Loại vui vẻ này, thật ra hết sức đơn thuần.
Nó không phải đến từ vinh hoa, không phải đến từ tuổi trẻ, cũng không dựa vào quyền thế phú quý, nó chỉ đến từ một loại yên tĩnh của nơi sâu kín trong tâm hồn.
Tất cả những cảm giác này đều là tiếng đàn mang đến.
Hết thảy trước mắt dường như đều chậm lại, tất cả dường như đều rơi vào hư vô, chỉ có tiếng đàn kia là chân thực, mang theo vui vẻ vỗ về lòng người, mang theo thuần khiết gột rửa lòng người.
Lưu Liên kết thúc khúc nhạc, nhưng không người nào nhận ra tiếng đàn đã ngừng lại, tâm tư của mọi người còn đang đắm chìm ở trong hoan lạc, bọn họ chưa từng nghe qua tiếng nhạc thấm vào linh hồn như vậy.
Lưu Liên đứng dậy, thi lễ với đám người dưới đài cao, lại xoay người khẽ thi lễ với Tiêu Nhạc Bạch ở bên đài, sau đó, hắn chậm rãi đi xuống đài cao.
Tiếp đó, tiếng vỗ tay vang lên ở sau lưng hắn.
Rồi sau đó, có người bắt đầu lặng lẽ thảo luận, thiếu niên này là ai? Hắn vốn đứng ở trước rạp gỗ của Diêm Vương, vậy hắn là người của Diêm Vương sao? llqqqđôn Hoàng thúc hỗn thế ma vương kia lúc nào có được một người hầu thuần khiết như hoa sen thế này?
Tiêu Nhạc Bạch ngồi ở một chỗ ít để mắt tới trên đài cao, hắn mặc một bộ y phục màu trắng tuyết, trên cổ áo và ống tay áo đều thêu hoa văn màu bạc, bên hông đeo một miếng ngọc bội màu xanh nhạt. Trên đài cao có gió, y phục trắng tuyết như đám mây nhẹ nhàng tung bay.
Dáng dấp của hắn rất đẹp, loại đẹp mắt này cũng không phải chỉ dung mạo của hắn. Phải nói dung mạo của hắn cũng không xuất sắc bao nhiêu, mi dài mắt nhỏ, mũi thẳng miệng rộng, chỉ tạm gọi là trên mức bình thường, sẽ không khiến người ta kinh ngạc, cũng không làm cho người ta chán ghét.
Vẻ đẹp này là chỉ khí chất của hắn, một người thanh cao kiêu ngạo, ôn hòa, sáng trong như trăng, phóng khoáng như gió.
Trong đôi mắt hẹp dài, bao giờ cũng mang theo ý cười ôn hòa.
Chỉ là, Tiêu Nhạc Bạch là hắn dưới trạng thái tỉnh táo như vậy, người bình thường nhìn thấy rất ít. Chỉ vì hắn rất ít khi tỉnh táo, bởi hắn thích rượu như mạng, là một con sâu rượu chính cống.
Nơi có rượu không nhất định có Tiêu Nhạc Bạch, nhưng nơi có Tiêu Nhạc Bạch, nhất định có rượu ngon.
Lúc nào hắn cũng treo bên người hồ lô rượu, trong hồ lô luôn luôn có rượu ngon. Hắn uống rượu say rồi cũng không say khướt, mà là phổ nhạc, tấu nhạc, làm thơ.
Mấy khúc nhạc hắn sáng tác được ưa chuộng, đều là hắn phổ nhạc trong lúc say.
Người Đại Dục yêu thích âm nhạc, đương kim thiên tử cũng yêu thích âm nhạc. Không hề để bụng sự kiêu ngạo thanh cao của hắn, cũng không để bụng tật ham rượu của hắn, ngược lại ân sủng với hắn càng tăng.
Lễ nhạc của triều đình hiện nay là Thái Thường tự cai quản, tổng cộng chia ra hai phường, chia làm Tư Nhạc phường và Tư Vũ phường. Tư Nhạc phường lại phân thành Nhã Nhạc bộ, Cổ Xúy bộ, Thanh Nhạc bộ, các Cổ Giá bộ, nhạc sư tính có một nghìn năm trăm người.
Tiêu Nhạc Bạch chính là chưởng sự đại tư nhạc của Tư Nhạc phường, chức quan tứ phẩm.
Lúc này, trong tay hắn cầm một hồ lô rượu tinh xảo, híp đôi mắt nhỏ nhìn Lưu Liên chậm rãi bước xuống đài. Hắn ngửa mặt uống cạn rượu trong hồ lô, trong đôi mắt vốn đang tỉnh táo lập tức