặt non mềm, thậm chí có thể véo ra nước, cầm kỹ lại tuyệt như vậy, chậc chậc. . . . . . Làm một thị vệ thật đáng tiếc, không bằng theo công tử ta đi! Thế nào?

Cũng có tiểu cô nương, tiểu nương tử của Lệ Kinh e thẹn ngượng ngùng chen chúc ở trong đám người trông ngóng Lưu Liên, có một nữ tử bị dồn đến trước mặt Lưu Liên, đánh bạo ưỡn ngực nói với Lưu Liên: Tiểu ca, cha ta có tiền, không bằng huynh đừng làm thị vệ nữa, đến làm rể nhà ta đi! Nữ nhân này to khỏe mập mạp, ưỡn ngực ở trước mặt Lưu Liên, sóng cả cuộn trào mãnh liệt trước ngực gần như đánh gục Lưu Liên.

Lưu Liên đâu từng gặp qua loại mặt trận này, mặt lập tức đỏ lên, mồ hôi trên trán cũng lăn xuống.

Ánh mắt hắn xoay vòng tìm kiếm bóng dáng của Tần Cửu, lại thấy nàng ôm Hoàng Mao đứng ở trong đám người hứng thú xem náo nhiệt.

Hoàng Mao còn tò mò hỏi: Sao mặt A Xú đỏ thế?

Tần Cửu cười tủm tỉm: Đó là ngượng ngùng, bởi vì có người muốn gả cho hắn.

Hoàng Mao hỏi tiếp: Sao A Xú đổ mồ hôi?

Tần Cửu cười một tiếng: Đó là vui mừng, bởi vì sắp làm tân lang rồi.

Gả cái đầu, tân lang cái đầu.

Lưu Liên gần như muốn bùng nổ.

Tỳ Ba, Anh Đào đều thông cảm nhìn hắn, Lệ Chi còn che miệng cười.

Lưu Liên xin viện trợ kêu lên: Cửu gia, giúp nô tài một chút!

Tần Cửu thở dài nói: Liên Nhi thật đúng là không cho người ta bớt lo mà, cũng được, quay về mỗi ngày diễn tấu cho ta một thủ khúc, ta sẽ giúp ngươi.

Đây đều là người nào đó hại mà, còn nói hắn không làm bớt lo. Nhưng Lưu Liên nào dám trả treo với Tần Cửu nữa, thành thành thật thật đáp.

Lúc này Tần Cửu mới chậm rãi giơ khung thêu hoa trên tay lên, sợi tơ bảy màu bắn ra, quấn chặt lấy cổ tay của người kề sát Lưu Liên, hơi dùng lực một chút, chỉ nghe được một tràng tiếng kinh hô, cô bé béo mập và mấy công tử nhà giàu gần Lưu Liên nhất lập tức giống như con rối bị sợi tơ kéo ngã ra ngoài.

Khung thêu hoa thêu Mạn Đà La màu đỏ thẫm, chuyển động thuần thục ở trong tay Tần Cửu. Nàng ngẩng đầu lên, khóe môi nhếch lên ý cười dịu dàng hiền thục nhất, đón lấy ánh mắt phẫn nộ của chúng nhân, chậm rãi nói: Đúng, là ta làm.

Mọi người nhìn nữ tử diện mạo tuyệt mĩ quyến rũ này, bước đi từng bước tao nhã nhất, chậm rãi đến gần, rõ ràng ý cười nơi khóe môi ôn hòa như vậy, chẳng biết vì sao trong lòng chúng nhân, lại dâng lên một chút sợ hãi. Vào lúc nàng đi đến, mọi người giống như tránh ôn dịch, tự động nhường ra một con đường.

Dường như Tần Cửu vô cùng hài lòng với loại hiệu quả này, ôm Hoàng Mao đi đầu, Lưu Liên vội vàng đi theo sau.

Bởi vì yêu nữ Tần Cửu này, chúng nhân không dám tiếp tục làm phiền Lưu Liên, đành phải nhìn bóng lưng hắn mà than thở.

Bầu trời chẳng biết lúc nào đã tối sầm xuống, đám mây
break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc