Tần Cửu có thể vào thiên lao là nhờ có Nhan Duật an bài, thiên lao đâu phải là nơi ai cũng có thể vào. Nàng vừa đến, giám ngục đã nói cho nàng biết Nhan Túc đang ở bên trong, Tần Cửu nghĩ quyết không thể chạm mặt Nhan Túc ở đây, nên đã bảo giám ngục sắp xếp nàng lánh mặt trong một phòng giam.
Nhà giam này vừa vặn nằm ở lối vào, Tần Cửu lánh trong một góc nhà giam, xuyên qua song sắt, có thể nhìn thấy tình cảnh bên ngoài.
Khi Nhan Túc đi qua, Tần Cửu nhìn thấy bóng dáng đang rời đi của hắn. Bóng dáng của hắn cao ngất, vẫn rắn rỏi lạnh nhạt như trước.
Ánh đèn nhàn nhạt trên tường hắt lên mái tóc của hắn, chiếu ra nhiều điểm ngân sương, mép tóc của Nhan Túc đã bạc? Tần Cửu không dám chắc chắn! Chỉ kinh dị mở to mắt, muốn nhìn kĩ hơn, nhưng hắn đã nhanh chóng lướt qua nàng.
Tần Cửu chờ cho Nhan Túc đi khỏi một lúc lâu, mới chậm chạp bước ra, đi về phía nhà giam của Tô Thanh. Nàng đứng trước cửa lao, qua những khe song sắt, nhìn vào bên trong.
Tô Thanh ngồi trên ghế trong nhà giam, không chút hoảng sợ mà ngược lại có vẻ rất bình tĩnh. Xem ra, ngồi trong tù cũng chẳng thể làm lão suy sụp.
Giám ngục khom người nói: Mời Tần môn chủ cứ tự nhiên, nô tài xin lui ra trước.
Tần Cửu gật đầu, giám ngục liền lui ra. Nhà tù vắng vẻ khuất lấp ngay lập tức trở nên yên tĩnh hẳn, nơi này cách rất xa các phòng giam khác, vô cùng thích hợp để nói chuyện mà không sợ người khác nghe thấy.
Tô Thanh nghe có tiếng động, ngẩng đầu nhìn ra, liền bắt gặp Tần Cửu, lão cũng không quá kinh ngạc, chỉ cong môi cười lạnh.
Tô đại nhân, hình như ngài sống ở đây rất tốt! Ánh mắt Tần Cửu xẹt qua một cái bàn và một cái ghế dựa trong nhà giam, điềm nhiên cười yếu ớt.
Tần Cửu xuất hiện ở đây, Tô Thanh cũng không quá bất ngờ.
Lúc trước, khi nàng mới đến kinh thần, lão vẫn cho rằng nàng sẽ giúp đỡ cho Nhan Mẫn, nhưng từ khi Nhan Mẫn rời đài, nàng công khai phò trợ Nhan Duật, Tô Thanh liền nhận ra nàng không đơn giản. Hiện giờ, chính mình phải vào nhà giam cũng là do Hình bộ Tần Phi Phàm, mà Tần Phi Phàm lại là người của Tần Cửu.
Lão đã khinh địch.
Vốn tưởng rằng đây chỉ là một nữ tử lẳng lơ ngốc nghếch, sự thật lại chứng minh, nàng không hề đơn giản, cũng có khi, những chuyện xảy ra trong nửa năm qua ở Lệ Kinh đều ít nhiều có liên quan đến nàng. Nghĩ đến đây, Tô Thanh không khỏi rùng mình, giả như đúng là như thế thì nữ nhân này thật sự rất đáng sợ. Mà hôm nay nàng lại đến nhà giam thăm lão, đây là vì sao?
Tần môn chủ tới đây làm gì? Tô Thanh hí mắt hỏi.
Tần Cửu thản nhiên cười, Tô đại nhân hiện giờ đã xem như người của Thiên Thần Tông, đều là người của Thiên Thần Tông như nhau, nếu ta không đến thăm ngài thì thật quá thất lễ!
Tô Thanh vừa nghe đến năm chữ người của Thiên Thần Tông , tức giận đứng phất dậy, chân kéo xiềng xích đi đến trước mặt Tần Cửu, vẻ mặt vô cùng tức giận.
Yêu nữ, ngươi dám vu hãm bản quan là yêu nhân của Thiên Thần Tông, khiến bản quan bị tội oan.
Vu hãm ư? Bị tội oan ư? Tần Cửu nhìn chằm chằm Tô Thanh nghiền ngẫm mấy từ này, ánh mắt nàng lóe ra ánh sáng lạnh như băng, khóe môi vẽ thành nụ cười nhợt nhạt đầy mỉa mai, Tô đại nhân cũng cảm thấy mình bị hãm hại? Cảm thấy mình bị oan? Như vậy xin hỏi Tô đại nhân, cảm giác bị hãm hại rồi bị tội oan thế nào?
Lưu Liên điều tra ra Tô Thanh và Vương Thiên Hựu của Thiên Thần Tông hợp tán buôn lậu vũ khí đến Bắc Diệp quốc, sau đó Tần Cửu cũng có nói chuyện với Vương Thiên Hựu, hắn cũng không biết Tô Thanh là người của Thiên Thần Tông. Nói cách khác, Tô Thanh không nhất định là ẩn thân của Thiên Thần Tông. Nhưng giả như Tô Thanh không phải, vậy khi lão hợp tác với Vương Thiên Hựu, lão không hề biết Vương Thiên Hựu là người của Thiên Thần Tông. Đã như thế, nói lão là người của Thiên Thần Tông quả là vu oan cho lão. Tuy nhiên, hiện tại còn ai quan tâm liệu lão có phải là người của Thiên Thần Tông hay không, tội danh lớn nhất hiện tại của lão chính là vu oan cho Bạch gia.
Tô Thanh đứng trong nhà giam, qua song sắt, lạnh lùng quan sát Tần Cửu, không nói một lời.
Tần Cửu mỉm cười, chậm rãi nói: Tô đại nhân luôn cảm thấy Thiên Thần Tông rất chướng mắt, giả như Tô đại nhân thật sự không phải người của Thiên Thần Tông, vậy đúng là vô cùng oan ức, trở thành hạng người mà mình nhất mực chán ghét, mùi vị ấy thật sự rất khổ sở. Nhưng hiện giờ Tô đại nhân ngồi trong nhà lao thì lại không hề oan uổng chút nào. Tần Cửu thở dài một tiếng, từ từ nói, Tô đại nhân đã làm không ít chuyện thương thiên hại lý, chẳng lẽ ngài không còn nhớ nữa sao? Bạch gia vốn trong sạch, cũng là một tay ngài đã đưa bọn họ đến Hoàng Tuyền, Tô đại nhân, ngài đã từng nhẩm tính qua lần nào chưa, ngài rốt cuộc đã hại hết bao nhiêu người rồi? Mấy năm nay có bao giờ ngài mơ ác mộng, thấy oan hồn về đòi mạng mình không? Tô đại nhân, ngài còn thấy mình oan uổng nữa không?
Tô Thanh lạnh lùng cười, chậm rãi quay vào trong, ngồi xuống cái ghế thô sơ, nhắm mắt dưỡng thần, tựa là không muốn nói chuyện với Tần Cửu nữa.
Tần Cửu nở nụ cười, Tô đại nhân, ngài không muốn nghĩ đến cũng không sao, chẳng nói đến án của Bạch gia nữa, chỉ dựa vào chuyện buôn lậu vũ khí, thì ngài cũng khó vượt khỏi cái nhà lao này rồi. Huống hồ, ngài còn là buôn lậu vũ khí đến Diệp quốc. Nói đến Diệp quốc đấy, chẳng lẽ Tô đại nhân không biết Diệp quốc chính là địch quốc của Đại Dục quốc, bất cứ lúc nào Diệp Quốc cũng có thể xua binh xuống phía Nam. Tô đại nhân bán vũ khí cho bọn họ là có ý gì? Nếu làm Thánh Thượng giận dữ, cho rằng ngài cấu kết với Diệp quốc, ý đồ mưu phản, đến lúc đó hẳn sẽ bị tịch thu tài sản giết cả nhà nhỉ? Hay vẫn là tru di cửu tộc đây? Tội danh này, không hiểu Tô đại nhân có nhận nổi hay không?
Tô Thanh chậm rãi mở to hai mắt, vẻ mặt lạnh nhạt, không chút gợn sóng, lão nhìn Tần Cửu điềm nhiên nói: Tần môn chủ, bản quan có tội gì, sợ không tới phiên ngươi phán xét! Tịch thu tài sản giết cả nhà cũng được, tru di cửu tộc cũng được, tất cả đều không liên quan gì đến Tần môn chủ. Tần môn chủ, ngươi rốt cuộc là ai?
Tần Cửu khoanh tay nhìn Tô Thanh, cười biếng nhác: Ta chỉ là một người thích xem náo nhiệt, ta còn thích bỏ đá xuống giếng nữa.
Tô Thanh cười lạnh liếc Tần Cửu một cái, vẫn không nói tiếng nào.
Tần Cửu bước gần đến, hí mắt nói: Tô đại nhân, mùi vị bị giam ở đây hẳn không dễ chịu gì, nên chắc ngài cũng muốn ra ngoài lắm nhỉ? Mới vừa rồi, ta nhìn thấy An Lăng vương điện hạ đến đây, xem ra, hắn thật sự quan tâm ngài lắm, xem chừng là muốn cứu ngài ra khỏi nhà lao này. Thật không hiểu, theo cái tội buôn lậu vũ khí này lật lại vụ án của Bạch gia năm đó, liệu có làm liên lụy đến An Lăng vương không? Nếu là như vậy, chỉ sợ An Lăng vương điện hạ khó bảo toàn ngôi vị thái tử!
Ngay cả mí mắt Tô Thanh cũng không buồn nâng lên, cười lạnh nói: Tần Cửu, ngươi lầm rồi.
Sự bình tĩnh của Tô Thanh khiến Tần Cửu có chút đau đầu, không hổ là cáo già lăn lộn ở quan trường nhiều năm, tựa là biết Tần Cửu đang khích mình nói ra, Tần Cửu nhiều lần gây hấn, cố ý đả kích lão, nhưng lão vẫn không hề tức giận.
Đến cuối cùng, lão chẳng thèm nhìn đến Tần Cửu nữa, càng không đáp lời nàng. Ngay cả khi nhắc đến vụ án kia có thể liên lụy đến Nhan Túc, Tô Thanh cũng thờ ơ.
Tần Cửu hí mắt, Tô Thanh thật sự tự tin đến vậy sao, án này chẳng lẽ không liên quan gì đến Nhan Túc? Giả như Nhan Túc đúng là không có tham gia, nói vậy, Tô Thanh một thân một mình lại thật sự cả gan đến thế, làm ra không ít chuyện xấu? Không có khả năng đó. Lão nhất định có hậu thuẫn giật dây phía sau, có thể ra mặt cứu lão. Mà hiện tại xem vẻ mặt của Tô Thanh, lão dường như không quá kinh ngạc, nói thế, lão là tự tin sẽ có người đến cứu lão?
Đã vậy, người kia đâu?
Tần Cửu nhìn chằm chằm vẻ mặt không đổi sắc của Tô Thanh, chậm chạp thả tay xuống.
Từ chỗ Vương Thiên Hựu, nàng biết được Tô Thanh không phải lần đầu tiên giao dịch với hắn. Bọn họ đã hợp tác với nhau nhiều năm, cùng lắm trước kia chỉ buôn lậu lá trà, tơ lụa, đồ sứ, những thứ mà Diệp quốc không mấy thừa thãi, bán giá rất cao, Tô Thanh thu được rất nhiều lợi nhuận từ đó. Mấy năm gộp lại, tiền của chẳng hề ít. Song, phủ đệ của Tô Thanh lại vô cùng đơn sơ, cuộc sống hằng ngày cũng rất tiết kiệm, có thể thấy được lão không sử dụng số bạc kia. Vậy số ngân lương kia đã chạy đi đâu, lúc này đây, Tô Thanh lại bí quá hóa liều buôn lậu binh khí là vì sao? Diệp quốc không sản xuất nhiều binh khí, hiện tại, Tô Thanh bán binh khí đến Diệp quốc sẽ có thể thu lại gấp ba lần số ngân lượng so với bán ở Đại Dục quốc.
Phải bán nhiều binh khi như vậy để làm gì?
Trong đầu Tần Cửu bật ra hai chữ: soán quyền!
Với số bạc kia, bất kể là mua lương thảo hay binh khí đều thừa sức.
Có thể khiến Tô Thanh đói ăn vụng túng làm càn như thế, kẻ kia rốt cuộc là ai? Tô Thanh cực kỳ trung thành với Nhan Túc, dựa vào sự trung thành ấy đúng là có thể làm ra chuyện này, nhưng Tần Cửu vẫn rõ ràng, hẳn mọi chuyện không chỉ có thế.
Tần cửu nhìn chằm chằm Tô Thanh, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ vào song sắt của nhà giam, mấy tiếng vang nhỏ ấy không thể làm phiền Tô Thanh. Lão chậm rãi mở mắt ra, lạnh lùng nhìn chăm chú Tần Cửu.
Tần Cửu nhìn lại lão, trông nàng thật hiền lành vô hại, nhưng không hiểu vì sao lại làm cho người ta sợ hãi trong lòng. Tô Thanh chỉ cảm thấy sống lưng chợt lạnh, không tự giác được co ro. Lão chuyển người dựa vào ghế, nhắm hai mắt lại, hệt như một lão già đang ngồi thiền.
Tô đại nhân, ta nghe nói Nhàn phi nương nương sắp từ Thương Ngô sơn về cung. Tần Cửu thản nhiên nói, điệu bộ của nàng như một người đang kể chuyện ngày thường.
Nhưng đây đúng là một chuyện vô cùng bình thường.
Nhàn phi mặc dù đang tu hành ở Thương Ngô sơn, nhưng cách một khoảng thời gian sẽ lại quay về kinh thành.
Tô Thanh nghe vậy, lông mày bỗng giật giật.
Ánh mắt Tần Cửu vẫn đang dán chặt trên mặt Tô Thanh, nàng không hề nhìn lầm. Tuy rằng rất nhanh lão đã khôi phục không một gợn sóng, nhưng biểu hiện nhỏ này, cũng chỉ là phản xạ rất tự nhiên của mỗi người.
Nhàn phi hôm nay có về kinh hay không, Tần Cửu cũng không rõ. Sở dĩ nàng nói vậy, là vì muốn thử Tô Thanh, bắt được biểu cảm này của Tô Thanh, dù nó chẳng nói lên điều gì, nhưng Tần Cửu cảm thấy bao nhiêu cũng đủ lắm rồi.
Khóe môi Tần Cửu chậm rãi xô ra một ý cười, nàng điềm nhiên nói: Không quấy rầy Tô đại nhân nghỉ ngơi nữa, Tần Cửu xin cáo lui! Nàng nói xong, liếc mắt nhìn Tô Thanh đang nhắm mắt dưỡng thần một lần cuối, sau đó không để ý đến lão nữa, xoay người bỏ đi .
Mãi khi Tần Cửu đã đi một lúc lâu, mãi khi không còn nghe thấy tiếng bước chân nào nữa, Tô Thanh mới chậm chạp mở to hai mắt, ánh mắt ngập tràn kinh hoàng, lão bỗng dùng tay áo lau qua trán, lau một đầu mô hôi lạnh.